Chương 9: Buổi trưa ngọt ngào
Chương 9: Buổi trưa ngọt ngào
Edit: ShiibaReiki
Lúc sáng sớm tỉnh lại, nửa người dưới của thiếu niên gần như không còn cảm giác, cậu đỏ mặt xấu hổ nhớ lại hình ảnh đêm qua, không ngăn được ngẩng đầu nhìn về cửa sổ ban công.
Ông chú không hổ là cảnh sát mà, thân thủ tốt đến mức trèo qua đây mà như không có gì xảy ra, hai người ở tầng năm, té xuống không phải chuyện đùa. Nghĩ đến việc ông chú không màng nguy hiểm chỉ vì gặp cậu, trong lòng thiếu niên tràn đầy ngọt ngào, cậu bụm mặt ngây ngốc nở nụ cười mà hoàn toàn không biết đã muộn, sau đó mẹ tới gõ cửa lần hai, xoay xoay cầm tay thầm nghĩ sao cậu lại khóa cửa, thiếu niên quay đầu nhìn đồng hồ mới giật mình miễn cưỡng ngồi dậy.
Miệng nhỏ phía sau hơi khó khép lại, nhưng cơ thể vẫn sạch sẽ thoải mái, hẳn đêm qua ông chú đã lau qua cho cậu, thiếu niên cũng không dám nghĩ, run chân thay đồ, nói với mẹ tối hôm qua ôn bài nhiều quá nên dậy trễ lấp liếm cho qua chuyện.
Tiết buổi sáng không nói chuyện. Trưa tới, ông chú gửi wechat nói sẽ chờ cậu trước cổng trường, vui vẻ đến mức chưa kịp thu dọn sách vở đã cầm điện thoại phóng ra ngoài.
Chiếc Land Rover của ông chú vẫn dừng đối diện trường, chỉ là không ở trong xe chờ cậu mà tựa vào cửa, vừa hút thuốc vừa bấm điện thoại. Bên ngoài áo len màu xám nhạt còn khoác thêm chiếc jacket màu đen có hơi cũ, cặp chân dài tùy ý bắt chéo, cúi đầu không nhìn thấy mặt nhưng sóng mũi rất thẳng, ngón tay thon dài hữu lực cầm điếu thuốc, dù trông có vẻ bình thường nhưng vẫn khiến vài người qua đường liên tiếp nhìn lại, thiếu niên nhìn thấy từ xa, bỗng nhiên thầm giật mình, sau đó méo miệng cảm thấy hơi ghen.
"Chú ơi!"
Thiếu niên bước nhanh hơn, chỉ tiếc mông nhỏ vừa được yêu thương đêm qua nên còn hơi đau, không thể chạy nhanh hơn được.
"Ơi, đến rồi à. Dẫn em đi ăn cơm ha."
Ông chú nở nụ cười làm lộ ra hàm răng trắng tinh, vô cùng tự nhiên đưa tay ôm lấy bả vai của thiếu niên, kéo cậu vào lòng.
"Vâng ạ, mà sao chú không chờ trong xe vậy." Thiếu niên còn thoáng nhìn hai chị lớp trên tràn đầy phấn khởi nhìn về phía bên này, trong lòng càng chua.
"Sao tay em lại lạnh thế, mau lên xe đi."
Ông chú không biết những tâm tư nhỏ nhặt này của cậu, tùy ý xoa xoa tay cậu, rồi lại trông thấy cậu không mặc thêm áo khoác, vội vàng mở cửa nhét người vào ghế phụ lái.
Thiếu niên ngoan ngoãn ngồi yên, cũng không thắt dây an toàn, chỉ nháy mắt chờ mong nhìn ông chú.
Ông chú thấy thế nở nụ cười, lại gần thắt dây cho cậu như lần mập mờ hôm đó, nhéo nhéo mặt cậu, dịu dàng nói: "Lần tới đừng mặc ít như vậy, gần đầy khí trời ngày càng lạnh, cả người có mấy lạng thịt, bị đông cứng mất thôi."
"Dạ." Tất nhiên thiếu niên cái gì cũng được, vừa nãy đi hơi gấp nên chưa kịp lấy áo khoác thôi.
"Muốn ăn gì?" Tuy hỏi như vậy, nhưng ông chú vẫn đánh tay lái ra khỏi trường học, quay đầu chạy hướng khác.
"Hm? Ăn gì cũng được ạ." Thiếu niên đưa tay sờ lên những đồ trang trí nhỏ trên cửa sổ, vui vẻ mà thờ ơ.
"Vậy đi đường sông*, ở đó có nhà hàng thực dưỡng**, món ăn rất thanh đạm." Ông chú mỉm cười nhìn dưới thân cậu, thiếu niên xấu hổ bĩu môi quay đầu không thèm để ý đến chú.
(*): Raw: 去望江路吧 Chịu, tui search gg không thấy tên đường, chắc đúng là đường ven bờ sông? không biết có đúng không, mọi người chỉ giáo.
(**): QT là dưỡng sinh gia, tui có seach baidu thì có nghĩa là "nhà sư". Sau đó tui search tiếp gg là "quán ăn dưỡng sinh" thì nó lại ra "nhà hàng thực dưỡng". Mà "Thực Duỡng là đường lối ăn uống, sinh hoạt đúng quy luật để cơ thể luôn khỏe mạnh tinh thần minh mẫn." (Theo thucduongthienan.com) Mà quán của nhà sư thì chắc là quán chay? có khi nào chỉ đơn giản là quán chay không ta??? tự nhiên thấy nhức nhức cái đầu quá.
Nhưng mà tới tiệm ăn thiếu niên vẫn là người bị ăn, tuy trước đó cũng đã ăn uống no nê rồi.
Ông chú cũng gọi phòng riêng như lần trước, tiệm này có vẻ trang hoàng rất tao nhã cao cấp, cả căn phòng rộng lớn chỉ để một cái bàn, món ăn đã đưa lên là đóng cửa lại, không nghe thấy tiếng vang bên ngoài, riêng tư cực kì. Thiếu niên có chút chờ mong vừa ăn vừa quan sát ông chú, song lần này ông chú cũng đói bụng, một bên gắp đồ ăn cho cậu, một bên vùi đầu xơi liên tục.
Thiếu niên húp canh xong, lau miệng, ngoan ngoãn ngẩng đầu nói chuyện với ông chú, sau khi ông chú ăn uống xong xuôi thì nắm lấy cằm nhỏ, in lên môi mùi canh vừa nãy.
"A... Ưm..."
Ông chú đưa tay ôm cậu từ ghế mình rồi để cậu ngồi trên đùi, giữ gáy cúi đầu hôn sâu. Đêm qua sử dụng chỗ kia quá độ nên vẫn không thoải mái lắm, thiếu niên uốn éo người, muốn tìm vị trí tốt hơn nhưng bị ông chú ôm chặt hơn, bắp đùi kẹp lấy hai chân mảnh khảnh của cậu, tay thò vào áo, vuốt tới vuốt lui eo.
"Ừm... Không muốn..."
Hiếm khi thiếu niên đưa tay đẩy chú ra, ông chú cảm thấy hơi kì lạ thả ra: "Sao vậy? Ăn no quá hả?"
"Hừm, chỗ đó... Không thoải mái..."
Thiếu niên ngượng ngùng nhỏ giọng oán giận, ông chú nhìn eo cậu uốn nhẹ lập tức hiểu rõ, cười ôm nhích người lên một tí, để cậu nghiêng người ngồi trên đùi, bờ mông giữa khoảng không, một tay ôm eo, một tay linh hoạt trêu đùa cơ thể cậu.
"Ai... Ui... Đau..."
Thiếu niên bị nắm lấy đầu vú làm nũng kêu đau, ông chú nào có tin, biết cậu thích chơi trò này nhất, hai ngón tay vân vê, kéo nhẹ núm vú vài lần, tiến tới mũi nhỏ rồi một đường hôn xuống, thiếu niên ngọt ngào rên vài tiếng đã bị ông chú ngậm vào miệng, ú ớ lắc lắc cơ thể, vô cùng hưởng thụ.
"Ôi, miệng nhỏ ngọt quá." Ông chú chưa hết thèm liếm khắp miệng nhỏ của cậu, cuối cùng đảo qua hàm răng, lưu luyến không rời đi ra.
"Hưm... Còn muốn..."
Thiếu niên mở cặp mắt long lanh ánh nước nhìn chú, một mảng da ở cổ nóng lên đỏ rực. Cậu thật sự rất thích dính cùng một chỗ với ông chú, dù không làm gì, chỉ sáp lại hôn thôi cũng cảm thấy vô cùng ý nghĩa. Cậu không biết yêu đương là thế nào, thỉnh thoảng nghe mấy bạn nữ trong lớp hẹn hò đâu đó rồi hôn, hoặc giống kiểu nhận quà, những điều này ông chú đều làm được, còn làm rất tốt nữa chứ, thiếu niên cảm thấy cho dù là như thế nào, một chút cũng không muốn rời khỏi ông chú.
"Ngoan nào, đừng dụ dỗ chú nữa, chiều em còn có tiết đó."
Ông chú kéo lại quần áo cho cậu, lại chầm chậm vân vê cặp mông, cúi sát người vào lỗ tai hỏi: "Chỗ này còn đau không?"
"Dạ... Không đau... Chỉ hơi sưng chút thôi."
"Vậy tối nay vẫn muốn chú thương em chứ?" Ông chú cố ý giả vờ đắn đo, khẽ cau mày.
"Dạ! Muốn ạ! Đêm nay em có thể qua nhà chú!"
Thiếu niên vội vàng đưa tay ngăn cản, mẹ nói hôm nay sẽ về muộn nên để cậu tự ăn cơm ngủ nghỉ, đương nhiên thiếu niên không muốn bỏ qua cơ hội này.
"Nhìn em gấp đến vậy kìa."
Ông chú để cậu đứng xuống đất rồi chỉnh lại quần áo, hai chân khép lại, đặt người trước mặt mình, buông lỏng eo, có chút lười biếng cười: "Tối nay tặng em một món quà, về nhà sớm chờ chú được không?"
Dứt lời móc chìa khóa từ trong túi ra, dúi vào lòng bàn tay cậu.
"Ồ!" Thiếu niên ngạc nhiên kêu một tiếng, nắm chặt chìa khóa như đang cầm thứ bảo vật trân quý nào đó, nở một nụ cười xán lạn.
"Sau này có thể vào nhà đợi chú bất cứ lúc nào, hầu như tối nào chú cũng ở nhà."
Ông chú lại vòng tay ôm dính người lại rồi hôn lên, thiếu niên mềm mại tựa vào người chú, híp mắt hưởng thụ sự quấn quýt của môi lưỡi mà cậu yêu nhất.
Buổi trưa ngọt ngào cứ trôi qua như thế, hai người lề mề tận hai tiếng đồng hồ mới tính tiền đi ra ngoài, ông chú lái xe chạy lẹ chở người quay về trường, nhìn bóng dáng nho nhỏ của cậu biến mất ở lầu học mới xuất phát rời đi.
Chuyển vào ở đây, vốn là quá trình chữa thương của chú.
Hơn nửa năm trước là thời điểm chú xui xẻo nhất từ trước đến giờ. Không chỉ công việc xảy ra chuyện làm tổn thương đến cơ thể, dù sau này gần như đã trị xong nhưng vẫn để lại di chứng, sau này cũng chỉ có thể làm tiếp viện mà trước đây mình không am hiểu; sự oán hận của vợ chất chứa quá lâu nên mới nhân cơ hội bàn chuyện ly hôn với chú, chú gần như không còn lại gì ngoài tấm thân để chuyển tới dãy nhà cũ bên này làm lại từ đầu, mặc dù vẫn dựa vào tiền bồi thường của bảo hiểm. Vốn là chú muốn tìm một chỗ nào đó không ai quen mình để lẳng lặng mà sống, ai ngờ đâu gặp được một bé cừu đáng yêu.
Tựa một gã thợ săn thất bại trong công cuộc săn mồi, ngay cả cung tên cũng bị gãy mất, nản lòng thoái chí vượt qua dãy núi mà bình thường không tới, rồi lại ngạc nhiên phát hiện dưới núi có một thảm cỏ xanh, một bé cừu non trắng tuyền xinh đẹp đang ngoan ngoãn ăn cỏ, không kinh hoảng trước sự xâm phạm của chú, trái lại còn mở đôi mắt to sáng ngờ, chậm rãi từng bước một đi về phía chú.
Khi Thượng đế đã đóng đi một cánh cửa, nhất định ngài sẽ mở cho bạn một khuôn cửa sổ.
Thiếu niên chính là ánh sáng phát ra từ khuôn cửa sổ kia.
Chiếu sáng con đường vốn u ám của chú.
---
Ơn trời hôm nay hai người không địt, mệt lắm òi. Chọ oi nghĩ đến chương 10, chương 11 đều hơn 3k từ mà muốn xỉu... Đã thế lại toàn địt nhau nữa cơ, trời má... Chương 12 đặc cách 4k từ. Tròi oy zui zẻ hoan hỉ luôn cả nhà ơi =)))))))
Như cũ, nếu thấy lỗi nhớ cmt để tui sửa lại nhá. Thẻn kiuuuu.
Ủa xin lỗi nha, tui cập nhật 2 hôm trước rồi mà quên bấm đăng lên =)))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro