Chương 36: Thế giới ba [6]
(Phát sinh ngăn cách với nhân vật chính, Tư Niên bộc lộ tâm tư)
"Cái gì?"
Mộc Thanh Hoài kinh ngạc nhìn Trần Tùng Thanh, Trần Tùng thanh lại không chịu nói thêm gì, quật cường nhìn Mộc Thanh Hoài.
Bộ dáng ngạo khí đã từng là tồn tại làm cho Mộc Thanh Hoài động tâm nhất, nhưng bây giờ lại làm cho hắn có chút lạnh tâm, Mộc Thanh Hoài hoặc nhiều hoặc ít đoán được tâm tư của Trần Tùng Thanh, hắn không hiểu tại sao Trần Tùng Thanh lại nghĩ hắn như vậy.
"Ngươi nghĩ ta như thế?"
Mộc Thanh Hoài nhịn không được tiến lên một bước, muốn xác nhận tâm tư của Trần Tùng Thanh, sợ là mình nghĩ sai.
Trần Tùng Thanh vừa nói ra nháy mắt đã hối hận, bây giờ Mộc Thanh Hoài từng bước ép sát, khí thế quanh mình càng sâu hơn trước, khiến Trần Tùng Thanh trong lòng chột dạ, ấp úng không dám đối mặt Mộc Thanh Hoài.
Mộc Thanh Hoài chỉ cảm thấy tình cảm của mình bị xối lên một thùng nước lạnh, lạnh lẽo, mặt nạ tự mang khi đối mặt với Trần Tùng Thanh cũng vỡ tan.
"Đi thôi, phải nhanh lên đường."
Mộc Thanh Hoài đứng tại chỗ hồi lâu, nửa ngày mới tiến lên một bước, ngữ khí cứng nhắc nói với Trần Tùng Thanh, sau đó bước ra ngoài mà không quay đầu lại.
Trần Tùng Thanh nhìn bóng lưng rời đi của Mộc Thanh Hoài, trong mắt lộ ra từng tia oán trách, hắn thấy, bản thân là người quan trọng nhất trong lòng Mộc Thanh Hoài, làm gì cũng nên được tha thứ, chỉ là nhất thời không lựa lời mà thôi, xem ra lựa chọn của mình quả nhiên không sai, Mộc Thanh Hoài căn bản không thích hợp với mình.
Tư Niên nhìn thấy hết mọi chuyện, im ắng thổi thổi huýt sáo để diễn tả tâm trạng vui vẻ của mình, đối thủ thật không góp sức, mình còn chưa ra chiêu đã tự bạo.
"Tứ, nhân vật chính có gì tốt, khiến chủ nhân nhà ngươi tâm tâm niệm niệm."
Mặc dù Mộc Thanh Hoài bắt đầu sinh ra ngăn cách với nhân vật chính, nhưng nhìn Mộc Thanh Hoài nổi giận đùng đùng, Tư Niên nghĩ đến những tâm tình này cũng là vì nam nhân khác mà sinh ra, đột nhiên cảm thấy mười phần khó chịu.
"Ý thức thế giới điều khiển! Tuyệt đối không phải chủ nhân, ký chủ phải tin tưởng Tiểu Tứ."
Tiểu Tứ vội vàng giải thích cho chủ nhân nhà mình, bây giờ chủ nhân linh thể vỡ vụn, phân tán đến những tiểu thế giới này, vì để tránh cho mảnh vỡ linh thể tiêu hao quá độ, đi theo tuyến thế giới là lựa chọn ổn thỏa nhất, như vậy cũng dẫn đến hiện trạng Tư Niên nhìn thấy bây giờ.
Tư Niên gật đầu, không tiếp tục xoắn xuýt đề tài này, mũi chân điểm nhẹ, nhanh chóng đi theo Mộc Thanh Hoài ở phía trước.
Cảm nhận được bên cạnh truyền đến khí tức quen thuộc, Mộc Thanh Hoài bước chân hơi dừng lại, lập tức điềm nhiên như không có việc gì đi về phía trước.
Tư Niên nhìn các quán nhỏ trên đường phố, bước chân chuyển hướng sang bên cạnh, Mộc Thanh Hoài cảm nhận được khí tức của Tư Niên dần dần đi xa, lửa giận trong lòng lần nữa bốc lên, thậm chí lấn át cảm xúc vừa rồi.
"Ảnh Nhất, trở về cho bản tọa."
Mộc Thanh Hoài đứng tại chỗ quát lớn, khí tràng lạnh lùng khiến bách tính qua đường né tránh, sợ lan đến gần mình.
Tư Niên nghe được tiếng gọi, vội vàng chạy về bên cạnh Mộc Thanh Hoài, trên mặt Mộc Thanh Hoài không có nụ cười, ánh mắt nhìn Tư Niên sát ý bắn ra bốn phía.
"Ai cho phép ngươi tự tiện rời đi, ỷ vào bản tọa dung túng tùy tiện làm bậy, trở về Trủng Nhân Viên hảo hảo tỉnh lại."
Trủng Nhân Viên mà Mộc Thanh Hoài nói là tồn tại khiến người e ngại nhất của Thiên Thần giáo, tất cả ám vệ đều từ Trủng Nhân Viên đi ra, không đi ra khỏi thi thể cũng có thể chất thành núi.
Phàm là ám vệ không làm giáo chủ hài lòng, đều sẽ bị ném vào Trủng Nhân Viên huấn luyện lại một lần nữa, nếu có thể sống sót trở lại, như vậy thực lực không thể khinh thường.
Nhưng ám vệ bị ném trở về, cho đến nay không một ai có thể xuất hiện trở lại, tất cả mọi người ngầm thừa nhận trở lại Trủng Nhân Viên chính là đi chịu chết.
Tư Niên nghe xong sắc mặt không thay đổi, chỉ đưa đồ vật trong tay ra, mùi chua ngọt tiến vào xoang mũi Mộc Thanh Hoài, khiến lửa giận của hắn hơi chậm lại.
Mộc Thanh Hoài cúi đầu nhìn vật trong tay Tư Niên, một xiên kẹo hồ lô, thịt quả được bọc trong nước đường, nhìn rất hấp dẫn.
Cho ta, Mộc Thanh Hoài có chút kinh ngạc, Tư Niên nắm lấy tay nhỏ của Mộc Thanh Hoài, nhét kẹo hồ lô vào trong tay Mộc Thanh Hoài.
"Chủ nhân đừng tức giận, Ảnh Nhất sẽ đau lòng."
Đây là lần đầu tiên Tư Niên ngay trước mặt Mộc Thanh Hoài, thẳng thắn bộc lộ tâm tư của mình, Mộc Thanh Hoài nắm chặt kẹo hồ lô, trong lòng không biết phải làm sao.
"Đợi việc lần này kết thúc, thuộc hạ sẽ tự trở về Thiên Thần giáo tiếp nhận trừng phạt, bây giờ có thể để Ảnh Nhất đi cùng, bảo vệ chủ nhân an toàn."
"...... Tùy ngươi."
Mộc Thanh Hoài quay đầu đi không chịu nhìn Tư Niên, điềm nhiên như không có việc gì giơ kẹo hồ lô lên nhét vào trong miệng, thật ngọt.
"Thanh Hoài ngươi chờ ta một chút."
Bị hai người lãng quên Trần Tùng thanh chạy về phía này, trong mắt tràn ngập trong trẻ khiến Mộc Thanh Hoài động tâm như trước đây.
Nhưng lúc này Mộc Thanh Hoài lại không quan tâm đến việc đấy, hắn thận trọng nhìn Tư Niên đang im lặng, đột nhiên nổi lên một cảm giác chột dạ.
"Thanh Hoài, đây là?"
Trần Tùng Thanh nhìn nam nhân xa lạ đột nhiên xuất hiện, hỏi Mộc Thanh Hoài đang ăn kẹo hồ lô, Mộc Thanh Hoài mập mờ lên tiếng.
"Ừ...... Hắn, hắn là thuộc hạ của ta, đến bảo vệ an nguy của ta."
Trần Tùng Thanh hiểu rõ gật đầu, cẩn thận nhìn Tư Niên trầm mặc ít nói, quang mang trong mắt dần sáng.
"Ta tên Trần Tùng Thanh, vị công tử này tên là gì?"
Tư Niên nhìn Trần Tùng Thanh biểu hiện ra vô cùng hứng thú đối với mình, da gà cũng nổi lên toàn thân.
"Nhân vật chính xảy ra chuyện gì vậy?"
"Khục, Trần Tùng Thanh có tính chất vạn nhân mê, nhìn thấy người đẹp mắt lại lợi hại, sẽ muốn khiến người đó quỳ dưới chân của mình, cho nên...... Ký chủ hiểu mà."
Tư Niên khóe miệng giật giật, còn chưa nghĩ ra đối sách, đã bị Mộc Thanh Hoài đứng bên cạnh cắt ngang.
"Một ám vệ mà thôi, biết tên của hắn làm gì, nhanh lên đường đi."
Mộc Thanh Hoài nắm chặt nắm đấm, bực bội trong lòng càng lúc càng nghiêm trọng, buông xuống lời nói liền lôi kéo Tư Niên đi về phía trước, không cho Trần Tùng Thanh có cơ hội lần nữa trò chuyện với Tư Niên.
Đây là ăn dấm? Tư Niên nhíu mày, tâm tình trở nên phá lệ vui vẻ, nhìn ánh mắt của Mộc Thanh Hoài liên tục liếc về phía mình, trở tay nắm chặt tay Mộc Thanh Hoài, ngón trỏ vụng trộm ngoắc ngoắc trong lòng bàn tay Mộc Thanh Hoài.
Mộc Thanh Hoài cơ linh, tránh thoát khỏi tay của Tư Niên, ấn chặt vào quần áo của mình, nhưng xúc cảm trong lòng bàn tay tựa như muốn cắm rễ, thật lâu không tiêu tan.
Bị Tư Niên đùa giỡn như vậy, tâm tình khẩn trương của Mộc Thanh Hoài được hóa giải không ít, vừa rồi bật thốt lên mà đi khiến Mộc Thanh Hoài có chút ảo não, hắn sợ Tư Niên cảm thấy mình xem thường hắn, nhưng vì sao lại sợ, bản thân Mộc Thanh Hoài cũng rất loạn.
Trần Tùng Thanh ở phía sau nhìn nhất cử nhất động của hai người, trong lòng có loại cảm giác hoang đường, hai người muốn nắm tay nhau còn đang móc nối?
"Thanh mang, ta có chút đói bụng."
Trần Tùng Thanh thu liễm tâm tình của mình, tiến lên ấm giọng thì thầm với Mộc Thanh Hoài, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn kẹo hồ lô còn lại một nửa trong tay Mộc Thanh Hoài, ánh mắt đầy ám chỉ.
Nhưng hành động của Mộc Thanh Hoài lại vượt quá dự đoán của Trần Tùng Thanh, Mộc Thanh Hoài thuần thục giải quyết xong kẹo hồ lô còn thừa, cằm thanh trúc trụi lủi, vô tội nhìn Trần Tùng Thanh.
"Vậy làm sao đây, chúng ta đi tửu lâu ăn chút gì đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro