Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cạp 28: Chuyển phát Hoét Gió, phân đến tận tay!

Editor: Quyên Cát

___

Sao lại...... nói anh không tiết chế chứ.

Thương Vãn Thạc suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể nghĩ rằng có khi hôm qua mình uống hơi nhiều rượu, khiến quý bà Lâm không vui.

Anh đành phải gật gật đầu: "Lần sau nhất định con sẽ tiết chế."

Quý bà Lâm lạnh lùng nói: "Con tốt nhất nên nói được làm được."

Bà bảo Thương Vãn Thạc nhanh chóng dọn dẹp phòng, Thương Vãn Thạc tay chân nhẹ nhàng đi khắp phòng một vòng, phát hiện cũng không có gì để dọn, chỉ ném quần áo trên ghế sofa vào giỏ đồ bẩn.

Khi quý bà Lâm đang chuẩn bị rời đi, qua khe cửa hé mở, bà đã nhìn thấy cảnh tượng trong phòng.

Rèm cửa đều kéo kín mít, phòng tối mờ mịt, nhưng trên giường có một cục phồng lên thấy rõ.

Đệm chăn lộn xộn, Thời Du đang ngủ ngon lành, để lộ cái đầu bông xù, chăn ở vị trí bên cạnh cũng bị vén lên một góc, có dấu vết Thương Vãn Thạc từng ngủ ở đây.

Quần áo trên người cậu chàng, rõ ràng là của Thương Vãn Thạc.

Quý bà Lâm: "......"

Bà vội vàng bỏ đi.

Mắt không thấy tâm không phiền.

Bác sĩ nhanh chóng đến khám bệnh cho Thời Du, Thời Du từ cơn mơ ngủ giật mình tỉnh giấc, đầu óc vẫn còn lơ mơ, cứ như vậy bị Thương Vãn Thạc kéo ra khỏi chăn để mặc người ta vần vò.

Sau một hồi kiểm tra thật lâu, bác sĩ nói: "Không có vấn đề gì lớn, có lẽ chỉ mệt thôi."

"Thật sự không có vấn đề gì?" Thương Vãn Thạc lo lắng sốt ruột hỏi, rồi quay sang nhìn Thời Du: "Hay là tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra thêm một lần nữa được không?"

Thời Du lập tức lắc đầu.

Bệnh viện không kiểm tra ra bệnh của cậu, có lẽ phải đến thú y......

"Nghỉ ngơi một chút sẽ không sao đâu, một số người ăn đồ có cồn cũng sẽ như vậy." Bác sĩ nói, "Mặt đỏ, mệt mỏi. Chờ đến khi cồn trong cơ thể bay hơi hết sẽ không khó chịu nữa."

Anh ta thu dọn đồ đạc, rồi chạy đi báo kết quả chẩn đoán cho quý bà Lâm.

Quý bà Lâm nghe đến câu "có lẽ chỉ mệt thôi" chìm vào im lặng hồi lâu.

Sau đó, bà bảo dì giúp việc nấu một nồi canh bồi bổ, mang vào phòng cho Thời Du.

Quả nhiên, ngày hôm sau Thời Du đã khỏe mạnh như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nhảy nhót hoạt bát.

Thương Vãn Thạc không dám cho cậu uống rượu nữa.

Hai người cũng sắp xếp xong lịch trình đi Ngắm chim kế tiếp.

Thời Du chỉ mang theo mấy món đơn giản như máy ảnh, ống nhòm và sổ ghi chép, tất cả đều được bỏ vào trong một chiếc ba lô nhỏ.

Thương Vãn Thạc thì khoa trương hơn một chút, rõ ràng muốn bày vẽ như đi cắm trại.

Cậu trơ mắt nhìn người kia lái một chiếc xe nhà di động đến, nhét đủ thứ vào bên trong.

"Ngắm chim...... hình như không cần phải khua chiêng gõ trống vậy đâu." Thời Du gian nan nói.

Thương Vãn Thạc nhìn chiếc xe một cái, "À, không có gì đâu, tôi chỉ muốn lấy lại những gì đã mất trong khi quay chương trình thôi."

Đêm đó trong lúc chờ bé bồ nông nở, anh ngồi bên ngoài phơi thây cho muỗi đốt, còn người quay phim ngồi trong xe nhà di động vừa uống bia vừa nướng BBQ, khiến Thương Vãn Thạc tức đến mức mắt cũng tái mét.

Quý bà Lâm đứng bên cạnh nhìn, còn đưa cho hai bình thuốc đông y bổ dưỡng. "Rất bổ đấy, cả con và Du Du nhớ phải uống nghe chưa?"

Nghĩ đến mùi khó ngửi của món canh thuốc này, Thương Vãn Thạc im lặng một lúc, trực tiếp nhận lấy, định lát nữa sẽ lén đổ đi.

"Ra ngoài phải cẩn thận đó." Quý bà Lâm dặn dò nói: "Đừng có làm loạn."

Thương Vãn Thạc: "Được rồi, con biết mà, mỗi lần con ra ngoài mẹ đều nói vậy, con có làm loạn bao giờ đâu?"

Kể từ khi mấy chuyện hoang đường của Tiền Huy náo loạn đến mức ai ai cũng biết, mẹ Thương Vãn Thạc đàn áp nghiêm ngặt tác phong sinh hoạt của anh, theo dõi hơn một tháng phát hiện Thương Vãn Thạc còn khá thật thà, nên không đàn áp nhiều nữa.

Nhưng mỗi lần trước khi Thương Vãn Thạc ra ngoài, bà không thể không nhắc nhở vài câu.

Quý bà Lâm: ...... Không, lần này mẹ không có ý đó.

Bà nhìn nhìn Thời Du, cậu trai nhỏ da mặt mỏng, chỉ cần phơi nắng một chút là mặt lại đỏ bừng, thế là bà thở dài nói: "Con đừng bắt nạt Thời Du."

Thương Vãn Thạc: "Vâng vâng vâng được ạ."

Anh ăn no rửng mỡ không có việc gì làm à? Đi bắt nạt Thời Du làm gì.

Dưới ánh mắt lo lắng sốt ruột của quý bà Lâm, hai người bắt đầu khởi hành.

Mấy ngày này Thương Vãn Thạc và Thời Du đã tìm hiểu kỹ càng, phải đến một vùng đất ngập nước nào đó chờ đợi, đây là nơi loài cò xuất hiện nhiều nhất.

Thương Vãn Thạc lái xe, nhắc qua tình hình của con chim đầu rìu cho Thời Du nghe một chút: "Đội cứu hộ đã liên lạc với tôi, bảo là đã đưa con chim đầu rìu về chữa trị, chờ khi nào phóng sinh sẽ quay video cho chúng ta xem."

Thời Du nói: "Vậy thì tốt rồi."

Cậu tựa vào cửa sổ xe nhìn phong cảnh bên đường, tuy nói cơ thể gần như đã bình thường, nhưng trông vẫn có vẻ ủ rũ, như thể cả người bị rút hết linh hồn vậy.

Rất nhanh hai người đã đến nơi, chưa kịp dừng xe, liền thấy mấy con cò đang chải chuốt lông chim bên bờ sông, đôi cánh hơi xòe ra như một cây quạt, dáng vẻ thanh lịch tinh xảo, tràn đầy tiên khí.

Thời Du chỉ đạo Thương Vãn Thạc đỗ xe ở nơi xa hơn một chút, sau khi xuống xe liền lấy ngay ống nhòm ra ngắm nghía.

Thương Vãn Thạc hì hà hì hục dựng tấm bạt lên, bày biện bàn ghế cắm trại xong xuôi, còn có nhã hứng trưng bày bình hoa và trái cây lên bàn, đang chống nạnh ngắm nhìn thành quả lao động của mình, thì nhận thấy Thời Du đã lâu rồi mà vẫn chưa đổi tư thế.

Anh thò lại gần, đầu hơi hơi tựa vào vai Thời Du, "Có thấy cò trắng Trung Quốc gì đó mà cậu muốn xem không?"

Thời Du bị dọa giật cả mình, vội vàng quay đầu lại, môi hai người suýt chút nữa thì chạm nhau, Thương Vãn Thạc sửng sốt một lúc, rồi hơi lui người lại kéo khoảng cách ra xa.

"Khụ, xin lỗi." Anh vô thức chạm vào môi mình, nhanh chóng chuyển chủ đề, "Cậu đã thấy cò chưa?"

Thời Du lắc lắc đầu.

Cậu không nói chuyện, tiếp tục lấy ống nhòm quan sát, nhưng bên tai lại đỏ ửng lên.

Thương Vãn Thạc cũng cầm ống nhòm đứng ở một bên, hình ảnh lọt vào trong tầm mắt là những đóa sen đang nở rộ, trên mặt nước sóng sánh lấp lánh có vài con cò trắng đang đứng, phần lông đầu sáng bóng dưới ánh mặt trời.

Một con cò trắng đang bắt cá.

Nó rón ra rón rén bước đi trong nước, đột nhiên nhúng đầu xuống nước, nguyên một con cá lớn bị con cò trắng nuốt trọn vào cổ họng.

Nó nhanh chóng ngậm chặt miệng, khôi phục lại dáng vẻ tao nhã như ban đầu, nhưng con cá trong cổ họng nó vẫn còn sống, làm cho cổ họng cò trắng phình ra đôi chút, Thương Vãn Thạc thậm chí còn có thể nhìn rõ con cá đang vặn vẹo trong cổ họng nó như thế nào.

Tranh thủy mặc đột nhiên biến thành phim kinh dị.

"Con này là cò trắng." Thời Du ở bên cạnh nói: "Bây giờ đúng vào mùa sinh sản, nên đều mọc lông mào, lông ngực, lông lưng —— chính là những chiếc lông trông có vẻ tiên khí bay bay kia, mỏ và chân đều màu đen."

Cò trắng*: Egretta garzetta. Tui lấy hình khi nó vào mùa sinh sản nha.

"Thì ra là thế."

Thương Vãn Thạc hơi di chuyển ống nhòm sang chỗ khác, lại thấy một con cò trắng có vẻ ngoài đặc biệt khác lạ.

Phần cổ và lưng mọc lông màu cam vàng, không ở bờ nước, mà tụ tập bên đàn trâu, nhìn qua trông không có vẻ tiên khí như cò trắng chút nào.

Thương Vãn Thạc biết loài chim này, là cò ruồi chuyên bắt rận cho trâu bò.

Cò ruồi*: Ardea coromandus. Cái tên của loài này hơi rắc rối nên tui sẽ giải thích ở cuối chương.

Hồi nhỏ còn có thể thấy cò ruồi đứng trên lưng trâu bò, nhưng những năm gần đây nông dân ít dùng trâu cày ruộng, trâu cũng dần dần biến mất khỏi những cánh đồng, nên cực kỳ khó thấy cảnh cò ruồi phương Đông xuất hiện cùng đàn trâu.

Lại có một con chim khác lọt vào tầm nhìn của anh, mỏ màu đen, nhưng phần chóp mỏ lại màu vàng.

Anh chỉ chỉ vào vị trí con chim, hỏi Thời Du: "Còn đây là loài cò gì vậy?"

Thời Du nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, chìm vào im lặng: "......"

Cậu hạ ống nhòm xuống, rất nghiêm túc nói với Thương Vãn Thạc: "Đây là vịt."

Thương Vãn Thạc: "À......"

"Không sao đâu." Thời Du còn rất tâm lý an ủi anh, "Đây cũng là loài vịt được bảo vệ, vịt mỏ đốm."

Vịt mỏ đốm*: Anas zonorhyncha. Loài này và vịt mỏ đốm Ấn Độ (Anas poecilorhyncha) ở VN đều gọi chung là vịt mỏ đốm.

Vẫn tốt, ít nhất anh không nhận nhầm ngỗng lớn thành cò ngàng lớn.

Cò ngàng lớn*: Ardea alba

Vùng đất ngập nước này vốn nằm ở cửa biển, Thời Du đến đây để tìm kiếm cò trắng Trung Quốc, loài chim này được phát hiện lần đầu tiên tại chính thành phố này, sau đó hầu như không thể nhìn thấy nữa.

Thương Vãn Thạc xem một lúc đã thấy mệt mỏi, gọi Thời Du qua nghỉ ngơi.

Nhưng thấy cậu cũng không rảnh, đành mở ứng dụng mạng xã hội tìm kiếm cò trắng Trung Quốc, xem những bức ảnh do các nhiếp ảnh gia Ngắm chim khác chụp.

Lần gần đây nhất chụp được cò trắng Trung Quốc là lúc hai người vừa xuống máy bay, vị trí chính là ở đây.

Vì muốn giúp đỡ, Thương Vãn Thạc cũng tìm tòi ảnh chụp của cò trắng Trung Quốc, cố gắng ghi nhớ đặc điểm của loài chim này.

Rất to lớn, mỏ màu vàng, cũng có lông mào...... hình như không có gì khác biệt so với cò ngàng lớn.

"Không sao đâu." Thời Du lẩm bẩm trong miệng, rõ ràng đang tự an ủi bản thân, "Không thấy là chuyện rất bình thường."

Thương Vãn Thạc nhét một quả anh đào vào miệng cậu, "Đừng nghĩ nhiều, dù sao nhà tôi cũng ở gần đây, sau này có thể thường xuyên đến mà."

Những loài chim ở đây hôm nay cũng đủ để cậu ngắm sướng mắt rồi.

Hai người cứ thế ngồi lặng lẽ trên ghế, tận hưởng khoảng thời gian yên bình khó có được, xa xa là rừng bê tông cốt thép thành thị, mà nơi đây lại tách biệt với tất cả âm thanh ồn ào kia, chỉ nghe thấy tiếng chim hót.

Lúc này, một cái đầu đen xì thò ra từ bãi cỏ bên cạnh Thương Vãn Thạc.

Thương Vãn Thạc và nó đối mặt nhìn nhau.

Cái gì đây? Quạ ư?

Con chim này toàn thân toàn màu đen, mỏ và vành mắt màu vàng. Nó thò đầu ra nhìn Thương Vãn Thạc, thấy anh không có ý đuổi mình, liền nhảy nhót bay lên bàn.

Nó thử mổ mổ một quả anh đào rơi trên bàn, lén lút kéo quả anh đào đỏ tươi đến mép bàn.

Sau đó nhân lúc Thương Vãn Thạc không để ý, nhanh chóng ngậm lấy quả anh đào bay đi.

Hở? Gặp phải kẻ trộm rồi.

Con chim này đi đứng cứ như đi ăn trộm, không bao lâu sau, nó lại nhón chân rón rén bước đến bên bàn một lần nữa, trên cái mỏ nhọn vẫn còn dính nước quả anh đào.

Nó lại lặp lại các bước trên, ngậm lấy một quả anh đào rồi bay đi.

Bây giờ lũ quạ đều to gan vậy luôn?

Thương Vãn Thạc có chút buồn cười nhìn con chim nhỏ, thấy nó ngậm đi từng quả anh đào một, nhìn theo hướng nó bay đi, trong tổ chim của nó đã chất không ít anh đào.

Sắp nhét đầy cả tổ rồi, Thương Vãn Thạc nghĩ chắc nó cũng sắp dừng lại, ai ngờ thằng nhãi này vẫn chưa chịu thôi, muốn tích trữ lương thực, cố gắng ngậm thêm mấy quả nữa.

Thương Vãn Thạc nhíu mày.

Hơi bị quá đáng rồi đó, đây là hộp anh đào hơn 900 tệ đấy, Thời Du còn chưa ăn được mấy quả đâu.

Thấy tên trộm anh đào lại đến ăn trộm trái cây, anh đứng dậy, định xua đuổi nó đi.

Bỗng nhiên Thời Du nắm lấy bàn tay Thương Vãn Thạc kéo lại, cảm giác mềm mại ngay trong lòng bàn tay, anh hơi ngẩn người chút, rồi bị Thời Du lôi kéo ngồi xuống.

"Đừng đuổi nó đi." Thời Du mang biểu cảm rất nghiêm túc, ghé lại gần, hạ thấp giọng.

Thương Vãn Thạc cũng hạ thấp giọng theo: "Tại sao?"

Cậu trai nhỏ ngước đầu lên, tỏ ý bảo: "Đây là con hoét hư hỏng, còn thù dai hơn cả tôi nữa."

(Hoét hư hỏng*: Từ gốc là 坏鸫西 (huàidōngxī) đồng âm với 坏东西 (đồ khốn nạn), từ 鸫 là chim hoét.)

Hoét hư hỏng, cũng là chim hoét đen.

Hoét đen*: Turdus merula.

Hót rất hay, có thể bắt chước tiếng hót của nhiều loài chim khác nhau, trông cũng nhỏ nhắn dễ thương.

Nhưng vô cùng thù dai, cực kỳ cực kỳ cực kỳ thù dai.

Mèo nhà liếc nhìn nó một cái, người qua đường đi ngang qua tổ của nó trong mùa sinh sản...... Chỉ cần nó cảm thấy bạn đang xúc phạm nó, đều bị nó ghi vào danh sách kẻ thù.

Lúc này con chim hoét đen, gần như ngay lập tức biến thành máy bay ném bom phiên bản chim, thả bom cứt xuống đầu bạn.

Bất kể bạn đang ở nơi nào, nó luôn có thể tìm thấy bạn một cách chính xác, sau đó tấn công bạn bằng cứt chim.

Bởi vậy mới có một câu nói nổi tiếng.

Chuyển phát Hoét Gió, phân đến tận tay!

___

Cát: Thông tin về cò ruồi ở Việt Nam tui thấy đều để tên pháp danh là Bubulcus ibis. Nhưng theo tui tìm hiểu thì những hình ảnh về cò ruồi ở VN là loài Eastern cattle egret (Cò ruồi phương Đông - tạm dịch), tên pháp danh đúng là Bubulcus coromandus, còn Bubulcus ibis là Western cattle egret (Cò ruồi phương Tây - tạm dịch). Ban đầu hai loài này được gộp làm một, nhưng mấy năm gần đây hai loài này đã được tách ra riêng vì có nhiều đặc điểm cũng như phân bố vùng khác nhau, và cả hai đều được đổi sang chi Ardea. Hai loài này đều có lông vàng vào mùa sinh sản, còn bình thường tụi nó màu trắng.

Vậy nên bây giờ Cò ruồi phương Tây (Ardea ibis) phân bố ở châu Âu, châu Phi, châu Mỹ, Tây Á.

Cò ruồi phương Đông (Ardea coromandus) ở Nam Á, Đông Nam Á. Loài này thường chỉ xuất hiện ở vùng Đông Á vào mùa sinh sản, nên công mới thấy lông tụi nó có màu vàng, còn đây là hình lúc không sinh sản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro