Chương 18. Khỏa thân quần nhau trên không trung
Edit: Củ Cải Đường
Khỏa thân quần nhau trên không trung (Dâm loạn ở sân bay, máy bay play)
Lúc tới sân bay thì đã có người đưa tới một vali hành lý lớn, Lục Vân Dã khẽ gật đầu với người nọ, một tay xách hành lý, một tay dắt Ân Phạm tiến về phòng chờ máy bay.
Ân Phạm cảm thấy vô cùng vi diệu, bèn hỏi: "Anh lính, chẳng phải hôm qua anh mới về sao? Những thứ này được chuẩn bị từ khi nào vậy?"
Lục Vân Dã cười đến là thiếu đòn, nắm tay Ân Phạm dí vào đũng quần của mình, nói: "Em đoán đi, đoán đúng thì thưởng cho em ăn cặc."
Người đàn ông này còn không thèm mặc quần lót, con cặc to bự kinh người thoải mái vểnh lên dưới lớp quần thể thao rộng rãi, độ hiện hữu quá rõ ràng.
Ân Phạm không nhịn được xoè tay ra xoa nắn cây gậy thịt của hắn, ngoài miệng lại nói: "Xuỳ, ai mà thèm thứ này chứ?"
Lục Vân Dã không chút lưu tình vạch trần cậu: "Không thèm mà còn sờ thích đến mức không nỡ buông tay à? Ban nãy con chó dâm đãng nào còn nói không có cặc của anh lính thì không sống nổi, bị địt tè mọi nơi mọi lúc, lại còn muốn không ăn không uống gì chỉ có bị địt liên tục thôi đấy?"
Ân Phạm xấu hổ đỏ mặt, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn lên lườm Lục Vân Dã, hất tay ra làu bàu: "Đồ thối tha, không thèm để ý anh nữa."
Lục Vân Dã mê mẩn dáng vẻ dễ thương lúc này của bé con chết đi được. Cậu hơi cúi đầu xuống, lông mi dày như cánh bướm, ba phần cáu kỉnh bảy phần thẹn thùng, cứ như đang giận dỗi lắm nhưng vẫn tràn đầy tình ý.
Bao nhiêu tật xấu của tên đàn ông đều bị trêu chọc lộ ra, hắn bắt nạt không cho người đẹp giãy giụa, ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của đối phương, càng được đà trêu cậu: "Bảo bối, em không thể rút mông vô tình thế được. Vừa rồi rõ ràng còn rên rỉ tinh dịch hay nước tiểu của anh lính cũng đều thơm ngon, ôm chân anh lính bú mút cũng không xong, em nói xem, thối chỗ nào?"
Chết mất, dùng giọng nói gợi cảm như thế để miêu tả cảnh tượng sắc tình đến vậy, cơ thể đã ăn ngon biết mùi của cậu lập tức mềm nhũn từ đầu tới chân, mềm đến mức đứng không vững nổi nữa.
Ân Phạm quay lại ôm lấy tên đàn ông, tay chân đều quấn lên người hắn, đỏ mặt nói: "Đừng nói nữa...anh lính ơi chúng ta lên máy bay nhanh lên được không? Anh đã bảo lên máy bay sẽ làm em...bắn vào em đến chết mà... Anh lính, em chính là chó cái bị đụ đến mức tè bậy khắp nơi chỉ thèm được ăn cặc bự đấy, anh mau mau đụ em đi."
Trên phương diện tranh cãi, quả nhiên lần nào Ân Phạm cũng là người đầu hàng trước, nhưng cảm giác thua cuộc không phải là một loại công kích đối với cậu. Lục Vân Dã không hề có sức chống cự với cậu đã nổi lên phản ứng, đũng quần nhô to, may mà có bé hồ ly tinh bám trên người đây che lại mới không xấu hổ lộ liễu.
Lục Vân Dã ôm lấy Ân Phạm đang bám riết lấy hắn không buông, vừa bước đi thật nhanh vừa khẽ nói: "Đĩ dâm, xoa cho anh lính trước nào."
Ân Phạm nghe lời vươn tay mò vào trong quần người đàn ông, dùng lực tay vừa phải mà hắn thích nhất để xoa nắn: "Ưm...anh lính, anh cũng giơ tay ra xoa cho bé đĩ đi, lỗ đít ngứa..."
Hơi thở của Lục Vân Dã nặng nề hẳn đi, mắng: "Lỗ đít em thì có lúc nào mà không ngứa, đúng là đĩ đực thèm đụ."
Hai người nửa lén lút nửa công khai sờ soạng nhau trong sảnh chờ sân bay. Dù thi thoảng cũng có người nhìn sang nhưng không ai có thể biết được cụ thể họ đang làm gì, trái lại đa số còn bị hớp hồn bởi dung nhan của cả hai.
Lúc lên máy bay, Ân Phạm không thể không cảm thán sự chu đáo của Lục Vân Dã. Hắn đã bao hết toàn bộ khoang hạng thương gia, bên trong chỉ có hai người bọn họ, muốn lăn lộn thế nào thì lăn. Mặc dù người đàn ông đã viện cớ là hắn biết thừa cậu chắc chắn sẽ lên cơn nứng, không chịu đựng được tới khi xuống máy bay nên nhất định phải ăn cặc, nếu không thì sẽ chết vì nứng, nhưng Ân Phạm vẫn cảm thấy rõ ràng là gã đàn ông này muốn đè cậu trên đây. Cơ mà chuyện này không quan trọng, tóm lại là cậu có thể được anh lính làm như thế, a...sướng thật...
Từ lúc lên máy bay, Ân Phạm đã cưỡi trên người Lục Vân Dã nhún nhảy lên xuống. Cặp mông to bự trắng nõn đập bành bạch vào đôi chân cường tráng của người đàn ông, đỏ ửng lên như hai quả đào chín rục đụng vào cái là có thể chảy ra mật ngọt. Tấm chăn màu xanh nhạt xộc xệch khoác lên tấm thân trần trụi của Ân Phạm, đung đưa theo từng cử động của cậu, lúc thì bao trùm lên núm vú, lúc lại phủ quanh bờ vai, mỗi lần như vậy đều khiến Ân Phạm rên rỉ bất mãn. Cậu lắc người thật mạnh để hất tấm vải vướng víu đó ra, phô bày cơ thể khỏa thân đầy mê hoặc và ngọt ngào cho người đàn ông mình yêu sâu đậm ấy.
Lục Vân Dã nửa nằm nửa ngồi trên ghế, vòng eo khỏe khoắn có thể ưỡn lên không trung. Ân Phạm chỉ cần ngồi xuống là hắn lập tức vểnh thẳng con cặc nắc lên. Thường thì khi mông Ân Phạm vẫn còn đang chổng lên, quy đầu cặc bự cũng đã chọc vào lỗ thịt của cậu. Quy đầu to oạch ma sát với miệng lỗ, toàn thân cậu bị kích thích như điện giật, mất trọng lực ngã nhào xuống người hắn khiến con cặc trong người đâm thẳng vào một độ sâu đáng kinh ngạc, vừa đau vừa sướng...
Cặc bự dường như muốn xuyên thủng người cậu, thậm chí Ân Phạm còn có cảm giác buồn nôn, nhưng tự bản thân cậu cũng hiểu đây không phải buồn nôn thực sự, mà là bởi vì lúc quá chậm lúc quá nhanh... Thứ hung khí đó mang tới cho cậu vô vàn khoái cảm nhưng cũng đồng thời tước đi sức lực và nhận thức của cậu. Động tác nhấp nhô của Ân Phạm dần dần chậm lại, cậu vẫn lắc hông lắc eo theo quán tính nhưng mỗi lần chỉ có thể nhích được một chút, suýt nữa thì ngồi hẳn xuống người hắn thở hổn hển.
Lục Vân Dã vẫn chưa bắn ra, cặc bự vẫn còn cứng lên sừng sững, thấy bé yêu nghiệt ngồi trên người mình đã sướng đến mức lả đi thì hắn lập tức nảy ra ý định xấu xa trong đầu. Hắn chỉ muốn đưa bé cưng đĩ thõa này sướng đến lên mây, vượt qua tất cả giới hạn cực khoái...
Lục Vân Dã gập hai chân Ân Phạm lại đặt trước ngực mình. Cả người Ân Phạm bị nhấc lên khiến nửa người trên như không còn điểm tựa mà rơi tự do, may mà còn hàng ghế phía trước đỡ lại. Cơ thể xinh đẹp kẹt giữa hai hàng ghế tạo thành hình chữ W, đầu nghiêng sang một bên, yếu ớt kiệt sức nhưng vẫn bị tóm lấy hai chân mà đụ.
Con cặc to bự đỏ sậm ra ra vào vào trong lỗ thịt chứa đầy tinh dịch, cộng thêm tiếng thở dốc ngập tràn dục vọng của người đàn ông, trông đáng thương vô cùng. Ân Phạm đã trải qua cảm giác bị hành hạ đến là nhục nhã, cậu giao nộp tất thảy bản thân mình ra để tuỳ ý đón nhận sự bỡn cợt của người đàn ông, để hắn chiếm lấy thân thể mềm mại thơm tho như ngọc này của mình.
Cuối cùng khi người đàn ông bắn tinh vào trong cơ thể, Ân Phạm cũng rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Nhưng tinh dịch nóng bỏng trong người vẫn khiến cậu rùng mình, đường ruột bị địt cho nhũn ra cũng không chịu nổi cơn khoái cảm khi bị tinh xối, co giật mất một lúc rồi tiết ra một vũng nước dâm khai khai. Nước mắt đồng thời cũng rơi xuống tí tách, không tài nào kìm được.
Ân Phạm khóc nức nở được người đàn ông ôm lấy, liên tục rên rỉ: "Anh lính, anh lính ơi...sướng quá, ư... Em, a...không chịu nổi nữa, anh lính mau sờ em đi, a, sướng..."
Lục Vân Dã được đánh chén no nê vô cùng kiên nhẫn dỗ dành bảo bối trong lòng, hôn hôn mái tóc đẫm mồ hôi, hôn lên khắp mặt cậu... Bàn tay to lớn vuốt ve an ủi khắp cơ thể run rẩy của Ân Phạm, từ núm vú nhỏ xinh đến cặp mông đầy đặn, nhẹ nhàng xoa nắn quanh những dấu hôn bầm tím và đỏ ửng do chính hắn gây ra, dịu dàng nói:
"Cục cưng ngủ một lát đi, anh lính vẫn ở đây."
Hơi thở và từng cái ve vuốt của người đàn ông khiến Ân Phạm vô cùng an tâm, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ này rất sâu, đến khi được Lục Vân Dã gọi dậy thì máy bay đã hạ cánh.
Ân Phạm bĩu môi, hẳn là vẫn chưa ngủ đủ giấc, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn để Lục Vân Dã dắt xuống máy bay.
Nếu khi có người lái máy bay sang trọng tới đón tận nơi rồi cung kính nhận hành lý trên tay Lục Vân Dã, Ân Phạm chỉ thấy ngạc nhiên thôi thì khi chứng kiến tòa lâu đài cổ kính trước mặt mình đây, cậu lại sững sờ không nói nên lời.
Cũng không phải là Ân Phạm chưa từng nhìn thấy tòa biệt thự nào như thế bao giờ. Cậu xuất thân từ gia tộc trâm anh thế phiệt hàng trăm năm tuổi, đương nhiên những thứ xa hoa hoành tráng cũng đều được nhìn thấy hết rồi. Chính vì đã biết nên cậu mới hiểu được, tòa lâu đài này có thể được coi là vô giá. Quan trọng là không phải cứ muốn mua là mua được, năm xưa mẹ cậu cũng từng ưng ý một trang viên nọ mà còn phải mất rất nhiều công sức mới giành được về tay. Thế nên anh lính của cậu, ngoại trừ làm quân nhân ra thì rốt cuộc còn làm cái gì nữa?
Ân Phạm nhìn Lục Vân Dã, hỏi: "Anh lính, mau khai ra nhanh, rốt cuộc anh làm nghề gì? Gia thế như này cũng hơi khủng bố quá rồi đó."
Lục Vân Dã cười tủm tỉm trêu cậu: "Nếu anh làm mấy chuyện như giết người phóng hỏa, bé đĩ em có chịu theo anh nữa không?"
Ân Phạm gật đầu không chút do dự: "Đương nhiên là có, ai bảo em lỡ nhìn trúng anh rồi, cùng lắm thì ráng chịu bị trời phạt chung với anh thôi."
Lục Vân Dã bất đắc dĩ búng trán Ân Phạm, nói: "Đừng có nói linh tinh. Được rồi, chuyện đó không phải một hai câu mà kể hết được, sau này anh sẽ nói với em. Ngoan, chúng ta vào nghỉ ngơi trước đi, hôm nay bé đĩ của anh mệt mỏi rồi."
Ân Phạm hừ một tiếng nhưng không hề tra hỏi, vốn dĩ cậu cũng không bận tâm lắm, dù sao bản thân cậu hiểu rất rõ về người này, hắn đã muốn làm gì mờ ám thật thì cậu sẽ biết ngay. Nhưng cậu tin tưởng con người Lục Vân Dã nên sẽ không nghi ngờ linh tinh.
Đi đường dài mệt mỏi, sau khi tiến vào lâu đài cổ thì cũng chẳng còn hơi sức chơi đùa gì nhau nữa nên cả hai tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường đi ngủ.
Giấy tờ đăng ký kết hôn đã có người chuẩn bị sẵn, mấy ngày sau đó hai người họ hơi hoang dâm vô độ, ngủ nghỉ ăn uống tham quan quanh lâu đài, bất kỳ chỗ nào cũng đều muốn chịch một hiệp, từ trong chiếc chăn nhung dày mềm mại, trước lò sưởi cổ đơn sơ, cho tới trước một bức tranh nổi tiếng...
Ân Phạm đã nghĩ chắc bọn họ sẽ quần nhau như này đến tận hôm lãnh giấy mất, ai ngờ vào một buổi sáng nào đó, cậu bỗng bị người đàn ông gọi dậy. Mấy ngày nay cậu ngủ khá đủ giấc, bị gọi dậy sớm cũng không chật vật lắm.
Ân Phạm vẫn tò mò, sao phải ra ngoài sớm như vậy làm gì? Có cảnh sắc gì đẹp lắm cần đi xem à? Chẳng ngờ tên đàn ông kia lại lôi ra một chiếc váy ren đỏ rực từ trong tủ, quơ quơ trước mặt cậu rồi nói: "Em yêu, đặc biệt chuẩn bị cho em đấy, mặc vào đi."
Ân Phạm biết thú tính trong người hắn lại nổi lên rồi, có khi còn đang có ý đồ gì đó xấu xa nữa kìa. Nhưng người yêu bày trò tình thú như thế, cậu sẽ vô cùng vui vẻ phối hợp, hơn nữa cậu cũng thấy rất hứng thú. Lục Vân Dã chọn màu sắc mà cậu thích nhất, kiểu dáng cũng đẹp, chiếc váy lệch vai mềm mại bó sát, chỉ là hơi ngắn quá...
Ân Phạm mặc vào xong mới nhận ra chiếc váy này chỉ vừa đủ che kín phần mông. Vậy là cậu phải cẩn thận không được cử động mạnh, nếu không thì chỉ cần gió thổi một cái hoặc là cúi người xuống thôi là sẽ bị lộ hàng.
Ân Phạm kéo kéo vạt váy, nhìn Lục Vân Dã với ánh mắt đáng thương: "Anh lính ơi, ngắn quá, cũng nên cho em mặc quần lót chứ."
Lục Vân Dã đã không thể rời mắt khỏi cậu từ lâu, thật đẹp, cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, hệt như một yêu cơ gây họa cho nước, từng cái chau mày cho tới từng nụ cười đều khiến người ta sẵn sàng nghiêng nước nghiêng thành vì cậu, cho dù thành trì sụp đổ cũng muốn đoạt lấy mỹ nhân này dù chỉ một đêm.
Lục Vân Dã kìm nén ham muốn, hắng giọng: "Mặc quần lót thì còn có nghĩa gì nữa, đĩ điếm thì không xứng được mặc đồ lót, chỉ được phép vểnh mông vểnh vú trần truồng ra đường thôi, hiểu chưa?"
Cuối cùng Ân Phạm cũng hiểu tại sao người đàn ông này lại gọi mình dậy sớm như vậy. Bọn họ đang ở một nơi rất hẻo lánh, bấy giờ trên đường càng không có người qua lại. Vậy là cậu lập tức buông thả bản thân, chủ động khoác cánh tay hắn, mỉm cười ngọt ngào:
"Hiểu ạ, đĩ điếm không được che núm vú và lỗ đít lại, phải vạch ra để anh lính đút vào địt bất cứ lúc nào. Đi thôi, bé đĩ sẵn sàng được đụ trên đường rồi."
Lục Vân Dã cười cười đầy mờ ám dẫn Ân Phạm ra ngoài. Trên đường quả nhiên không có một bóng người, làn váy mỏng dính đã sớm bị gió thổi bay. Gió mát phả vào bờ mông trần truồng khiến Ân Phạm thích thú đến mức thở dốc nỉ non, càng lúc càng cọ cọ dán chặt vào người Lục Vân Dã.
Mới đi được vài bước, hắn lại đột nhiên thả tay ra rồi nhét cho Ân Phạm một chiếc điện thoại, ngắn gọn ra lệnh: "Đi trước đi, chú ý nhìn điện thoại, thực hiện mệnh lệnh anh gửi cho em."
Sự tò mò và chờ mong đối với những điều chưa biết khiến Ân Phạm kích động hẳn lên. Cậu cầm chặt điện thoại trong tay rồi sải bước về phía trước. Nhìn dáng đi là biết đĩ này chưa được thỏa mãn dục vọng, đang khát khao được tưới tắm no nê rồi.
Đi được một lúc thì điện thoại rung lên. Ân Phạm vội vàng mở ra, chỉ thấy trên đó viết: "Bé cưng, chúng ta chụp ảnh đường phố đi. Vén váy lên, anh lính muốn chụp cái mông đĩ của em. Nhớ là phải phô bày hết ra."
Trời ơi...thế này, yêu cầu thật quá đáng. Đứng giữa đường vén váy lên vểnh mông ra, đến cả gái điếm cũng không trơ trẽn như thế.
Ân Phạm còn đang do dự thì bên kia lại gửi tới một tin nhắn nữa: "Nhanh lên. Có đàn ông muốn ngắm cái mông đĩ của em, còn muốn chụp ảnh kỷ niệm nữa đấy, em không thấy kích thích à? Không muốn như vậy sao?"
Cậu, muốn... Huhu, trước mặt Lục Vân Dã cậu đúng là bé đĩ dâm dật không có liêm sỉ chỉ biết phát nứng thôi. Ừ...mà cũng chẳng sao cả, dù sao cũng chỉ có người đàn ông của cậu mới nhìn thấy thôi, lại còn giúp cả hai được vui vẻ, có gì đâu mà không được?
Nghĩ đến đây, Ân Phạm lập tức vén váy lên, cặp mông tròn vo trắng bóc lộ ra hoàn toàn, đồng thời cậu vờ như vô tình vểnh mông ra sau để lọt toàn bộ vào ống kính của người đàn ông.
Lục Vân Dã cười thầm, quả nhiên là bé đĩ dâm dật. Nhưng hắn thích là thích người yêu không mảnh vải che thân, phô bày tất cả cơ thể trước mặt hắn, dâm đãng vô cùng.
Hắn bấm nút chụp liên tục vài tấm hình rồi gửi tiếp một tin: "Xoay người ra đây, cởi váy vạch vú ra."
Đã có lần đầu thì lần hai sẽ không còn thấy hồi hộp nữa, chỉ còn lại cảm giác kích thích và mong chờ.
Ân Phạm lắc lư cặp mông núng nính xoay người lại. Nhìn thấy Lục Vân Dã giơ máy ảnh lên với mình thì cậu lập tức nở nụ cười quyến rũ dâng lên như đang mời gọi. Mỹ nam từ từ cởi đồ, phô bày từ bờ vai đến cặp vú nhỏ xinh thơm tho mùi sữa. Núm vú được dạy dỗ dâm tục đến mức dường như biến thành một màu sắc trùng với màu váy, đỏ ửng tới nỗi mê hoặc lòng người. Mỹ nhân váy đỏ da trắng hệt như hồ ly chín đuôi tỏa sáng rực rỡ.
Chụp hết pô ảnh này, Lục Vân Dã lại yêu cầu Ân Phạm cúi người xuống banh cái lỗ đít ra cho hắn chụp. Ân Phạm cũng ngày càng thuần thục, cảm giác tự tin đứng trước máy ảnh sắp vượt qua cả người mẫu thực thụ đến nơi. Lục Vân Dã cảm thấy chỉ cần nhìn qua ảnh thôi cũng có thể ngửi được mùi đĩ tỏa ra khắp nơi trên người Ân Phạm.
Sau khi chụp choẹt chán chê, Lục Vân Dã lại cho Ân Phạm đi tiếp. Hắn chỉ đường cho cậu qua tin nhắn nhưng vẫn một mực không chịu đi cùng cậu. Dù thấy hơi khó hiểu nhưng Ân Phạm vẫn nghe lời đi theo chỉ dẫn của hắn, vừa đi vừa giữ chặt gấu váy tránh bị tốc lên.
Đang đi dọc đường thì tình cờ phía trước có một trạm xe buýt. Thông báo tin nhắn vang lên, hiện ra mệnh lệnh của người đàn ông: "Đứng lại chờ xe buýt, lên một chuyến rồi đi tiếp!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro