Chương 16: Sao trời
Kỳ động dục bị áp lực 2 năm rốt cuộc có con đường khơi thông, chờ Ngu Kiều khôi phục lại, đã hai ngày trôi qua.
Xin nghỉ ở trường học 2 ngày, Sở Kiêu ngoại trừ xử lý công ty sự tình, đa số thời gian đều lưu tại Ngu gia bồi Ngu Kiều.
Trong trường học, những người quen biết trong vòng này đều đã nghe không ít tin đồn về tiệc sinh nhật của Ngu Lạp.
Nào là Sở Kiêu không nể mặt nhà họ Ngu, rằng hắn và Ngu Kiều chỉ là cặp đôi trên danh nghĩa, thực chất mối quan hệ giữa họ chỉ là thương nghiệp liên hôn, không có chút tình cảm nào.
Mấy ngày nay, Sở Kiêu dán lấy Ngu Kiều, rất lâu rồi hắn không lên diễn đàn, vì thế bỏ lỡ cơ hội biết được những tin đồn này.
[Tiêu đề]: Kinh ngạc! Cái gọi là tình yêu trong mộng cũng chỉ là công cụ của thương nghiệp liên hôn!
L1: Lại là bài viết xen vào chuyện tình cảm của người khác à, cẩn thận kẻo Sở thiếu khóa hết tài khoản của các người đấy : ) Các người không rút kinh nghiệm từ lần trước à?
Lần trước có người tung tin đồn, Sở Kiêu đã khóa tài khoản của họ, còn tìm ra danh tính của những kẻ tung tin. Sau đó, chỉ còn bài viết nói về tiểu Kiều là được thoải mái bàn luận.
L2: Tôi đi dự yến hội nhà họ Ngu với người nhà, quả thực không thấy Sở Kiêu xuất hiện. Nhưng việc hai người họ có phải thương nghiệp liên hôn không, chủ bài có chứng cứ rõ ràng hãy mở chủ đề.
L3: Trùng hợp quá, tôi cũng tham dự yến hội. Mặc dù tôi ngồi khá xa, nhưng tôi thấy ông cụ nhà họ Ngu trò chuyện với cha mẹ của Sở Kiêu, trên mặt đều là nụ cười rất vui vẻ. Hai nhà này hẳn là có quan hệ tốt, chắc không phải là thương nghiệp liên hôn đâu.
L4: Ấy, mấy người đi yến hội không thấy Ngu Kiều tiểu muội muội sao! Cô ấy tuyệt quá!!! Tôi và cô ấy học cùng khóa, từng ngửi qua tin tức tố của cô ấy một lần, từ đó tôi chẳng còn cảm giác gì với tin tức tố của ai khác nữa!
L5: Ngu Kiều tiểu muội muội là một Alpha mà, người trên là Omega đúng không? Tin tức tố của Ngu Lạp là loại anh túc, ngửi lâu thật sự dễ bị nghiện đấy.
L6: Tôi là L4 đây! Xin hỏi người ở trên, ngửi xong có cảm giác mơ mơ màng màng không? P.S: Tôi không phải Omega, tôi là một Alpha lạnh lùng vô tình.
Trên diễn đàn, bài viết ban đầu định thảo luận xem nhà họ Ngu và nhà họ Sở có phải đang liên hôn hay không đã bị lái sang một hướng hoàn toàn khác. Giờ đây, mọi người chỉ tập trung 818 (bàn luận) về những tin tức tố độc đáo của các bạn học trong trường.
Sở Kiêu tranh thủ lúc Ngu Kiều đang ngủ, định lên diễn đàn xem thử tiểu kiều nước chảy có bài viết nào mới không. Nhưng ngay khi nhìn thấy bài đăng kia, hắn khẽ nhíu mày.
Mặc dù bài viết cuối cùng bị lái sang hướng khác, đối với những người ủng hộ cặp đôi thật lòng như hắn mà nói, điều đó chẳng khác gì một sự khiêu khích. Thêm vào đó, vì bài viết có quá nhiều người bình luận, nó nhanh chóng trở thành bài đăng nổi bật, gần như ai vào diễn đàn cũng có thể nhìn thấy.
Sở Kiêu chỉ lướt qua vài dòng, khẽ cười nhạt, không thèm quan tâm nữa. Hắn nghĩ, đợi đến ngày mai khi mọi người ngửi được trên người tiểu ngoan của mình mang theo mùi hương của hắn, tất cả sẽ hiểu rõ mọi chuyện.
Ngu Kiều xuống lầu một cách rón rén, sợ người trong nhà nhìn thấy. Hai ngày nay, cậu toàn trốn trong phòng để ăn cơm, không hiểu sao cảm thấy có chút ngượng ngùng một cách khó hiểu.
"Ca ca, anh đang nhìn cái gì vậy?" Ngu Lạp vừa xuống lầu liền thấy anh trai mình đứng lấp ló, dáo dác nhìn đông ngó tây, trông như đang trốn ai đó.
Ngu Kiều giật mình quay đầu lại, thấy đó là Ngu Lạp liền thở phào nhẹ nhõm, "Là viên viên à."
Cậu thu lại ánh mắt, cười xòa, "Không có gì đâu, chỉ là muốn xem gia gia có ở đây không thôi."
Ngu Lạp ngửi thấy trên người anh trai có mùi tin tức tố của cái tên Alpha mà nàng ghét, lập tức cảm thấy tâm trạng mình tụt xuống đáy vực.
"Ca ca, em còn chưa ăn mì trường thọ mừng sinh nhật, anh có thể nấu cho em một chén được không?"
Ngu Kiều thấy nàng không nhắc đến kỳ động dục của mình thì thở phào nhẹ nhõm. Cậu khẽ cười, "Được, anh làm ngay cho em."
"Nhưng chỉ nấu riêng cho em thôi nhé!" Ngu Lạp tỏ ra vui vẻ, ánh mắt sáng lên.
Sở Kiêu xử lý xong đống văn kiện, xuống lầu tìm Ngu Kiều. Phòng khách và hoa viên đều không thấy bóng dáng cậu, chỉ đến khi nghe tiếng động từ bếp, hắn mới bước vào.
"Tiểu ngoan?"
Ngu Kiều nghiêng đầu nhìn, thấy người tới, ánh mắt cong cong vui vẻ, "Kiêu Kiêu, em xử lý xong công việc rồi à?"
Sở Kiêu bước tới, vòng tay ôm lấy eo Ngu Kiều từ phía sau. Hắn cúi đầu, khẽ cắn cắn vào vành tai cậu, giọng trầm ấm hỏi: "Xong rồi, anh đang làm gì thế?"
Ngu Kiều không né động tác của hắn, chỉ là vành tai thoáng đỏ lên. Cậu cúi đầu nhào nặn cục bột trên bàn, trả lời: "Sinh nhật của Viên Viên anh không có tham dự. Muốn nấu một chén mì trường thọ bù lại cho nàng."
"Em cũng muốn." Sở Kiêu không chịu thua, giọng nói trầm thấp, có chút nũng nịu.
Ngu Kiều bật cười: "Em đâu phải đang mừng sinh nhật."
"Tiểu ngoan."
Sở Kiêu gọi cậu, giọng khàn khàn trầm ấm, âm cuối kéo dài lướt qua tai Ngu Kiều, "Em cũng muốn."
Nghe giọng nói khàn gợi cảm của hắn, Ngu Kiều không khỏi nhớ lại những khoảnh khắc trước đây. Trong căn phòng tối mịt, mùi hương mồ hôi thoang thoảng, những lần thân thể quấn lấy nhau, cùng với nụ hôn đậm sâu như vẫn còn vương trên môi.
"Anh lén nấu cho em một chén, nhưng em phải ăn ngay ở phòng bếp, xong mới được đi ra ngoài." Ngu Kiều mặt đỏ bừng, không dám nhìn Sở Kiêu, tay cũng vì xấu hổ mà vội vã hơn.
Sở Kiêu nghiêng đầu hôn lên gò má nóng bỏng của cậu, khẽ nói: "Tiểu ngoan, anh thật tốt."
"Em yêu anh."
Ngu Kiều tay run lên, ấn mạnh cục bột làm nó bẹp dí. Cậu khẽ trách: "Đừng nháo, Kiêu Kiêu."
"Thích anh." Sở Kiêu thích nhất là nhìn ánh mắt Ngu Kiều hơi ướt át, cùng giọng rên nhẹ nhàng mềm mại khiến hắn mê đắm.
Ngu Lạp đâu biết rằng trong lúc nàng ngồi ăn mì trong nhà ăn, Sở Kiêu lại trốn ở phòng bếp để ăn riêng.
Nàng đẩy tay nhỏ mũm mĩm của Ngu Thiên ra khi cậu với lấy mì của mình. "Mì này ca ca làm cho tỷ, em đi ăn món khác đi."
Ngu Thiên bĩu môi, giọng ấm ức: "Tỷ tỷ thật keo kiệt!"
Ngu Lạp hừ một tiếng, mặt lạnh: "Có phải em lại muốn ăn đòn không?"
Ngu Kiều nhìn hai đứa nhỏ cãi nhau, không nhịn được cười, chống cằm ngắm cảnh tượng náo nhiệt này.
"Tiểu Thiên, chờ đến sinh nhật em, ca ca cũng sẽ làm cho em một chén, được không?" Nhìn tiểu gia hỏa bị bắt nạt mà tủi thân, cậu dịu dàng dỗ dành.
Ngu Thiên đôi mắt sáng lên, vui vẻ reo lên: "Ca ca thật tốt với em!"
Ngu Kiều nhìn tiểu gia hỏa lúc khóc lúc cười, ánh mắt tràn đầy ý cười dịu dàng.
Chờ Sở Kiêu ngồi xuống bên cạnh, thấy gương mặt cậu vẫn cười tươi, trong lòng như có gì ngứa ngáy, bèn khẽ nhéo tay cậu.
"Cười gì mà vui thế?" Sở Kiêu vừa nhéo vừa hỏi.
Ngu Kiều hơi mím môi, để mặc hắn nhéo tay mình, giải thích: "Tiểu Thiên vừa mới suýt nữa cãi nhau với Viên Viên."
Sở Kiêu nhìn sang Ngu Lạp, người đang ăn mì một cách thỏa mãn, giọng không to không nhỏ, vừa đủ để cả phòng nghe thấy:
"Đã trưởng thành rồi, mà vẫn còn tranh giành với con nít. Một chút cũng không chững chạc."
Ngu Lạp lập tức dựng mày, suýt nữa vung đũa lên, lớn tiếng: "Sở Kiêu! Cậu không mau cút về Sở gia đi, mỗi ngày ở đây lừa ăn lừa uống là sao hả?"
Ngu Thiên kéo tay tỷ tỷ, lên tiếng bênh vực: "Tỷ tỷ! Ảnh là tẩu tử của chúng ta mà! Ở nhà mình ăn cơm thì làm sao gọi là lừa ăn lừa uống được chứ?"
"Ngu Thiên, em lại muốn bị đánh đúng không!" Ngu Lạp cau mày, chuẩn bị ra tay.
"Ca ca! Tỷ tỷ lại muốn đánh em!" Ngu Thiên nhanh chóng kéo tay áo Ngu Kiều để cầu cứu.
Ngu Kiều thở dài. Ban đầu, nhìn Ngu Lạp và Ngu Thiên cãi nhau, cậu còn thấy vui vẻ. Nhưng từ khi Sở Kiêu xen vào, chiến tranh gia đình này càng trở nên căng thẳng.
Ai, thật khó mà... Ngu Kiều thầm nghĩ. Alpha đúng là những sinh vật khó hiểu nhất.
"Thôi được rồi, ăn cơm đi, đừng ồn ào nữa." Ngu Kiều gắp một miếng cánh gà cho mỗi người đang ngồi ở bàn, giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Ăn nhiều một chút, ít nói đi."
Bầu không khí cuối cùng cũng lắng lại, mọi người im lặng tập trung vào bữa ăn. Chỉ là, thi thoảng, Sở Kiêu vẫn cố ý gắp thêm đồ ăn vào bát của Ngu Kiều, dẫn đến cảnh tượng hai đôi đũa "đánh nhau" trên đĩa thức ăn.
Ngu Kiều nhìn bát của mình càng lúc càng đầy, cuối cùng thản nhiên cầm đĩa nhỏ của Ngu Thiên qua. Ngu Thiên ngơ ngác nhìn ca ca, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì đã thấy đĩa nhỏ trống rỗng của mình đầy ắp thức ăn.
Ngu Thiên mở to đôi mắt tròn xoe, không tin nổi.
Ngu Kiều mỉm cười, dịu dàng nói nhỏ: "Ngoan nào, tiểu Thiên ăn nhiều một chút."
Ngay lập tức, Ngu Thiên cảm nhận được hai ánh mắt sắc bén từ hai phía bắn tới. Một bên là của Sở Kiêu, một bên là của tỷ tỷ Ngu Lạp.
Ngu Thiên cúi đầu, như một kẻ bất lực trước số phận. "Ca ca, sao lại hại em thế này? En chỉ là một đứa trẻ nhỏ bé yếu ớt thôi mà! QAQ" cậu thầm khóc trong lòng, nhưng chỉ biết cắm cúi ăn đồ ăn để tránh mọi nguy cơ.
Hai ngày nay thời tiết rất đẹp, ban ngày trời nắng ấm áp, còn buổi tối chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao lung linh.
Sở Kiêu nắm tay Ngu Kiều, dẫn cậu dạo bước trong sân. Hắn khẽ nói: "Tiểu ngoan, có một nơi em muốn dẫn anh đi."
"Hả? Ngay bây giờ sao?" Ngu Kiều nghiêng đầu nhìn Sở Kiêu, ánh trăng rọi lên khuôn mặt nghiêng của hắn. Đôi mắt màu lục dưới ánh sáng mờ ảo trở nên dịu dàng hơn, không còn vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày.
Sở Kiêu khẽ đáp: "Ừ, buổi tối nơi đó rất đẹp."
"Kia anh gọi Lý thúc đưa chúng ta đi?" Ngu Kiều hỏi, ánh mắt đầy tò mò.
"Không cần, em đã bảo Diệp Vân đem xe tới rồi." Sở Kiêu cười nhẹ, nghĩ đến những gì sẽ xảy ra sau đó, tâm trạng liền trở nên vui vẻ.
"Em đã sớm chuẩn bị rồi." Ngu Kiều chợt hiểu ra, khẽ bật cười.
"Phòng ngừa rắc rối trước thôi." Sở Kiêu nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay, giọng dịu dàng, "Anh chỉ cần làm lựa chọn, còn lại cứ để em lo."
Ngu Kiều ngửi thấy thoảng qua mùi trúc nhẹ nhàng, cảm giác ấm áp nơi bàn tay bị chạm. Cậu khẽ trả lời, "Nhưng anh muốn cùng em làm mọi thứ cùng nhau."
"Bởi vì anh cũng thích em mà, Kiêu Kiêu." Ngu Kiều nói, nụ cười mang theo vẻ ngượng ngùng nhưng chân thành.
Sở Kiêu nhìn cậu, nghĩ đến một câu trong lòng.
"Đêm nay ánh trăng thật đẹp."
Nhìn thấy Ngu Kiều nhếch môi cười, hắn lại nghĩ đến một câu khác.
"Gió cũng thật ôn nhu."
Giống hệt như tiểu ngoan của mình.
Ngu Kiều không ngờ "xe" mà Sở Kiêu nhắc đến lại là một chiếc mô tô. Cậu bị kéo lên xe, đội mũ bảo hiểm, dây cài cũng đã được Sở Kiêu cẩn thận buộc xong, mà bản thân cậu vẫn chưa hoàn hồn.
"Em còn biết lái cái này sao?" Giọng nói có chút nghẹn trong mũ bảo hiểm, nhưng vẫn đủ để Sở Kiêu nghe thấy.
Sở Kiêu nghĩ đến gương mặt ngạc nhiên của Ngu Kiều dưới lớp mũ bảo hiểm, chắc chắn đáng yêu không chịu được. Hắn khẽ cười, "Có một thời gian, lúc công ty gặp áp lực, phụ thân mặc kệ mọi chuyện, em thường lái xe để giải tỏa."
Ngu Kiều siết chặt tay hắn, giọng nghiêm túc, "Về sau nếu không vui thì nói với anh, chuyện này quá nguy hiểm."
Sở Kiêu nắm ngược tay cậu, khẽ cười, "Đương nhiên rồi. Em không thể xảy ra chuyện, nếu không, tiểu ngoan của em phải làm sao đây?"
Tiếng gió bị mũ bảo hiểm chặn lại phần lớn, chỉ còn lại chút âm thanh mơ hồ. Ngu Kiều từ phía sau ôm lấy eo Sở Kiêu, cảm nhận được sức mạnh ẩn dưới cơ bắp. Cậu có chút bối rối, tim đập loạn nhịp, nhưng cảm giác này cũng mang đến sự an tâm.
Sở Kiêu không lái nhanh, con đường lên núi vắng vẻ, chỉ có bóng tối và ánh đèn xe. Khi đến nơi, Ngu Kiều tháo mũ bảo hiểm ra, trên mặt rạng rỡ niềm vui, "Gió thổi thật thoải mái."
Sở Kiêu kéo cổ áo cậu lên, sợ cậu bị cảm lạnh, dịu giọng nói, "Thỉnh thoảng để gió thổi như vậy cũng giúp tâm trạng tốt hơn."
"Trách không được em lại thích đua xe." Ngu Kiều ngả vào ngực hắn, kiễng chân hôn nhẹ lên má, "Về sau nếu đi chơi thì mang anh theo, còn chuyện không vui, nhất định phải nói với anh."
Sở Kiêu cúi xuống, cắn nhẹ lên môi dưới của Ngu Kiều, giọng trầm khàn, "Biết rồi, ca ca."
Hai người quấn quýt không rời một hồi, đến khi Ngu Kiều rời khỏi vòng tay của Sở Kiêu, hắn giơ tay nhìn đồng hồ.
Tiếp theo hắn duỗi tay che khuất đi đôi mắt của Ngu Kiêu.
"Ba. "
"Hai."
"Một."
Giọng hắn ở bên tai Ngu Kiều nhẹ giọng đếm ngược.
Ngu Kiều mở to đôi mắt, vẻ ngạc nhiên không giấu được. Ban đầu, nơi này chìm trong bóng tối, chẳng có gì nổi bật ngoài màu đen tuyền bao trùm khắp mọi nơi. Thế nhưng, giờ đây, dưới chân núi, mỗi thân cây, mỗi tán lá dường như đều phát sáng, điểm xuyết tinh tinh ánh sáng lấp lánh, tạo thành một bức tranh kỳ diệu.
Những ánh sáng nhỏ bé ấy lấp đầy không gian, như thể bầu trời đêm đầy sao đã chuế xuống đất, phủ kín cả khu rừng trước mặt. Ngu Kiều ngẩn người, đôi mắt long lanh phản chiếu lại hàng nghìn tia sáng li ti ấy, không nói nên lời.
"Ca ca, em không đưa ngôi sao được cho anh, chỉ có thể đưa anh phiến tinh quang này."
"Nhưng em cảm thấy, anh so sao trời càng đẹp."
"Tiểu ngoan, em rất thích anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro