Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1.

Lương Nhiễu Tây vừa về đến cửa nhà, ánh mắt liếc qua đã thấy khóa cửa han gỉ.

Anh vốn định chất vấn nữ sĩ Lý tại sao không thay cái mới, nhưng khi vừa ngước mắt nhìn thấy sợi tóc bạc trên thái dương của bà, lời đã chuẩn bị đều nuốt xuống.

*Nữ sĩ: Người đàn bà có học (ví dụ: nữ sĩ Hồ Xuân Hương).

"Lần này con tính ở nhà một thời gian dài à?" Nữ sĩ Lý vừa nghe anh nói về nhà, tuy rất vui nhưng cũng có chút nghi ngờ, "Có khó khăn gì à? Thiếu tiền hả? Thằng bé này, thiếu tiền thì cứ nói với mẹ!"

Lương Nhiễu Tây cố sức mở cửa, xách túi lớn túi nhỏ vào nhà, nhanh chóng lấy dép lê trong ngăn tủ ra.

Cậu thở dài trong lòng, trên mặt lại trấn định vô cùng: "Con chỉ về ở tạm thôi, vẫn có tiền, chưa thất nghiệp. Chẳng phải mẹ biết con làm gì rồi sao?"

Lương Nhiễu Tây khó tưởng lắm mà miệng một câu: "Điều quan trọng nhất bây giờ là mẹ phải chăm sóc tốt sức khỏe. Bệnh tim mạch và máu não không thể làm việc quá sức. Bác sĩ đã dặn rồi, bớt làm lụng vất vả sẽ khỏe hơn."

Có lẽ lời này chạm vào lòng, nữ sĩ Lý không nói gì thêm.

Tính ra, nữ sĩ Lý đã gần 50.

Năm Lương Nhiễu Tây lên năm tuổi, cha anh qua đời. Bà Lý làm mẹ phải trở nên mạnh mẽ, một tay nuôi anh lớn khôn. Bà mở một tiệm tạp hóa nhỏ, vì biết cách ăn nói, việc kinh doanh rất tốt. Từ nhỏ, Lương Nhiễu Tây ăn mặc không thiếu thốn, cuộc sống rất hạnh phúc.

Nhưng sự sung túc không kéo dài bao lâu. Một hôm, sau giờ tan học, Lương Nhiễu Tây phát hiện trong nhà gần như không có khách, các kệ hàng cũng trống rỗng. Khi anh hỏi bà Lý, bà chỉ trả lời qua loa: "Mùa này ít người mua đồ."

Lương Nhiễu Tây bán tín bán nghi, từ đó để ý hơn.

Nhưng qua nhiều ngày cuối tuần, tình hình vẫn không cải thiện.

Khi đó, nếu không phải vì Lương Nhiễu Tây hiểu chuyện từ sớm, cộng thêm việc nữ sĩ Lý quá sĩ diện không chịu thừa nhận tình hình kinh doanh tiệm tạp hóa gặp khó khăn, anh chỉ mới vào cấp ba đã thật sự nghĩ rằng nhà mình thuộc hàng khá giả.

Sau đó, tiệm tạp hóa đóng cửa, hai mẹ con bước vào một giai đoạn rất tiết kiệm.

Họ miễn cưỡng ăn đủ no, nhưng suốt ba năm trời, Lương Nhiễu Tây không được mua một bộ quần áo mới. Cậu cũng không dám tiêu xài linh tinh. Cuộc sống khó khăn này kéo dài cho đến khi nữ sĩ Lý hợp tác với một người bạn đầu tư vào quỹ tài chính, mọi thứ mới dần cải thiện.

Tuy tiền không nhiều, nhưng tốt hơn trước rất nhiều. Ít nhất, Lương Nhiễu Tây không phải mặc lại những bộ đồ cũ không vừa nữa.

Phục hồi lại tinh thần, Lương Nhiễu Tây cảm thấy dù biết được sự thật có phần mất mát, nhưng trong lòng anh vẫn biết ơn nữ sĩ Lý. 

So với nhiều đứa trẻ trong gia đình đơn thân khác, anh đã rất may mắn.

Hai mẹ con ăn bữa trưa đơn giản xong, Lương Nhiễu Tây rửa chén bát rồi vào bếp sắc thuốc cho nữ sĩ Lý.

Từ thủ đô về ngoại thành, Lương Nhiễu Tây không chút do dự. Nữ sĩ Lý cần tĩnh dưỡng một thời gian, anh nhân tiện ở lại chăm sóc.

Mặc dù lần này trở về, có nhiều lý do không rõ ràng, nhưng sức khỏe của nữ sĩ Lý vẫn là điều anh quan tâm nhất.

Nghĩ đến điều này, Lương Nhiễu Tây cảm thấy lẽ ra mình nên sớm quay về ngoại thành.

Tiệm bán thuốc tiến nồi, hắn ra phòng bếp, ngoài phòng đột nhiên truyền đến một cổ động tĩnh.

Khi thuốc trong nồi đã bắt đầu sắc, anh rời bếp, nhưng ngoài cửa đột nhiên có tiếng động lạ.

Nữ sĩ Lý đang ngồi trên sofa xem TV, nghe thấy tiếng động thì khẽ nhướng mày, gợn sóng bất kinh nói:

"Chắc là nhà bên cạnh có người về, ai mà ——"

Bà đột nhiên trở nên hứng thú, ngồi khoanh chân cười hỏi:
"Nhiễu Tây, con còn nhớ cậu bé nhà bên đó không?"

"Ai ạ?"

Lương Nhiễu Tây ngồi xuống bên cạnh. Nữ sĩ Lý thấy anh không nhớ ra, sốt ruột nói ngay: "Chính là cậu nhóc hồi con học cấp ba hay sang nhà mình chơi, Hà Kính ấy! Trước đây còn hay vào phòng con chơi nữa."

Lương Nhiễu Tây không nhớ được nhiều chi tiết, trong đầu chỉ hiện ra một hình ảnh mơ hồ.

"Hà Kính? Cậu ấy thế nào rồi ạ?"

Nữ sĩ Lý, với mạng lưới thông tin quê nhà luôn là kỹ năng đặc biệt của mình, dù đang bệnh vẫn không làm gián đoạn việc thu thập tin tức.

Bà hơi ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý, nói:

"Hà Kính đang học đại học. Mẹ nghe mẹ thằng nhóc bảo mấy ngày nữa thằng nhóc sẽ về. Có lẽ bây giờ cũng sắp về đến rồi... Con có biết cậu ấy giỏi thế nào không? Đậu top 50 toàn tỉnh, vào thẳng hai trường danh giá nhất ở thủ đô!"

Lương Nhiễu Tây trầm ngâm một chút, không cảm thấy quá bất ngờ, chỉ là như đang cân nhắc điều gì đó, hỏi:

"Cậu ấy học đại học ở kinh thành mà sao con không biết?"

Nữ sĩ Lý vỗ nhẹ tay anh, cười bảo: "Con biết thì có ích gì? Người ta ngại làm phiền con, không đến nhờ con giúp đỡ. Hà Kính giờ ưu tú như vậy, có liên quan gì đến con đâu!"

Lương Nhiễu Tây trí nhớ không tồi, chỉ cần nhớ lại, một vài đoạn ngắn liền tựa như thước phim điện ảnh hiện lên trong đầu.

Năm cấp ba, gia đình Hà Kính chuyển đến sống ở nhà sát vách nhà anh. Nữ sĩ Lý thích qua lại, thường xuyên mang sa tế và đồ chua tự làm sang biếu, từ đó hai nhà dần dần trở nên thân thiết.

Trong ấn tượng, Hà Kính là một cậu bé cao cao, gầy gầy, ít nói, hay đứng dựa vào khung cửa, miệng nhai kẹo cao su, khuôn mặt thanh tú, đường nét rõ ràng, trông vừa sạch sẽ vừa trầm tư.

Tóc của hắn luôn được cắt rất ngắn, mỗi ngày đều mặc một bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng hơi rộng thùng thình.

Trong ấn tượng, Lương Nhiễu Tây nhớ, dường như mỗi lần anh về nhà, Hà Kính đều xuất hiện, nghịch máy tính, hoặc trên đường đi đâu đó cùng máy tính, thỉnh thoảng còn hỏi anh cách viết văn môn Ngữ văn.

Về sau, Lương Nhiễu Tây mới biết, Hà Kính không có cha nên không biết viết bài văn về chủ đề "Ba của em." Cậu cũng không có cha, nhưng lớn hơn Hà Kính, thế là bịa chuyện, nói từng câu từng câu cho hắn nghe.

Lúc đó, tình hình gia đình Hà Kính có vẻ cũng không được tốt. Nữ sĩ Lý thường xuyên giúp đỡ, dì Tưởng cũng hay qua nấu cơm cùng. Rất nhiều lần tan học, Lương Nhiễu Tây đều cùng Hà Kính ngồi ăn cơm với nhau.

Hà Kính mỗi lần ăn đều rất sạch sẽ. Lương Nhiễu Tây nhớ rõ ánh mắt sáng rực của hắn khi nhìn đồ ăn còn bốc khói nóng hổi, và cả cái đầu tóc đen nhánh cắm cúi ăn cơm đầy bận rộn.

Nhớ đến đây, ký ức dường như đứt đoạn.

Lần cuối Lương Nhiễu Tây nhớ mình gặp Hà Kính là đêm trước kỳ thi đại học năm đó. Sau khi thi xong, anh đi chơi ở kinh thành, suốt cả kỳ nghỉ hè rất ít khi về nhà.

Từ lúc Lương Nhiễu Tây thi đỗ đại học, ký ức về Hà Kính chỉ còn lại lác đác vài hình ảnh có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Hiện tại Lương Nhiễu Tây không biết Hà Kính đã trưởng thành như thế nào, gần bốn năm đã trôi qua, Hà Kính chắc chắn đã từ một đứa trẻ nhỏ bé trở thành một người trưởng thành chững chạc rồi nhỉ?

Qua hoàng hôn buổi chiều, nữ sĩ Lý uống thuốc rồi ngủ thiếp đi.

Lương Nhiễu Tây kiểm tra lại khóa cửa, sau đó tìm kiếm quanh khu vực để tìm thợ sửa khóa, giá cả thật sự quá cao.

Anh tiếp tục tìm hiểu về quy trình thay khóa và phát hiện không quá khó, thế là gọi món cơm hộp và yêu cầu giao khóa mới. Anh đợi khóa mới đến rồi tự mình lắp thử.

Cơm hộp đến rất nhanh, người giao hàng đứng dưới lầu chờ anh. Lương Nhiễu Tây không dừng lại để thu dọn gì mà mặc luôn bộ đồ ngủ rồi ra ngoài.

Mùa đông đến sớm, khu chung cư cũ tối tăm, đèn hiên càng lờ mờ. Lương Nhiễu Tây đi ra ngoài vào ban đêm, cẩn thận bước đi, nhưng vẫn ngửi thấy một mùi rượu.

Khi ra đến cửa lầu một, mùi rượu càng nồng, như hơi nước bao phủ khắp nơi.

Người giao hàng gọi điện báo cho anh rằng khóa mới đã được để ở khu vực thang máy của tòa chung cư.

Lương Nhiễu Tây đi xuống dưới, đầu tiên nhìn thấy không phải một chiếc hộp chuyển phát nhanh màu xám ở cửa, mà là một đôi chân dài, đang dùng sức đá vào hộp chuyển phát nhanh.

Ánh mắt di chuyển lên, nhanh chóng nhận ra người đó, một dáng vẻ quen thuộc, đang mặc đồ công sở, quần jean và giày Martin màu đen, đang giận dữ đá thùng đồ. Chính là Hà Kính.

Cậu chàng này rõ ràng đã uống say, đứng không vững nữa.

Trong đêm tối, khuôn mặt lạnh lùng của hắn hơi ửng đỏ, tay nhét vào túi, miệng lẩm bẩm cái gì đó. Chẳng mấy chốc, chân hắn dừng lại, có lẽ cảm thấy đau, hắn bắt đầu nhăn mặt, nghiến răng rồi khóc, cúi đầu gục xuống, ôm lấy thùng chuyển phát nhanh rồi ngã lăn ra đất, không đứng dậy nổi.

Lương Nhiễu Tây: ...

Quả thực thay đổi nhiều quá.

Lương Nhiễu Tây tuy không muốn gánh vác thêm chuyện, nhưng không thể làm ngơ. Anh tiến lại gần Hà Kính, vỗ nhẹ vào mặt hắn, thấy không có phản ứng gì, liền trực tiếp nâng hắn dậy.

Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, anh nhíu mày. Không ngờ thằng nhóc này say đến mức mất hết thăng bằng, suýt chút nữa còn kéo anh cùng ngã.

Lương Nhiễu Tây điều chỉnh lại tư thế, rồi nhẹ nhàng véo vào mặt hắn.

Cậu chàng từ từ tỉnh dậy, mắt còn lờ đờ, mơ màng nói: "Anh?"

Có lẽ là men say đã tan bớt, hắn thở đều hơn. Lương Nhiễu Tây thấy Hà Kính lau mắt, sau đó giọng nói mơ hồ vang lên.

"Đã lâu không gặp," Lương Nhiễu Tây cười, trong lòng thầm nghĩ đây không phải lúc thích hợp để chào hỏi.

Với thái độ "ôm ngựa chết như ngựa sống mà chạy chữa", Lương Nhiễu Tây một tay đỡ Hà Kính, tay kia ôm thùng chuyển phát nhanh lên lầu.

May là nhà của Hà Kính ở đối diện, Lương Nhiễu Tây trước tiên đặt thùng chuyển phát nhanh trước cửa nhà mình, rồi kéo Hà Kính quay lại, gõ cửa nhà hắn.

Cửa chưa mở, nhưng Hà Kính đã có động tĩnh.

Hắn mở mắt ra, đầu ngẩng lên, ngơ ngác nhìn Lương Nhiễu Tây.

Lương Nhiễu Tây tưởng hắn đã tỉnh, liền quơ tay trước mặt hắn.

"Đã tỉnh chưa?"

Anh bị giữ chặt tay lại.

Một làn hơi nóng nực từ từ áp tới.

Hà Kính như thể bị ai đó chiếm mất thân xác, đôi mắt hắn ướt đẫm, trong khoảnh khắc lại trở nên sáng ngời, hai mắt sáng lấp lánh như minh châu, môi dán vào lòng bàn tay, lẩm bẩm: "... Mình đang nằm mơ à?"

Vì khoảng cách quá gần, Lương Nhiễu Tây không biết phải làm sao. Anh đờ ra, từ từ rút tay mình ra khỏi đầu Hà Kính, may mà cửa mở nhanh chóng.

Mở cửa là mẹ của Hà Kính.

"Dì ạ, cháu......"

Dì Tưởng vội vã kêu lên một tiếng "Ôi trời", tay chân nhanh nhẹn nâng Hà Kính lên, với vẻ mặt khó chịu nhưng lại không thể không quan tâm, vừa mắng vừa lo: "Thằng nhóc chết tiệt này, uống nhiều vậy luôn."

Nói xong, như mới nhận ra Lương Nhiễu Tây đứng đó, bà lập tức mỉm cười nhanh chóng: "Tiểu Lương, cảm ơn con nhé. Con khi nào về nhà? Dì có món chân vịt kho ngon lắm, con mang về mấy cái đi."

Lương Nhiễu Tây vội xua tay, lịch sự từ chối: "Không cần đâu dì, chỉ là chuyện nhỏ, không tốn công gì đâu, đừng khách sáo ạ."

Hơn nữa, bộ quần áo của anh lúc này thực sự không phù hợp.

Thấy anh kiên quyết từ chối, dì Tưởng cũng không ép buộc, chỉ thở dài: "Lâu lắm rồi không gặp, để dì xem xem con lớn thế nào..." Dì Tưởng vui vẻ, không ngừng cảm thán về thời gian trôi qua nhanh chóng, rồi lại cúi đầu nhìn con trai trong lòng, không khỏi thở dài một tiếng và lắc đầu.

Bùm một tiếng.

Lương Nhiễu Tây đang định tiếp tục đi thì bất ngờ ngã xuống đất khi va phải Hà Kính, bị dì Tưởng ngăn lại.

"Con không cần phải lo cho nó, sau này nó vẫn sẽ say như như chết thế này, cũng không cần lo, nhặt về vứt vào thùng rác là được, nó có tay có chân, tự về được."

Lương Nhiễu Tây không nhúc nhích, chỉ khẽ gãi mũi.

Anh từng nghe nữ sĩ Lý nói về cách giáo dục của dì Tưởng, hôm nay xem như đã hiểu.

Sau khi Lương Nhiễu Tây rời đi, Hà Kính tỉnh lại trên chiếc sô pha ở nhà.

Cảm giác đầu óc choáng váng đến tỉnh, thân thể đau nhức, tay chân cũng mỏi.

Âm thanh chặt thịt từ phòng bếp vọng lại.

Cửa sổ còn mở, mùi hương hoa quế nhè nhẹ bay vào.

Hà Kính vẫn còn mơ màng, đột nhiên có cảm giác gì đó bỗng nảy sinh, hắn vô thức ôm gối và hít một hơi sâu.

Hắn thật sự tin rằng, mình đang mơ một giấc mơ đẹp khó có được.

--------------------

Tác giả: Bắt đầu một câu chuyện mới, đăng tất cả trong một lần ~ một câu chuyện tình yêu thầm từ thuở xưa.

(đây là lời tgia chứ hong phải của editor nho=)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro