Chương 32
✧Chương 32✧
Phan Tinh không hiểu vì sao tim mình khẽ run lên
Kỳ nghỉ một tuần nhanh chóng trôi qua, khi Phan Tinh trở lại trường, sự kiện liên quan đến Lục Trì đã vẫn chưa giảm nhiệt.
Ngay khi vừa vào đến cửa ký túc xá, Phan Tinh đã bị Tần Tu Minh và những người khác giữ lại, hỏi thăm về sự kiện buổi hội thảo hôm đó.
Họ tất nhiên không biết việc Lục Trì đã lợi dụng anh để thu hút sự chú ý của Hà Thanh Mạc, nhưng sau khi thấy tin tức trên mạng, lòng tò mò của họ bùng lên, liền hỏi Phan Tinh liệu Lục Trì có thật sự làm việc tại Dự Cung không.
Vì Hứa Thanh Mạc đã công khai nói ra, chắc chắn là thật, nhưng Phan Tinh không thích nói xấu người khác sau lưng, nên chỉ lắc đầu, nói mình không biết.
Sau hơn hai mươi ngày sống cùng nhau, mấy người cũng hiểu tính cách của anh, nên không ép buộc, Tần Tu Minh còn dặn dò anh sau này ít qua lại với Lục Trì.
Ngay lúc Tần Tu Minh vừa dứt lời, điện thoại của Phan Tinh đổ chuông, là Lục Trì gọi đến.
Tần Tu Minh trông như nhìn thấy quái vật, giật mình nói: "Chết thật, sau này không thể nói xấu ai nữa rồi, nói Tào Tháo Tào Tháo đến luôn, đúng là kinh khủng quá!"
Phan Tinh bị vẻ mặt thái quá của anh chàng làm cho bật cười, lắc đầu rồi đi ra ban công nhận điện thoại.
Lục Trì hẹn Phan Tinh gặp mặt, chọn quán cơm ngon nhất của trường, nơi lần trước họ cùng nhau đi. Khi Phan Tinh đến, Lục Trì đã chuẩn bị sẵn đồ ăn theo khẩu vị của cậu, chờ cậu tới.
Vì đã qua giờ ăn cao điểm, nên góc ngồi của họ khá yên tĩnh.
Thỉnh thoảng có vài ánh mắt nhìn về phía này, trong mắt hình như còn mang chút khinh miệt chế giễu, nhưng Lục Trì trong bộ trang phục nữ lại tỏa ra khí chất nữ thần, khiến những người này chỉ càng thêm vô vị và nhiều chuyện.
Phan Tinh nhìn thấy vậy cũng cảm thấy yên tâm hơn, trong lòng thậm chí còn có chút khâm phục Lục Trì. Nghĩ mà xem, nếu là cậu, phải đối mặt với áp lực dư luận lớn như vậy, có lẽ đã không chịu nổi.
"Sư huynh, anh..."
"Ăn trước đi! Tôi ngủ đến giờ mới dậy, bữa sáng và trưa đều chưa ăn, đói chết rồi."
Lục Trì trực tiếp cắt lời cậu, cúi đầu bắt đầu ăn.
Phan Tinh nhìn anh, cũng ngoan ngoãn cúi đầu ăn, mặc dù anh chỉ vừa ăn tối rồi mới đến trường.
Khi Lục Trì ăn sạch đồ ăn trên đĩa, mới lên tiếng lần nữa: "Xin lỗi, từ đầu tôi đã biết cậu là người yêu mới của Hà Thanh Mạc, tôi cố ý tiếp cận cậu là để có cơ hội để Hà Thanh Mạc nhìn thấy tôi. Nếu cậu giận, không thể tha thứ cho tôi, thì sau này tôi sẽ không làm phiền cậu nữa, coi như chúng ta chưa từng quen biết."
Trong đĩa của Phan Tinh còn nhiều thức ăn, anh không muốn lãng phí, nên vẫn từ từ ăn từng miếng.
Nghe Lục Trì nói vậy, anh ngẩng đầu lên nhìn đối phương, khẽ cười một cái: "Thật ra em nghĩ chuyện này, nói sao nhỉ? Dù anh có cố ý, nhưng thật ra nó cũng không gây tổn thương gì cho em. Mặc dù em biết sau này trong lòng có chút không vui, nhưng không đến mức giận dữ. Em... thật ra..."
Phan Tinh bỗng cảm thấy hơi ngại ngùng, đưa tay gãi đầu: "Vẫn khá muốn làm bạn với sư huynh."
Mặc dù trước đó cậu đã nói với Hà Thanh Mạc rằng sau này sẽ tránh xa Lục Trì, nhưng sau khi gọi điện cho anh ta trong kỳ nghỉ, cậu lại thay đổi suy nghĩ.
Lục Trì khi đó đã chủ động xin lỗi cậu, hơn nữa, toàn bộ sự việc cũng không hề kéo cậu vào rắc rối, đủ để chứng minh rằng Lục Trì không phải kiểu người ích kỷ, bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích.
Lục Trì nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, rồi bất ngờ vươn tay búng nhẹ lên trán cậu một cái: "Nhóc con ngốc nghếch, cậu không sợ tôi đang giả vờ đáng thương à? Ngây thơ như vậy, rơi vào tay Hà Thanh Mạc rồi, chỉ e sau này còn thảm hơn tôi. Cho cậu một lời khuyên này, sớm rời xa hắn ta đi, càng xa càng tốt. Loại người như hắn không có trái tim, là một kẻ máu lạnh vô cảm!"
Phan Tinh vốn định phản bác rằng anh thì có điểm nào trông đáng thương chứ, nhưng nghe đến vế sau, cậu lại im lặng.
Lục Trì dù bề ngoài tỏ ra không sao, nhưng chắc chắn trong lòng đã tổn thương sâu sắc. Nếu không, anh ta đã không nghiến răng nghiến lợi mỗi khi nhắc đến Hà Thanh Mạc như vậy.
Thấy Phan Tinh không nói gì, chỉ nhìn mình, Lục Trì khó chịu trừng cậu một cái: "Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, cứ như tôi đáng thương lắm vậy. Thực ra, tôi không sao. Như vậy cũng tốt, ít nhất tôi đã nhìn rõ bản chất của hắn, không cần lãng phí thời gian cho loại cặn bã này nữa."
"Sư huynh… thực sự từ bỏ rồi sao?" Phan Tinh hỏi.
Lục Trì lườm cậu một cái: "Đùa à? Tôi đâu phải kẻ thích bị ngược đãi. Hắn đã đối xử với tôi như thế, nếu tôi vẫn không buông được, chẳng phải đầu óc có vấn đề sao? Thật ra…"
Giọng của anh ta bỗng chùng xuống, mang theo vài phần thất vọng và hụt hẫng: "Tôi sớm biết mình nên từ bỏ rồi. Sau khi tôi rời đi, bên cạnh hắn vẫn liên tục thay đổi người mới, mà hắn chưa bao giờ tìm tôi lại. Tôi thậm chí còn cảm thấy có khi hắn đã quên mất tôi rồi. Nhưng tôi không cam tâm. Rõ ràng khi ở bên nhau, hắn dịu dàng như vậy, cưng chiều tôi như vậy, thậm chí lúc tôi ốm, hắn còn thức trắng đêm chăm sóc, như thể tôi bệnh mà hắn còn đau hơn cả tôi. Tại sao chỉ sau ba tháng, hắn lại thay đổi như một con người khác? Ba tháng đó… đều là giả dối sao?"
Tự nhiên thấy tội sư huynh ghê 🥲
Phan Tinh không hiểu vì sao tim mình khẽ run lên, há miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không biết phải nói gì.
Lục Tri nhìn cậu, thở dài một tiếng, giọng điệu như một người từng trải: "Bây giờ hắn cũng đối xử với cậu như thế, đúng không? Ba tháng, nhiều nhất ba tháng, hắn sẽ mất đi hứng thú, sau đó đá cậu đi không thương tiếc và tìm người mới."
"Tôi nghĩ… anh ấy không phải loại người như vậy." Giọng Phan Tinh rất nhẹ, nhẹ đến mức chính cậu cũng cảm thấy không chắc chắn.
Lục Trì bật cười: "Nhóc con, ngay cả tôi mà cậu cũng muốn kết bạn, có thể thấy cậu đúng là ngốc nghếch. Chắc chắn đã bị hắn ta dỗ đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc nữa rồi, sao có thể nghe lọt tai lời tôi nói chứ? Nhưng thôi, chuyện tình cảm ấy mà, người ngoài có nói một nghìn một vạn câu cũng không bằng tự mình ngã một lần. Đợi đến ngày cậu bị hắn ta đá, đau lòng đến mức sống không bằng chết, tôi sẽ đi uống rượu với cậu, một chén giải sầu, rồi quên sạch gã tra nam đó, làm lại từ đầu!"
Phan Tinh mỉm cười mà không nói gì, Lục Trì cũng không tiếp tục bám vào chủ đề này, hai người lại tùy tiện trò chuyện thêm vài câu. Thấy thời gian không còn sớm, họ bèn ai về phòng nấy.
Trên đường đi, Phan Tinh bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Cố Minh Vũ.
Điều này khiến cậu rất ngạc nhiên, thậm chí còn không dám tin rằng Cố Minh Vũ có số của mình. Còn số của đối phương trong điện thoại cậu cũng là do Phan Mỹ Hý tùy tiện lưu vào. Khi đó, cậu nghĩ có lẽ cả đời mình cũng chẳng bao giờ dùng đến số này.
Cậu nhìn chằm chằm vào ba chữ Cố Minh Vũ trên màn hình một lúc lâu, chắc chắn mình không nhìn nhầm rồi mới bấm nhận cuộc gọi. Giọng nói của Cố Minh Vũ lập tức truyền đến:
"Tôi đang ở cổng trường cậu, ra đây ngay, tôi có chuyện tìm cậu."
Nói xong, hắn không cho Phan Tinh cơ hội trả lời mà lập tức cúp máy.
Phan Tinh liếc nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ, hơn nữa không biết từ khi nào trời bắt đầu lất phất mưa.
Cậu do dự một chút, quyết định quay về ký túc xá lấy ô trước. Vì vậy, khi cậu đến cổng trường, đã gần mười một giờ rưỡi.
Trời đang mưa, cổng trường cũng sắp đóng, lúc này gần như không còn ai ở đó.
Từ xa, Phan Tinh đã thấy Cố Minh Vũ đứng bên vệ đường, không che ô, miệng ngậm điếu thuốc, thong thả nhả khói một cách đầy hưởng thụ. Trông bộ dạng này, thật khó tin rằng hắn chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi.
Phan Tinh chậm rãi bước đến, dừng lại cách đối phương khoảng năm mét:
"Này, tìm tôi?"
Nghe thấy giọng cậu, Cố Minh Vũ quay đầu lại. Khoảnh khắc ánh mắt hắn rơi trên người Phan Tinh, đột nhiên trở nên hung dữ vô cùng, như một con sói đói nhào tới, gầm lên:
"Tôi đã bảo anh đừng xía vào chuyện của tôi!"
Sau đó, hắn vung nắm đấm về phía Phan Tinh, kèm theo cả đầu thuốc lá vẫn còn cháy dở kẹp giữa ngón tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro