Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Trái anh đào

Thi Di Minh cảm nhận được nỗi cô đơn và mệt mỏi trên người của Lý Thước, trong lòng dâng lên một chút tình cảm không nói rõ được.

Hắn chậm rãi đi về phía Lý Thước, không hề phô bày sự sắc bén, lạnh lùng của một người doanh nhân, thay vào đó là một cảm giác dịu dàng, như một người đi đường tình cờ phát hiện một chú mèo con đáng thương, muốn nhẹ nhẹ mở hộp đồ ăn cho mèo.

Lúc Thi Di Minh đến gần, Lý Thước vẫn còn chìm trong nỗi buồn cô độc.

Nghe được tiếng bước chân giày da gần kề, Lý Thước mới dồn sức ngẩng đầu lên, con người đột ngột co rút lại, giống hệt như con mèo lang thang bị ánh sáng chói bất ngờ dọa sợ hãi.

Thi Di Minh nhìn chăm chú vào con ngươi này: "Thiếu gia Lý, thật xin lỗi đã khiến cậu ở đây đợi lâu như vậy. Có một số việc kéo dài thời gian, thật xin lỗi. Chúng ta vào trong nói chuyện đi, nhìn cậu có vẻ có chút mệt mỏi, có lẽ cần nghỉ ngơi một chút."

Thấy lúm đồng tiền điềm đạm lộ rõ trên vẻ ngoài lạnh lùng của Thi Di Minh, sự phòng bị trong mắt Lý Thước biến mất, chầm chầm gật đầu.

Hai người cùng đi vào phòng làm việc cá nhân của Thi Di Minh, cánh cửa chậm rãi khép lại, ngăn cách âm ĩ bên ngoài

Thi Di Minh ra hiệu Lý Thước ngồi xuống, chính mình thì ngồi vào bàn làm việc.

Sau khi nhìn thấy Lý Thước ngồi xuống, Thi Di Minh đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Thiếu gia Lý, lần này đặc biệt đến đây tìm tôi, là có chuyện gì sao?"

Lý Thước người này không giỏi ứng phó xã giao, lúc nào cũng ưu tiên cảm nhận của mình. Vì vậy sau khi dứt khoát, lại khôi phục vẻ kiêu ngạo của cậu ấm hào môn, không vòng vo nói thẳng: "Tôi nghe nói anh không vừa ý tôi, tôi muốn biết là vì sao?"

Thực ra cậu ôm tâm tình tự làm tổn thương mình đến xin giúp đỡ, nhưng chẳng biết vì sao lời nói ra khỏi miệng lại giống như đang chất vấn.

Thi Di Minh vẫn nhìn chăm chú vào đôi mắt Lý Thước, cách nhìn chăm chú này làm Lý Thước có chút không thoải mái, giống như bản thân cậu bị bày ra trong mắt Thi Di Minh.

Kiểu ánh mắt vừa âm trầm lại vừa sắc bén, không đem theo tình cảm dư thừa nào, nhưng lại tràn đầy uy lực không lời.

Lý Thước cố gắng giữ lại sự bình tĩnh của chính mình, nhưng cái nhìn chăm chú sâu xa này, dường như linh hồn của chính cậu cũng bị vạch ra không xót gì.

Trong giây lát, Thi Di Minh cười cười: "Là tôi không vừa ý cậu sao? Tại sao tôi lại cảm thấy là cậu không vừa ý tôi nhỉ?"

Sắc mặt của Lý Thước nháy mắt cứng lại.

Thi Di Minh tiếp tục nói: "Tôi không biết người trung gian truyền đạt lại như thế nào, có thể là tin tức trong quá trình xử lý có phần sai lệch, nhưng tôi không hề không vừa ý cậu, thiếu gia Lý."

Lý Thước nhăn mày: "Vậy thì...tại sao lại từ chối?"

Thi Di Minh nhún nhún vai: "Tôi tưởng rằng cậu không thích loại người thích làm màu như tôi."

"Làm...làm màu...?" Lý Thước ngây ra, dường như đây là lần đầu tiên cậu nghe từ này.

Thi Di Minh chậm rãi giải thích: "Chính là cố làm ra vẻ, tiếng Quảng Phủ (Quảng Đông) cũng có nghĩa là "Giả vờ làm mọi thứ. (*)"

('扮嗮嘢' trong tiếng Quảng Đông có nghĩa là 'đóng kịch', 'giả vờ một cách triệt để'. Trong đó, '扮' có nghĩa là đóng vai, giả vờ; '嗮' là từ nhấn mạnh trong Quảng Đông, mang ý 'toàn bộ', 'hoàn toàn'; còn '嘢' ở đây có thể hiểu là 'đồ vật' hoặc 'việc'. Vì vậy, '扮嗮嘢' thường dùng để miêu tả ai đó cố tình giả vờ một kiểu nào đó, thường mang chút ý nghĩa chê bai, ám chỉ hành động của người đó không chân thành hoặc không tự nhiên." - Baidu)

"À, là ý nghĩa này à." Lý Thước lấy lại tinh thần, cười: "Không có đâu, tôi không có ghét người như vậy. Nếu tôi không kết bạn với người làm màu, vậy thì tôi làm gì có bạn bè nữa. Hơn nữa, chính tôi cũng rất giả vờ."

Thi Di Minh nghĩ một lúc, cười gật đầu: "Đúng vậy, cậu nói đúng. Tôi nghĩ kĩ lại, có lẽ cậu không có mỉa mai tôi thích giả vờ, mà là nhiệt tình chỉ ra tôi giả vờ vẫn chưa đủ."

Lý Thước lắc đầu: "Tôi cũng không có ý này, chỉ là tôi nghĩ gì thì nói đó thôi."

Thi Di Minh vuốt cằm: "Có lẽ, tôi rất cần cậu chỉ dạy thẳng thắn như vậy, để khiến tôi hòa nhập tốt trong vòng quyền quý của các cậu."

Lý Thước nghe vậy trong lòng chợt hiện một ít kỳ vọng: "Vậy thì, anh bằng lòng ở bên tôi rồi?"

Thi Di Minh nghĩ một lúc, nói: "Nhưng tôi phải nói với cậu, mục đích tôi kết hôn là vì để nâng cao hình tượng. Tôi sẽ không là một người bạn đời đạt tiêu chuẩn, nhưng cậu bắt buộc phải trở thành một đối tượng "đáng tự hào (*)". Bất kể vui hay không vui đều tốt, cậu đều bắt buộc phải hết sức bảo vệ hình tượng của chúng ta. Cậu có thể chấp nhận thì chấp nhận, không chấp nhận thì thôi."

( câu gốc là "拿得出手" là một cụm thành ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là "cầm ra được trên tay", nhưng nghĩa bóng thường dùng trong giao tiếp là: "đáng tự hào, có thể khoe được, có thể xuất sắc đến mức mang ra khoe với người khác".)

Lời nói của hắn đơn giản thẳng thắn, không vòng vo.

Lý Thước cười gượng.

Lý Thước đã đi xem mắt quá nhiều lần rồi, cậu có thể cảm nhận được, mỗi đối tượng đều kinh ngạc trước phong thái của cậu, sau đó lại bị mức giá cậu đưa ra làm cho chùn bước.

Còn Thi Di Minh, là một ngoại lệ.

Lý Thước có thể cảm nhận được, bản thân mình trong mắt Thi Di Minh giống như một mảnh xương trong mắt tên đồ tể.

Lúc hắn nhìn bản thân cậu không có bất kì cảm quan thẩm mỹ nào, chỉ có một loại đánh giá tỉ mỉ nhỏ nhoi.

Cậu không biết, rốt cuộc kiểu ánh mắt nào càng tệ hơn.

Lý Thước trực tiếp đưa ra nghi hoặc của mình: "Thật ra tôi cũng cảm nhận được, anh không có ý đó với tôi. Nếu anh đã không để tâm tới ngoại hình của tôi, vậy tại sao anh lại đồng ý bỏ ra nhiều tiền để kết hôn với tôi?"

Thi Di Minh nghe vậy có chút kinh ngạc, qua một lúc lâu, mới nói với Lý Thước: "Thiếu gia Lý, lẽ nào cậu cho rằng thứ đáng giá nhất trên người cậu là ngoại hình của cậu à?"

Lý Thước cau màu: "Lẽ nào không phải sao?"

"Khuôn mặt xinh đẹp của cậu là trái anh đào ở trên cái bánh ngọt." Thi Di Minh trả lời.

Lý Thước nhất thời khó hiểu.

Thi Di Minh nói: "Thứ tôi để tâm là cái bánh ngọt."

Lý Thước nhìn có vẻ càng nghi hoặc hơn.

Thi Di Minh nói rõ: "Nghe nói trước kia cậu đi xem mắt đều thất bại, tôi cũng không nghĩ ra là vì sao, bây giờ thì đã hiểu rồi, có vẻ như cậu mãi không nắm được trọng điểm."

Thi Di Minh nói chuyện mang theo sự sảng khoái của một kẻ giang hồ, như giơ đao chém xuống, lời nói sắc bén chẳng hề để ý tới cảm xúc của ai.

Lý Thước đại thiếu gia này lại không cảm thấy khó chịu, ngược lại đầy tò mò mà xin chỉ rõ: "Trọng điểm là gì?"

"Không có ai sẽ vì một trái anh đào mà mua cả một cái bánh ngọt -- ít nhất thì người thông minh sẽ không." Thi Di Minh nói, "Mà người có thể mua được cái bánh ngọt này, thường sẽ không quá ngốc."

Lý Thước ngây ra, thoạt nhìn ngơ ngác -- Nhưng không phải là kiểu ngu ngốc khiến người khác ghét bỏ, mà là một kiểu khiến người khác nhìn sự non nớt đó không nhịn được mà bao dung.

Lúc này Thi Di Minh mới coi như hiểu rõ, Lý Thước và bản thân hắn đúng là người của hai thế giới.

Trong vòng tròn trước kia Thi Di Minh từng sống, không thể nào có được người trưởng thành như vậy.

Thi Di Minh thở nhẹ một hơi, nói: "Hẹn một thời gian, đưa người có thể làm chủ trong nhà của cậu đến, nếu cần thiết có thể đưa luật sư đến cùng, chúng ta sẽ đàm phán thỏa thuận lại nhé."

"Đưa người nhà tới.....Luật sư......" Lý Thước sững sờ.

Thi Di Minh buồn cười nói: "Thiếu gia Lý, một mình cậu cùng tôi đàm phán, sẽ chịu thiệt rất nhiều đấy."

"Vậy anh đúng thật là quý ông." Lý Thước lẩm bẩm, mang một chút ấm ức.

Thi Di Minh trêu chọc, cười nói: "Đạo tặc cũng có đạo nghĩa, bắt nạt một người quá yếu cũng chẳng có gì thú vị."

Lý Thước:.....Tôi cảm ơn anh.

Lý Thước cũng không biết bản thân làm như thế nào mà bàn chuyện thành công, vô tri vô giác liền về tới nhà.

Bố mẹ và anh trai nhìn thấy cậu quay về, đều có chút gượng gạo. Anh trai đặc biệt mặt không thoải mái, không chịu nhìn thẳng Lý Thước, nhưng nhìn có vẻ có chút áy náy, chỉ là ngại không nói ra.

Lý Thước cũng không để ý, chỉ đem lời của Thi Di Minh nói ra.

Nghe nói Thi Di Minh để luật sư tới đàm phán cụ thể, lúc này bố mẹ mới thật sự lộ ra dáng vẻ có hi vọng, vui vẻ suýt nữa rơi nước mắt.

Thi Di Minh hứa hẹn sẽ đầu tư vào công ty nhà họ Lý, khôi phục lại những hạng mục thất bại trước mắt của nhà họ Lý. Nếu như thành công, Thi Di Minh sẽ nhận được tỷ lệ lợi nhuận nhất định.

Đổi lại, nhà họ Lý cũng phải đem nguồn tài nguyên old money của mình giao cho Thi Di Minh sử dụng, giúp đỡ Thi Di Minh bước vào giới thượng lưu.

Thi Di Minh cần phải xây dựng thương hiệu cá nhân, vì vậy còn muốn lôi kéo Lý Thước quảng bá, Lý Thước bắt buộc phải phối hợp không điều kiện.

Tất cả những điều này.

Lý Thước nhìn những quy tắc này, thật ra xem cũng không hiểu, nhưng lại để ý một việc: "Vậy sau khi tôi và anh kết hôn, sinh hoạt phí mỗi tháng tính thế nào?"

Thi Di Minh dường như đã sớm nghĩ xong rồi, chậm rãi mà nói: "Dầu đèn, lửa, sáp nến (*), mua xe mua nhà những thứ đó đương nhiên không cần cậu bận tâm, mỗi tháng cậu có thể có hạn mức sinh hoạt phí nhất định, cậu muốn bao nhiêu?"

(灯油火蜡: Dầu đèn, lửa, sáp nến (nghĩa đen).

Nghĩa bóng: Thành ngữ này thường dùng để chỉ chi phí sinh hoạt nhỏ nhặt nhưng lặt vặt: tiền điện nước, tiền linh tinh, mấy khoản lặt vặt trong nhà.)

Lý Thước cũng không biết mình mỗi tháng cần tiêu bao nhiêu tiền, thuận miệng nói: "Ba trăm vạn?"

Thi Di Minh cũng không mặc cả, nói: "Vậy thì ba trăm vạn."

Lúc này, Lý Diên lại mở miệng: "Ba trăm vạn làm tiền tiêu vặt cũng được, thêm hai trăm vạn phí đặt mua quần áo nữa."

Thi Di Minh nghe được Lý Diên vừa mở miệng đã đòi thêm hai trăm vạn, lông mày khẽ nhướng lên.

Lý Diên lại tiếp tục nói: "Dù sao hai người cũng cần quảng bá hình tượng, chung quy cũng không thể ăn mặc rách rưới được, nếu mỗi quý mỗi lần xuất hiện đều có phong thái nổi bật, hai trăm vạn tính ra thì rất rẻ rồi."

Thi Di Minh thấy đối phương nâng giá ngay tại chỗ, vẫn cố duy trì phong độ, cười cười gật đầu: "Được, vậy tổng cộng năm trăm vạn, giá chốt, đừng có lại nảy ra thêm khoản khác nữa đấy."

Lý Diên gật đâu: "Đương nhiên rồi. Nhà họ Lý chúng tôi cũng có địa vị, không làm chuyện mất mặt như vậy."

Thi Di Minh cười nhàn nhạt.

Lý Diên lại tiếp tục nói: "Nhưng mà, hạn mức chi phí này là giải thích như thế nào? Lẽ nào là chi phí quẹt thẻ? Dựa theo phong tục thế gia chúng tôi, bình thường đều trực tiếp cho tiền mặt, cũng càng đơn giản hơn một chút."

Thi Di Minh nhìn chằm chằm Lý Diên, nhìn đến mức da đầu Lý Diên ngứa ngáy.

Nhưng Thi Di Minh vẫn gật đầu: "Được, năm trăm vạn tiền mặt."

Lý Diên thở ra một hơi, quay sang Lý Thước gật gật đầu.

Lý Thước cũng chẳng biết anh trai tranh giành cái gì cho mình, chỉ coi là chuyện bình thường, cũng mặc kệ mà gật đầu.

Sau đó, lại bàn chuyện của đám cưới.

Nếu đã muốn quảng bá cho giới thượng lưu, đám cưới của bọn họ đương nhiên phải làm thành đám cưới thế kỷ.

Cặp đôi "chồng chồng giả" Lý Thước và Thi Di Minh này bắt đầu bàn về chi tiết đám cưới.

Thi Di Minh nói thẳng: "Cái đồ chơi kim cương này chẳng thú vị, chúng ta không mua, được không?"

Lý Thước không tức giận mà nói: "Tôi không quan trọng, nhưng không có nhẫn kim cương, mặt ngoài sợ là khó coi, anh quảng bá tình yêu hào môn như thế nào?"

Thi Di Minh tiện nói: "Không sao, tôi tìm được nhà kinh doanh trang sức tài trợ, ngày đó chúng ta có thể mang nhẫn kim cương lớn, sau đó hoàn lại là được."

Lý Thước ngây cả người: "Như vậy cũng được à?"

"Có thể tiết kiệm được cái gì thì tiết kiệm." Thi Di Minh nói, "Còn nữa, địa điểm đám cưới cũng là khách sạn tài trợ, đến lúc đó cậu nhớ cùng bộ phận PR của khách sạn phối hợp chụp ảnh và đăng lên mạng xã hội."

Lý Thước giật mình: "Như vậy cũng được luôn à?"

Thi Di Minh nhe răng cười, hai lúm đồng tiền vô cùng có sức hấp dẫn: "Tôi phải tuyên bố với cậu, tôi yêu tiền như mạng, vô cùng keo kiệt."

Trong tiếng Quảng Phủ, "keo kiệt" có nghĩa là keo kiệt, bủn xỉn (*).

(Cả câu này là [广府话里, "孤寒" 就是吝啬, 抠门的意思.]

"孤寒" từ này mình tra trên từ điển thì có nghĩa là keo kiệt, bủn xỉn; mà từ 吝啬, 抠门 cũng tra ra là nghĩa keo kiệt, bủn xỉn lun. Nên phải dịch thành câu như vậy =)))))

Lý Thước cũng biết là có vài người có tiền rất keo kiệt, chỉ không ngờ tới lại bao gồm cả ông chồng tương lai của mình.

Lý Thước không biết ngại nói: "Vậy để anh cho tôi năm trăm vạn mỗi tháng, thật là làm khó cho anh rồi."

"Phải đấy. Cậu biết là tốt rồi." Thi Di Minh gật đầu, "Cậu nên chuẩn bị tâm lý cho tốt, trừ năm trăm vạn mỗi tháng ra, sau này sợ cậu cũng không thể lấy thêm một phân tiền mặt nào từ trên người tôi được."

Lý Thước giật mình.

Hai người tuy quen biết chưa lâu, nhưng chỉ trong vài lần gặp gỡ, Thi Di Minh đều coi như là phong độ lịch lãm, nho nhã lịch sự. Hiện tại đột nhiên lộ ra bản chất của kẻ keo kiệt, tính toán, làm cho Lý Thước không thể thích ứng nổi.

Lý Thước đen mặt khó chịu: "Đám cưới có khách sạn tài trợ, nhẫn kim cương có nhà kinh doanh trang sức tài trợ. Vậy có phải hưởng tuần trăng mật cũng có công ty du lịch tài trợ không?"

"Hưởng tuần trăng mật? Ai có thời gian hưởng tuần trăng mật chứ?" Thi Di Minh lắc đầu lia lịa, "Cậu có biết mỗi tiếng tôi kiếm được mấy trăm vạn không. Để thời gian đi hưởng tuần trăng mật? Công ty du lịch nào tài trợ nổi chứ?"

Lý Thước sửng sốt, bình tĩnh nhìn Thi Di Minh, nhìn chằm chằm kỹ càng một phen như vậy, Lý Thước bỗng nhiên phát hiện, chiếc áo len lông cừu mặc bên trong của Thí Di Minh đã hơi bị xù lông một chút.

Cái áo lông cừu này của Thi Di Minh cũng là nhãn hiệu lớn, chất lượng không tệ, xù lông rồi cũng không nghiêm trọng lắm, vốn dĩ mặc bên trong ở khoảng cách giao tiếp cũng không nhìn ra cái gì. Chỉ là lúc này hai người ngồi một mình, áo khoác cởi ra rồi, Lý Thước lại ngẩn ngơ nhìn chăm chú tỉ mỉ quan sát, lúc này mới nhận ra có vài cục lông nhỏ rải rác trên bề mặt vải mềm mại.

Chất lượng loại lông cừu này dễ hỏng, cho dù là hàng chất lượng cao, chỉ cần mặc nhiều lần, đều sẽ bị xù lông.

Nhưng nhà Lý Thước bọn họ, áo lông cừu không những chất lượng cao, mà ít nhất còn có cả chục hay hai mươi chiếc thay phiên mặc, mua mới thường xuyên, nên tất nhiên chẳng bao giờ thấy xù lông.

Lý Thước ban đầu có những tưởng tượng không nói rõ được với Thi Di Minh, bây giờ nhìn Thi Di Minh cởi áo khoác âu phục cao cấp ra, lộ ra áo lông cừu xù lông, lãng mạn nhất thời tan biến, trong lòng cảm thấy lạnh buốt: Nửa đời sau của mình lại có thể cùng người đàn ông này buộc vào cùng một chỗ, không biết có phải là kiếp trước cậu làm thổ phỉ cướp ba trăm cái rương công đức mới rơi vào số phận kiếp này không.

Lý Thước lạnh lùng: "Nói vậy, tôi nghĩ chúng ta cũng không cần phải sinh hoạt như vợ chồng rồi, dù sao, anh một giờ kiếm được vài trăm vạn, tôi cũng không tài trợ nổi."

Thi Di Minh nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thẳng thắn cười, nói: "Chuyện này tôi hoàn toàn tôn trọng ý kiến của cậu. Cậu không muốn, tôi sẽ không ép cậu."

Nghe câu này, trong chốc lát Lý Thước cảm thấy như nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại không khỏi để tâm trí dao động, thầm nghĩ: Hóa ra người đàn ông tiêu tiền như nước này, thật sự chỉ vì cái bánh ngọt, không cần trái anh đào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro