Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Cừu nhỏ tiến công.

Chương 2: Cừu nhỏ tiến công.

Edit: ShiibaReiki

Ông chú phát hiện bé cừu kế bên bắt đầu ỷ lại vào mình.

Sau lần giải cứu kia, thiếu niên đều ở trước cửa nhà chờ chú, có lúc ông chú ra ngoài rồi quay về, màn đêm buông xuống, vẫn luôn bắt gặp thiếu niên ôm đầu gối ngồi trước cửa nhà chờ mình, để cặp lót xuống làm bài tập còn một bên thì ngồi chờ chú. Khi ông chú nói nhóc đừng đợi, không phải hôm nào tôi cũng mời ăn cơm đâu. Thế rồi con mắt của cậu long lanh nhìn chú, nghe thấy chú từ chối thì bắt đầu oan ức khổ sở, ông chú nói không ra lời, không thể làm gì khác đành chậc một tiếng, nói vậy tùy nhóc đi.

Vì vậy, mấy đêm nay cậu đều thuận lợi tiến vào nhà ông chú, gọi đồ ăn bên ngoài với chú.

"Sao ăn ít vậy?"

Ông chú nhíu nhíu mày khi thấy cậu ăn liều mạng mà ngay cả một chén cũng không xong.

"Dạ, em no rồi." Thiếu niên ăn rất nhã nhặn, miệng nhỏ nhai kỹ nuốt chậm, ông chú ăn cơm thì uống miếng canh rồi hút điếu thuốc, còn cậu vẫn chỉ ăn được một phần ba thì lau miệng coi như ăn xong.

"Ăn uống kiểu gì mà như con gái vậy, bảo sao không lớn nổi."

Ông chú nở nụ cười, cũng không có ý gì, chỉ không hiểu tại sao sức ăn của cậu yếu đến vậy.

"Dạ."

Thiếu niên nhẹ nhàng đáp một tiếng, nâng hộp cơm lên rồi đưa lưỡi liếm miếng canh hệt một con mèo.

Cậu làm hành động này là do hôm kia lên mạng đọc manga nam nam, sau đó phát hiện những bé thụ đáng yêu đều làm như vậy.

Thiếu niên từ nhỏ đã biết mình thích con trai. So với các bạn gái đẹp giống mẹ mình, cậu lại càng thích nhìn những đứa con trai hơn, trong đời cậu chưa từng tồn tại một người cha, cậu khát vọng mãnh liệt một người mạnh mẽ có thể bảo vệ cậu như những"người đàn ông trưởng thành" trong các gia đình bình thường, khi còn nhỏ cậu vẫn luôn tìm kiếm, lớn rồi mới biết, "Cha" không thể muốn có là được, thế nhưng yêu một người thì có thể.

Cậu một mực chôn giấu bí mật nho nhỏ này, cẩn thận từng chút một mà tìm kiếm người trong mộng.

Mãi đến khi gặp được ông chú.

Nhìn thấy thiếu niên ăn canh, ông chú đứng lên làm một cái đùng, động tác mạnh đến mức khiến cái ghế phát ra tiếng lớn, chú nghiêm mặt đi vào bếp, không nói tiếng nào.

"Gì vậy? Chú bị sao vậy ta?"

Thiếu niên nghiêng đầu, hồi nãy mặt của chú thấy ghê luôn, bộ cậu ăn canh khó coi lắm hả ta? Không được lễ phép cho lắm?"

"Không có gì."

Một chất giọng phiền muộn truyền ra từ trong bếp, ông chú cũng không thèm liếc nhìn cậu, chắc cảm thấy mình vô lễ quá đi. Thiếu niên đặt hộp canh xuống, tâm trạng bỗng chốc tụt dốc không phanh.

Đang tính ngồi đây chờ xíu mà giờ có vẻ không xong rồi, ngay lúc thiếu niên chậm chạp dọn đồ xuống, ông chú lại bưng ly sữa tươi ra.

"Uống đi, ngày nào cũng thấy dáng vẻ ăn không no của nhóc."

"Dạ."

Thiếu niên ngoan ngoãn nhận lấy, nâng ly uống ực một cái mà không dám ngẩng đầu nhìn ông chú. Uống hơi nhanh nên khóe miệng chảy ra một dòng sữa, lướt qua cằm nhỏ chảy xuống cổ.

Ông chú thấy mình đúng là cầm thú.

Nếu trước đây không ly hôn thì chắc sẽ có đứa con lớn như vậy, nhưng chỉ vì một hành động ăn canh, chú lại nảy sinh ham muốn với đứa con trai của mình. Khá là mãnh liệt, vừa thoáng qua đã nhanh chóng chạy dọc xuống bụng dưới.

Chú nhớ lại xúc cảm khi chạm vào làn da trắng mịn của thiếu niên mà cảm thấy trong đầu kêu ong ong, vì che giấu sự thất thố của mình, chú lập tức trốn vào trong bếp rồi nghe bên ngoài có tiếng thở dài mất mác của thiếu niên, chú liền tưởng tượng ra khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhăn lại, bộ dạng hơi mếu nhưng dễ thương, trong lòng chú hơi hối hận, mượn cớ bưng ly sữa tươi để trở lại.

Chỉ là tình huống bây giờ không được ổn lắm...

Thiếu niên như trời sinh đã quyến rũ, ngay cả lúc uống sữa cũng mê người đến vậy, nếu như uống một chất lỏng màu trắng khác thì sẽ như thế nào?

Ông chú đột nhiên đoạt lấy ly sữa của cậu để qua một bên, hạ thấp người áp thiếu niên vào ghế, gần đến nỗi có thể nghe thấy mùi sữa thơm nhàn nhạt, chú cười cợt, mang theo một loại cảm xúc chỉ mình mình mới biết được nôn nóng hỏi: "Sữa tươi uống ngon không?"

"Dạ? Ngon lắm." Thiếu niên không hiểu sao chú lại thay đổi nhanh đến vậy, vừa rồi còn nghiêm mặt không để ý đến cậu, bây giờ lại dựa gần vào như thế, mặc dù ngữ khí vẫn rất cứng rắn.

Ông chú tiến lại gần hơn nữa, chóp mũi đụng vào khuôn mặt của thiếu niên, hơi nóng bao phủ bên trên khiến thiếu niên như bị bỏng, hơi híp mắt lại, trên mặt ửng đỏ.

"Muốn uống nữa không?"

Ông chú hôm nay... rất kiên nhẫn. Thiếu niên nghĩ vậy, từ sau ngày được giải cứu, cậu đã đeo bám ông chú năm ngày rồi, trong năm ngày đó ông chú cho cậu tiến vào nhà ba lần và kêu thức ăn ngoài, ăn xong liền mặc kệ cậu, thiếu niên phiền muộn ngồi làm bài tập, khó khăn lắm mới tìm được đề tài để nói chuyện mà ông chú chỉ trả lời đúng ba câu à, ừ, nhóc nên về nhà đi, đến gần cũng không được, sao hôm nay lại nói với cậu nhiều vậy nhỉ? Còn dính lại gần nữa? Gần đến nỗi thiếu niên có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên người chú.

"Muốn."

Thiếu niên cắn cắn môi dưới, dịu dàng đáp lời. Đây chỉ là thói quen nho nhỏ của thiếu niên mà thôi, không có ý gì khác, nhưng trong mắt ông chú thì chẳng khác gì đang quyến rũ mình.

"Đừng cắn nữa, đỏ rồi này."

Ông chú đưa tay sờ nhẹ môi dưới, ngón tay thô ráp mang theo mùi thuốc lá, thiếu niên a một tiếng, hơi mở miệng ngậm ngón tay lại.

"Nhãi con!"

Ông chú hết hồn co rụt tay lại, xúc cảm non mềm của thiếu niên vẫn còn giữ lại trên đầu ngón tay, vừa nãy vuốt ve theo bản năng mà không thèm suy nghĩ, giờ nghĩ lại mới thấy nguy hiểm đến cỡ nào, đứa nhỏ này vẫn chưa trưởng thành, còn mình thì nhốt người ta ở trong nhà, dù có nghĩ bậy bạ thì cũng thôi đi, nhưng ai lại làm cái hành động hẹn hạ như vậy, có phải là con người không?

Nhưng chú đã quên, thiếu niên mới là người đang tìm cơ hội tiếp cận chú, còn bày ra dáng vẻ ngây thơ nhưng quyến rũ các kiểu để dụ dỗ chú.

Mặc dù thiếu niên không hẳn là cố tình.

"A... Xin lỗi... Để em... Lau cho chú..."

Thiếu niên luống cuống tay chân muốn tìm khăn tay. Vì vừa vội vừa xấu hổ nên trong mắt phủ đầy một lớp hơi nước.

Cậu không biết vì sao mình lại to gan đến vậy, tự nhiên nhìn ông chú gần ngay trước mắt bỗng trở nên thân mật, cậu nhịn không được muốn hôn nhẹ, hôn nhẹ một cái thôi, ai ngờ đâu... làm thật.

Ông chú tức giận rồi.

Chết rồi, có khi nào bị đuổi về không.

Chắc ngày mai không qua được rồi.

"Đừng lộn xộn!"

Ông chú rống lên một tiếng, ngay cả bản thân cũng sửng sốt. Giọng điệu nổi giận mười phần, nhưng trong lòng không tức giận chút nào mà chỉ toàn là ngọt ngào. Sự thân mật và cám dỗ không hiểu được của cậu khiến chú vừa cảm thấy ngọt ngào vừa phải chịu đựng*, chỉ là chú quá mâu thuẫn, là một người trưởng thành, mặc cảm đạo đức khiến chú không thể ra tay, nhưng ngay trước mặt lại là một đứa nhóc vừa ngoan vừa mềm còn dễ thương và xinh đẹp như thế, bản năng của một người đàn ông khiến chú khó lòng mà kiềm chế.

(*): thật ra câu này hơi lú nên tui cũng khum chắc lắm hề hề. (少年对他莫名的亲近和诱惑他又痛苦又甜蜜地承受着) – ai biết comment chỉ tui với.

"Dạ em xin lỗi xin lỗi!"

Thiếu niên cúi đầu, nước mắt còn đọng lại bên trong cuối cùng cũng chảy xuống.

Đợi thật lâu mới tìm được người đàn ông trong mộng, chắc hẳn đã thành công cốc. Bản thân luôn luôn làm hỏng chuyện nên trên trường không được mấy người bạn, rõ ràng rất nỗ lực nhưng thành tích vẫn không được tốt lắm...

"Chậc, nhóc lại xin lỗi cái gì nữa! Suốt ngày cứ sợ hãi rụt rè giống y con cừu vậy!"

Ông chú thấy cậu bày dáng vợ nhỏ thì nổi giận, bảo sao ngày nào cũng bị người ta bắt nạt, tìm đại một người lớn tiếng một chút đã làm cậu sợ, đã thế còn đưa cái bản mặt yếu đuối ra, gợi đòn thật sự, càng khiến người ta muốn tiếp tục bắt nạt cậu.

Thiếu niên bị nạt nên trong lòng càng thất vọng, chú ghét bỏ cậu luôn rồi, cậu cũng biết cái tính cách này của mình sẽ làm người ta bực bội, nhưng cậu không thay đổi được, cậu là người nhát gan không có chủ kiến, lại sợ phiền phức, điều kiện cơ thể cũng không được, đánh nhau thì đánh không lại. Cậu chưa bao giờ oán hận tính cách của mình như bây giờ, nhưng một giây sau ông chú lại nói một câu khiến cậu vui vẻ trở lại.

"Trong trường còn ai ăn hiếp nhóc không? Cứ nói cho chú biết, chú sẽ giải quyết chúng cho."

"Dạ... Vâng!"

Thiếu niên vui vẻ ngẩng đầu, vừa vặn ông chú cũng cúi đầu nhìn cậu, mặt nhỏ điềm đạm đáng yêu còn mang theo nước mắt, nhưng nở một nụ cười mừng rỡ, ông chú đã mềm lòng, đưa tay sờ sờ mặt nhỏ, như bị đầu độc mà hôn lên nước mắt đang rơi xuống của cậu.

Ngay sau đó, trong đầu ông chú bỗng nghĩ đến một câu nhuốm mùi sói tính, vẫn còn quá sớm để phớt lờ tội lỗi mà vượt qua rào cản đạo đức: "Đừng để người khác nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của nhóc, nếu không chú sẽ giết sạch bọn chúng đấy."

---

Chân thành cảm ơn bạn Măng Cụt đã giúp đỡ mình rất nhiều ạ :")

Chương này mình sẽ đổi xưng hô của ông chú từ "tôi" sang "chú" luôn nha =)))) thêm phần tình thú cho những đoạn H phía sau hahahahahahahahaha

Nếu mọi người phát hiện ra lỗi thì cmt giúp mình để chỉnh sửa lại nhé, cảm ơn gất gất nhìu ặ :^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro