Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Chạm mặt Thao Thiết

Sáng hôm sau

Gió nhẹ thổi qua, tiếng chim ríu rít líu lo những giọt sương vẫn còn đọng trên lá. Trên không trung bỗng có những thân ảnh bay vụt qua. Bốn người rất nhanh đã đến vùng Nhược U.

Nơi đây cây cối sinh trưởng rất ít do vùng đất khá khô cần nên quanh xung quanh đây vài dặm hầu như chỉ có một vài loại cây chịu được khô cằn sinh sống.

Tìm sâu vào trong  sẽ có một con suối nhỏ, gần con suối cây cối phát triển tốt hơn và có khá nhiều hang động.

Lúc này Dạ Hiểu Y lên tiếng

"Diệp Tử Thanh ngươi nói xem tại sao đồ đệ ngươi lại ở nơi này"

Diệp Tử Thanh vẫn đang vận khí phong, mặt không cảm xúc đáp:

"Ta cũng không rõ, lần trước y không ở đây nhưng có lẽ y đã bắt tay với bọn người của Bắc Nha Ty nên mới đến đây "
Đột nhiên Vũ Vấn Kỳ nói:

"Lần trước ta đến y cũng ở cùng chỗ với bọn chúng, nhưng có đều Ngọc Âu Lục không ở trên người thì phải"

Dứt lời Vũ Vấn Kỳ ngừng một lúc lại bồi thêm một câu.

"Có khả năng Thu Phàm đã đưa nó cho Bắc Nha Ty"

Lúc này Tịch Hạ Nhiên đang ngự kiếm phía trước bất thình lình từ từ hạ thấp xuống và đáp xuống đất, thấy vậy Diệp Tử Thanh cũng xuống cùng.

Vừa đáp xuống đất Dạ Hiểu Y đã nhìn láo liếc xung quanh, một bầu không khí âm u. Xung quanh cây cối không nhiều, thỉnh thoảng có những tiếng gió thổi qua các khe động tạo ra âm thanh rùng rợn quỷ dị.

Tịch Hạ Nhiên thu kiếm kéo tay Dạ Hiểu Y lại gần, ánh mắt y luôn không ngừng quan sát xung quanh, tinh thần tập trung cảnh giác nói:

"Ở đây có một luồn khí tức không rõ nguồn gốc rất mạnh, mọi người cảnh giác"

Dứt lời Vũ Vấn Kỳ một thân hắc ảnh phi lên phía trước Diệp Tử Thanh phóng ra một tia linh lực đánh vào không khí. Ngay chỗ hắn vừa đánh liền hiện lên xác một u linh.

"Ở đây có rất nhiều u linh, âm khí rất nặng mọi người ẩn khí tức trên người lại hạn chế bị tất công"

Vừa nói xong thì tất cả lần lượt ẩn đi hết khí lực trên cơ thể.

Dạ Hiểu Y bấy giờ đang đứng phía sau Tịch Hạ Nhiên thì cảm giác sống lưng lạnh lạnh, đột nhiên một luồn khí cuốn lấy cổ áo Dạ Hiểu Y kéo y bay về phía động và biến mất.

Vì bị tấn công bất ngờ khiến cả ba người trở tay không kịp, Dạ Hiểu Y đã bị thứ không rõ nguồn gốc bắt đi mất.

Tịch Hạ Nhiên lúc này gấp gáp di chuyển đuổi theo.

"Còn đứng đó làm gì, mau đuổi theo"

Sau đó cả ba người đều lần lượt đi vào phía trong hang động.
-------

Trong hang động, Dạ Hiểu Y bị luồn khí lạ ném văng vào một vách đá khiến đầu y va vào đá làm choáng váng cả ngưòi.

Vội chấn an tinh thần, đưa mắt quan sát xem rốt cuộc là bản thân đang ở đâu thì thấy trước mặt y là một con thú to lớn. Trên mặt nó đầy nanh vuốt còn có một chiếc bờm khá to, chân thì móng vuốt sắt nhọn đang sừng sững đứng trước mặt.

Giật mình kinh hoảng Dạ Hiểu Y ngã ngồi xuống ngay sau đó, nhìn thân ảnh to lớn trước mắt khiến y kinh tâm động phách.

Một con hung thú to lớn thật đáng sợ nha.

Không để y hoàn hồn thì hung thú kia lên tiếng:

"Tên nhân loại ngu xuẩn kia"

Nghe hung thú kia nói chuyện thì Dạ Hiểu Y cũng dần chấn an bản thân lấy lại bình tĩnh trả lời:

"Ngươi là Thao Thiết"

Hung thú cười lớn tiếng sau đó nói:

"Đúng vậy"

Đưa mắt quan sát cảnh vật xung quanh hung thú, quanh thân nó có những tia sét màu đỏ kì lạ đang lập lòe chớm nháy.

Những luồn sáng ảo diệu đó lơ lửng khắp nơi, tạo thành một kết giới hình cầu giam giữ hung thú bên trong.

Thật ra ngay đầu Dạ Hiểu Y cũng đoán được phần nào nơi đây là nơi giam giữ Thao Thiết nên y cũng không hoảng loạn,  khi nãy bị té là do giật mình.

Hiểu rõ mọi việc đang xãy ra, y từ từ đứng dậy phủi bụi bẩn trên quần áo nói:

"Ngươi bắt ta đến đây làm gì?"

Thao Thiết cười lên một tiếng sau đó nhìn về phía Dạ Hiểu Y nói:

"Ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi"

Nghe lời hắn nói ra, Dạ Hiểu Y khẽ cười nói:

"Với sức lực của ta e là không có gì để thương lượng với ngươi cả, ngươi tìm nhầm người rồi"

Cùng lúc đó bên phía Tịch Hạ Nhiên, ba ngưòi đang tiến vào hang động thì cùng đường. Vũ Vấn Kỳ đang di chuyển cuối cùng lên tiếng:

"Là tiếng gầm của hung thú"

Diệp Tử Thanh đang di chuyển phía trước thì đột ngột ngừng lại quay ngưòi nhìn Vũ Vấn Kỳ nói:

"Khoan đã, ở đây tại sao lại có hung thú không lẽ chúng ta"

Lúc này Tịch Hạ Nhiên lộ vẻ mặt nghiêm trọng nói:

"Không sai đây có lẽ là nơi giam giữ Thao Thiết"

Diệp Tử Thanh nghe xong thì cũng không khỏi giật mình đáp:

"Không thể nào, Nhược U này thực sự  là nơi phong ấn Thao Thiết"

Bên đây Tịch Hạ Nhiên cũng đang khó hiểu nói:

"Ta cũng không chắc, tốt hơn nên cẩn thận tìm thấy Dạ Hiểu Y trước rồi tính"

Phía bên kia Vũ Vấn Kỳ đang quan sát một tảng đá to phẳng sờ sờ lên đó và nói:

"Bức tường này có cơ quan"

Thấy vậy Tịch Hạ Nhiên liền di chuyển đến chỗ tảng đá và nói

"Tránh ra"

Trở lại bên phía Dạ Hiểu Y

Y giận dữ nhìn hung thú, nếu có cơ hội thì chắc chắn y sẽ dạy cho con thú điên này một bài học.

Chỉ tiếc là năng lực có hạn.

Thao Thiết nhìn thấy Dạ Hiểu Y ra vẻ giận dữ, hắn thích thú cười lên rồi đột nhiên sau đó nghiêm túc nhìn y nói:

"Trong cơ thể ngươi có thứ mà ta cần"

Dạ Hiểu Y vẫn im lặng không quan tâm, Thao Thiết nói tiếp:

"Ngươi chính là con của Dạ Cố và Bạch Dương"

Trong khoảnh khắc Thao Thiết thốt lên câu đó, ánh mắt của hắn hiện lên một tia rung động mà bi thương khó tả.

"Ngươi nói với ta điều đó làm gì"

Thao Thiết nhanh chóng thu lại cảm xúc thoáng qua trong mắt, hắn đáp.

"Ngươi là điểm mấu chốt"

Dạ Hiểu Y bên này vẫn đứng im mặt không cảm xúc.

Sau khi thấy câu nói của mình bị y phớt lờ đi như không nghe thấy, Thao thiết tỏ vẻ bực dọc nói tiếp:

"Chỉ cần ngươi giải trừ phong ấn cho ta, ta sẽ kí khế ước giúp ngươi có được những thứ ngươi muốn"

Lúc này môi Dạ Hiểu Y lộ y cười gian xảo, thao thiết này trời sinh nham hiểm khó đoán, y phải cẩn thận không khéo mất bẫy của hắn.

"Ta không cần"

Thấy đề nghị của bản thân bị phớt lờ đi một cách nhanh chóng như vậy, hắn có chút sững sờ.

Từ trước đến nay, số người ham muốn kí kết khế ước với hắn không dưới vạn người. Sở hữu song song một nửa sức mạnh của ma thú thượng cổ thì ai chẳng muốn, vậy mà tên nhóc con này lại từ chối một cách quyết đoán như vậy. Xem ra tên này cũng không phải dạng người thích hợp để trò chuyện.

Thao Thiết lúc này bắt đầu ra vẻ giận dữ mà đe dọa.

"Ngươi có tin ta liền lấy mạng của ngươi?"

Dứt câu thao thiết gầm lớn một tiếng.

Ma lực theo đó bộc phát ra dữ dội, tuy là sức mạnh của hắn đã bị kiềm hãm nhưng tiếng gầm đó vẫn làm cho những ngọn đá nhỏ xung quanh vỡ tung.

Dạ Hiểu Y bất ngờ bị tiếng vang tấn công dạt văng ra sau, y lúc này đã bắt đầu nổi lên sự nghi hoặc và sợ hãi, y không muốn tin nhưng điều hung thú kia nói khả năng rất cao là thật. Thao thiết là hung thú thượng cổ, sở hữu sức mạnh vô biên kì ảo. Tuy hắn đã bị phong ấn nhưng sức mạnh hiện tại hắn có thể sử dụng rất lớn, đó là điều không thể phủ nhận.

Dạ Hiểu Y chật vật đứng dậy, nơi khóe miệng rĩ ra một ít máu. Đòn vừa rồi không mạnh lắm nhưng là do y sơ suất mới bị hắn đánh trúng.

Thấy Dạ Hiểu Y bắt đầu lộ vẻ đề phòng thao thiết nói thêm.

"Bây giờ ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu giải phong ấn cho ta thì ta sẽ xem xét tha mạng của ngươi"

Dạ Hiểu Y cười phỉ một tiếng:

"Giết ta, để coi ngươi có bản lĩnh đó"

Thao Thiết khi nghe mấy lời thách thức của Dạ Hiểu Y, hắn  không tức giận mà cười lớn.

Không có y thì hắn vẫn còn cách khác để giải phong ấn cho nên thời khắc này ánh mắt hắn hằn lên sát khí nồng đậm như muốn thiêu đốt người khác.

Ngưòi trước mắt dù sao cũng là nghiệt chủng của Dạ Cố, giết y cũng làm cho hắn vơi được phần nào oán hận với Dạ Cố.

Ngay lập tức, thao thiết ngước mặt lên trời. Trên đầu hắn một khối cầu ánh sáng dần xuất hiện và to lên. Ma lực nó phát tán ra xung quanh ngày càng mạnh mẽ, bầu không khí khung quanh đột nhiên trở nên u ám.

Thấy chuyện không hay, Dạ Hiểu Y dùng tay kết ấn ngăn chặn luồn sức mạnh đang tiến đến lòng thầm nghĩ.

Tên thao thiết này không lẽ định làm thật.

Lúc này Thao Thiết dõng dạc tuyên bố.

"Tên nhóc con không biết sống chết, hôm nay xem ta dạy dỗ ngươi"

Hung thú cưòi nhẹ sau đó phát động tấn công, đột nhiên quả cầu vỡ ra, theo mảnh vỡ xung quanh xuất hiện rất nhiều u linh, bọn chúng bắt đầu tụ tập lại gần chỗ Dạ Hiểu Y.

Dạ Hiểu Y lúc này cũng bắt đầu nghiêm túc nghênh chiến.

"Chút trò vặt vãnh mà cũng đòi giết ta"

Nghe Dạ Hiểu Y nói vậy, Hung thú cười lớn nói:

"Vậy để xem bản lĩnh ngươi tới đâu"

Bất ngờ Dạ Hiểu Y giật mình khi thấy tất cả u linh đang chia ra tứ phía bay về phía mình, y thất thần trong giây lát rồi luốn cuốn cong chân bỏ chạy.

Y vừa chạy vừa hét lớn về sau.

"Cái tên Thao Thiết chết tiệt này, ngươi là đồ xấu xa ai lại lấy cả trăm trọi một như vậy hả. Ít ra cũng phải đấu lần lượt chứ"

Hung thú đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Dạ Hiểu Y.

"Lúc nãy ngươi mạnh miệng lắm mà"

Vừa dứt lời các u linh xung quanh tăng tốc bay đến tấn công Dạ Hiểu Y, y giật mình, cơ thể linh hoaht vừa chạy khắp nơi vừa né đòn.

Quá nhiều con tất công cùng một lúc, chúng đông quá khiến y trong lúc chạy sơ suất vấp vào một tảng đá té xuống đất.

Cảm giác đau đớn ập thẳng vào mặt, y nhanh chóng bò dậy, lấy tay xoa xoa mặt thầm oán.

Không có bị té đến hủy dung chứ, sau lại đau thế này.

Không đợi cho y rảnh một chút giây phút nào nữa, một u linh đang hướng Dạ Hiểu Y bay thẳng đến.

Lúc y cảm nhận được khí tức hung ác đang lao đến, ngay sau đó y mạnh mẽ xoay đầu. Chiếc vòng tay tinh xảo y luôn đeo trên cánh tay phải ngay lập tức biến hóa, liền sau đó một thanh kiếm màu trắng xuất hiện trong lòng bàn tay.

Ánh mắt y lúc này bất chợt trở nên sắc bén, thần thái thay đổi ngay lập tức, khác xa một trời một vực với cái người vừa chạy vừa hét khi nãy.

Ngay sau đó, một đường kiếm nhanh như gió chém xuống, u linh đang bay tới bị chém hóa thành không khí.

Dạ Hiểu Y chậm rãi đứng dậy, giơ tay vung một kiếm vào không trung, theo đường kiếm chém ra một phong nhận bay nhanh như tia chớp đánh vào những u linh ào ạt đang bay đến.

Tiếp đó là liên tục mấy chục đạo phong nhận được tung ra, đánh hạ vô số u linh.

Nhận thấy Dạ Hiểu Y phía dưới cũng có chút bản lĩnh, Thao Thiết lại lần nữa triệu hồi thêm một đợt u linh mới.

Khác với lần trước, lần này u linh không còn là màu đen huyền nữa mà là xen lẫn giữa đỏ và đen.

Thấy dị biến khác thường ở đợt u linh này, Dạ Hiểu Y khẽ cắn môi,phân vân trong giây lát liền lấy lại tinh thần.

Dạ Hiểu Y nhanh chóng rót linh lực của bản thân lên thân kiếm, ngay sau đó không chém phong nhận nữa, y lấy đà bật ngưòi xông vào đám u linh.

Nơi y lướt qua có vô số u linh bị chém tan biến.

Y nghĩ chỉ cần tiêu diệt hết đám này là coi như xong, nhưng mà y đã suy nghĩ quá đơn giản.

Đám u linh này dường như giết mãi không hết, nơi bị nó chạm tới đau nhức nóng rực như bị dìm vào nhun nham.

Dạ Hiểu Y càng đánh càng rơi vào thế bị động, linh lực của y đang dần bị đình trệ và có xu hướng phản phệ.

Đây là dấu hiệu cho thấy việc y sử dụng linh lực quá nhiều, nội đan thứ hai trong cơ thể đang dần nóng lên.

Nó dường như không giống như mọi ngày, chung sống hòa bình với nội đan của y. Thay vào đó nó bắt đầu ngăn cản nguồn sức mạnh từ nội đan của y chảy ra, giống như việc trong lúc mưa to không ngừng lấp đầy một dòng thác đang chảy, đột nhiên từ đâu một tảng đá to rơi xuống chặn ngang đường chảy của dòng thác khiến nó ngày một tích nhiều nước, lâu dần có nguy cơ muốn bùng nổ.

Cảm giác đau đớn trướng nghẹn nơi đan điền bắt đầu hiện rõ, mặt Dạ Hiểu Y đổ đầy mồ hôi, theo thời gian động tác của y ngày càng chậm.

Thân thể mất đi sự linh hoạt, thương tích vì thế ngày một nhiều.

Không trụ được bao lâu, cơ thể y lảo đảo ngã quỵ xuống đất, kèm theo đó là tiếng thở dốc không ngừng.

Giây sao đó, bên cạnh y có một thiếu niên khá trẻ đột nhiên xuất hiện.

Người thiếu niên sau đó liền vung tay đỡ giúp y những đòn tấn công.

Nhưng mà sức ngưòi có hạn, lâu dần thiếu niên ấy cũng bắt đầu hao hụt thể lực, giọng nói có vẻ mệt mỏi mà khàn khàn cất lên.

"Chủ nhân tôi sắp không trụ được nữa rồi"

Cơ thể Dạ Hiểu Y đang rất khó chịu, y cố gắng dùng chút sức lực ít ỏi còn lại mà nói khẽ với thiếu niên trước mặt.

"Phương Lộ, ngươi trở về đi."

Trong giây phút Phương Lộ sao nhãn lắng nghe giọng nói yếu ớt của Dạ Hiểu Y thì một đàn u linh to lớn đã lao đến trước mặt cả hai.

Bùm một tiếng, tiếng nổ đã ngắt ngang tiếng của y, tất cả các u linh trước mặt đều đã biến mất.

Trước ánh mắt của Phương Lộ lúc này là Tịch Hạ Nhiên một thân cường tráng đứng chắn trước mặt, xung quanh rất nhiều thanh kiếm đang bay xoay thành vòng tròn.

"Thương Thanh Phi Vũ! Xuất"

Các thanh kiếm đồng loạt bay ra phi thẳng đến các u linh, chỉ trong chớp mắt toàn bộ u linh xuất hiện khi nãy đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Sau khi đòn tấn công kết thúc thì thanh kiếm tự hợp lại thành một, quay lại trên tay Tịch Hạ Nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy#nguoc