Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Tiệc tối của quý tộc

Chương 13: Tiệc tối của quý tộc

Edit: nammogiuabanngay

------

Sau khi nghe xong lời của chủ nhân, tim Trương Thừa Ngạn bỗng loạn nhịp.

Anh nhớ Cổ Lệ từng nói trước mặt người khác rằng, đưa theo mình ra ngoài sẽ rất mất mặt— thế nhưng hiện tại, cơ hội được xuất hiện cùng chủ nhân lại tới bất ngờ như vậy, anh tuyệt đối không muốn để chủ nhân mất mặt trước bạn bè, lại không chắc mình có thể làm tốt hay không.

Đáng tiếc, Cổ Lệ chỉ thông báo cho anh biết hôm nay cần làm gì, không trưng cầu ý kiến của anh.

"Ăn mặc gọn gàng."

"Vâng, thưa chủ nhân."

Trương Thừa Ngạn xoay người lấy quần tây và giày dép mình đặt ở ghế sau, thành thạo mặc vào.

Theo động tác mặc quần áo của anh, chiếc chuông trên dương vật thi thoảng vang lên. Chỉ thị của Cổ Lệ trước giờ vô cùng rõ ràng, nếu hắn không nhắc tới, vậy nhất định phải đeo vòng dương vật này đến khi hắn nói tháo xuống mới thôi.

Xe lại chạy về trước một đoạn, Cổ Lệ đỗ xe vào chỗ đậu xe riêng gần cửa vào, tắt máy xuống xe.

Trương Thừa Ngạn đi theo phía sau bên phải cách hắn nửa mét, cực kỳ chuyên tâm đi từng bước theo hắn— huấn luyện thế này, họ đã làm qua rất nhiều lần.

Cửa lớn của Thành Bảo được mở ra từ bên trong, hai người phục vụ hai bên thấy Cổ Lệ, đồng thời cúi đầu hỏi thăm.

"Ngài Cổ."

Cổ Lệ khẽ gật đầu, chỉ Trương Thừa Ngạn, dặn dò nhân viên phục vụ: "Cậu ấy đi với tôi."

Mang theo nô lệ đi qua đại sảnh, hành lang gấp khúc, tới trước cửa thang máy. Dọc theo đường đi, nhân viên nhìn thấy Cổ Lệ đều cúi đầu chào hỏi hắn, mà nô lệ của hắn đi ở phía sau, dưới lớp âu phục thẳng tắp lúc nào cũng có tiếng chuông lanh lảnh vang lên, thi thoảng thu hút những ánh mắt tò mò.

Thang máy chuyên dụng đi thẳng lên tầng cao nhất của Thành Bảo, Cổ Lệ đưa Trương Thừa Ngạn đi vào văn phòng của mình.

Sau khi cửa gỗ phòng làm việc chậm rãi đóng lại, trong phòng làm việc xa hoa không một bóng người, Trương Thừa Ngạn tới không gian riêng tư cuối cùng cũng thở phào.

"Thế nào?" Cổ Lệ xoay người, ngón tay khẽ vuốt ve mặt anh, "Như vậy đã xấu hổ rồi?"

Trương Thừa Ngạn lắc đầu.

Cổ Lệ cười, buông mặt anh ra: "Nơi này là văn phòng riêng của tôi, sau này em vào đây, ở nhà làm thế nào thì ở đây cũng thế."

"Vâng, thưa chủ nhân."

Nói xong câu đó, Trương Thừa Ngạn hít sâu một hơi, bắt đầu cởi quần áo.

Cổ Lệ không để ý anh nữa, tự mình đi đến trước bàn làm việc, ngồi xuống, mở ra máy tính.

Một lát sau, Trương Thừa Ngạn trần truồng bò đến quỳ xuống bên chân hắn, cả người chì còn lại chiếc khóa bạc trên dương vật.

Cổ Lệ mặc anh quỳ một bên, tùy ý lướt mấy video tài liệu trong máy tính. Một lát sau, hắn vỗ đùi mình: "Ngồi lên đây."

Tiếng chuông vang lên, Trương Thừa Ngạn đứng dậy.

Da thịt trần trụi và vải vóc dưới thân khẽ ma sát, bàn tay nô lệ chống hai bên ghế tựa, lưng khẽ tựa vào ngực chủ nhân, hai chân dạng ra ngồi ở trước người hắn.

Ngực ưỡn thẳng lên, cổ hơi ngửa ra sau, lộ ra đường cong duyên dáng— tư thế này có thể để chủ nhân thuận tiện chơi đùa từng tấc thịt trên người anh.

Cổ Lệ một tay ôm eo anh, một tay vân vê vú phải của anh, tùy ý xoa bóp.

"Nhìn vào màn hình."

Trên màn hình đang phát một buổi tiệc tối, sảnh yến hội tinh xảo xa hoa, khách khứa áo mũ chỉnh tề, như bữa tiệc của xã hội thượng lưu.

Có điều là, Trương Thừa Ngạn nhìn chốc lát thì nhận ra đây không phải dạ tiệc xã giao đơn thuần— bên cạnh mỗi một vị khách là một nô lệ trần truồng đang quỳ, hầu hạ họ dùng cơm. Những nô lệ này có nam có nữ, động tác tiêu chuẩn có trật tự, hiển nhiên đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc.

"Tập mới Livecamera của Thành Bảo— bữa tối của giới quý tộc," Cổ Lệ vừa nói bên tai nô lệ vừa nghịch núm vú anh, "đây chỉ là một cảnh quay thử, tối nay tôi sẽ đưa em tham gia cảnh quay chính thức."

"Chủ nhân..."

Trương Thừa Ngạn vừa chịu đựng dục vọng bị chủ nhân khuấy động vừa nhìn thước phim trên màn hình, "Vậy nên em cũng... cũng sẽ..."

"Đúng," Bàn tay ôm eo anh của Cổ Lệ chuyển tới trên ngực, hai tay một trái một phải nghịch núm vú của anh, "em cũng phải như những nô lệ này... quỳ gối bên cạnh hầu hạ tôi..."

"Em cũng sẽ bị... quay lại sao?" Trương Thừa Ngạn hơi bất an hỏi.

"Đêm nay là yến tiệc nội bộ, trừ Dom và Sub của câu lạc bộ, còn mời khách khứa mang nô lệ riêng của mình đến, vì vậy nghiêm cấm ghi âm ghi hình." Ngón tay Cổ Lệ khẽ lướt qua eo anh, "Bữa tiệc quần giao này đảm bảo riêng tư, tuyệt đối an toàn."

Nghe Cổ Lệ giải thích, Trương Thừa Ngạn hoàn toàn yên tâm— với thân phận nô lệ, cởi trần cơ thể mình trước mặt đám người áo mũ chỉnh tề, chỉ nghĩ thôi anh cũng có chút hưng phấn.

Trương Thừa Ngạn chăm chú xem, muốn học cách hầu hạ chủ nhân dùng cơm. Thế nhưng, hình ảnh bữa ăn kết thúc, các quý tộc người đứng người ngồi, bắt đầu di chuyển đến thư phòng trò chuyện.

Mặc dù chưa đến mùa đông, lò sưởi truyền thống đã được mở trong thư phòng. Lúc các quý tộc nâng ly nói chuyện phiếm, các nô lệ đều quỳ dưới thân bọn họ, bắt đầu hầu hạ ham muốn của chủ nhân.

Một số nô lệ còn được lệnh leo lên bàn trà, quỳ gối giữ tư thế bày ra trên mặt bàn, các bộ phận trên cơ thể họ đều được khách khứa tùy ý chơi đùa.

Chơi đùa trong chốc lát, có người móc dương vật mình ra trước mặt những nô lệ đang phơi bày cơ thể mình, nô lệ phục tùng khom lưng, cung kính mút dương vật khách khứa.

Trương Thừa Ngạn thấy hình ảnh này thì cắn môi, im lặng.

Cổ Lệ nhìn anh, hỏi, "Chủ nhân của những nô lệ này đưa họ ra cho mọi người giải trí, nếu tôi yêu cầu em làm vậy, em có làm được không?"

"Em..." Trương Thừa Ngạn suy nghĩ rất lâu, nhưng không trả lời được.

Anh muốn làm chủ nhân vui vẻ, nhưng cũng... chỉ muốn làm mình hắn vui vẻ.

"Ngốc quá," Thấy anh rối rắm như vậy, Cổ Lệ không kìm được mà bật cười, "em là nô lệ của riêng tôi."

Ngón tay khẽ lướt qua kích thích dương vật, Cổ Lệ nói, "Hoa văn này là gì?"

Trương Thừa Ngạn cúi đầu nhìn một chốc, mới phát hiện hoa văn phục cổ màu bạc, ghép thành chữ G. (Phiên âm tên công là Gǔlì)

"Họ của chủ nhân?"

Cổ Lệ không đáp, thuận tay mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra một hộp trang sức tinh xảo.

Mở chiếc hộp ra, lớp nhung đen càng làm nổi bật mấy loại trang sức bằng bạc: mấy chiếc khuyên tròn lớn nhỏ không đồng nhất, vòng cổ, quả cầu bạc chạm rỗng... Nhìn thoáng qua, Trương Thừa Ngạn thậm chí còn thấy một chiếc nút hậu môn bằng bạc.

Mà trên mỗi một loại trang sức bạc, đều khắc họ của Cổ Lệ.

Lấy khuyên tròn nhỏ nhất trong đó ra, Cổ Lệ nhẹ nhàng gảy núm vú Trương Thừa Ngạn.

"Tôi nói rồi, lúc nào thích hợp tôi sẽ đeo khuyên vú cho em."

Cổ Lệ đẩy khuyên tròn tinh xảo ra, xuyên qua vết thương đã khỏi hẳn của anh, Trương Thừa Ngạn chỉ cảm thấy ngực lạnh lẽo, một chiếc khuyên vú xinh xắn đã đeo lên ngực phải của anh.

"Bây giờ là lúc thích hợp."

Tương tự, bên ngực trái cũng được đeo một chiếc khuyên vú.

Tiếp theo là vòng cổ bằng bạc vừa vặn, sau vòng cổ, Cổ Lệ vỗ ngón tay, Trương Thừa Ngạn xuống khỏi người hắn, quỳ gối nâng mông, nằm úp sấp trên mặt đất.

"Mở cái miệng bên dưới ra."

Trương Thừa Ngạn duỗi hai tay đẩy ra khe hở, để lộ lỗ nhỏ màu hồng nhạt đã được bôi trơn với chủ nhân.

Cổ Lệ một tay ôm eo anh, tay kia lấy nút hậu môn, sau khi thăm dò miệng huyệt vài cái thì lập tức đẩy vào.

Bên trong ấm áp chợt truyền đến cảm giác lành lạnh, Trương Thừa Ngạn rên khẽ một tiếng.

Cổ Lệ buông anh ra, ra lệnh: "Được rồi, quỳ xuống."

Trương Thừa Ngạn đứng dậy, lần nữa quỳ xuống trước mặt Cổ Lệ.

"Những thứ đeo trên người em là ký hiệu của tôi– bữa tiệc tối nay, những nơi được chủ nhân đánh dấu trên người nô lệ sẽ không được người khác chạm vào."

Nghe Cổ Lệ giải thích xong, Trương Thừa Ngạn không khỏi cảm thấy an tâm.

"Chẳng qua là, nơi nào không được đánh dấu, nếu khách khứa muốn chơi- chỉ cần tôi không ngăn cản, em có bằng lòng hay không cũng phải ngoan ngoãn nhận lấy, làm được chứ?"

Trương Thừa Ngạn ngớ ra vài giây, chậm rãi gật đầu.

Cổ Lệ xoa tóc anh.

"Bây giờ, chúng ta nói về hình phạt trưa nay em không chú tâm khẩu giao cho tôi."

Trương Thừa Ngạn sững người, anh biết chuyện ban trưa nhất định sẽ bị phạt, chỉ là không ngờ lại tới nhanh như vậy.

Đột nhiên ngực phải hơi đau. Trương Thừa Ngạn cúi đầu, chỉ thấy Cổ Lệ tháo khuyên vú bên phải vừa đeo lên cho anh.

"Đây là hình phạt trưa nay em không chú tâm liếm cho chủ nhân bắn ra."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro