Chương 9: Buổi Học Kèm Đặc Biệt
Thời gian trôi qua, Kha Duy dần quen với cuộc sống ở hội học sinh. Tuy nhiên, không phải mọi thứ đều dễ dàng. Nhật Huy, phó chủ tịch hội, vẫn tỏ ra khó khăn với Kha Duy. Dù có những lúc anh không còn nghiêm khắc như trước, nhưng ánh mắt của Nhật Huy vẫn không giấu nổi sự đánh giá cao đối với khả năng của cậu. Kha Duy luôn cảm thấy mình phải nỗ lực gấp đôi để chứng minh bản thân.
Một buổi chiều, khi đang làm bài tập toán trong văn phòng hội, Kha Duy gặp phải một bài toán khó nhằn. Cậu cắn môi, cố gắng nghĩ ra lời giải, nhưng mọi thứ dường như đều vô vọng. Những con số và công thức như nhảy múa trước mắt cậu, khiến tâm trí cậu trở nên rối bời. Kha Duy thở dài, nhẩm lại đề bài trong đầu, nhưng dù cố gắng đến đâu, cậu vẫn không tìm ra được lời giải.
Nhìn sang bên cạnh, cậu thấy Minh Phong đang mải mê làm việc với những thành viên khác trong hội, cười nói vui vẻ. Thấy Kha Duy lo lắng, Minh Phong ngay lập tức nhận ra và bước tới. "Cậu gặp khó khăn gì vậy?" Minh Phong hỏi, nụ cười tươi tắn luôn nở trên môi. Sự thân thiện của cậu khiến Kha Duy cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Kha Duy thở dài thêm một lần nữa. "Môn toán này làm mình đau đầu quá. Có lẽ mình không đủ khả năng để hiểu nó. Cứ mỗi lần nhìn vào bài tập, mình lại thấy mọi thứ thật phức tạp."
Minh Phong vỗ vai cậu, ánh mắt đầy động viên. "Đừng lo! Mình có thể giúp cậu. Chúng ta có thể hẹn gặp nhau để học kèm. Mình sẽ giải thích cho cậu dễ hiểu hơn."
Nghe Minh Phong nói, Kha Duy cảm thấy được khích lệ. "Cảm ơn, Minh Phong. Khi nào chúng ta sẽ gặp nhau?"
"Chúng ta có thể gặp tại tiệm bánh ngọt vào chiều mai," Minh Phong đề xuất, ánh mắt ánh lên niềm vui. "Vừa học vừa ăn bánh thì còn gì tuyệt hơn? Mình biết một tiệm nổi tiếng với những món bánh ngọt ngon tuyệt, và mình nghĩ cậu sẽ thích."
Cảm giác háo hức lấp đầy trong lòng, Kha Duy gật đầu. Cậu không chỉ muốn học toán mà còn mong muốn có thêm thời gian bên Minh Phong, người mà cậu cảm thấy thân thiết dần dần.
Ngày hôm sau, cậu đến tiệm bánh ngọt mà Minh Phong đã hẹn. Bên trong, không khí thật ấm cúng và dễ chịu, mùi bánh thơm lừng khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn. Những chiếc bánh nhiều màu sắc được bày trí bắt mắt, làm cậu quên đi mọi lo lắng về việc học. Khi Minh Phong xuất hiện, cậu đang mang theo một hộp bánh ngọt mà cậu đã chọn từ trước.
"Chào mừng đến với lớp học kèm đặc biệt!" Minh Phong vui vẻ nói, sau đó đặt hộp bánh xuống trước mặt Kha Duy. "Đầu tiên, chúng ta cần tiếp thêm năng lượng."
Kha Duy cười, mở hộp bánh và không ngần ngại thử ngay một chiếc. Minh Phong thấy vậy cũng chớp lấy cơ hội. "Để mình giúp cậu," cậu nói, đưa tay đút một miếng bánh vào miệng Kha Duy.
Kha Duy không khỏi bất ngờ, nhưng cũng thấy thú vị. "Cảm ơn!" cậu đáp lại, và cả hai cùng cười.
Sau khi thưởng thức bánh, họ bắt đầu buổi học. Minh Phong giảng giải rất tỉ mỉ, sử dụng những ví dụ thực tế để Kha Duy dễ hình dung hơn. Những bài toán khó giờ trở nên dễ hiểu hơn nhiều. Cậu thấy mình dần tiếp thu được những kiến thức mà trước đây cậu luôn thấy mơ hồ.
"Cậu thấy không? Đôi khi chỉ cần một chút thay đổi trong cách nhìn nhận là có thể tìm ra cách giải." Minh Phong nói với giọng đầy hào hứng khi họ làm việc qua một bài toán.
Kha Duy gật đầu, nụ cười trên môi ngày càng rạng rỡ hơn. "Mình không nghĩ là mình có thể làm được đến vậy. Cảm ơn cậu, Minh Phong."
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Kha Duy cảm thấy như những giờ học này thật sự mang lại cho cậu niềm vui. Minh Phong không chỉ là một người dạy kèm tốt mà còn là một người bạn tuyệt vời. Họ chia sẻ những câu chuyện hài hước về trường lớp, về những tình huống dở khóc dở cười mà họ từng gặp. Càng trò chuyện, Kha Duy càng cảm thấy thoải mái hơn và dường như nỗi lo lắng về môn toán cũng dần tan biến.
Trong lúc họ đang vui vẻ học tập, một bóng dáng đứng từ xa theo dõi. Đó là Tử Kỳ. Cậu đã tình cờ đi ngang qua tiệm bánh ngọt và nhận ra Kha Duy đang ngồi cùng Minh Phong. Ánh mắt Tử Kỳ hiện lên sự bất ngờ và một chút ghen tỵ. Cảnh tượng hai người đang cười đùa, ăn bánh ngọt và học bài khiến lòng cậu có chút bối rối.
Tử Kỳ đứng im ở cửa tiệm, theo dõi từng hành động của Kha Duy. Cậu cảm thấy một sự lo lắng dâng lên, không hiểu sao lại thấy trái tim mình nhói lên khi nhìn thấy Kha Duy vui vẻ như vậy. Tử Kỳ nhớ lại những giây phút bên nhau của hai người, những lần Kha Duy tìm đến cậu để tâm sự, và bây giờ, cậu thấy mình bị thay thế bởi một người bạn khác. Mặc dù biết rằng Minh Phong chỉ là một người bạn tốt và không có gì để lo lắng, nhưng cậu không thể ngăn nổi cảm giác ghen tỵ trong lòng.
Khi Minh Phong đút bánh cho Kha Duy, Tử Kỳ không thể không cảm thấy khó chịu. Hình ảnh Kha Duy cười rạng rỡ bên cạnh Minh Phong làm cậu nhận ra rằng mình cần phải thể hiện tình cảm của mình với Kha Duy rõ ràng hơn. Cậu đã luôn âm thầm theo dõi, nhưng có lẽ đã đến lúc phải bước ra khỏi cái bóng của mình và nói ra những gì mình cảm thấy.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Tử Kỳ không biết mình nên làm gì. Cậu đứng lặng im, chứng kiến Kha Duy và Minh Phong cùng nhau học tập, và trong lòng tràn đầy mâu thuẫn. Cuối cùng, cậu quyết định rời đi, lặng lẽ để lại sau lưng hình ảnh của hai người bạn đang cười nói, mà lòng cậu nặng trĩu nỗi lo âu về mối quan hệ này.
Buổi học kèm tiếp tục diễn ra trong không khí vui vẻ, và Kha Duy cảm thấy mình đang từng bước tiến bộ, mở ra một cánh cửa mới trong cuộc sống học đường của mình. Những buổi học kèm thú vị như vậy không chỉ giúp cậu cải thiện kỹ năng mà còn kết nối sâu hơn với những người bạn xung quanh. Cậu biết rằng mình không chỉ học được kiến thức, mà còn học được giá trị của tình bạn, và điều đó khiến cậu cảm thấy mình thật sự không đơn độc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro