Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Bảng Câu Hỏi Khảo Sát - Mèo Ghét Nhất Bị Chạm Và Ôm

Phó Nhượng Di miễn cưỡng tham gia lớp học này.

"Anh yên tâm, tôi đã điền xong phần của mình từ trước rồi, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của anh đâu."

Cậu hắng giọng, nghiêm túc cầm một bảng câu hỏi đầy kín chữ, đứng dậy, đi vòng quanh bàn ăn, vừa đi vừa đọc nội dung cho Phó Nhượng Di nghe.

"Trước tiên là sở thích ăn uống và món không ăn được. Điều này rất quan trọng, lần trước tụi mình đi ăn chung đã gặp vấn đề với chuyện này rồi." Chúc Tri Hi cực kỳ nghiêm túc. "Về trái cây, tôi thích nhất là dâu tây..."

Chả trách hôm đó trong tủ lạnh lại đột nhiên xuất hiện nhiều dâu tây như vậy.

Phó Nhượng Di vẫn còn nhớ, hai hôm trước, khi tan làm về nhà, anh tình cờ bắt gặp Chúc Tri Hi đang rửa dâu tây, số lượng nhiều đến mức khiến người khác nghi ngờ liệu có phải cậu ta định làm mứt không.

Khi đó, cậu đang đứng sau quầy bếp mở, mặc một chiếc áo len vàng nhạt rộng rãi, có lớp lông xù xù mềm mại, đeo tai nghe, vừa rửa vừa nghêu ngao hát. Cả người lắc lư, vai gần như lộ ra một nửa mà không hề hay biết. Vòng tai vàng lấp lánh trên tai cậu rất nổi bật.

Thấy có người về, cậu ngẩng đầu lên ngay lập tức, cầm một quả dâu tây, lớn tiếng hỏi: "Anh ăn không?"

Không dám tưởng tượng lúc đó cậu đã bật âm lượng tai nghe lớn cỡ nào.

Loại người này sau này già đi chắc chắn sẽ điếc nặng.

Hơn nữa, cậu rửa trái cây cũng không tập trung, động tác có vẻ qua loa và rất chậm chạp. Phó Nhượng Di đặt ly nước vào máy lọc nước, đi tới, lúc đó mới phát hiện điện thoại của Chúc Tri Hi còn đang chiếu phim.

Người này hình như hoàn toàn không thể chỉ tập trung làm một việc.

Nước suýt nữa tràn ra khỏi ly. Vì anh chợt nhận ra một chuyện còn lố bịch hơn—số lượng dâu tây sạch đã giảm đáng kể so với lúc trước. Chúc Tri Hi vừa rửa vừa ăn, gần hết rồi, chỉ còn lại một dĩa nhỏ.

Sau khi cậu lại hỏi thêm một lần "Thật sự không ăn sao?" và nhấn mạnh "Tôi tự đi vườn dâu hái đấy nhé", Phó Nhượng Di vẫn lạnh lùng từ chối.

"Chả trách xấu vậy." Anh nói thêm.

Không ngờ sáng hôm sau, trước khi đi làm, anh phát hiện một tờ giấy nhớ trên bàn ăn, trên đó viết: "Mời Phó Nhượng Di mở tủ lạnh."

Muốn biết cậu đang bày trò gì, dù biết sắp trễ, Phó Nhượng Di vẫn dành ra nửa phút quý giá để mở tủ lạnh. Ngay lập tức, anh nhìn thấy một hộp cơm hình hoạt hình, gần như viết rõ tên của Chúc Tri Hi trên đó.

Mở nắp ra, anh ngơ người mất vài giây quý giá hơn nữa.

Bên trong là một hàng chữ "người tuyết dâu tây".

Mỗi quả dâu được cắt gọn, phần đầu nhọn làm nón, kẹp giữa là một lát chuối cắt hình trụ nhỏ, hai hạt mè đen được điểm lên lát chuối làm mắt, tất cả được xiên bằng tăm, trên cùng còn cắm thêm một quả việt quất tròn trĩnh.

Trong hộp còn có một tờ giấy nhớ:

[Cái này không xấu nữa đúng không? Dạy học vất vả, chồng yêu~ Nhớ bổ sung vitamin đó ^-^]

Phó Nhượng Di biết cậu cố tình làm mình buồn nôn.

Anh gỡ tờ giấy nhớ xuống.

Nhưng trái cây để lâu sẽ hỏng, mà anh thì ghét lãng phí đồ ăn, thế nên anh vẫn đem theo.

Vì chuyện này, cực kỳ hiếm hoi, anh bị trễ một phút trong tiết chuyên ngành, khiến sinh viên bàn tán trong nhóm chat.

——

"Loại trái cây thứ hai tôi thích là sung, nhưng thật ra so với ăn, tôi thích ngửi mùi của nó hơn."

Chúc Tri Hi bỗng dừng bước, đột nhiên hỏi Phó Nhượng Di: "Anh đã bao giờ ngửi thử mùi quả sung chưa? Anh có thấy nó có một mùi sữa nhẹ, rất thơm không?"

"Chưa." Phó Nhượng Di hoàn hồn, "Tôi ghét mùi sữa."

Chúc Tri Hi cười hì hì: "Vậy là người có pheromone mùi sữa tiêu đời rồi, bị thầy Phó ghét cay ghét đắng luôn."

Phó Nhượng Di: "......"

Chúc Tri Hi: "Nói chung, tôi rất thích quả sung, đặc biệt là loại chín đỏ tía."

Thật ra, điểm này Phó Nhượng Di biết rõ.

Bởi vì từ khi Chúc Tri Hi chuyển đến, tủ lạnh nhà họ lúc nào cũng có sung, nhưng cậu không hay ăn, toàn để chín quá mức, đến độ Phó Nhượng Di mấy lần muốn nói "Đừng để nó thối ra trong tủ lạnh của tôi nữa."

Mỗi lần mở tủ, Chúc Tri Hi đều cầm lên vài quả ngửi ngửi, rồi lại đặt xuống. Như thể trong mũi cậu có một thiết bị nhận diện độ chín của trái cây vậy.

——

"Còn về món ăn khác, tôi thích rất nhiều, không kén ăn lắm. Nhưng có hai món tôi không thích, một cái anh đã biết lần trước rồi." Chúc Tri Hi gõ nhẹ ba cái lên bàn, "Cần tây—điểm yếu chí mạng của thầy Phó."

Không cần nhấn mạnh như vậy đâu...

"Còn cả rau mùi, hảo huynh đệ của cần tây, tôi cũng không thích, vì nó có mùi rất lạ." Cậu tiếp tục đi vòng quanh bàn, "Về thịt... Tôi ghét thịt bò toàn nạc, dai như lốp xe, nhai mỏi miệng."

Phó Nhượng Di bất giác tưởng tượng ra cảnh cậu nhai, hai má phồng lên, miệng ngậm chặt, tốc độ nhai cực nhanh.

Bộ răng này có vẻ phù hợp với ăn rau hơn.

Anh đột nhiên muốn hỏi, cậu có thích ăn cà rốt không?

Nhưng cuối cùng vẫn không hỏi, vì anh cảm thấy không cần thiết. Anh có thể tự quan sát ra.

"À đúng rồi, tôi rất thích ăn cá, nhưng ghét xương cá, vì hồi nhỏ bị hóc xương, phải đến bệnh viện dùng nhíp gắp ra." Chúc Tri Hi vừa nói vừa dùng ngón trỏ và ngón cái đo khoảng cách, "Dài thế này, mắc ngay cổ họng."

Phó Nhượng Di liếc nhìn cổ cậu.

"Vậy mà không ảnh hưởng đến giọng nói của cậu à?"

Chúc Tri Hi trợn tròn mắt, như thể ngạc nhiên trước sự lạnh lùng vô tình của anh.

Nhưng cậu ta vẫn tiếp tục nói, thậm chí còn cố tình nói nhanh hơn để trả đũa.

Phó Nhượng Di trông có vẻ hoàn toàn không muốn nghe, phản ứng gần như bằng không, nhưng lại không có ý định rời khỏi bàn ăn, như thể anh quên mất rằng chân mình có thể di chuyển, rằng anh có quyền từ chối cuộc trò chuyện này.

"À đúng rồi, tôi quên chưa viết thêm, phải bổ sung vào." Chúc Tri Hi dừng lại, cầm bút viết thêm một dòng. "Tôi bị dị ứng lông mèo."

Anh biết.

Ngày thứ ba sau khi chuyển đến, bảy giờ tối, lần đầu tiên họ tình cờ gặp nhau ở thang máy gara, cùng bước vào một thang máy.

Lên đến tầng một, một Omega nữ bước vào, Chúc Tri Hi như có thể ngửi thấy mùi pheromone, cậu lập tức ghé lại gần.

Nhưng rất nhanh, Phó Nhượng Di nhận ra, cậu hướng đến con mèo béo trong lòng cô ấy.

"Trời ơi, nó đẹp quá! Tôi có thể chạm vào nó không? Nó có sợ tôi không?"

Ba chiêu liên tiếp, cậu giành được quyền vuốt ve trong chốc lát, phấn khích đến mức liên tục quay đầu nhìn Phó Nhượng Di.

Phó Nhượng Di lúc đó nhướng mày.

Nhìn tôi làm gì? Tôi có cấm cậu sờ đâu?

Lúc đó, Chúc Tri Hi đang chìm đắm trong niềm vui vuốt ve mèo, tay không ngừng sờ nắn, thậm chí còn không kiềm chế được ham muốn trò chuyện với con mèo, cứ như thể chúng mới là cùng một loài.

Cho đến khi họ đến tầng nhà mình, cậu vẫn lưu luyến vẫy tay chào tạm biệt mèo, hoàn toàn không nhận ra mặt chủ nhân con mèo đã đỏ bừng.

Không biết còn tưởng rằng Beta bây giờ cũng đột nhiên có thể phát ra pheromone rồi.

Nhưng chẳng bao lâu sau khi về nhà, Chúc Tri Hi bắt đầu hắt hơi liên tục, trên mặt cũng nổi mẩn đỏ.

Phó Nhượng Di tất nhiên biết đây là dị ứng.

Thế nhưng lúc đó, anh cầm cốc nước, bước đến, giả vờ thản nhiên nói: "Khuya rồi mà còn bôi đỏ mặt ra làm gì? Tính đi hát tuồng à?"

Đây vốn chỉ là một lời dạo đầu để anh nhắc Chúc Tri Hi rằng trong tủ kệ TV phòng khách có thuốc dị ứng, nhưng Chúc Tri Hi ngu quá, cậu ta thế mà lại hát thật. Tuy nhiên chỉ được hai câu thì đã bị cơn hắt hơi mới cắt ngang.

Cuối cùng, Phó Nhượng Di vẫn phải chủ động lấy thuốc giúp cậu, vì anh không muốn Chúc Tri Hi lục lọi tủ thuốc của mình, càng không muốn cậu nhìn thấy lượng lớn thuốc ức chế bên trong.

"Tôi thích nghe nhạc rock n roll, nhưng cũng thích nhạc giao hưởng..."

"Rồi thì, tôi hơi có thói quen sưu tầm. Tôi sẽ thu thập những món đồ nhỏ vô dụng, như bưu thiếp bạn bè gửi từ khắp nơi trên thế giới, những viên đá xinh đẹp nhặt được trên đường, hoặc vài chiếc lá rụng lung linh... Ngăn kéo của tôi có rất nhiều thứ kỳ lạ."

"Tôi đã làm rất nhiều công việc, nghề nghiệp hiện tại là giám tuyển nghệ thuật, cũng là công việc chính thức nhất mà tôi từng làm."

"Khi học ở nước ngoài, tôi từng mở tiệm thủ công nhỏ, điều hành quán cà phê trong khuôn viên trường. Tôi thích làm tình nguyện viên khắp thế giới, cũng từng là người mua hàng thời trang, thỉnh thoảng làm mẫu bán thời gian, từng đạo diễn phim ngắn, làm ca sĩ tạm thời cho một ban nhạc, nhiếp ảnh gia động vật hoang dã, thậm chí từng quản lý một trạm cứu hộ động vật lang thang..."

Phó Nhượng Di lặng lẽ lắng nghe, nhưng trong đầu lại không tự chủ được mà hình dung ra từng cảnh tượng tương ứng với mỗi câu nói của cậu.

Những hình ảnh đó từng mảng từng mảng ghép lại, ngày càng rõ ràng.

Thậm chí, anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Chúc Tri Hi ở từng nơi, làm từng việc kia.

Đây là lần đầu tiên trong đời, Phó Nhượng Di nhận ra mình có trí tưởng tượng phong phú đến vậy, và anh thậm chí không thể kiểm soát được nó.

Cuộc đời của Chúc Tri Hi dường như đậm đặc hơn người bình thường gấp nhiều lần, trái ngược hoàn toàn với cuộc sống đơn điệu ngày đi làm, tối về nhà của anh.

Vậy nên hiện tại, khi bị ép phải ở cùng anh, bị mắc kẹt trong một căn hộ nào đó ở thành phố S, cậu có thấy nhàm chán không?

"Xong rồi." Chúc Tri Hi mỉm cười đọc hết, kéo chiếc ghế gần nhất bên cạnh anh, ngồi xuống, đẩy tờ câu hỏi đầy chữ về phía trước. "Nhớ được không?"

Phó Nhượng Di không trả lời ngay, mà im lặng hai giây, sau đó vươn tay, như một người hướng dẫn thực thụ, chỉ vào một dòng trên giấy.

Đó là phần mà Chúc Tri Hi đã viết nhưng lại gạch đi cả dòng, trông vô cùng nổi bật.

Phó Nhượng Di đối chiếu với tờ giấy trống của mình, liếc qua rồi hỏi: "Dòng 'Tôi sẽ khóc vì điều gì' này, sao cậu không viết?"

Chúc Tri Hi nằm dài trên bàn, im lặng vài giây, sau đó nhìn anh ta: "Tôi nghĩ không cần viết. Sau khi trưởng thành, tôi gần như chưa từng khóc, nên khả năng xảy ra tình huống này là rất thấp."

"Anh cũng không cần viết." Cậu lại bổ sung một câu, chặn đứng khả năng truy hỏi của Phó Nhượng Di.

Rất nhanh, Chúc Tri Hi ngồi thẳng lại, đưa bút qua: "Đến lượt anh."

Nhưng Phó Nhượng Di lại tỏ ra như một tên nhà giàu có quyền có luật sư, phạm tội rồi mà vẫn tựa lưng vào ghế, không có ý định hợp tác chút nào.

"Tôi không muốn viết."

Chúc Tri Hi không chịu thua, lập tức rút lại bút, cầm lấy tờ giấy trắng kia, ra vẻ như muốn ghi chép.

"Vậy anh nói, tôi viết."

Nhưng cậu đã đánh giá thấp độ khó chơi của Phó Nhượng Di, vì dù hỏi gì, anh cũng đều có thể đưa ra những câu trả lời cực kỳ mơ hồ.

"Anh thích ăn gì?"

"Như nhau."

"Thế có món nào ăn vào là muốn ói không?"

"Có nhiều lắm." Phó Nhượng Di như cố ý làm khó, liệt kê một loạt: "Mỡ động vật, một chút cũng không được; hành, đặc biệt là hành lá; nội tạng, nhất là gan; sầu riêng..."

"Anh nói chậm lại đi, tôi không ghi nhớ hết được."

Sao lại có người phiền phức như thế chứ.

Cậu không nhịn được than thở: "Kén ăn như vậy, nuôi một đứa nhỏ như anh chắc cực lắm nhỉ."

Không biết là câu nào đã chọc giận Phó Nhượng Di, từ đó trở đi, dù Chúc Tri Hi có hỏi gì, anh cũng không thèm trả lời.

Ca sĩ yêu thích? Không nghe nhạc. Bộ phim ghét nhất? Tất cả phim dở. Cuốn sách yêu thích nhất? Không có...

Anh giống như một con mèo ghét bị con người chạm vào hay ôm ấp nhất! Từ chối mọi sự giao tiếp, từ chối bất kỳ sự liên kết nào.

Kháng cự việc mở lòng.

Những gì Chúc Tri Hi làm không phải chỉ là để diễn tròn vai người yêu hoàn hảo trước mặt người khác cùng Phó Nhượng Di.

Những điều đó không có ý nghĩa gì cả. Cậu biết rất rõ, chỉ cần về đến căn nhà chỉ có hai người, Phó Nhượng Di sẽ lập tức giữ khoảng cách với cậu, thậm chí không ở chung một phòng.

Vậy nên, dù chậm lại, thời gian vẫn cứ tiếp tục trôi đi.

[49 ngày 19 giờ 23 phút 09 giây]

Cậu muốn trở thành bạn của Phó Nhượng Di, hoặc ít nhất là một người bạn cùng phòng không quá xa lạ, có một chút kết nối tình cảm cũng được. Ít nhất có thể cùng ngồi trên sofa xem chương trình truyền hình, chạm nhẹ vào tay, khoác vai nhau.

Những điều này tuyệt đối không phải là quấy rối.

"Thế anh có thể nói cho tôi nghe về chuyên ngành của anh được không?" Cậu lại thử hỏi.

"Cậu không cần phải biết."

"Sao lại không cần? Lỡ như tôi gặp đồng nghiệp của anh thì sao? Tôi không thể cứ như một kẻ ngốc mà chẳng biết gì về công việc của anh cả? Người ta thường có cảm tình với người khác vì công việc của họ mà, người chăm chỉ làm việc là những người có sức hút nhất. Nói cho tôi biết đi."

Thực ra, Chúc Tri Hi chỉ muốn nhân cơ hội này để khai thác thêm thông tin từ người này.

Cậu đã tìm hiểu trước đó, mặc dù là sau khi Chúc Tắc Nhiên gửi tài liệu, tất nhiên là trước khi cả hai đã đăng ký kết hôn.

Phó Nhượng Di là Alpha cấp S duy nhất của nhà họ Phó. Số lượng Alpha vốn đã ít, Alpha cấp S lại càng hiếm hoi. Nhà họ Phó không có gene di truyền này, vậy mà lại sinh ra một người như thế, đúng là tổ tiên phù hộ.

Chúc Tắc Nhiên từng trêu chọc chuyện này:

["Sao bọn họ lại đồng ý để cậu ấm Alpha cấp SA của mình kết hôn với một Beta, không truyền lại gene SA? Rõ ràng là có vấn đề."]

Biết đâu anh không được? Hoặc mắc chứng vô tinh?

Chúc Tri Hi không bận tâm. Cậu biết Phó Nhượng Di không phải người xấu.

Dù anh nói chuyện khó nghe, tính cách cô lập, nhưng lối sống lại tốt đến mức không giống một Alpha. Sau khi tan làm, anh hoặc ở phòng gym rèn luyện, hoặc về nhà đọc luận văn.

Chúc Tri Hi từng gặp qua đủ loại người, cũng bị quấy rối không ít lần vì gương mặt trời sinh bố mẹ cho này. Nhưng sống chung dưới một mái nhà, Phó Nhượng Di chưa từng có hành động vượt quá giới hạn với cậu.

Thậm chí, khi cậu về khuya, anh vẫn để đèn sáng. Khi cậu đói bụng nửa đêm muốn xuống cửa hàng tiện lợi, anh bỗng dưng xuất hiện trong phòng khách, nói rằng muốn vứt rác "tiện thể" đi cùng.

Trước đây, Chúc Tri Hi có thành kiến với Alpha.

Vì cậu thấy quá nhiều vụ Alpha lợi dụng rối loạn pheromone mà phát điên, cũng vì những đặc quyền vô lý mà họ được hưởng. Tất cả đều không công bằng.

Nhưng thay vì nhìn Phó Nhượng Di như một Alpha cấp S xuất sắc, cậu càng muốn biết người này đang làm công việc gì, sống cuộc đời như thế nào.

Công việc của Phó Nhượng Di chính là cuộc sống, mà cuộc sống của anh phần lớn cũng là công việc.

Nhờ sống chung, dù không hỏi, cậu vẫn quan sát được nhiều chi tiết.

Thậm chí là những thói quen kỳ lạ.

Ví dụ như anh thích đứng đọc luận văn. Anh sẽ đặt laptop lên quầy bar trong bếp, rót một ly vang đỏ đầy tràn, vừa uống vừa đọc.

Uống rượu khi đọc luận văn, thật quá quái dị. Quái dị hơn nữa là anh càng uống lại càng tỉnh. Bảo sao tủ rượu của anh nhiều đến vậy. Đây có lẽ là thói quen xấu duy nhất của anh.

Đôi khi, Chúc Tri Hi đi ngang bếp, ngửi thấy mùi vang nồng nặc, tưởng anh say rồi. Nhưng khi ngẩng lên, đối phương mặt không đổi sắc, tốc độ nói chuyện bình thường, vẫn sắc bén như cũ.

Ngoài quan sát, cậu còn tìm nhiều cách khác nhau để hiểu rõ Phó Nhượng Di hơn.

Cậu tải về hàng loạt luận văn của Phó Nhượng Di, biết anh từng học tại một trường nội trú danh tiếng. Năm 17 tuổi đã vào đại học, điểm thi vượt xa điểm chuẩn ngành khảo cổ học. Sau đó, anh học thẳng lên tiến sĩ tại một trường đại học hàng đầu, đạt nhiều thành tựu học thuật với lượng trích dẫn cao ngất. 25 tuổi tốt nghiệp, vào làm tại Đại học S, chỉ trong vài năm đã trở thành giáo sư trẻ nhất của viện, thậm chí còn xuất bản một cuốn sách khoa học phổ thông bán chạy.

Đúng là một cuộc đời nhấn nút tua nhanh.

Một người như vậy, thế mà lại bị ép đến mức phải kết hôn giả? Chúc Tri Hi nghĩ mãi không ra lý do. Nhưng Phó Nhượng Di tuyệt đối sẽ không nói, cậu cũng không định làm khó mình với nhiệm vụ địa ngục này.

Cậu chỉ muốn lợi dụng những cuộc trò chuyện này để kéo gần khoảng cách với núi băng lạnh lẽo kia.

Quả nhiên, lấy công việc làm điểm đột phá là quyết định cực kỳ đúng đắn. Phó Nhượng Di bắt đầu giới thiệu lĩnh vực nghiên cứu của mình, dù rất ngắn gọn, chỉ nói lướt qua.

"Bây giờ tôi chủ yếu làm khảo cổ thời kỳ đồ đá mới, đề tài cụ thể thì không cần biết chi tiết đâu."

Anh lại nói thêm: "Trước đây khi đi học, tôi từng làm khảo cổ nước ngoài một thời gian, nhưng mắt không tốt, nên chuyển sang khảo cổ Tây Á, rồi sau đó tập trung vào khảo cổ trong nước. Cậu biết sơ qua là được."

Chúc Tri Hi hào hứng: "Tây Á? Vậy anh từng thực địa ở Ả Rập Xê Út hay Thổ Nhĩ Kỳ chưa? Biết tiếng Ả Rập hay Thổ Nhĩ Kỳ không?"

"Biết một ít."

"Tôi cũng biết một ít!"

Chúc Tri Hi chậm rãi nói bằng tiếng Thổ Nhĩ Kỳ: "Xin chào, tôi là người Trung Quốc, tôi thích chó con và mèo con, còn anh?"

Phó Nhượng Di nhìn chằm chằm vào môi cậu, cố tình đáp: "Không hiểu."

"Được thôi." Chúc Tri Hi nhún vai. "Không hiểu thì càng tốt, tôi vừa lén chửi anh hai câu đấy."

Nghe vậy, khóe môi Phó Nhượng Di khẽ nhếch lên, nhưng chính anh cũng không nhận ra.

Cuối cùng cũng cạy ra được từ miệng anh một ít thông tin, Chúc Tri Hi vừa chăm chú ghi lại, vừa tiếp tục đặt câu hỏi. Cách này thực sự hiệu quả, anh không còn phản cảm như trước, thậm chí chủ động kể về một di tích mà đội của họ từng khai quật.

Anh còn hứng thú đến mức cho Chúc Tri Hi xem ảnh.

Di tích đó không hùng vĩ như tưởng tượng, không đầy rẫy cổ vật quý hiếm. Trông nó chẳng khác gì một cánh đồng bị đào xới. Ai nhìn cũng sẽ thất vọng mà thốt lên: "Hả? Sao trông giống cái hố đất vậy?"

Phó Nhượng Di đã quen với điều đó.

Nhưng Chúc Tri Hi lại khác biệt.

Mắt cậu sáng rỡ, ghé sát vào nhìn kỹ tấm ảnh: "Quá ngầu luôn! Vậy mà cũng tìm ra được... Đây là một di tích đấy! Nghĩ đến việc có biết bao di vật và nền văn minh từng tồn tại ở đây, thật sự quá kỳ diệu! Nếu tôi mà là người khai quật ra nó, chắc vui đến mất ngủ mất. Anh giỏi thật đấy."

Giọng điệu của cậu chân thành đến mức, nếu đây gọi là "diễn", Phó Nhượng Di nghĩ, có lẽ Chúc Tri Hi xứng đáng nhận giải Oscar.

"Đây là thành công của cả đội, không phải của riêng tôi."

"Nhưng anh vẫn rất giỏi."

Chúc Tri Hi muốn xem ảnh cận cảnh hơn, nhưng vô tình chạm nhầm vào màn hình, khiến ảnh bị thoát ra. Khi nhìn vào toàn bộ thư viện ảnh, cậu chợt nhận ra phần lớn đều là những bức ảnh mờ mịt màu đất, có vẻ đều là công trường khai quật.

Cậu bỗng nghĩ đến một câu hỏi từng bị anh phũ phàng từ chối trả lời.

"Vậy... màu sắc yêu thích của anh, có phải là màu của đất không? Giống màu cát và đất trong những bức ảnh này?"

Tưởng rằng lại bị phớt lờ, nhưng Phó Nhượng Di lần này lại trầm ngâm một lát.

"Có lẽ vậy."

Câu hỏi của Chúc Tri Hi khiến Phó Nhượng Di suy ngẫm. Anh thậm chí không nhận ra điều đó.

"Có lẽ nhiều người cảm thấy màu sắc của đất thiếu sức sống, bẩn thỉu, khiến người ta trở nên lấm lem, nhưng tôi không nghĩ vậy. Đôi khi, đất còn tràn đầy sinh khí hơn cả sự sống tươi mới, và đó là một sức sống bao dung, rộng lớn."

Phó Nhượng Di vừa nói xong liền thấy hơi hối hận. Những quan điểm này dường như không cần thiết trong mối quan hệ hiện tại giữa họ.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Chúc Tri Hi lại bất ngờ vỗ mạnh lên cánh tay anh: "Tôi hiểu ý anh!"

"Đất luôn mang đến cảm giác nặng nề, trầm lặng, nhưng nó lại ẩn chứa vô số nền văn minh từng tồn tại và từng rực rỡ. Cho đến tận bây giờ, nó vẫn không ngừng nuôi dưỡng sự sống mới. Rất kỳ diệu, rất tràn đầy sức sống."

Phó Nhượng Di lặng lẽ nhìn cậu.

"Hơn nữa, tôi đã từng thấy đất có màu sắc rực rỡ. Màu đỏ, còn có cả màu tím, rất đẹp, ở một ngôi làng nhỏ tại Mauritius. Khi tôi đến đó, một bà lão đã bôi đất màu tím lên mặt tôi, ngay chỗ này."

Vừa nói, Chúc Tri Hi vừa nghiêng người đến gần, chỉ vào má mình. Dưới ánh đèn, làn da cậu trắng mịn đến mức những sợi lông tơ nhỏ cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng màu trắng của cậu không phải là thứ trắng nhợt nhạt của giấy. Đặc biệt là sau khi tắm xong, mặc đồ ở nhà, co chân ngồi trước bàn ăn, ánh sáng ấm áp chiếu lên má, khiến Phó Nhượng Di không khỏi liên tưởng đến chiếc bánh gạo vừa hấp nóng hổi, tỏa ra làn hơi ấm.

Anh thậm chí còn có thể tưởng tượng được cảnh đất màu tím bôi lên khuôn mặt này.

Ý thức bất giác trôi xa. Đến khi hoàn hồn lại, Chúc Tri Hi đã gạch bỏ một dòng chữ trước đó, điền vào đáp án mới.

Cậu cúi đầu viết rất nghiêm túc, phần sau tai hơi ửng đỏ, giống với màu đỏ do ngón tay siết chặt cây bút tạo ra.

"OK, tiếp theo."

Chúc Tri Hi định tiếp tục làm câu tiếp theo theo thứ tự.

Bỗng nhiên, một âm thanh thanh thuý vang lên—một âm thanh cậu đã nghe thấy rất nhiều lần trong những ngày qua, vô cùng quen thuộc.

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy chiếc vòng ức chế trên cổ tay Phó Nhượng Di, ánh kim loại lạnh lẽo phản chiếu dưới ánh đèn.

Tất cả những câu hỏi đang sắp xếp trong đầu bỗng chốc tan biến.

Cậu ngây người hỏi: "Phó Nhượng Di, pheromone của anh có mùi gì?"

_______________

[Tác giả có lời muốn nói]

- Chương hôm nay dài lắm đó!

- Mọi người đừng trách thầy Phó cứng miệng, kiểu "âm thầm quan tâm" kỳ quặc. Thật ra có lý do. Chúc Tri Hi là người đầu tiên tiếp xúc lâu với anh (Lý Kiệu: "vượt mặt cả tôi luôn rồi"), đơn thuần với tư cách "hai con người," chứ không phải A-B-O, nên đương nhiên anh hơi lóng ngóng, chưa biết cách đáp lại.

- Hai vợ chồng thích hợp làm diễn viên hài, vì về sau họ sẽ call back dữ dội...

Tiểu kịch trường – "Group chat của học trò"

[Thầy Phó đến muộn ư?!!!]

[Tắc đường à?]

[Tui cũng suýt trễ, đi phía sau thầy, bước chân thầy dài kinh khủng, một bước bằng ba bước tụi tui, ai không biết còn tưởng vội đi đầu thai...]

[Được cái dù chỉ trễ 1p thầy vẫn xin lỗi cả lớp, thật hiếm gặp.]

[Chắc vì có gia đình nên động lực dậy sớm cạn rồi, haha.]

[Thầy Phó lấy vợ thật á??]

[Thật mà, mình thấy văn phòng thầy Vương có bịch kẹo cưới, trên tấm thiệp còn in tên thầy, vợ thầy tên đẹp lắm, Chúc Tri Hi.]

[Hai người hợp nhau ghê, tên hay quá trời.]

[Mình biết lý do thầy đi trễ: thầy xách theo hộp cơm siêu dễ thương, chắc do về văn phòng để cất nên đến muộn (tin juan).]

[Trời ơi có gia đình có khác, chúc 99* (nếu sai thì tôi rút lại)]

[Sau này trên người thầy sẽ không tỏa ra mùi pheromone Alpha nữa (trước đây cũng không có) chỉ còn lại mùi "người đàn ông của gia đình thôi"] 

[Thầy Phó không muốn giảng bài nữa, chỉ muốn ngắm vợ thầy!] 

*99 nghĩa là mãi mãi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro