Chương 46: Hẹn Ước Trường Thọ - Về Nhà Tôi Ăn Tết Cùng Chúng Tôi Nhé!
Nhóm học sinh đi phía trước, Phó Nhượng Di do dự một lúc lâu rồi vẫn bước lên, duỗi tay kéo tên xấu xa đang ngã trong tuyết dậy.
Mặc dù anh biết chắc chắn đây là một cái bẫy, vì Chúc Tri Hi tuyệt đối không chỉ trêu chọc anh một lần.
Quả nhiên, ngay khi vừa nắm lấy đầu ngón tay cậu, anh lập tức cảm nhận được một lực kéo mạnh đã được chuẩn bị sẵn, hung hăng giật xuống, muốn kéo anh cùng ngã theo. Nhưng đáng tiếc, đầu óc của tên xấu xa này khá nhanh nhạy, nhưng sức lực lại hơi yếu một chút.
Không hề nhúc nhích. Chúc Tri Hi tròn mắt ngạc nhiên.
Phó Nhượng Di suýt bật cười, ngược lại chỉ giật một cái đã dễ dàng kéo Beta đang ngơ ngác kia đứng dậy. Chúc Tri Hi không kịp giữ thăng bằng, trực tiếp nhào vào lòng anh.
"Cậu cũng khó vớt thật đấy." Phó Nhượng Di cong môi, mang theo chút ý cười.
Lần này đến lượt Chúc Tri Hi ngại ngùng, vội vã thoát khỏi vòng tay anh, nhỏ giọng biện minh: "Dạo này tôi lười tập luyện thôi, từ mai tôi cũng sẽ đến phòng gym đẩy tạ, anh cứ đợi đấy..."
Nhưng Phó Nhượng Di lại cảm nhận được điều gì đó, cúi đầu, khẽ động đậy chóp mũi.
"Anh làm gì vậy?" Anh ghé sát lại gần khiến Chúc Tri Hi hiểu lầm, cậu càng ngại ngùng hơn, liền kéo anh rời khỏi "chiến trường" băng tuyết lạnh lẽo này.
Phó Nhượng Di nhíu mày: "Vừa rồi cậu gặp ai?" Mùi hương rõ ràng như vậy, chắc chắn không phải tình cờ lướt qua.
Chúc Tri Hi giật mình: "Cái này cũng ngửi ra được?" Alpha đúng là chó, ngay cả mũi cũng như chó, nhạy kinh khủng.
"Cậu..."
"Dư Hành." Chúc Tri Hi vội vàng giải thích, "Lúc trả sách tôi tình cờ gặp cậu ta."
Thực ra không phải vậy.
Trước khi đến văn phòng, Chúc Tri Hi đã cố tình ghé qua Học viện Khảo cổ, cậu muốn tìm Dư Hành, nhưng sau một hồi dò hỏi vẫn không thấy người đâu. Trùng hợp là lúc đến thư viện trả sách, cậu tiện thể trò chuyện với quản lý một chút, không ngờ lại đúng lúc gặp Dư Hành vừa tự học xong.
Cậu vội vàng gọi tên Dư Hành, cậu ta vừa nhìn thấy cậu liền lập tức bấm thang máy. May mắn có người khác giữ cửa, nên Chúc Tri Hi mới kịp chen vào.
"Cảm ơn bạn học nhé."
Bạn học giúp giữ cửa thang máy đỏ hết cả tai lên, nhưng Chúc Tri Hi không để ý, cậu cười toe toét chào Dư Hành.
"Ăn bánh bao đậu đỏ không?"
Dư Hành né tránh, nhưng Chúc Tri Hi cứ tươi cười rạng rỡ bám theo sau, nụ cười rực rỡ đến mức nổi bật vô cùng, khiến không ít người ngoái lại nhìn suốt dọc đường.
Hết cách, vừa ra khỏi thư viện, Dư Hành lập tức dừng bước, nghiêm túc nói Chúc Tri Hi: "Cậu không cần đến trước mặt tôi khoe khoang đâu. Sau lễ hội văn hóa, tôi chưa từng đi tìm thầy Phó nữa."
Chúc Tri Hi cười tủm tỉm lùi lại: "Tôi thực sự chỉ muốn mời cậu ăn đồ ngon thôi, nhưng không phải bánh bao đậu đỏ, bánh bướm được không?"
Thế là, chẳng hiểu sao hai người lại ngồi xuống ăn uống cùng nhau lần nữa.
Vừa ăn được một lúc, Chúc Tri Hi đã bắt đầu kêu ca: "Ôi, thực ra thích một người thì có gì sai đâu?"
Dư Hành nhíu mày nhìn cậu.
"Theo đuổi một người cũng không có gì sai cả. Nhắn tin, gọi điện chẳng phải chuyện gì to tát..."
Dư Hành lập tức cắt ngang: "Tôi chưa từng gọi điện! Cũng chưa từng nhắn tin, tôi chỉ... chỉ gửi email thôi."
Chúc Tri Hi nhướng mày, nhìn chằm chằm gương mặt kiêu ngạo kia vài giây: "Vậy à." Cậu bật cười, "Thế thì tôi nói sai rồi. Nhưng gửi email cũng không phải chuyện gì to tát. Có điều, thứ như pheromone ấy, sau này đừng tùy tiện để lộ ra, rất nguy hiểm đấy."
Nghe đến đây, Dư Hành có hơi lúng túng, cúi đầu, đưa tay chạm nhẹ sau gáy.
Chúc Tri Hi cao hơn cậu ta một chút, vừa đủ để trông thấy miếng dán ức chế sau cổ cậu ta, nụ cười của cậu dần phai, nghiêm túc nói: "Cậu nghĩ xem, hôm đó ở trung tâm thương mại đông người như vậy. Nếu có một Alpha nào đó không quen biết bị pheromone của cậu kích thích rồi phát điên lên đánh dấu cậu ngay tại chỗ, thì phải làm sao? Cậu dễ thương thế này, lỡ có Alpha nào ngửi thấy pheromone rồi bám theo cậu thì sao?"
Dư Hành cúi đầu ngày càng thấp, khẽ đá một cái vào không khí, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, cứ nhất quyết không chịu nhìn cậu.
Một lúc lâu sau, cậu ta mới ấm ức nói: "Hôm đó... tôi không cố ý."
"Vừa hay đến kỳ phát tình, lại không mang thuốc ức chế mạnh. Tình cờ nhìn thấy thầy Phó, muốn chào thầy một tiếng, có hơi kích động, thế là... không kiềm chế được..."
Chúc Tri Hi "à" một tiếng: "Vậy hôm đó cậu không sao chứ?"
Dư Hành sững sờ, ngơ ngác nhìn cậu, ánh sáng trong mắt khẽ lay động.
Đột nhiên, như thể vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cậu ta phản ứng lại, biểu cảm trở nên phức tạp. Cậu ta cúi đầu, rồi thoáng nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên tay đối cậu: "Tóm lại, sau này tôi sẽ không xuất hiện nữa! Cậu cứ yên tâm đi, không ai tranh giành với cậu đâu!"
Chúc Tri Hi chỉ hơi nghiêng đầu: "Tôi không nói những lời này với cậu dưới danh nghĩa bạn đời của Phó Nhượng Di đâu."
Dư Hành nhìn cậu: "Vậy thì là gì?"
"Một... Beta tốt bụng từng cùng cậu xem vở kịch dở tệ, cùng cậu ăn bánh bao đậu đỏ?" Chúc Tri Hi cong khóe môi, huých nhẹ vào vai cậu ta, "Chúng ta còn từng cùng nhau vỗ tay cổ vũ đàn em của tôi nữa, quên rồi à?"
"Là cậu ép tôi..."
"Vậy thì trả bánh bướm lại đây." Chúc Tri Hi chìa tay ra, đồng hồ đếm ngược trong lòng bàn tay vẫn đang phát sáng.
Dư Hành trưng ra vẻ mặt không thể tin nổi, chỉ thiếu mỗi móc họng ra trả cho cậu.
"Đùa thôi mà." Chúc Tri Hi vỗ vai cậu ta, rồi thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, trong trường cậu có sinh viên nào không thích Phó Nhượng Di không? Kiểu có thái độ cực đoan ấy..."
"Sao lại hỏi cái này?" Dư Hành có hơi căng thẳng, "Có ai làm chuyện không tốt à?"
Chúc Tri Hi quan sát biểu cảm của cậu ta, trong lòng càng thêm chắc chắn. Cậu lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Thuận miệng hỏi thôi. Dạo trước không phải lốp xe anh ấy bị nổ sao? Thợ sửa xe nói không phải nổ do tự nhiên. Biết đâu có sinh viên nào đó tâm lý bất ổn, cố ý trả thù thì sao?"
Dư Hành nhíu chặt mày.
Thấy không khai thác thêm được gì, Chúc Tri Hi bèn đút tay vào túi quần, "Tôi đi đây."
Vừa đi được vài bước, cậu lại ngoảnh đầu lại, giữa dòng người qua lại mà hét với Dư Hành: "Xém quên mất, mau nói 'Cảm ơn Tiểu Chúc đã mời tôi ăn bánh bướm' đi!"
Nhìn cái người kiêu ngạo kia đỏ bừng mặt rồi quay đầu bỏ đi, cậu mới hài lòng rời khỏi. Lúc đi ngang qua quảng trường nhỏ, cậu quyết định gia nhập hội ném tuyết, còn kết bạn WeChat với không ít bạn học khác.
Thu hoạch được một loạt pheromone kỳ lạ.
Cỡ đó mà vẫn ngửi ra mùi của Dư Hành sao?
"Anh nhạy cảm với pheromone của cậu ta đến vậy à?" Chúc Tri Hi nheo mắt nhìn Phó Nhượng Di, "Giờ trên người tôi chắc chắn có pheromone của rất nhiều người rồi chứ nhỉ? Nhanh thế đã lọc ra được của bạn học Dư Hành rồi à?"
Phó Nhượng Di nhìn chằm chằm cậu: "Cậu thật sự rất giỏi đổ lỗi ngược."
Chúc Tri Hi phủi tuyết trên người: "Tôi là nông dân chăm chỉ, anh mà trêu tôi nữa, tôi không chỉ đổ lỗi ngược nhiều hơn mà còn cày cho anh cả thửa ruộng luôn. *(gốc thành ngữ đánh ngược lại cái bừa, mà bừa là đồ để cày ruộng =]]])
Thế thì tôi sẽ đưa cậu đi đào đất.
"Cuốn sách tôi bảo cậu mượn đâu?" Phó Nhượng Di hỏi.
"Không mượn." Chúc Tri Hi dõng dạc nói.
Phó Nhượng Di không thể tin nổi: "Không mượn?"
"Đúng vậy." Chúc Tri Hi, "Mượn sách gì chứ? Rõ ràng anh chỉ muốn đuổi tôi đi thôi, đâu phải thực sự muốn đọc. Anh nghĩ tôi bị ngu chắc?"
Phó Nhượng Di: "...... Nhưng cậu cũng không trả lời tin nhắn của tôi."
"Cho anh sốt ruột một chút thôi mà, Phó... ồ không đúng, Giáo sư." Chúc Tri Hi càng lúc càng tiến sát, gần như dán vào cánh tay anh, còn nghiêng đầu nhìn anh: "Giáo sư Phó, vừa rồi có phải anh chụp lén tôi không? Tôi thấy anh giơ điện thoại lên đấy, mau đưa tôi xem nào."
Lúc này Phó Nhượng Di mới nhớ ra, liền rút điện thoại từ túi áo khoác.
"Là quay video à? Ơ hình như vẫn đang quay này."
"... Đừng xem."
"Không, tôi phải xem."
Không cản lại được, Phó Nhượng Di đành đưa điện thoại cho cậu xem.
"Quay không đẹp, tôi không biết quay video." Anh chưa từng quay ai bao giờ, tay run run. Chúc Tri Hi lại là dân làm truyền thông chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ không hài lòng, nên anh đã chuẩn bị tâm lý trước.
Xem một lúc, Chúc Tri Hi đột nhiên dừng bước, biểu cảm nghiêm túc.
"Phó Nhượng Di, anh có thêm filter cho video này không? Sao trắng xóa thế, còn hơi mờ nữa?"
Biết ngay mà.
"Không có, chắc là ống kính bị hơi nước làm mờ. Trả tôi đi, tôi đã nói là quay không đẹp mà."
"Không đâu, tôi còn đang định nói sao anh quay tôi đẹp thế cơ." Chúc Tri Hi cười, ngẩng đầu lên, "Có hơi giống mấy video hot trên mạng kiểu hồi ký người vợ quá cố ấy."
Vừa nói xong, cậu lập tức nhận ra có gì đó không ổn, vội đưa tay bịt miệng.
Quả nhiên, sắc mặt Phó Nhượng Di thay đổi, hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn cậu tràn đầy bất lực.
Chúc Tri Hi nhẹ nhàng vỗ vài cái vào miệng mình: "Sai rồi sai rồi, tôi lỡ lời."
Phó Nhượng Di không đáp, chỉ lẳng lặng tiến về phía trước, điện thoại cũng không lấy lại. Chúc Tri Hi lập tức đuổi theo, khăn quàng cổ tuột xuống một nửa, đung đưa phía sau như một cái đuôi dài.
"Hay là chúng ta thay thế mấy từ nhạy cảm đó đi? Thế nào?" Cậu cố gắng luồn tay vào cánh tay của Phó Nhượng Di, ôm chặt lấy anh, "Từ giờ không ai được nói từ 'chết' nữa, cũng không được dùng từ đồng nghĩa, tất cả phải đổi thành 'sống' hết!"
"... Hồi ký người vợ còn sống?" Phó Nhượng Di tức đến muốn bật cười.
Người vợ còn sống, người vợ mà chết rồi vẫn có thể khiến tôi sống dậy vì tức.
"Không được, không được, không biết còn tưởng là tác phẩm tài chính gì đó." Chúc Tri Hi ngẫm nghĩ một chút rồi nói, "Hay là trường thọ đi! Có phải rất may mắn không?"
Phó Nhượng Di: "Cậu nói gì thì là cái đó, dù sao tôi cũng không nói từ này."
"Vậy sao?" Chúc Tri Hi không tin, đảo mắt một vòng, "Vậy lúc tôi đi ngang qua phòng đọc sách, ai là người lén lút chửi 'ngu chết đi được' vậy?"
Phó Nhượng Di: "..."
"Giáo sư đại nhân, lần sau nhớ nói là ngu trường thọ đi được nhé. Vậy thì tôi cũng sẽ nói cười trường thọ đi được, vui trường thọ đi được, no trường thọ đi được..."
Đầu óc Phó Nhượng Di đột nhiên mất kiểm soát, vô thức bay đến lều nhỏ của Chúc Tri Hi, trước mắt hiện lên khuôn mặt đỏ bừng của ai đó, cùng đôi môi hé mở vì không thể thở được.
Tốt nhất là lúc đó em cũng có thể nói ra câu 'Sắp trường thọ rồi' đấy.
Nghĩ tới đây, anh không nhịn được mà bật cười.
Chúc Tri Hi giật mình.
"Anh làm gì vậy? Đột nhiên cười gì thế? Đáng sợ quá."
"Không có gì." Phó Nhượng Di lấy lại vẻ nghiêm túc, liếc cậu một cái, "Cái quy định thay thế từ nhạy cảm này có hình phạt gì không?"
Chúc Tri Hi không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy: "Có thể có chứ, ai vi phạm thì trừ tiền đi."
"Trừ tiền thì bỏ qua."
"Vậy anh muốn gì?"
Phó Nhượng Di: "Giống lần trước cậu nói đấy, đáp ứng vô điều kiện yêu cầu của đối phương." Nói xong, anh vươn tay kéo khăn quàng cổ đã rơi xuống sau lưng, cẩn thận quấn lại cho Chúc Tri Hi.
"Được thôi!" Chúc Tri Hi tỏ ra tràn đầy tự tin, cố ý ghé sát vào anh, vừa đi giật lùi vừa hỏi: "Thế hôm nay tôi đến tìm anh, còn mang đồ ăn ngon cho anh nữa, anh có vui không?"
Lại dùng chiêu này. Phó Nhượng Di nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu, đồng thời còn phải phân tâm trông chừng phía sau.
"Vui trường thọ đi được rồi."
"Anh giỏi thật đấy, bảo sao lại là 'Tiến sĩ chó con'."
"Tiến sĩ gì cơ?" Phó Nhượng Di nhíu mày, không nghe rõ.
"Không có gì." Chúc Tri Hi đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu.
Phó Nhượng Di không kịp phanh, suýt chút nữa đâm sầm vào cậu. Anh theo phản xạ vươn tay giữ lấy cánh tay Chúc Tri Hi, sợ cậu ngã: "Sao thế?"
"Tự dưng nhớ ra hôm qua tôi gọi điện cho ba tôi. Ông hỏi tôi là Tết này có thể đưa anh về nhà tôi đón Tết không." Chúc Tri Hi đưa tay lên gãi má, "Tất nhiên, tôi biết chuyện này không có trong hợp đồng của chúng ta, hơn nữa lại là một dịp đặc biệt..."
"Nhiều người cùng đón sao?" Phó Nhượng Di hỏi.
"Không đâu, bọn tôi không đón Tết với họ hàng." Chúc Tri Hi lắc đầu, gót chân khẽ nhấc lên rồi lại đặt xuống, lặp đi lặp lại, "Chỉ có ba tôi, Đại Chúc, anh, và tôi. Bốn người người chúng ta cùng đón, anh có muốn đến không?"
Một bông tuyết bị gió thổi lên lông mi cậu, Phó Nhượng Di giơ tay phủi đi bông tuyết đó đi, nói: "Tôi sẽ thảo luận với nhà trước."
Chúc Tri Hi cười mãn nguyện: "Vậy chốt rồi nhé! tôi đi báo cáo lại với lão Chúc và Đại Chúc đây."
"Ừm."
Phó Nhượng Di ngại đến nhà Chúc Tri Hi ăn Tết, thậm chí còn thấy nhẹ nhõm hơn so với về nhà họ Phó. Áp lực duy nhất chính là ông anh vợ của mình.
Từ sau lần ở bệnh viện, giờ cứ gặp Chúc Tắc Nhiên là anh có cảm giác như đang đối diện với một đại sứ tuyên truyền kế hoạch hóa gia đình. Cứ như thể ngay giây tiếp theo, anh sẽ bị kéo đi học một khóa giáo dục tránh thai—hoặc trực tiếp trói đi triệt sản luôn. Mà khả năng thứ hai còn cao hơn.
"Anh đang nghĩ gì thế?"
"Nghĩ về anh trai cậu."
"Hả?" Chúc Tri Hi đột ngột kéo tay anh, "Anh ổn không?"
Phó Nhượng Di: "Không, kiểu PTSD."
Chúc Tri Hi bỗng nhiên dừng lại, kiễng chân lên. Hai người đã rời khỏi quảng trường nhỏ từ lúc nào, vừa trò chuyện vừa đi đến dưới tòa nhà Minh Đức, nơi này người qua kẻ lại tấp nập. Hành động bất thình lình của Chúc Tri Hi làm Phó Nhượng Di giật mình, còn tưởng cậu định tục mệnh ngay giữa chốn đông người.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Chúc Tri Hi chỉ đơn giản chìa tay ra, hứng lấy mép áo khoác của anh, rồi dùng ngón trỏ của bàn tay kia chọc nhẹ vào ngực anh hai cái. Phó Nhượng Di còn chưa kịp hiểu chuyện gì, cậu lại chắp hai tay vào nhau, xoa xoa một lúc, sau đó duỗi ngón trỏ và ngón giữa ra, đặt lên hai bên thái dương của anh mà xoa xoa, day day hồi lâu.
"Cậu đang làm gì vậy?"
"Rửa não cho anh." Chúc Tri Hi nghiêm túc đáp, "Lần trước chạm vào Tiểu Vũ, anh đã rửa tay cả nửa ngày. Giờ nghĩ đến cái tên xấu xa như Chúc Tắc Nhiên, đương nhiên phải rửa não rồi."
Nếu không phải vì có quá nhiều sinh viên quay đầu lại nhìn, Phó Nhượng Di rất sẵn lòng để cậu rửa thêm một lúc nữa.
Năm nay Tết đến sớm, nhưng kỳ nghỉ lại đến muộn, bốn ngày sau khi sinh viên kết thúc kỳ thi cuối kỳ, kỳ nghỉ đông chính thức bắt đầu. Điểm số cũng lần lượt được công bố, và tất cả mọi người đều kinh ngạc—Phó Nhượng Di, người luôn được mệnh danh là Diêm Vương sống mùa thi cuối kỳ, vậy mà lần này lại không đánh trượt một ai.
Mọi người đều cho rằng công lao này thuộc về người vợ Beta nổi tiếng chỉ xuất hiện vài lần.
Sinh viên thì được nghỉ, nhưng Phó Nhượng Di thì chưa. Ban đầu, anh đã đăng ký tham gia chuyến khảo cổ thực địa vào mùa thu, một phần cũng để tránh phải về nhà họ Phó ăn Tết. Nhưng sau khi khoa biết chuyện anh mới kết hôn, lãnh đạo liền thể hiện sự quan tâm cấp dưới bằng cách... cắt anh ra khỏi danh sách.
Dù vậy, anh vẫn cảm thấy không yên lòng, nên suốt thời gian qua, anh vẫn luôn hỗ trợ từ xa, giúp giải quyết các vấn đề kỹ thuật. Mãi đến ngày 29 Tết, anh mới chính thức được nghỉ.
Nhưng dạo này, Chúc Tri Hi lại cực kỳ bận rộn. Sáng nào cậu cũng ra khỏi nhà từ sớm, đến tối mịt mới chịu về.
Không biết bận gì, nhưng mấy lần về nhà, trên người cậu không chỉ có mùi lá bạch đàn khó chịu, mà đôi khi còn vương cả mùi của tên tra nam Ủy viên Kế hoạch hóa gia đình—rõ ràng là đã về nhà mẹ đẻ này.
Bản thân bướm hoa hoàn toàn không nhận ra gì cả. Nhưng dưới sức ảnh hưởng của anh, Chúc Tri Hi đã học được cách vừa về đến nhà là đi tắm ngay, sau đó ngoan ngoãn thay đồ ngủ.
Vì không có thời gian hoàn thành nhiệm vụ kéo dài mạng sống hàng ngày, mấy đêm nay, Chúc Tri Hi đều chủ động sang phòng ngủ chính. Cậu sẽ gõ cửa, bước vào, đóng cửa, lặng lẽ lên giường, rồi tựa trán vào lưng anh.
"Buồn ngủ chế..." Cậu rên rỉ như một con rắn nhỏ uể oải, nhưng ngay lập tức khựng lại, "Buồn ngủ trường thọ rồi."
Thế là lại để lỡ mất một cơ hội ra lệnh cho Chúc Tri Hi. Quay đầu lại, cậu đã ngủ mất rồi.
Nhìn cậu mệt mỏi đến mức này, không biết còn tưởng mỗi ngày ra ngoài là để giải cứu thế giới nữa đấy.
Chúc Tri Hi khi ngủ rất yên tĩnh, hơi thở đều đều, nhưng chỉ năm phút sau là đổi tư thế—thường là nằm sấp, mặt quay sang một bên, cái gáy trắng muốt cũng tự nhiên mà hướng về phía anh.
Nhìn chăm chú một lúc lâu, Phó Nhượng Di ghé sát lại, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào da cậu, giải phóng pheromone của mình, lất át tất cả những mùi hương hỗn tạp bên ngoài.
Không còn cách nào khác, đây là bản năng của Alpha.
Trước kỳ nghỉ, kết quả kiểm tra tổng quát từ bệnh viện cũng lần lượt được gửi về.
"Các chỉ số khác đều ổn, chỉ có vấn đề về tuyến thể là hơi đáng ngờ." Lý Kiệu nói qua điện thoại. "Tôi đã hỏi giáo sư Vương, ông ấy xem dữ liệu nội tiết và hình ảnh, cảm thấy rất có khả năng Tiểu Chúc nhà cậu là một trường hợp tuyến thể phát triển tiềm ẩn. Nói đơn giản, tức là tuyến thể có kích thước rất nhỏ, gần như không có chức năng. Nếu thật sự có nguy cơ ung thư, thì cũng cực kỳ khó phát hiện ở giai đoạn đầu. Nhưng đừng lo, giáo sư Vương là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực này, và ông ấy cho rằng ít nhất hiện tại không giống."
"Hiện tại không giống?" Phó Nhượng Di vẫn không yên tâm. "Cậu ấy có tiền sử gia đình, mẹ cậu ấy mất vì ung thư tuyến thể."
"Tôi nhớ mà, cũng đã nhắc tới nó rồi." Lý Kiệu đáp. "Nhưng giáo sư Vương nói bệnh này chủ yếu xảy ra ở Omega, đặc biệt là O đã từng sinh con. Hơn nữa, anh nhắc đến việc cậu ta chảy máu cam, nhưng đó không phải là triệu chứng điển hình của bệnh này. Đừng quá lo lắng, tháng sau quay lại tái khám nhé."
"Chu kỳ tái khám này quá dài." Phó Nhượng Di nói, "Qua Tết tôi sẽ đưa cậu ấy đi khám lại."
"Vậy cũng được. Yên tâm đi, anh nhìn xem cậu ta nhảy nhót tưng bừng như thế, có chỗ nào giống người sắp chết không?" Lý Kiệu qua điện thoại.
"Là người sắp trường thọ." Phó Nhượng Di đáp, rồi cúp máy.
Lý Kiệu cầm điện thoại, ngẩn người vài giây, càng nghĩ càng thấy kỳ quặc, tiện tay đổi luôn biệt danh của Phó Nhượng Di. Dù vậy, nhưng đang là Tết, anh vẫn nghĩ Phó Nhượng Di lại phải về nhà họ Phó, cha không thương mẹ không yêu, thật đáng thương.
[Lý Kiệu]: Này, mai là 30 Tết, có muốn qua nhà tôi uống rượu không? Anh Kiệu của cậu hôm nay phát thiện tâm, quyết định năm nay chọn ngẫu nhiên một Alpha đau khổ để cưu mang, chúc mừng cậu đã trúng tuyển.
[Chồng của Beta sống thọ nhất thế giới]: Cảm ơn, suất quý giá này nhường lại cho Alpha khác đi. Tôi đã về nhà Chúc Tri Hi rồi.
_________________________
【Tác giả có lời muốn nói】
——Tiểu kịch trường: Diễn đàn trường học——
[Cứu mạng, có điểm rồi...]
[Mẹ ơi, tôi không rớt môn!! Fry cho tôi điểm chuyên cần cao như thế này sao?? Tôi cầm mà còn thấy bỏng tay luôn đấy!]
[Fry năm nay đổi tính rồi à? Không phải nổi tiếng trên lớp là thiên sứ, đến kỳ thi lại hóa ác quỷ sao?]
[Biết thế tôi cũng đăng ký học thầy ấy rồi! Tôi bị lão Trương đánh rớt mất rồi!!]
[Cậu có đăng ký được không đã... Lớp của thầy ấy ngày càng khó chọn, năm nay còn không đánh trượt ai, sang năm chắc khỏi mơ có suất.]
[Quả nhiên, Alpha được tình yêu nuôi dưỡng thì không còn chán đời nữa, không thể xuống tay mạnh với sinh viên được.]
[Có vợ rồi đúng là biến hóa thần kỳ.]
[Ủa sao mọi người ai cũng từng gặp vợ của Fry vậy? Trông thế nào? Chun link mau!]
[@Trên, cậu thử vào xem bài đăng cao tầng về chơi ném tuyết ấy. Mấy trang sau toàn ảnh của họ, ôm ôm ấp ấp, đúng kiểu tuần trăng mật luôn.]
[Vợ của Fry đáng yêu thật đấy! Đến con chó vàng của trường cũng có thể tám chuyện cùng cậu ấy. Tính cách cũng siêu tốt, tôi còn tưởng là sinh viên cơ, ai ngờ tốt nghiệp thạc sĩ luôn rồi?!]
[Cả chuyện cái này mà cũng đào ra được luôn à?]
[Có người đã kết bạn WeChat với vợ thầy rồi, còn có người tìm ra tài khoản video blogger của cậu ấy nữa. Trang chủ tràn đầy sức sống, ghen tị quá...]
[Vợ Fry là blogger à?? Vậy sau này có cơ hội được xem thầy Tiểu Phó xuất hiện trên video khoe ân ái không!! Mơ một chiếc video CP!!!]
[Tính cách của Fry chắc khó lắm... Trừ khi có liên quan đến học thuật.]
[Thật sự quá đáng yêu! Xem trang chủ blog của cậu ấy xong là không thoát ra nổi nữa. Tôi quyết định làm mẹ fan của giáo sư mình luôn!]
[Hai người họ đúng là quá hợp nhau, cảm thán lần thứ một vạn.]
[Vợ thầy ấy là Beta, liệu thầy Phó có vì ghen mà ngày nào cũng cắn cắn, liếm liếm, ôm ôm không? Thật khó tưởng tượng gương mặt băng giá đó làm mấy chuyện này.]
[Chắc là không đâu nhỉ? Kết bạn WeChat cũng không sao, thầy Phó chắc không đến mức ấy...]
[Ok, tôi gáy sớm quá. Tôi bị đá khỏi danh sách bạn bè rồi.]
[Tôi cũng... Fry, làm tốt lắm!]
[Tôi cũng bị đá rồi... (Fan CP tan nát cõi lòng)]
[Cảm giác cái bài đăng này cũng sắp gặp nguy hiểm rồi...]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro