Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Ăn nhờ ở đậu

Nhạc Tri Thời vô cùng chờ mong kỳ nghỉ đông, nhưng cậu với tư cách là một học sinh sắp phải đối mặt với kì thi vào lớp 10 nên kỳ nghỉ ít đến đáng thương, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có mười bảy ngày. Mới vừa nghỉ ở nhà bồi bổ ba ngày mà đã mất toi gần một phần năm kỳ nghỉ, mấy ngày ăn tết cũng trôi qua quá nhanh, nhoáng một cái, kỳ nghỉ đông chỉ còn lại một nửa.

Loại cảm giác này quả thật giống như tâm tình khi đọc truyện tranh vậy, cõi lòng tràn ngập chờ mong mà mở ra những dòng mới nhất, còn chưa xem đủ đã không kịp đề phòng mà đột nhiên kết thúc.

Kỳ nghỉ luôn vĩnh viễn không đủ.

Tống Dục trở lại trường trước cậu một tuần, Nhạc Tri Thời bắt đầu chế độ làm bài tập cô đơn lẻ loi của mình. Buổi tối trước hôm trở lại trường học, cậu cầm bài tập của kỳ nghỉ đông vẫn chưa làm được sang phòng Tống Dục. Tống Dục lúc này vẫn đang tắm, cậu liền cầm vở quay vòng vòng tại chỗ chờ anh. Trên mặt đất là tấm thảm trải sàn mới, giẫm lên vừa thoải mái lại vừa mềm mại, khi ngồi trên đó cũng không còn cảm thấy cái lạnh từ sàn nhà nữa.

Cậu trông thấy cặp sách của Tống Dục vẫn chưa thu dọn xong đang để trên mặt đất. Trong lúc vô tình liếc mắt một cái lại nhìn thấy bên trong có mấy túi thức ăn cho mèo.

Anh mình mang thức ăn cho mèo đến trường làm gì chứ? Cho bạn học sao?

Nhạc Tri Thời cũng lười nghĩ quá nhiều, nhân lúc anh không có ở đây liền lấy một chiếc kẹo que vị mơ từ trong túi áo ngủ ra nhét vào cặp sách của anh.

Sau khi khai giảng, mọi người đều cảm thấy sắp phải thi vào cấp 3 rồi, bầu không khí học tập càng trở nên nặng nề hơn so với trước đây rất nhiều. Mới học được một tuần lễ, bọn họ đã tham gia thi thử lần thứ nhất. Thành tích được phát xuống, Nhạc Tri Thời thi cũng không tệ lắm, tiếng Anh đứng đầu lớp, các môn khác đều ở top trên. Tuy rằng không thuộc kiểu học sinh mũi nhọn như một số người, nhưng cậu vẫn luôn phát huy rất ổn định, để thi lên lớp thực nghiệm của trường cấp 3 Bồi Nhã thì không có vấn đề gì. Hơn nữa Lâm Dung và Tống Cẩn lại không có yêu cầu khắt khe đối với thành tích học tập của hai anh em họ. Cũng bởi vậy mà tinh thần của cả hai người đều rất tốt, không hề quá căng thẳng.

Nhạc Tri Thời là một đứa trẻ vô cùng chú ý việc kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, vào tiết tự học buổi tối nhất định sẽ ở lại làm hết bài tập. Khoảng thời gian chờ đợi anh trai mình lại chính là thời điểm mà sự tập trung của cậu đạt hiệu suất cao nhất. Bởi lẽ, chỉ cần cậu hoàn thành xong toàn bộ các nhiệm vụ, cậu sẽ có thể cùng Tống Dục đạp xe về nhà, sau đó thậm chí còn có thể ăn khuya với nhau, quả thật là vô cùng phong phú.

“Ngày nào mày cũng chơi không ít, sao có thể thi tốt đến vậy chứ? Hâm mộ quá đê.” Tưởng Vũ Phàm đang đứng gần bồn hoa quét dọn vệ sinh, trong tay cầm cây chổi cỡ lớn còn cao hơn cả hắn, không lo quét rác mà lại vung đến trước mặt Nhạc Tri Thời, “Anh mày chắc chắn đã mở lớp bổ trợ đặc biệt cho mày trong kì nghỉ đông rồi phải không?”

Nhạc Tri Thời liền tiếp chiêu giống như những vị đại hiệp trong phim truyền hình, thành thật khai báo, “Không đâu. Anh ấy không rảnh phụ đạo cho tao.”

“Ngày nghỉ làm gì mà bận như vậy?”

“Ngủ.” Nhạc Tri Thời đặt chổi xuống, cố gắng bỏ vỏ bánh mì ra, mới vừa quét tới lại bị gió thổi bay, “Mỗi ngày anh ấy đều ngủ hơn mười tiếng, tỉnh dậy liền xem phim trong phòng mình, chắc là phim tài liệu ý, cái gì mà《 cái nhìn bao quát về trái đất 》,《 lịch sử địa chất 》các thứ các thứ.”

“Sao mày biết?”

“Tao làm xong bài tập sẽ xem cùng anh ấy mà.” Nhưng phần lớn thời gian cậu đều sẽ thất thần, sau đó nằm trên giường Tống Dục ngủ.

Một nữ sinh trong tổ trực nhật chen vào, “Nhà có anh trai thích nhỉ, tớ cũng muốn có anh.”

Nhạc Tri Thời vô cùng tán thành, hơn nữa còn định chia sẻ với cô cảm thụ tuyệt vời của bản thân khi có anh, nhưng lại bị một nữ sinh khác đoạt mất cơ hội, “Thích cái gì chứ. Anh tớ phiền kinh luôn ấy, ngày nào cũng bắt nạt tớ. Lúc còn nhỏ, mỗi ngày tớ đều mong sẽ có người sẽ tới mang anh ấy đi.”

Nói rồi, cô đặt cái hót rác nho nhỏ bằng sắt trên mặt đất, biểu tình thần bí xen lẫn chút vui vẻ, “Nhưng mà rất nhanh nữa thôi tớ sẽ thoát khỏi bể khổ rồi.”

Tưởng Vũ Phàm tò mò, “Là sao?”

“Bố mẹ đã đồng ý cho tớ xuất ngoại học cấp 3 rồi, cũng vừa lúc cô của tớ đang ở Australia luôn.” Nói rồi, cô liền chia sẻ chuyện bản thân lúc ở nhà đã chọn lựa trường cấp 3 trong kì nghỉ đông ra sao, chuẩn bị việc lớn việc nhỏ cho kỳ thi IELTS thế nào. Lực chú ý của Nhạc Tri Thời đã tập trung lên việc quét vỏ bánh mì vào hót rác, sau đó lại tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.

“Vừa lên cấp 3 đã đi rồi á?”

“Bình thường mà. Có rất nhiều học sinh cấp 3 cũng đều không tham gia thi đại học đó.” Nữ sinh nói.

Đúng vậy. Nhạc Tri Thời dừng lại, dùng cây chổi lớn chống trên mặt đất đỡ lấy cơ thể mình, sau đó thầm gật đầu. Nghe thấy nữ sinh lo lắng không yên nói về kỳ thi IELTS, cậu liền nghĩ tới Tống Dục, hình như anh cũng tham gia kỳ thi này. Nhưng chuyện đó chỉ là một ấn tượng mờ nhạt trong đầu cậu, bởi vậy không cho là thật.

Trùng hợp là buổi tối sau khi về nhà, Nhạc Tri Thời tắm rửa xong liền xuống tầng lấy điện thoại di động đã để quên trên ghế sô pha dưới tầng, vừa lúc nghe thấy bố Tống trò chuyện với Tống Dục. Kỳ thật cũng rất lơi lỏng, bình thường, chỉ hàn huyên về những chuyện xảy ra trong trường học. Nhạc Tri Thời đi về phía cầu thang lại nghe thấy chú Tống nói, “Thật ra, bất kể là học tập trong nước hay ở nước ngoài đều sẽ có mặt lợi mặt hại cả. Dù sao bố vẫn luôn ủng hộ con, cũng tin rằng con sẽ tự có suy nghĩ của riêng mình.”

“Vâng.”

Nghe được mấy chuyện này, bước chân của Nhạc Tri Thời bỗng khựng lại, đầu óc có chút hỗn loạn.

“Nhạc Tri Thời.” Tống Dục chợt gọi tên cậu. Nhạc Tri Thời ngẩn người, quay đầu lại nhìn anh.

Tống Dục nhìn cậu chằm chằm, đợi trong chốc lát rồi nói, “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai đến trường với anh.”

Cậu còn tưởng anh trai đã phát hiện ra những cây kẹo trong cặp sách.

“Vâng, em biết rồi.” Nhạc Tri Thời lên tầng, trở về phòng mình.

Cậu lại nghĩ tới những lời nữ sinh cùng lớp đã nói vào buổi sáng.

Tống Dục cũng sẽ ra nước ngoài học phải không?

Rõ ràng đã trả lời rất ngoan, Nhạc Tri Thời lại không hề buồn ngủ. Cậu bò dậy mở laptop ra, gõ lên khung tìm kiếm một loạt vấn đề như “làm thế nào để học cấp 3 ở nước ngoài”. Nhưng mỗi lần nhấn vào, phần lớn đều là quảng cáo về các cơ sở du học, nhìn qua quá trình đã thấy mơ mơ màng màng. Tin tức duy nhất khá có ích chính là du học sẽ tiêu tốn rất nhiều tiền, chi phí còn cao hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cậu.

Vì thế cậu lại tốn kha khá thời gian để kiểm kê số tiền tiêu vặt mà bản thân đã tích góp được suốt mấy năm nay.

Ngày hôm sau, Nhạc Tri Thời buồn ngủ muốn chết, cố gắng chống đỡ mà rời giường, trên đường đi, tinh thần cũng không tốt lên. Cậu biết bản thân mình sẽ rất mệt mỏi nên đã cực kỳ tự giác đứng áp lưng vào tường đọc thơ cổ suốt một tiết tự học buổi sáng.

Cậu chợt phát hiện ra, nếu một sự kiện trước kia mình chưa từng chú ý tới sẽ không sao cả, nhưng một khi đã để tâm rồi, nó sẽ liên tục lượn lờ qua lại trước mắt bạn, tần suất xuất hiện cao đến mức đáng sợ.

Chẳng hạn như tờ quảng cáo về cơ sở du học đang được dán trước căng tin, lại ví dụ như danh sách trao đổi nước ngoài trong bảng thông báo, hoặc khi giáo viên dạy học sẽ tùy tiện nhắc tới một đàn anh đàn chị nào đó đang theo học một trong những trường thuộc Ivy League.

Tiết ngữ văn buổi chiều, giáo viên giảng đề thi cấp 3 của những năm trước. Thành tích ngữ văn của Nhạc Tri Thời vẫn luôn không tốt lắm, đặc biệt là phần đọc hiểu. Cậu cảm thấy cách hiểu của bản thân cũng không sai, chỉ là không cùng mạch não với người ra đáp án mà thôi.

Nói không chừng, có lẽ chính tác giả cũng không biết tác phẩm của mình lại có thể được hiểu như vậy đâu.

“Chúng ta hãy cùng theo dõi phần hướng dẫn của tác phẩm nổi tiếng này. Tác phẩm được chọn trong đề thi chính thức là《 Hồng Lâu Mộng 》, chúng ta sẽ xem qua một chút nhé. Câu hỏi thứ nhất,” giáo viên ngữ văn đẩy mắt kính, “Trong các tác phẩm văn học, hình tượng của nhân vật thường có rất nhiều mặt. Trong đó, Lâm Đại Ngọc của《 Hồng Lâu Mộng 》không thể nghi ngờ chính là hình tượng nữ tính vô cùng kinh điển của văn học. Hãy kết hợp với các tình tiết cụ thể và khái quát đơn giản những đặc điểm tính cách cùng nguyên nhân dẫn đến những tính cách đó của nhân vật.”

Đặc điểm tính cách. Cằm Nhạc Tri Thời chống lên bàn, phản ứng đầu tiên là có tài năng bởi nàng làm thơ rất hay, nhưng cậu lại băn khoăn liệu đây có được xem là tính cách hay không.

Cũng may giáo viên không gọi cậu mà là một nam sinh khác. Nam sinh kia đứng lên, nói luận điểm thứ nhất là “đa sầu đa cảm”.

“Tốt. Vậy em chứng minh xem vì sao lại nói nàng có tính cách đa sầu đa cảm.”

Nam sinh không mấy để ý trả lời: “Bởi vì nàng phải ăn nhờ ở đậu ạ.” Có lẽ là bởi các đề thi vẫn luôn đặt Lâm Đại Ngọc liên hệ chung với việc ăn nhờ ở đậu. Đây gần như đã trở thành phản ứng theo bản năng của bọn họ, cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều.

“Em hãy kết hợp một chút với các chi tiết cụ thể, nói xem cảnh ngộ phải ăn nhờ ở đậu này đã ảnh hưởng như thế nào đến tính cách của nàng.” Giáo viên tiếp tục hướng dẫn.

Nam sinh liền nghĩ nghĩ, “Nàng đã mất cả bố lẫn mẹ ngay từ khi còn nhỏ, sau đó phải tới nhà người khác sinh sống.”

Nhạc Tri Thời đang nghiêm túc nghe giảng bỗng sinh ra một chút cảm xúc kì lạ, không quá tự nhiên mà ngồi thẳng dậy, đùa nghịch với chiếc bút trên bàn.

“Sau đó nàng ở nhà người khác nhất định sẽ không thể giống như ở trong nhà của mình, không dám nói cái này, cũng chẳng dám làm cái kia, tiền cùng là dùng của người khác.” Bạn học trong lớp đều bị những lời giải thích thẳng thắn và đơn giản của cậu ta chọc cười, Nhạc Tri Thời lại không hề cảm thấy buồn cười.

Giáo viên có vẻ như cũng tán thành, trích nguyên văn, “Đúng vậy, phải cẩn thận từng bước một, lúc nào cũng để ý, không dám tùy tiện nói nhiều thêm một câu, bước nhiều thêm một bước, chỉ sợ sẽ bị người khác chế nhạo.”

“Đúng ạ, chính là ý này.” Nam sinh kia lại nói, “Hơn nữa, người khác dù có đối tốt với nàng cũng không phải cha mẹ ruột. Bởi vậy nàng sẽ tương đối nhạy cảm, suy nghĩ rất nhiều.”

Nhạc Tri Thời cụp mắt, nhìn chằm chằm bài thi, dùng bút xóa đè lên bốn chữ “tài hoa hơn người” mà bản thân đã viết, sau đó ghi mấy chữ đa sầu đa cảm xuống. Nhưng nhìn được hai giây, cậu lại gạch đi, hơn nữa động tác còn có chút không kiên nhẫn, chẳng những không xóa hết được mà còn làm nhòe phần đã được sửa, lộ ra hai chữ “tài hoa” bị che giấu.

“Ăn nhờ ở đậu, nói rất đúng.”

Giáo viên nhận xét như vậy.

.

Biểu hiện của Nhạc Tri Thời gần đây vô cùng ngoan ngoãn.

Vừa tan học, cậu làm bài tập xong liền chạy ngay tới chỗ Lâm Dung hỗ trợ. Lâm Dung sợ cậu mệt, cái gì cũng không cho cậu làm. Nhạc Tri Thời lại gần như đối nghịch với bà, lau bàn, rửa bát, làm hết mọi việc. Nhân viên trong nhà hàng đều cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Điện thoại trong tiệm vang lên, Nhạc Tri Thời là người đầu tiên chạy tới thay cho chị nhân viên đã đi rửa tay trước quầy, “Xin chào, đây là Dương Hòa Khải Trập……”

“…… Cái gì?” Nghe đối phương nói xong, khuôn mặt Nhạc Tri Thời đầy vẻ khiếp sợ, vội đặt điện thoại xuống chạy đến phòng nghỉ, “Dì Dung ơi, điện thoại của dì tắt máy ạ?”

Lâm Dung đang sắp xếp, lựa chọn kiểu chữ cho thực đơn mới bèn kiểm tra thử di động, “Ôi, tắt máy thật này.”

“Ông nội nằm viện rồi.” Nhạc Tri Thời vô cùng sốt ruột.

Ông nội trong miệng Nhạc Tri Thời chính là ông nội của Tống Dục. Ông cụ có hai người con trai, Tống Cẩn là người nhỏ hơn.

Thời trẻ, điều kiện kinh tế của ông Tống cũng không phải rất tốt, Tống Cẩn cũng là chịu khổ lớn lên, sau này lại làm công việc buôn bán, xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, chỉ mới bắt đầu tự do tài chính. Tống Cẩn vẫn luôn muốn phụng dưỡng ông Tống nhưng lại bị anh trai của mình cự tuyệt.

Bác cả của nhà họ Tống tự cho mình là con trưởng, cho rằng ông Tống phải do nhà bọn họ chăm sóc. Tống Cẩn chỉ có thể thỏa hiệp nhưng mỗi tháng vẫn chi trả một khoản phí phụng dưỡng kếch xù, muốn để bố mình được sống thoải mái hơn một chút. Không nghĩ tới lần này vẫn sẽ xảy ra chuyện. Ông Tống ở nhà tự mình đổi bóng đèn, không cẩn thận lại ngã xuống, cánh tay phải bị gãy xương. Anh cả nhà họ Tống không tìm được giường bệnh, chỉ có thể tìm tới em trai.

Lâm Dung trước tiên tìm bạn bè của mình sắp xếp phòng VIP, Tống Cẩn cũng nhanh chóng bay về nước. Vừa lúc tan học, Tống Dục và Nhạc Tri Thời liền đến bệnh viện.

Nhạc Tri Thời có cảm tình rất sâu với ông nội. Khi cậu còn học tiểu học, ông nội đã ở nhà họ một thời gian ngắn, lúc ấy còn dạy cậu chơi con quay trong công viên, khi chạng vạng lại mang cậu đi ngắm những chiếc máy tập thể dục trong tiểu khu. Có đôi khi nghỉ đông và nghỉ hè, ông nội cũng tới nhà bọn họ ở một thời gian, làm cho cậu món tôm hùm đất ăn ngon vô cùng.

Bởi vậy khi đi cùng Tống Dục, cậu đã dùng số tiền tiêu vặt đang trở nên vô cùng quý giá của mình để mua một giỏ trái cây vừa to vừa đẹp. Tống Dục ghét bỏ cậu tới bệnh viện còn mang theo cặp sách nặng như vậy, cũng nói chỉ có đứa ngốc mới có thể mua giỏ trái cây ở cổng bệnh viện. Nhưng Nhạc Tri Thời lại cảm thấy chỉ cần ăn hết thì sẽ không bị lỗ, hơn nữa giỏ trái cây lớn như vậy cũng rất có thể diện.

Tống Dục lười phản bác lại, nhưng vẫn giúp cậu nhận lấy cái thể diện nặng trĩu này.

Bên ngoài cửa phòng VIP vô cùng yên tĩnh. Trước khi vào trong, hai người họ còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một ông cụ cả người suy yếu đang nằm hôn mê trên giường bệnh. Không nghĩ tới ông nội vẫn còn khỏe như vâm xem bộ phim truyền hình Thiên Long Bát Bộ, khi vừa nhìn lên thấy được hai đứa cháu trai đã suýt chút nữa trèo xuống khỏi giường.

“Ông cẩn thận một chút, đừng lộn xộn.” Tống Dục đặt giỏ trái cây xuống, “Đây là của Nhạc Tri Thời mua cho ông đấy ạ.”

“Ái chà, giỏ trái cây to như vậy sao. Đáng kiêu ngạo ra phết đấy. Chỉ tiếc là ông lại không thể khoe với những người cùng phòng bệnh được. Ở phòng bệnh một người chán quá đi mất thôi.”

Nhạc Tri Thời mới là cháu ruột phải không? Tống Dục thầm lắc đầu, tiến lên nói một hồi về những điều cần chú ý sau khi phẫu thuật chỉnh hình với ông nội mình.

“Tiểu Dục à, sao con vẫn như thế này vậy? Còn thiếu sức sống hơn cả ông già như ta đây.” Ông nội đưa mắt ra hiệu với Nhạc Tri Thời, “Lạc Lạc, con có mang mấy thứ ông cần đến đây không?”

Nhạc Tri Thời dạ một tiếng, đặt cặp sách của mình trên sô pha rồi kéo khóa mở ra. Lúc này Tống Dục mới biết tại sao chiếc cặp này lại nặng đến như vậy. Thứ ở bên trong chính là trọn bộ《 7 viên ngọc rồng 》.

Tống Dục thở dài, “…… Ông nội, ông cần phải nghỉ ngơi thật nhiều.”

“Ông biết mà.” Ông nội đeo kính viễn lên, mở một quyển ra, “Giường bệnh thoải mái như vậy, còn có thể đọc cả truyện tranh, không có sự nghỉ ngơi nào lại tốt hơn thế này đâu.”

Nhạc Tri Thời lần lượt giới thiệu qua nội dung chính của bộ truyện cho ông nội, sau đó mở giấy bọc của giỏ trái cây ra, cầm một quả táo lên chuẩn bị mang đi rửa sạch cho ông cụ ăn. Nhưng ông nội nói ống nước trong phòng bệnh bị hỏng đến hôm nay vẫn chưa được sửa lại, cậu đành phải mang ra ngoài rửa.

“Rẽ phải, đi đến cuối hành lang sau đó rẽ trái nhé.”

“Rõ ạ.”

Nhạc Tri Thời chọn quả táo lớn nhất, dựa theo tuyến đường ông nội chỉ đi tới phòng vệ sinh, không nghĩ tới lại gặp bác gái và con dâu mới của bà ở khu nghỉ ngơi, hình như đang đứng mua cà phê. Nhạc Tri Thời bèn dừng chân.

Cậu tự hỏi không biết nên xưng hô như thế nào.

Vợ của con trai bác họ là...

Lại nào, con trai của bác họ là anh họ, vợ của anh họ là chị họ.

Sau khi tính ra đáp án chính xác, Nhạc Tri Thời liền sinh ra một cảm giác tự hào vô cùng to lớn, chuẩn bị đi tới hỏi thăm người chị họ mới này, không nghĩ tới hai người đang cách đó không xa lại nhắc đến cậu trước.

“Mẹ ơi, trong hai đứa nhóc vừa mới đến đây, ai mới là em họ ạ?”

“Người trong nhà mà không nhận ra hả?”

Câu nói này rõ ràng mang theo ý tứ dạy dỗ khiến Nhạc Tri Thời thoáng ngẩn ra, bước chân cũng dừng lại.

Trên mặt dường như bị vô số những cây kim nhỏ xíu đâm thẳng vào.

“Ồ, bảo sao.” Trên mặt của cô con dâu mới cưới kia lộ ra nụ cười có chút xấu hổ, “Đứa trẻ tóc nâu kia rất giống con lai, vừa nhìn đã biết không phải người nhà mình. Có phải đó là đứa bé mà chú đã mang về nhà không ạ?”

“Là nó.” Bác họ cầm cốc cà phê, ngồi trên ghế rồi thở dài một hơi, “Tính đi tính lại, đã ở mười năm rồi.”

Là mười hai năm. Nhạc Tri Thời thầm phản bác, bước lùi vào chỗ rẽ theo bản năng.

Bà ta nhấp một ngụm cà phê rồi lại nói: “Ăn, ở, dùng, đến trường học đều giống y như đúc với con ruột của cậu ta. Hơi một tí là du lịch nước ngoài. Đứa trẻ kia lại rất khó nuôi, lúc còn nhỏ không biết đã phải vào bệnh viên bao nhiêu lần rồi. Suốt ngày xe đón xe đưa, lớn hơn một chút mới đỡ đấy.”

Nói rồi, dường như bà ta chợt nhớ tới cái gì, “Cũng cùng một giuộc với bố ruột của nó thôi. Mẹ nghe bố con kể, trước đây cái tên Nhạc Dịch đó hôm nào cũng đến ăn ở tại nhà họ Tống, thật không nghĩ tới sinh ra đứa con cũng là một kẻ ăn bám.”

Nàng dâu mới vội ngồi xuống theo, “Chú cũng khó hiểu quá đi mất. Cháu ruột của mình thì mặc kệ, vậy mà lại để tâm tới một đứa người ngoài như nó.”

“Còn phải nói nữa à, chồng của con chẳng nhận được bao nhiêu ân huệ từ nhà cậu ta đâu. Lúc trước khi thi vào Bồi Nhã chỉ thiếu vài điểm nên mới tìm cậu ta giúp đỡ. Rõ ràng chỉ là một việc rất đơn giản thôi, vậy mà cũng không chịu đồng ý.”

“Thế thì hẹp hòi quá rồi. Vừa nãy lúc ở cửa sổ, con có nhìn thấy đứa bé kia cầm một giỏ trái cây cực kỳ to, sau đó lại đưa cho em họ. Xem ra lúc ở nhà cũng tiêu tiền không biết tiết chế gì đâu, người trông cũng yếu ớt hơn em họ. Mẹ nói xem, chú cứ cam tâm tình nguyện thay người khác nuôi con như vậy, có phải là… Quan hệ của đứa bé đó với chú có lẽ cũng chẳng hề đơn giản đâu…”

Nhạc Tri Thời tức giận đến mức siết chặt bàn tay, đang chuẩn bị xông lên phía trước nói cho rõ ràng. Bố của cậu không phải ai khác mà là Nhạc Dịch, chú Tống cũng không phải loại người như bọn họ nói.

Nhưng cậu còn chưa kịp đi ra đã bị một người nắm lấy cổ tay.

Nhạc Tri Thời vừa quay đầu lại bèn trông thấy Tống Dục, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Tống Dục kéo cậu về phía sau mình, bản thân lại tự bước ra.

“Chị cảm thấy là quan hệ gì?”

Chị họ cầm cốc cà phê bằng giấy, khuôn mặt tràn ngập xấu hổ đứng lên, nhất thời không biết nên nói câu gì.

Tống Dục nhìn thẳng vào đôi mắt cô ta, sắc mặt lạnh lẽo đến đáng sợ.

“Chị họ, chị nhận ra tôi à? Biết tôi là ai sao?”

“Ừ, Tiểu Dục đúng không. Vừa rồi thật ra chị chỉ muốn quan tâm em một chút…”

Tống Dục trực tiếp cắt ngang lời nói của cô ta.

“Việc của nhà chúng tôi, không khiến người khác phải nhọc lòng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro