Mùi hương
Vì để bù đắp cho việc nói mà không nghĩ của bản thân, Phàn Niên chủ động nhắc đến việc mời Mạc Lệnh Thu bữa trưa nay, Mạc Lệnh Thu cũng chẳng làm khách, gọi tất cả những món mình muốn ăn.
"Sao bỗng dưng cậu lại tiến vào kì động dục thế?" Phàn Niên cũng không biết thuốc Mạc Lệnh Thu dùng là thuốc ức chế dài hạn, cậu luôn cho rằng bạn thân cũng giống mình, cứ cố định ba tháng có một kì động dục.
"Tớ cũng không biết." Mạc Lệnh Thu ăn ngay nói thật.
"Tớ cũng bái phục hai người các cậu đấy." Phàn Niên nghĩ tới nghĩ lui, nếu chuyện đấy mà xảy ra trên người mình, có lẽ cậu sẽ chịu khuất phục mất.
Đối với chuyện này, Mạc Lệnh Thu không nói bất cứ lời nào.
Kì thực, bất kể là omega cao cấp hay omega phổ thông, trong kì động dục sẽ có một sự thuận theo và khuất phục trời sinh đối với alpha, nhưng sự khuất phục và thuận theo alpha của anh không bị khơi ra hoàn toàn, cũng là bởi vì Tưởng Thần Minh luôn luôn kiềm chế.
Mạc Lệnh Thu thông qua chất dẫn dụ của đối phương có thể nhận thấy được cậu là alpha cao cấp, alpha cao cấp vô cùng hiếm hoi, trong rất nhiều alpha mới có thể tìm ra một người. Nếu như Tưởng Thần Minh thực sự muốn làm gì anh, thì đã sớm lợi dụng tính áp chế của chất dẫn dụ để khiến anh phục tùng thay vì bị anh phớt lờ mà vẫn nhẹ nhàng rời đi.
"Thành thật mà nói, cậu cứ đóng giả thành alpha thế này cũng không ổn đâu, người khác đều giả làm beta, cậu lại giả làm alpha, nếu xảy ra chuyện gì thì..." Phàn Niên thực sự lo lắng, dù sao thì chuyện omega giả làm alpha này cũng có sự khác biệt rất lớn, nếu không cẩn thận bị phát hiện, người chịu ảnh hưởng chắc chắn vẫn là bản thân Mạc Lệnh Thu.
"Tớ sẽ không bị lộ đâu." Mạc Lệnh Thu nghĩ thầm, hai lần gặp phải Tưởng Thần Minh chắc hẳn chỉ là ngoài ý muốn, nhưng anh cũng rất cẩn thận đi làm kiểm tra thân thể, chỉ cần không có gì bất thường, anh cách xa Tưởng Thần Minh một chút là được.
Mặc dù Phàn Niên lo lắng, nhưng cũng không còn cách nào để khuyên can, Mạc Lệnh Thu quá cố chấp, chuyện nào anh khăng khăng giữ vững thì chắc chắn rất khó khuyên nhủ.
Ăn xong cơm, Phàn Niên kéo Mạc Lệnh Thu vào trung tâm thương mại mua quần áo, ý định ban đầu là muốn để cho đối phương chọn mấy bộ quần áo màu sắc tươi sáng hơn, đừng có lúc nào cũng mặc âu phục đen sơ mi trắng, kết quả là Mạc Lệnh Thu chỉ mua một bộ đồ thể dục màu đen trắng đan xen.
"Cậu không xem thử mấy cái áo len này à? Cũng đẹp đấy chứ." Khương Niên cầm một cái áo len màu lòng đỏ trứng đưa lên trước mặt mình.
Mạc Lệnh Thu lắc đầu, anh cũng chẳng phải thằng nhóc mười bảy, mười tám tuổi, giờ anh mà mặc mấy cái áo kiểu này thì sẽ bị người khác nghĩ là đang cưa sừng làm nghé mất.
Phàn Niên ngược lại thấy rất thích, chọn đi chọn lại cuối cùng cũng quyết định mua chiếc áo len màu lòng đỏ trứng này. Thật sự thì Phàn Niên vốn rất hợp với quần áo màu sắc tươi sáng nên cũng chẳng có vấn đề gì.
Mua quần áo xong, hai người cũng không đi dạo nữa, Mạc Lệnh Thu về thẳng văn phòng của mình sắp xếp chủ đề thảo luận.
Chiều chủ nhật, Mạc Lệnh Thu lái xe đến phòng khám của bác sĩ tư nhân. Nói là bác sĩ tư nhân vậy thôi, thực ra đối phương là đồng nghiệp cũ của bố mẹ anh. Sau khi ông nghỉ ở Viện nghiên cứu quốc gia thì mở một phòng khám nhỏ ở vùng ngoại ô thành phố A, thời gian rảnh thì khám mấy bệnh lặt vặt cho người ta, còn phần lớn thời gian là ngâm mình trong phòng thí nghiệm.
Sau kì phân hóa năm mười tám tuổi, mỗi cuối năm Mạc Lệnh Thu sẽ đi kiểm tra sức khỏe một lần, những bài kiểm tra đó đều do vị bác sĩ này làm.
Để xe vào bãi đỗ xe bên ngoài phòng khám, Mạc Lệnh Thu bê một thùng Cocacola trong cốp xe ra, gõ nhẹ hai cái vào cửa phòng khám.
Rất nhanh đã có người ra mở cửa. Người đến mặc một thân áo dài trắng, tóc không nhiều lắm, nhưng chải chuốt rất gọn gàng, cả đầu nhìn giống quả trứng kho tròn tròn.
"Bác sĩ Bao, cháu tặng bác." Mạc Lệnh Thu nói xong, đưa thùng coca trong tay cho ông.
Bao Văn nhìn thấy coca, đôi mắt lập tức sáng lên, ông đỡ lấy thùng nước rồi dẫn Mạc Lệnh Thu vào trong.
Mở thùng lấy một lon nước ra, Bao Văn ngồi trên ghế hỏi Mạc Lệnh Thu: "Sao tự dưng cháu lại muốn kiểm tra sức khỏe sớm thế?"
"Gần đây có một số chuyện xảy ra." Mạc Lệnh Thu nói ngắn gọn, kể lại chuyện hai lần động dục cho Bao Văn.
Bao Văn cau mày trầm mặc một lúc, nghiêm túc nói: "Như thế này đi, bác lấy máu rồi làm kiểm tra cho cháu trước, kết quả kiểm tra chất dẫn dụ thì phải đợi ba ngày, đến lúc có kết quả thì bác gọi điện cho cháu sau."
"Được ạ."
"Còn nữa, cháu nói sau khi cháu đến gần alpha kia mới động dục, trước khi động dục có ngửi thấy mùi chất dẫn dụ của đối phương không?"
"Bọn cháu gặp nhau ba lần, hai lần động dục, trước sau cách nhau nửa tháng, lúc gặp nhau nồng độ chất dẫn dụ vẫn bình thường."
Alpha và omega trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày cũng không cần phải áp chế chất dẫn dụ của bản thân, chỉ cần khống chế ở mức độ an toàn thì sẽ không tạo ra ảnh hưởng đối với những người xung quanh.
"Ừ, nửa tháng này còn có triệu chứng đặc biệt nào khác không?" Nếu có thể biết nhiều hơn, kết hợp với kết quả kiểm tra chất dẫn dụ mới có thể đưa ra phán đoán chính xác nhất.
"Không có ạ." Mạc Lệnh Thu nhanh chóng trả lời, nhưng một lát sau, anh lại nghĩ đến sự bất an trong khoảng thời gian đi công tác, do dự trong chốc lát mới nói: "Sau lần động dục đầu tiên, cháu đi công tác gần nửa tháng, khoảng thời gian đó nếu gặp alpha khác sẽ cảm thấy bất an, ngửi thấy chất dẫn dụ bình thường cũng thấy rất khó chịu."
Bao Văn ngạc nhiên hỏi anh: "Khó chịu đến mức nào? Có khó khó chịu giống lúc động dục không?"
"Không giống, cháu thấy không thích." Sắc mặt Mạc Lệnh Thu không thay đổi, nhưng không biết vì sao, Bao Văn có thể cảm nhận được sự chán ghét ngay lúc đó của anh.
"Được, bác biết rồi." Bao Văn gật đầu.
"Cháu đã làm phiền bác rồi." Mạc Lệnh Thu chào tạm biệt, đang chuẩn bị rời đi thì Bao Văn gọi anh lại.
"Không biết cháu có tiện không, lần sau đến thì đưa alpha kia đi cùng nhé."
Sắc mặt Mạc Lệnh Thu lạnh lùng hơn: "Tại sao ạ?"
"Bác làm kiểm tra chất dẫn dụ cho cậu ấy." Bao Văn thấy Mạc Lệnh Thu không vui, giải thích thêm một câu: "Để phòng ngừa việc ngoài ý muốn, cẩn thận chút vẫn hơn."
"...Cháu biết rồi ạ, cháu về hỏi cậu ấy đã."
___
Thoáng cái đã trôi qua ba ngày, Bao Văn đã gọi điện thoại đến, mà Mạc Lệnh Thu vẫn chưa đề cập đến chuyện đi đến phòng khám với Tưởng Thần Minh, thậm chí ba hôm nay hai người còn chưa gặp mặt.
Hai người vốn không ở cùng một khu, Mạc Lệnh Thu nếu không phải ở thư viện thì là ở văn phòng, phạm vi hoạt động của Tưởng Thần Minh thì ở sân thể thao hoặc nhà đa năng, tính cách hai người cũng hoàn toàn tương phản, không gặp được nhau cũng là bình thường.
Mạc Lệnh Thu và Bao Văn đã hẹn nhau thời gian đi lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe là năm giờ chiều, bây giờ đã là một rưỡi chiều rồi.
Nhìn dãy số đã lưu trên điện thoại hơn nửa tháng nhưng chưa từng gọi một lúc lâu, Mạc Lệnh Thu nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy việc kiểm tra sức khỏe vẫn là chuyện quan trọng, vì thế quyết định bấm phím gọi.
Nghe tiếng tút tút vang lên không ngừng, cuối cùng biến thành "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được", Mạc Lệnh Thu mặt không đổi sắc gọi lại hai lần, kết quả vẫn giống như lần trước, không liên lạc được.
Hai nghiên cứu sinh của Mạc Lệnh Thu mang tài liệu thảo luận sơ bộ về chủ đề nghiên cứu đến văn phòng của anh đã bị không khí căng thẳng trong phòng dọa sợ.
Mặc dù Mạc Lệnh Thu bình thường cũng lạnh lùng, nhưng hôm nay nhìn anh có vẻ cực kì khó gần.
Nếu hai alpha mà biết thầy của bọn họ là omega, sợ rằng lòng tự trọng của alpha sẽ bị sụp đổ mất.
"Lại đây." Mạc Lệnh Thu vẫy tay, nhận lấy tài liệu trong tay hai người, dùng nửa tiếng để xem cẩn thận một lần, gật đầu: "Cũng ổn, Dương Thắng, em có vấn đề trong việc dùng từ để phân tích, em đang làm nghiên cứu khoa học, trước khi đưa ra kết luận nghiên cứu thì không thể dùng mấy từ kiểu phủ định tuyệt đối, cụ thể thì em có thể học tập Liêu Nam."
"Dạ." Hai người Dương Thắng cùng Liêu Nam liên tục gật đầu.
Mạc Lệnh Thu sửa lỗi sai xong, lại chỉ rõ phương hướng tiếp theo cho họ, hai người ghi nhớ cực kì cẩn thận.
Đợi hai sinh viên rời đi, Mạc Lệnh Thu xem lại thời gian, bốn giờ rồi.
Điện thoại vẫn không có cuộc gọi lại, Mạc Lệnh Thu dựa theo nguyên tắc "quá tam ba bận", không định gọi Tưởng Thần Minh đi cùng mình nữa, anh dọn dẹp đồ đạc gọn gàng rồi cầm chìa khóa xe đi về bãi đỗ xe.
Vừa ngồi vào ghế lái, điện thoại đặt bên cạnh đã vang lên, là Tưởng Thần Minh gọi đến.
Mạc Lệnh Thu do dự trong chốc lát, vẫn chọn nghe: "Alo."
"Thầy Mạc? Có phải thầy không ạ?" Tưởng Thần Minh vừa đánh cầu xong, cầm điện thoại lên thì thấy cuộc gọi nhỡ, phản ứng đầu tiên là ngơ ngác, bởi vì trước nay Mạc Lệnh Thu chưa từng gọi điện thoại cho cậu. Cậu cũng không biết số điện thoại của đối phương, nhưng thấy bên kia gọi cho mình ba lần, cậu cảm thấy có lẽ mình đã bỏ lỡ chuyện quan trọng nào đó.
"Giờ em có rảnh không?" Mạc Lệnh Thu hỏi thẳng.
Tưởng Thần Minh ngẩn người: "Em rảnh, nhưng mà..."
"Em đang ở đâu?"
"Sân thể thao ạ, sân số ba ở khu Bắc ạ." Ban đầu Tưởng Thần Minh muốn nói mình vừa mới đánh cầu xong, cả người toàn mồ hôi, bởi vì theo quan sát của cậu, Mạc Lệnh Thu có hơi nghiện sạch sẽ.
"Đợi thầy." Mạc Lệnh Thu nói xong thì tắt luôn điện thoại, lái xe đến sân thể thao số ba khu Bắc.
Tưởng Thần Minh sững sờ khi cuộc gọi bị ngắt. Thành viên trong đội bóng rổ gọi cậu: "Đi thôi,về kí túc xá. Tối nay ra ngoài ăn một bữa đi."
"Không được, lát nữa tớ còn có việc." Tưởng Thần Minh cười từ chối.
Mấy người bạn nhìn cậu vài cái, chợt cười quái dị: "À~ Đi hẹn hò?"
Tưởng Thần Minh không trả lời, xua tay đuổi bọn họ đi, mấy người này mà biết người tìm cậu là Mạc Lệnh Thu thì vẫn sẽ ổn chứ?
"Được rồi, bọn tớ đi đây, hẹn hò vui vẻ nhé." Bọn họ rất nể mặt, rời khỏi sân thể thao.
Không lâu sau, một chiếc xe màu xám bạc xuất hiện ở bên cạnh sân thể thao số ba. Mạc Lệnh Thu ngồi ở ghế lái nhìn xung quanh một lượt nhưng không thấy Tưởng Thần Minh, anh đang định gọi điện thoại cho đối phương, cửa xe đã bị gõ "cộc cộc".
Ngẩng đầu lên, Mạc Lệnh Thu thấy Tưởng Thần Minh đứng ở bên ngoài. Anh hạ cửa xe xuống, nói: "Lên xe."
Tưởng Thần Minh cũng không biết anh đang làm cái gì, chỉ có thể lên xe trước.
Sau khi Mạc Lệnh Thu lái xe ra khỏi trường, cuối cùng cũng mở miệng: "Trong khay để đồ ở trước mặt em có khăn ướt đấy."
"Em cảm ơn." Tưởng Thần Minh lấy khăn ướt ra, lau sạch mồ hôi trên trán: "Thầy ơi, có việc gì gấp lắm ạ?"
"Kiểm tra chất dẫn dụ." Mạc Lệnh Thu nói xong, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi khiến anh không thoải mái, cẩn thận ngửi lại, phát hiện đó là một mùi hương omega xa lạ, mặc dù rất nhạt, chỉ cần gió thổi một lúc là bay hết: "Trên người em có mùi gì thế?"
"Dạ?" Tưởng Thần Minh ngẩn người, cậu tưởng anh ghét cậu đang chảy mồ hôi.
"Em ngồi ra ghế sau đi." Mạc Lệnh Thu nói xong, thực sự dừng xe ở ven đường.
Tưởng Thần Minh không dám oán thán, xuống xe ngồi vào ghế sau, sau khi xe đi tiếp, cậu cẩn thận ngửi lại mùi trên cơ thể mình, đột nhiên ý thức được điều gì đó, cậu thử thăm dò giải thích: "Thầy ơi, quản lí đội bóng của bọn em là omega, mùi hương này sẽ bay đi nhanh thôi ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro