Chương 7: Đêm Tĩnh Mịch
Đêm ấy, Kha Duy nằm yên trong phòng của Tử Kỳ. Vết thương còn đau nhói, nhưng điều làm lòng cậu nặng trĩu hơn chính là sự thật đã phơi bày. Cậu không thể ngờ rằng Trang My lại nỡ làm điều như vậy, chỉ vì sự ghen tuông và tổn thương của cô. Cả thế giới của cậu dường như đảo lộn, cảm giác hụt hẫng và bối rối không ngừng ám ảnh.
Tử Kỳ ngồi bên cạnh, ánh mắt lo lắng chăm chú nhìn Kha Duy. Cậu cảm thấy dằn vặt vì đã không thể bảo vệ Kha Duy khỏi những điều tồi tệ này, nhưng lại không biết phải làm gì tiếp theo. Lần đầu tiên, Tử Kỳ nhận ra tình cảm mà cậu dành cho Kha Duy còn nhiều hơn cả tình bạn, một tình cảm đặc biệt, sâu đậm mà cậu chưa bao giờ dám thừa nhận. Nhìn Kha Duy đau đớn như vậy, lòng cậu càng thêm rối bời.
Sáng hôm sau, Kha Duy cảm thấy khá hơn và muốn trở về nhà. Nhưng Tử Kỳ vẫn lo lắng không dứt, anh quyết định sẽ đưa Kha Duy về, tiện thể ghé qua nhà thăm nom và tiếp tục chăm sóc cậu.
Khi vừa bước vào khu phố quen thuộc, Kha Duy bất ngờ thấy Bảo Đức đang đợi mình trước cửa nhà. Bảo Đức ngay lập tức chạy đến, ánh mắt hoảng hốt khi nhìn thấy vết bầm tím trên mặt Kha Duy.
"Cậu... chuyện gì đã xảy ra vậy, Kha Duy?" Bảo Đức lo lắng hỏi, giọng run rẩy.
Kha Duy khẽ lắc đầu, gắng cười trấn an. "Không có gì đâu, chỉ là một tai nạn nhỏ thôi."
Nhưng Bảo Đức không dễ bị lừa. Cậu nhìn sâu vào mắt Kha Duy, thấy sự trốn tránh và đau đớn mà Kha Duy cố giấu kín. Bất chấp sự hiện diện của Tử Kỳ, Bảo Đức cương quyết hỏi lại. "Đừng giấu mình nữa, Kha Duy. Mình biết có điều gì đó không ổn."
Cuối cùng, Kha Duy cũng chịu thở dài và kể sơ qua về sự việc. Tuy cậu không nói rõ ai đã đứng sau, nhưng cả Bảo Đức và Tử Kỳ đều hiểu ra người đó có liên quan đến mối quan hệ phức tạp giữa họ. Trong khoảnh khắc ấy, Bảo Đức cảm thấy bản thân mình đã gây ra quá nhiều nỗi đau cho người mà cậu thật lòng quan tâm. Cậu lặng lẽ cúi đầu, cảm thấy hối tiếc vô cùng.
Khi Kha Duy trở về phòng mình, tâm trạng cậu mơ hồ và phức tạp. Từ hôm đó, cậu bắt đầu giữ khoảng cách với cả Bảo Đức và Trang My. Dù vẫn cảm nhận được tình cảm đặc biệt từ Bảo Đức, Kha Duy không muốn mình trở thành nguyên nhân gây ra thêm những rắc rối không đáng có. Nhưng điều đó cũng khiến cậu cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.
Trong khi đó, Tử Kỳ không thể ngồi yên. Cậu biết Kha Duy sẽ không bao giờ tiết lộ sự thật về kẻ đứng sau vụ việc, nhưng cậu lại có một linh cảm mãnh liệt rằng Trang My chính là người đã gây ra tất cả. Vậy là, vào một buổi chiều, Tử Kỳ quyết định gặp trực tiếp Trang My để nói chuyện.
Khi gặp Trang My ở sân trường, ánh mắt của Tử Kỳ sắc lạnh hơn bao giờ hết. Anh bước đến gần, giọng trầm nhưng rõ ràng.
"Trang My, chúng ta cần nói chuyện," Tử Kỳ cất lời, không hề chờ đợi sự đồng ý của cô.
Trang My khẽ giật mình, ánh mắt hơi dao động khi nhìn thấy sự cương quyết của Tử Kỳ. Dù vậy, cô vẫn cố tỏ ra bình thản. "Có chuyện gì vậy, Tử Kỳ?"
"Cậu nghĩ mình không biết gì sao?" Tử Kỳ nhìn thẳng vào mắt Trang My, vẻ mặt đầy cương quyết. "Đừng chối nữa, mình biết cậu là người đã làm tổn thương Kha Duy."
Trang My không thể ngờ rằng Tử Kỳ lại phát hiện ra mọi chuyện. Cô lặng người trong giây lát, rồi bật cười, giọng nói mang theo chút mỉa mai và cay đắng.
"Vậy thì sao? Cậu định làm gì mình?" Cô thách thức.
Tử Kỳ không đáp lại ngay, ánh mắt vẫn kiên định. "Mình không biết cậu đã thay đổi như thế nào, Trang My. Nhưng nếu cậu còn tiếp tục làm tổn thương người khác chỉ vì lòng ích kỷ, mình sẽ không đứng nhìn. Kha Duy là bạn của mình, và mình sẽ bảo vệ cậu ấy bằng mọi giá."
Trang My nhìn Tử Kỳ với ánh mắt căm phẫn, nhưng sâu thẳm, cô biết mình đã lầm. Cô cảm thấy sự hổ thẹn xâm chiếm, nhưng lòng ghen tuông đã che mờ tất cả. Cô quay đi mà không nói thêm lời nào, để lại Tử Kỳ đứng đó, lòng trĩu nặng.
---
Những ngày sau đó, không ai nhắc lại về vụ việc nữa, nhưng khoảng cách giữa Kha Duy, Bảo Đức và Trang My đã trở nên rõ ràng. Mỗi người đều mang trong mình một nỗi đau riêng, một câu chuyện chưa bao giờ kể ra.
Tử Kỳ vẫn lặng lẽ ở bên cạnh Kha Duy, dõi theo từng bước đi của cậu. Cậu không nói gì thêm, nhưng lòng vẫn thầm nhủ rằng sẽ không để Kha Duy phải chịu đựng thêm bất kỳ tổn thương nào. Trong đêm tối tĩnh mịch, giữa muôn vàn cảm xúc lẫn lộn, Tử Kỳ tự nhủ, dù có thế nào, cậu cũng sẽ ở bên Kha Duy, dù cho tình cảm của mình có được đáp lại hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro