Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Y thừa sống thiếu chết mới thoát khỏi địa ngục, lại nghe vị bác sĩ trẻ kia phán xét bệnh tình, quả nhiên đều do y. Không có hoảng loạn chỉ có chút không thể ngờ, bệnh tình chuyển biến xấu, thật nhanh, bản thân ngược lại bình tĩnh, thật không thể ngờ.

"Từ tiên sinh, anh đừng lo lắng. Tôi sẽ giúp anh chửa khỏi, không có việc gì. Nào trước tiên ăn chút cháo đã, uống thêm chỗ thuốc này. Anh ngâm nước lâu như vậy a, ừm.. còn có quả táo đường này cho anh a, đã qua giáng sinh rồi nhưng mà ..hắc hắc.. ăn một chút a"

Ninh Viễn hướng đối phương nói tiếng cảm ơn, bác sĩ Bạch kia quả nhiên tuổi trẻ tài cao cũng tận tình. Đối phương thoạt nhìn già dặn nhưng xem ra vẫn là một đứa nhỏ a.

Hoài niệm quá khứ y cũng từng như đối phương vô ưu vô lo,cho dù cuộc sống khó khăn, tuổi trẻ vẫn thật tốt. Ừm đã 28 tuổi, cũng đã già rồi, so với đối phương lại mất đi một phần nhiệt huyết.

Bạch Thiển từ trong phòng trở ra, mắt nhìn nam nhân cùng sắp Văn kiện trên bàn trà.

"Đem người về sao lại không tự gặp người ta a."

"..."

" Nước tràn vào phổi khiến bệnh tình trở nặng, chỉ vừa phát bệnh có thể trị khỏi."

" Hảo hảo trị khỏi."

Năm nhân mặt không đổi sắc, Bạch Thiển sao lại không nhận ra được ý tứ trong câu nói kia, còn cả ánh mắt dao động kia nữa, rõ ràng nam nhân với vị Từ tiên sinh kia .. ừ có chút khó nói a
\(×.×)/

"Từ Ninh Viễn."

"Ừm, nhờ cậu chăm sóc."

Bạch Thiển có chút lệ rơi đầy mặt, người sớm muộn cũng là của anh, tại sao không đích thân chăm sóc a, số ta thật khổ (O_O)

Từ khi Bạch Thiển ra khỏi phòng, y vẫn ngồi ngốc lăng ở chỗ đó, ừm nếu bệnh chuyển biến nặng e rằng không thể sống được bao lâu, y không sợ hãi, chỉ có phần không đành lòng, nâng bát cháo trong tay ăn vài muỗng, uống thuốc, dời tầm mắt đặt trên quả táo, cắn một miếng, đầu lưỡi lan tỏa hương vị khác lạ, trong lòng một cổ cảm xúc ấm áp bấy lâu nay đã không còn nhận được, mùi vị này từ lâu lắm đã bị y ném ra sau đầu.

"Từ tiên sinh."

"Ừm."

"Tôi đưa anh trở về. Ngày kia đến bệnh viện làm kiểm tra có được không."

"Ừm, cảm ơn cậu, Bạch tiên sinh."

"Anh đừng khách sáo a, đây là trách nhiệm tôi nên làm ."

.....

Suốt chặng đường trở về nhà , Ninh Viễn vẫn luôn trầm mặc. Y trời sinh có tính xấu không thích nói nhiều a, bầu không khí có chút gượng gạo, đối phương đưa tay mở nhạc, âm tiết nhẹ nhàng nhưng lắng đọng, Ninh Viễn thật sự lẽ lói cô đơn, muốn có người bên cạnh, ôm ôm y, muốn có người bầu bạn, cùng nói chuyện tán gẫu. Ninh Viễn y không có nhiều bạn bè, lúc học đại học bản tính là một "trạch nam" luôn làm ổ trong kí túc xá, không thích ra đường, ngoại trừ ra ngoài mua chút đồ ăn còn lại tuyệt đối không bước ra ngoài nữa bước, mấy ngày không rời khỏi phòng, bảo vệ còn cậy cửa xem y còn sống hay không (╥﹏╥) .

Nói chuyện luôn thực nhạt nhẽo a.

Từ sau khi kết giao Cao Chấn y coi như thay đổi, vật lộn bươn trải, tư  vị gì cũng trải qua, đắng chát như khổ qua cũng gặm cắn, bản tính trạch nam theo đó cũng dần biến mất nhưng không thích nói chuyện, trầm mặc là không thay đổi aヽ (`Д´)ノ

Từ khi kết giao y giống như bị "phong sát" bạn bè theo đó cũng dần mất liên lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro