Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39: Thế giới ba [9] H

(Thao giáo chủ trong rừng cây đến phun nước, trao đổi tình cảm)

Bởi vì đổi tư thế, côn thịt của Mộc Thanh Hoài bị ép vào thân cây, nương theo Tư Niên điều khiển, ma sát lớp vỏ cây siêu dày.

"Ưm ha ha a...... Đau...... Ha ha a a a......"

Huyệt dâm truyền đến khoái cảm khiến Mộc Thanh Hoài nhịn không được nhếch mông nhỏ của mình lên tiếp nhận vuốt ve, lực đạo ma sát giữa côn thịt và thân cây càng lúc càng nặng, hai túi cũng bị cọ đến đỏ bừng, khiến Mộc Thanh Hoài vừa thoải mái vừa đau.

"Thoải mái không bảo bối, mông nhỏ nhếch lên một chút."

Tư Niên nhạy cảm phát giác được Mộc Thanh Hoài không thoải mái, cúi người tán tỉnh bên tai Mộc Thanh Hoài, tay to âm thầm vươn ra phía trước, nắm chặt côn thịt nhỏ vô cùng đáng thương.

"Ưm ha ha...... Thoải mái...... Tướng công thật là lợi hại...... Mông nhỏ sắp bị thao hỏng ~"

Cảm giác khó chịu tan đi, Mộc Thanh Hoài toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trận tình ái kịch liệt, dâm thủy không ngừng phun ra, toàn bộ mông nhỏ đều trở nên ướt sũng.

"Thật tao."

Tư Niên cắn vào chiếc cổ non mịn của Mộc Thanh Hoài, dùng răng mài trên thịt mềm, kích thích Mộc Thanh Hoài run rẩy một hồi.

"Ân ha ha a a...... Thanh Hoài tao...... Thọt tới ha ha a...... Tướng công có thích hay không......"

Mộc Thanh Hoài là người dâm đãng nhất Tư Niên nhìn thấy trong số các mảnh vỡ, Tư Niên bị trêu chọc tính dục nộ trướng, côn thịt trực tiếp sưng to lên một vòng.

"Thích, cũng phải chết trên người bảo bối."

"Ha ha a a...... Lại lớn...... Không được...... A a a a ô a......"

Thân thể Mộc Thanh Hoài đột nhiên thẳng tắp, bắp thịt cả người đều trở nên căng cứng, mang theo lấm tấm mồ hôi, dưới ánh trăng chiếu rọi cực kỳ mê người.

Tư Niên mê muội nhìn chằm chằm làn da trần trụi của Mộc Thanh Hoài, nhịn không được tiến lên trước, dùng đầu lưỡi liếm láp ở phía trên, cuốn đi mồ hôi hơi mặn, để lại một chuỗi vết nước ướt ướt sũng.

Huyệt dâm trải thao lộng qua lâu như vậy, trở nên đỏ chói, cửa huyệt bị đại nhục bổng căng ra không có một tia nếp uốn, phía trên còn che kín bọt màu trắng.

Tư Niên đẩy ra mông nhỏ của Mộc Thanh Hoài liền nhìn thấy một màn dụ người như vậy, nuốt ngụm nước miếng tại chỗ, đại nhục bổng chưa xuất tinh lại bắt đầu thao lần nữa.

"Ha ha a...... Lại tới...... Ưm ha ha a a......"

Dưới tác dụng của dược vật, Mộc Thanh Hoài không hề cảm thấy khó chịu, mà cấp tốc tiến vào trạng thái, vặn vẹo mông nhỏ nghênh đón Tư Niên.

Đại nhục bổng thao lộng phát ra âm thanh phốc phốc tựa hồ quấy nhiễu dân bản địa trong rừng cây, Mộc Thanh Hoài cảm nhận được trước mặt phát ra động tĩnh, chậm rãi mở đôi mắt mờ mịt ra, bất ngờ nhìn thấy một con sóc đáng yêu.

Con sóc hai cước đứng vững, ngồi thẳng lên, giống như đang nghiêm túc quan sát hai nhân loại đang làm cái gì.

"Không ha ha a a...... A ha ha...... Bị...... Bị nhìn thấy......"

Trải qua hai lần cao trào, ý thức của Mộc Thanh Hoài đã khôi phục lại hơn phân nửa, bây giờ trông thấy con sóc này, mới phản ứng được, mình và Tư Niên vậy mà đang làm tình nơi hoang dã.

Bây giờ chỉ mới bị con sóc phát hiện, nếu có đi ngang qua người......

"Ách, quá chặt, bảo bối thả lỏng."

Lúc này Mộc Thanh Hoài mới phản ứng được Tư Niên gọi mình là gì, trong lòng không hề có chút phản cảm, ngược lại mang theo một tia ngượng ngùng, ngoan ngoãn thuận theo Tư Niên.

"Ư ha ha...... Ảnh...... Ảnh Nhất ha ha a a......"

"Gọi ta Tư Niên."

Tư Niên kéo khuôn mặt nhỏ của Mộc Thanh Hoài qua, không đợi Mộc Thanh Hoài mở miệng, vượt lên trước chặn miệng của hắn.

"Ưm...... Ô a...... Ư......"

Đầu lưỡi lớn ở trong miệng không ngừng quấy, nước bọt của hai người giao hòa, không kịp nuốt xuống nước bọt đọng lại trên khóe miệng, khiến cho người ta nhìn mà nội tâm run lên.

Cánh tay của Mộc Thanh Hoài đột nhiên bị một vật có lông mượt mà quét qua, tập trung nhìn vào, con sóc vừa rồi kia chẳng biết từ lúc nào đã lẻn đến bên cạnh mình, nhìn hắn chằm chằm.

Mộc Thanh Hoài có chút không được tự nhiên trốn vào trong ngực Tư Niên, ánh mắt của Tư Niên lóe lên mỉm cười, thả ra một tia nội lực đuổi sóc con đi, ôm lấy hai chân Mộc Thanh Hoài bắt đầu bắn vọt.

"Ha ha a...... Không được ách ha ha a a......"

Mộc Thanh Hoài thất thần ngửa đầu, vẻ mặt hốt hoảng nhìn vầng trăng trong vẻo treo trên bầu trời, huyệt dâm không ngừng co rút, khoái cảm so với hai lần trước còn kịch liệt hơn.

Mộc Thanh Hoài không còn sức lực giãy dụa, để mặc mình xụi lơ trong ngực Tư Niên, chất lỏng không ngừng văng khắp nơi.

"Vừa chặt vừa trơn. Bảo bối phun nước."

Phun nước? Mộc Thanh Hoài có chút không hiểu, nhưng rất nhanh đã tự mình cảm nhận được, khoái cảm đỉnh thiên ập đến, Mộc Thanh Hoài thoải mái miệng cũng không khép được, khóe miệng không ngừng chảy ra nước bọt óng ánh.

Trước mắt một đạo bạch quang lóe lên, huyệt dâm của Mộc Thanh Hoài giống như không tự chủ được, không ngừng phun ra một lượng lớn chất lỏng, Mộc Thanh Hoài ý thức lúc này dần dần mơ hồ, sau đó liền không biết gì nữa.

Tư Niên ôm Mộc Thanh Hoài đang hôn mê, cúi đầu hôn lên gương mặt của hắn, sau khi đại nhục bổng bắn ra giọt tinh dịch cuối cùng vào huyệt dâm, mang theo Mộc Thanh Hoài đầy người bừa bộn trở về khách điếm.

Chờ Mộc Thanh Hoài lần nữa tỉnh lại, đã nằm trên giường lớn mềm mại, huyệt dâm truyền đến căng đau làm cho Mộc Thanh Hoài biết hôm qua không phải là giấc mơ của mình.

Nghĩ đến hôm qua mình phóng đãng, Mộc Thanh Hoài nhịn không được đỏ bừng mặt, vùi mình vào trong đệm chăn không chịu ra.

Một mực chờ đến khi tâm tình hòa hoãn, Mộc Thanh Hoài mới chậm rãi thò đầu ra, nhìn quanh bốn phía, nhận ra không có thân ảnh của Tư Niên, sâu trong lòng dâng lên một cảm giác mất mát cực kỳ mạnh mẽ, ép Mộc Thanh Hoài có chút không thở nổi.

"Bảo bối tỉnh rồi?"

Nghe được âm thanh, Mộc Thanh Hoài lập tức ngẩng đầu lên, khóe mắt còn mang theo một vòng đỏ ửng, Tư Niên nhìn thấy đau lòng không thôi, lập tức bỏ đồ trong tay xuống, ôm Mục Thanh Hoài đang ủy khuất vào trong ngực của mình.

"Ngươi đi đâu?"

"Mang cho ngươi chút gì để ăn, bảo bối có đói bụng không."

Mộc Thanh Hoài gật đầu, vẫn ôm Tư Niên không chịu buông tay, Tư Niên để mặc hành động của Mộc Thanh Hoài, tay to nâng mông nhỏ của Mộc Thanh Hoài, đưa hắn đến trước bàn, tự tay đút cho Mộc Thanh Hoài ăn.

Mộc Thanh Hoài yên tâm hưởng thụ Tử Niên đút cho, đợi đến ngụm cháo cuối cùng vào bụng, mới kéo đầu Tư Niên về phía mình.

"Ngươi còn đang tức giận sao?"

Tư Niên biết Mộc Thanh Hoài nói chính là mình không để ý đến chuyện của hắn, bây giờ người cũng đã ăn vào trong bụng, còn chơi loại trò xiếc kia cũng không thích hợp, thế là Tư Niên tựa đầu vào đầu Mộc Thanh Hoài.

"Vậy chủ nhân thì sao, trong lòng vẫn có Trần Tùng Thanh."

Mộc Thanh Hoài điên cuồng lắc đầu, rất sợ mình do dự một giây, Tư Niên sẽ vô tình trở mặt.

"Không thích, trong lòng ta chỉ có ngươi."

Dưới tình thế cấp bách, lời tỏ tình thốt ra, Mộc Thanh Hoài xấu hổ cắn môi dưới, nhưng Tư Niên lại thư thái cười, nhìn thấy Tư Niên vui vẻ, sự xấu hổ của Mộc Thanh Hoài giảm đi một nửa, cùng Tư Niên nở nụ cười.

"Thuộc hạ cũng vậy, cả trái tim đều bị giáo chủ chiếm hết, không thể dung được người nào nữa."

Hai người trong khách điếm hàm tình mạch mạch, không khí mập mờ cũng sắp tràn ra, nửa ngày sau, Mộc Thanh Hoài giống như là nhớ ra gì đó, ngẩng đầu hỏi Tư Niên.

"Đúng rồi, bọn người Chiêu Văn Đế đâu?"

"Ừ...... Bọn họ cũng trúng xuân dược."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro