Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26

Tư Duệ:"Ông chủ, vừa rồi xảy ra chuyện gì a?"

"Khách hàng muốn hợp tác cùng chúng ta."

Tư Duệ: "Thật sao? Anh đồng ý chứ?"

Ninh Viễn khóc không ra nước mắt. "Tôi không từ chối được. "

Tư Duệ: " Tốt quá. "

"Em vui vậy sao??"

Tư Duệ nở nụ cười thật tươi. "Ông chủ, em thấy anh và người kia rất đặc biệt nha."

"Đừng nói bậy. Phải rồi, anh ta nói buổi trưa đến ăn cơm. Nếu tôi không ở đây cứ hỏi anh ta muốn ăn gì,làm cho anh ta."

"Hảo. "

"Còn nữa, anh ta coi như đã là người của cửa hàng này, có thể xem như người nhà mà đối xử. "Câu này ngẫm lại không hợp lý, có chút 囧.

" Ông chủ Ninh Viễn, anh thật chu đáo."

"Em nói gì vậy chứ. "

"Ông chủ Ninh Viễn, anh có bạn gái không? Bạn gái anh thực sự rất may mắn nha. Thời buổi hiện tại kiếm đâu ra người đàn ông dịu dàng mẫu mực như vậy chứ. "

"Tôi không có bạn gái." Ninh Viễn có chút ảo não, y quả thực không có bạn gái. Trước nay ngoài Cao Chấn chưa từng cùng người khác kết giao. Nói y tốt y cũng không biết, bởi vì ngày thường không hay để ý,cứ đem hành động, tâm tư và những thứ tốt đẹp dồn hết cho người đó. Y cũng không biết có tốt hay không.

"Anh nói thật sao, em không tin. Làm sao có thể không có. Anh gạt em."

"Tôi nói thật. Tôi  thật sự không có bạn gái. "

Hô hấp y chậm lại, chờ cho cơn đau nghẹt thở từ từ đi qua, hai người họ gặp nhau vào thời khắc tươi đẹp nhất. Nở nụ cười bừng tỉnh, y nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia, đều là chuyện vụn vặt không đáng kể nhưng mỗi chuyện y đều nhớ kĩ, tất cả đều là khoảnh khắc hạnh phúc nhất, trong lòng không ngừng than thở.

Đời này không phải đã nói chỉ cần em là đủ? Hiện tại e rằng không đủ nữa.

"Ông chủ, thật lòng em rất muốn cùng anh kết giao. Chỉ là.."

"..." Ninh Viễn không muốn tổn thương người khác, cũng không có ý định kết giao. Y đối với Tư Duệ không chỉ là giữa ông chủ với nhân viên, y xem Tư Duệ như em gái nhỏ của mình, đối xử tốt.  Tiếc thay y đã có người yêu, không thể phản bội.

"Anh Ninh Viễn, anh đối với em thật tốt, em có thể cảm nhận được tình thương anh dành cho em. Cho nên giữa tình yêu và tình thân em càng muốn tình thân hơn. Ở cạnh anh luôn cho em cảm giác gia đình. "

"Nếu đã như vậy, em càng phải cố gắng hơn nữa,sắp tốt nghiệp rồi, không có thời gian cứ nói với tôi, nghĩ phép một thời gian, đợi sau khi tốt nghiệp trở lại làm việc. "

"Ông chủ, cảm ơn anh. "

"Nếu đã nói là người nhà, cũng đừng khách khí. "

Lúc mới yêu nhau, mỗi ngày Cao Chấn sẽ nhắn tin hỏi xem y đang làm gì? đang ở  đâu, có ăn uống đầy đủ không? Nữa tháng không gặp đều nói: " Em thật gầy, nhớ anh cũng không được bỏ bữa. Biết chưa." Khi đó y sẽ tươi cười mà vòng tay ôm lấy hắn. Bây giờ thì sao, cho dù già hơn, gầy hơn hay có tiêu tụy hơn đi chăng nữa hắn một điểm cũng không nhìn ra, một câu hỏi thăm cũng không có. Không khỏi hoài niệm, mỗi lần tan học ôm một bó hoa lớn nằm trên chân hắn đếm cánh hoa, càng khắc sâu nụ hôn triền miên ngọt ngào đầy yêu thương. Thời cuộc đã thay đổi, hiện tại đã là thời buổi gì. Tình yêu từng đơn thuần nồng nhiệt  theo thời gian bị bào mòn , bị dục vọng xa hoa trụy lạc cuốn lấy. Câu chuyện lãng mạn nhất giữa hoàng tử và công chúa kết thúc hoàn mĩ, nhưng giữa hai người đàn ông với nhau giới hạn rất khó nói.

-Hiện tại vẫn ở cạnh anh,em vẫn tiếp tục yêu anh. Cho dù chỉ còn một mình em bước trên đoạn đường này. Nếu một ngày nào đó em ra đi, anh phải biết chăm sóc bản thân thật tốt. Còn yêu thì cứ yêu đi, sau này chỉ còn mình anh,em sợ anh cô đơn, người tùy hứng như anh rất khó tìm được người như ý.

Y không còn đủ sức lực để ầm ĩ nữa.

Lúc sáng Cao Chấn hỏi y." Em cứ như vậy bỏ qua cho anh ?" Y chỉ chuyên tâm nhìn trần nhà buông ra một câu."Không lẽ chúng ta nên cãi nhau một trận long trời lỡ đất ,sau đó chia tay?"

Đều đã có tuổi cũng đừng tùy hứng như lúc trẻ, một chút cãi vã đòi chia tay, thế giới hàng tỷ người, khó khăn lắm mới gặp được nhau, phải giữ cho chặt.

"Ông chủ, vừa nãy anh và người kia nói cái gì a?"

"Anh ta hỏi tôi tại sao mở cửa hàng hoa?"

"Vậy, anh trả lời thế nào?"

"Hoa có rất nhiều chủng loại, nhiều màu sắc, hương thơm, tất cả đều mang vẻ đẹp và ý nghĩa riêng biệt. Tôi muốn nhìn ngắm vẻ đẹp của chúng, trao đi cho người khác làm họ vui vẻ. Khi ngươi gieo hạt giống xuống đất đó chỉ là sự quan tâm. Ngươi chăm sóc chi hạt giống đó nảy mầm và đơm hoa kết trái đó là khi trái tim ngươi chứa đầy tình yêu thương. Khi cầm được thành phẩm trên tay ngươi sẽ thấy hạnh phúc. "


°

°

°

°

"Lăng, hôm nay anh không đến công ty?"

"Ừm."

"Đáng ghét, anh vậy mà không nói với em một tiếng."

"..."

"Em mang cơm trưa cho anh."

"Em không ở bệnh viện chạy đến công ty làm gì?"

"Không nói với anh. Anh biết em đợi anh bao lâu không, rất mất thời gian, em còn rất nhiều bệnh nhân. "

"Sau này không cần đến. "

"Không được, đừng hòng đuổi khéo em."

.....

Hôm nay Cao Chấn về nhà sớm, hắn đã hứa với y sau khi xong việc sắp xếp cùng ăn cơm, cố ý về sớm tạo cho y bất  ngờ. Ghé siêu thị, bữa ăn này hắn thay y nấu, y chỉ cần ăn thật vui vẻ đã tốt lắm rồi. Hắn không giỏi nấu nướng, tay chân lóng ngóng, đụng đâu bể đó, đồ ăn nấu ra không đẹp cũng không ngon, nhưng hắn biết chỉ cần có lòng thành y sẽ không chê bai. Mua vài quả trứng, thịt gà, vài loại rau củ, hỗn hợp rau củ xanh xanh đỏ đỏ thật khó phân biệt a. 囧

Y có đang đợi hắn không?  Thật mong chờ. Về đến nhà y đứng trước cửa dịu dàng nở nụ cười, tâm tình nhất định vô cùng tốt. Đáng tiếc không nhìn thấy bóng dáng y đâu,kiểm tra thấy quần áo vẫn còn hắn mới yên tâm.

"Rõ ràng bị bệnh còn chạy ra ngoài, thật khiến người ta lo lắng. "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro