5. Bắn nước tiểu
Diễm Nô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Thanh Thiền Tử: "Vì sao không hận?"
Hòa thượng này hận cũng không nghĩ hận y sao.
"Vì sao phải hận." Thanh Thiền Tử cảm thấy mình cũng không tổn thất gì, hắn cảm thấy hiện tại ngược lại càng thêm tự tại hơn trước kia, hắn có thể nhìn chằm chằm vào diễm nô, không cần tiếp tục trốn tránh, tâm ma cũng đã biến mất.
"Ta hại ngươi không thể thành Phật, ngươi thật sự không có nửa điểm oán hận sao?" Hòa thượng này thật sự so với tưởng tượng của y còn rộng lượng hơn rất nhiều.
Thanh Thiền Tử đột nhiên nói một câu tâm tình: "Nếu không có ngươi, thành Phật cũng vô dụng."
Câu nói này khiến Diễm Nô sửng sốt, hòa thượng này là yêu y sao?
Diễm Nô mở to hai mắt hỏi: "Hòa thượng, ngươi thích ta phải không."
Thanh Thiền Tử đưa tay nắm lấy tay Diễm Nô: "Ừ, tâm ta, duyệt ngươi."
Không ngờ bọn họ vậy mà lại là lưỡng tình tương duyệt.
Trong ngôi miếu cũng chỉ có hai người Thanh Thiền Tử và diễm nô, thỉnh thoảng sẽ có một ít khách hành hương đến thăm viếng.
Lúc những khách hành hương kia thăm viếng, Diễm Nô và Thanh Thiền Tử đang làm việc bẩn thỉu phía sau tượng Phật.
Diễm Nô dựa vào pho tượng Phật Tổ, giơ một chân lên, khoác lên trên bờ vai Thanh Thiền Tử, chân dang rộng đến cực hạn, ngọc câu thản nhiên lộ ra bên ngoài.
Thanh Thiền Tử dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng kích thích ngọc câu của Diễm Nô, thỉnh thoảng còn liếm láp hai tiểu ngọc châu phía trên lỗ ngọc.
Bên ngoài có mấy khách hành hương đang quỳ bái Phật tổ, nếu lúc này Diễm Nô lên tiếng chắc chắn sẽ bị bọn họ nghe thấy.
Diễm Nô mím môi, vẻ mặt khó nhịn lui về sau, bàn tay chống trên trán Thanh Thiền Tử, muốn đẩy Thanh Thiền Tử ra.
Thanh Thiền Tử tỉ mỉ liếm láp ngọc câu của y như thế, khiến y thực sự không có cách nào chịu đựng, còn tiếp tục như vậy y chắc chắn sẽ kêu thành tiếng, nếu để cho khách hành hương bên ngoài nghe được, sự tình sẽ không ổn, đến lúc đó tin tức của bọn họ lan truyền ra ngoài, thanh danh của hòa thượng coi như triệt để bị hủy.
Diễm Nô cũng không muốn nhìn thấy người trong lòng của mình bị ngàn người chỉ trỏ, bị thế nhân thóa mạ, cho nên y cực lực nhẫn nại, một câu rên rỉ cũng không phát ra.
Mặc dù Diễm Nô rất dâm đãng, nhưng hiện tại y cũng không muốn cùng Thanh Thiền Tử hưởng lạc, vạn nhất bị người phát hiện cũng không tốt.
Diễm Nô sợ hãi thanh danh của người trong lòng sẽ bị xấu đi, y lại một lần nữa cố gắng đẩy Thanh Thiền Tử ra, thấp giọng nói: "Hòa thượng... Đủ..."
Còn tiếp tục như vậy xác định chắc chắn sẽ bị phát hiện, Diễm Nô kinh hoảng.
Thanh Thiền Tử lại không hề bị lay động, tiếp tục dùng đầu lưỡi của mình đi trêu chọc ngọc câu của Diễm Nô, ngẫu nhiên còn biết dùng lực hút vào một ngụm, hút ra nước bên trong ngọc câu.
Ngọc câu bị Thanh Thiền Tử dùng đầu lưỡi kích thích trong thời gian dài, vô tình không kiềm chế được, một dòng nước trong suốt phun ra từ khe nhỏ bên trong ngọc câu, toàn bộ đều phun lên trên mặt Thanh Thiền Tử.
Nhìn thấy trên mặt Thanh Thiền Tử đều là nước tiểu của mình, Diễm Nô áy náy nói: "Ta đã nói đủ..."
Thanh Thiền Tử cũng không ngại nước tiểu trên mặt, hắn thậm chí còn dùng miệng hút lỗ nhỏ vừa bắn nước tiểu của Diễm Nô, tựa hồ muốn uống nước tiểu của Diễm Nô.
"Ưm... Đừng..." Diễm Nô lần nữa đưa bàn tay chống trên trán Thanh Thiền Tử, cố gắng đẩy người ra, hòa thượng này rõ ràng mười năm trước rất đứng đắn, hoàn toàn giống như một lúc gỗ, hiện tại sao lại sắc khí như thế, tựa như là được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, thay đổi hoàn toàn.
Diễm Nô càng khước từ, Thanh Thiền Tử càng dùng sức hút, hắn thành công uống cạn một chút nước tiểu còn sót lại bên trong.
Sau khi uống xong, Thanh Thiền Tử lại bắt đầu tỉ mỉ liếm ngọc câu của Diễm Nô.
Diễm Nô phát hiện hòa thượng này thật rất thích liếm ngọc câu của y, mà mỗi lần liếm liền hoàn toàn không muốn buông ra.
Ngọc câu của Diễm Nô cũng bị Thanh Thiền Tử liếm đến sưng đỏ, mà khách hành hương bên ngoài cũng đã đổi một nhóm lại một nhóm.
Chờ đến khi mặt trời lặn, nhóm khách hành hương đều đi hết sạch, Diễm Nô mới yên lòng kêu ra tiếng: "Ư... Hòa thượng nhà ngươi... Đừng liếm nữa..."
Diễm Nô cảm giác ngọc câu của mình cũng sắp bị hòa thượng này liếm hư mất.
Thanh Thiền Tử cuối cùng cũng ngừng lại, hắn chỉ là bị Diễm Nô mị hoặc, cho nên mới không dừng được.
Diễm Nô đem chân của mình từ trên bờ vai Thanh Thiền Tử xuống, hiện tại khách hành hương đã đi hết, có thể không chút kiêng kỵ, nhưng hòa thượng đã tỉnh lại.
Diễm Nô trực tiếp kéo người trở lại, đi đến trước mặt trượng Phật.
Thanh Thiền Tử muốn để Diễm Nô nghỉ ngơi một hồi: "Hôm nay quên đi, ngày mai lại......"
Diễm Nô ngay trước mặt phật châu, thắp ba nén hương, sau đó nhét ba nén hương kia vào trong hậu đình hoa của mình.
Tiếp theo Diễm Nô leo lên bàn lư hương, sung làm lư hương: "Hòa thượng, ngươi muốn cầu thứ gì, nhanh đến cầu với nô gia."
Hiện tại khách hành hương đều đã đi hết, đương nhiên phải chơi thật tốt, thật làm càn.
Thanh Thiền Tử sửng sốt một hồi, lập tức phối hợp mà chắp tay trước ngực bái ba lần, thành tâm ước nguyện trước mông của Diễm Nô, hắn chỉ muốn ở bên cạnh Diễm Nô đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia lìa, trừ điều đó ra hắn không còn muốn gì nữa.
Diễm Nô quay đầu lại nhìn hòa thượng hỏi: "Xong rồi à?"
Thanh thiền Tử mở mắt ra, cười gật đầu: "Ử."
"Ngươi đã cầu gì." Diễm Nô có chút hiếu kỳ nguyện vọng của hòa thượng, dù sao hòa thượng này bình thường nhìn qua vô dục vô cầu, hẳn là không có ham muốn gì a, nếu quả thật muốn có được thứ gì, vậy khẳng định chính là thành Phật, thế nhưng thành Phật đã là si tâm vọng tưởng.
Thanh Thiền Tử lắc đầu nói: "Nói ra sẽ mất linh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro