Chương 23: Gió Xuân Thổi Qua - Đây, Nốt Ruồi Anh Tìm, Ở Đây Này.
Nghe thấy cách gọi này, Chúc Tri Hi giật mình, đột nhiên mất thăng bằng, suýt nữa thì ngã nhào.
Đây là lần đầu tiên Phó Nhượng Di gọi cậu như vậy.
Nhịp tim của cậu lại một lần nữa tăng vọt bất thường.
Tôi là bệnh nhân, mắc bệnh nặng, dọa như vậy không chịu nổi đâu!
Nhớ lại câu hỏi lúc nãy, cậu chợt nhận ra, Phó Nhượng Di đang trả lời.
[Anh biết tôi là ai không? Mà đã cần tôi.]
[Vợ.]
Chúc Tri Hi không tự nhiên ho khan hai tiếng: "Vậy... vợ anh là ai vậy?"
Vừa nói xong, cậu đột nhiên hơi hối hận, mông lùi về phía sau một chút: "Thôi anh đừng nói nữa, nhỡ đâu anh nói ra một cái tên tôi không hề biết, lộ ra sự thật anh phạm tội đa thê, tôi sợ mình không nhịn được mà đến trường anh... không, hộp thư hiệu trưởng! Tôi sợ mình không nhịn được mà tố cáo anh với cấp trên."
Nhưng câu trả lời đến quá nhanh.
"Chúc, Tri Hi."
Lần này cậu thật sự choáng váng.
Gọi tôi làm gì.
Anh biết là tôi sao?
"...Là tên xấu xa."
"Anh!"
Hơi thở gấp gáp. Chúc Tri Hi tức ngực, nhưng vẫn cố gắng nhịn cơn giận, hỏi vòng vo: "Vậy... vậy kẻ xấu xa bây giờ ở đâu?"
Không biết có phải thuốc đã phát huy tác dụng không, Phó Nhượng Di thậm chí có thể trả lời câu hỏi này một cách rõ ràng: "Ở nhà cậu ấy. Biệt thự lớn đó, lái xe, phải vòng ba vòng mới ra được... khu biệt thự."
Mặc dù không biết đang trả lời cái gì.
"Hả?"
Vòng ba vòng? Cần gì vòng vèo? Nhà tôi đi thẳng một mạch, 200 mét là tới cổng. Đây là nhà ai thế? Nhớ lộn địa chỉ rồi.
Càng nghĩ cậu càng thấy bất lực: "Vậy xin hỏi tôi là ai?"
Có phải là y tá Beta nào đi thực tập ngày đầu tiên, cũng đều nhận được nhiệm vụ cấp độ địa ngục mang tên: hội chứng ác tính kỳ mẫn cảm không vậy?
Nghe thấy câu hỏi này, Phó Nhượng Di nghiêng đầu, dường như cũng sinh ra một chút nghi ngờ.
Một lúc sau, anh hỏi: "Cậu là...Chúc Tri Hi?"
Đáp án đúng, nhưng giọng điệu không chắc chắn, xứng đáng bị trừ điểm.
"Đúng rồi, đồ ngốc. Còn làm giáo sư nữa, ngữ anh thì dạy được ai chứ?"
Lời vừa dứt, vị giáo sư ngốc nghếch đột nhiên đè người xuống, hoàn toàn áp cậu ngã trên giường.
"Ê ê, tôi không có nghi ngờ năng lực học thuật..."
Không nhìn thấy, cũng không có cách nào vươn tay chạm vào, trên người Phó Nhượng Di lúc này, thứ duy nhất có thể chạm đến Chúc Tri Hi chính là cái rọ chống cắn lạnh băng trên mặt. Thế là, vật kim loại vốn dùng để bảo vệ anh khỏi bị tổn thương, lúc này lại trở thành một phần cơ thể của anh, tay anh, môi anh, thay anh mài qua gò má, xương quai xanh, dần dần đi xuống.
"Khoan đã, đừng..." Chúc Tri Hi muốn giãy giụa, nhưng lại bị thanh kim loại nghiền đến run rẩy, toàn thân tê dại, lời nói dở dang cũng biến thành tiếng rên.
Rọ chống cắn tiếp tục di chuyển xuống dưới, rất cứng, rất lạnh, mang theo hơi thở nóng hổi, xuyên qua lớp vải áo hoodie, cọ xát qua xương sườn.
"Phó Nhượng Di..."
Một cảm giác lạ lẫm từ trong cơ thể cậu bò ra, điều này khiến cậu cảm thấy sợ hãi, như thể bị đẩy lên một nơi rất cao, xung quanh chỉ có mây mù lượn lờ, không hề có cảm giác an toàn.
"Đừng cựa quậy, trời ạ..." Cậu chống hai khuỷu tay lên, muốn lùi lại tránh, nhưng điều này lại khiến vị trí tiếp xúc của rọ chống cắn càng trượt xuống dưới.
Eo. Bụng dưới. Xuyên qua lớp vải, Alpha đánh hơi thứ gì đó, rọ chống cắn dịch sang trái một chút, sắp đè lên xương hông.
Anh đột nhiên dừng lại.
"Ở đây..."
Cả người Chúc Tri Hi mềm nhũn, đầu óc như muốn nổ tung: "Cái gì ở đây?"
Phó Nhượng Di không trả lời, chỉ một mực cọ xát xuống dưới, nghiền ép, lực đạo mập mờ.
Cổ họng cậu khô khốc, toàn thân nóng bừng. Không biết từ lúc nào, vai trò của họ đảo ngược — người được an ủi và phục vụ dường như là một người khác.
Một bàn tay vô hình móc lấy sợi dây cuối cùng trong đầu Chúc Tri Hi, có thứ gì đó đang dần dần đứt gãy, ngày càng mảnh mai.
Giọng nói mơ hồ mà ám muội vang lên.
"Nốt ruồi, tôi không nhìn thấy."
Rắc ——
Vẫn là đứt.
Lý trí, giác quan, khả năng tự chủ, tất cả như chuỗi hạt vỡ vụn, tí tách, rải rác khắp giường. Chúc Tri Hi xấu hổ đến cực điểm, theo bản năng muốn che giấu phản ứng sinh lý khác thường, nhất thời hoảng loạn không biết làm sao, thế là trực tiếp khép chặt hai đầu gối lại.
Vậy nên, cái đầu của "chồng giả" bị cậu kẹp chặt, rọ chống cắn chọc đúng nơi cậu muốn giấu nhất.
Hai người cùng đơ một nhịp.
Cứu mạng. Mặt Chúc Tri Hi, đầu óc ong một tiếng như muốn nổ tung, vội vàng tách chân ra: "Xin lỗi xin lỗi..."
Nhưng cái rọ chống cắn đầy hơi nóng lại cứ thế mà nghiền lên, từ trên xuống dưới.
"Ưm..." Cậu vô thức ngửa đầu ra đằng sau.
Điên mất.
"Anh tránh ra, đừng, đừng lộn xộn." Cậu vừa đẩy vừa chặn, còn nhấc chân lên, dùng mũi chân duỗi thẳng đạp vào vai Phó Nhượng Di, cố gắng đá anh ra, nhưng lại không dám dùng quá nhiều lực, sợ kích động Alpha vừa mới bình tĩnh lại.
Hơn nữa lúc này Phó Nhượng Di vẫn đang bị trói tay bịt mắt, rất có thể sẽ ngã xuống.
Nhưng hành động gãi ngứa này cũng chẳng khác gì khiêu khích.
Phó Nhượng Di đột nhiên dừng lại. Vài giây sau, anh thẳng người dậy khỏi tư thế cúi xuống vừa nãy, đầu gối bên trái từng chút từng chút dịch về phía trước, kẹp chặt, ép sát. Nghe thấy tiếng thở nhẹ và dài của con thỏ hư, anh mới lại cúi xuống.
Không rõ là đau hay vì nguyên nhân gì khác, Chúc Tri Hi rên lên một tiếng.
Cậu thở hổn hển, vươn tay ra, ngón tay nắm chặt thanh kim loại của rọ chống cắn như đang nắm cọng rơm cứu mạng. Đầu ngón tay bấu chặt đến mức trắng bệch. Rất nhanh, đầu lưỡi liếm lên, ẩm ướt, mềm mại, linh hoạt, như đang ve vuốt, nhẹ nhàng lướt qua kẽ ngón tay.
Không thể kiểm soát được, Chúc Tri Hi nghĩ đến nụ hôn lúc nãy.
Đầu óc cậu quay cuồng, sợ hãi buông tay. Ngón tay ướt át nắm chặt chăn, lý trí mong manh, bắt đầu theo bản năng cầu xin tha thứ, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.
"Phó, thầy Phó..."
Phó Nhượng Di rõ ràng không nhìn thấy, nhưng lại có thể chính xác từng bước tấn công, không cho bất kỳ cơ hội thở dốc nào, trực tiếp cúi đầu xuống. Thanh kim loại nghiền lên, rất lạnh.
"Lạnh quá! Đừng làm nữa, lạnh quá."
"Lạnh..." Phó Nhượng Di như đang suy nghĩ gì đó, khẽ lặp lại câu nói này.
Chúc Tri Hi còn tưởng anh chỉ đang bắt chước, nào ngờ giây tiếp theo, một luồng hơi thở ấm nóng chợt ập đến. Cậu lập tức mở mắt nhìn qua, không ngờ Phó Nhượng Di... đang liếm cậu thông qua ngăn cách của rọ chống cắn.
"Anh điên rồi! Phó Nhượng Di anh là đồ khốn nạn! Sao anh lại..."
Xấu xa như vậy.
"Lưỡi, nóng."
Eo cậu mềm nhũn, run rẩy dữ dội, không còn sức cũng không có chỗ để trốn.
Sao mọi chuyện lại thành ra như thế này, rốt cuộc ai mới là người đang trong kỳ mẫn cảm chứ?
Tôi không phải Beta sao?
"Không sao đâu." Hơi thở của Phó Nhượng Di vẫn rất nặng nề, tốc độ nói vô cùng chậm rãi, "Tôi sẽ không, làm em đau."
Đau thì không đau, nhưng mà.
Rọ chống cắn, Phó Nhượng Di. Ngày hôm qua, hai từ này trong mắt cậu gắn với hình ảnh hội nghị học thuật nghiêm túc và trang trọng. Nhưng bây giờ...
Đùi của Chúc Tri Hi căng cứng, tay chân co rút lại, cảm giác như có một con rắn đang men theo cổ chân cậu trườn lên, khí thế ngút trời. Cậu cố gắng đè nén những âm thanh chực trào ra từ cổ họng, nhưng chúng vẫn bị ép bật ra, như tiếng rên của chó con bị dẫm phải đuôi, sắc nhọn mà dính dớp.
Giác quan đột nhiên chạm đến một ranh giới nguy hiểm nào đó. Cậu rất sợ, rất muốn dừng lại, nhưng âm cuối khi hô tên anh lại lạc đi. Chúc Tri Hi hoảng sợ ngẩng đầu lên, cố ngửa ra đằng sau, tay cậu nắm chặt vai Alpha, muốn mượn lực trốn thoát ra ngoài nhưng không thoát được.
Chẳng bao lâu sau, kẻ xấu xa bịt mắt ngẩng đầu lên, như xuyên qua lớp vải của bịt mắt để nhìn cậu, hai giây sau thè đầu lưỡi ra, liếm liếm khóe môi ẩm ướt.
"Anh!"
Xong rồi.
Tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, thậm chí cậu còn nếm được vị tanh đó.
Tôi cứ thế này mà sa đọa sao? Sa đọa dưới sự quyến rũ của một Alpha đang trong kỳ mẫn cảm.
Một Beta chính trực, một con người cấp cao không bị ảnh hưởng bởi pheromone, bị dụ lên giường thì không nói, không ngờ lại còn là người đầu hàng trước. Điều này thật sự đúng sao?
Cậu bất lực mở mắt ra, rồi lại xấu hổ nhắm mắt lại. Đợt sóng đó không tan ngay, vẫn còn dư chấn, từng đợt từng đợt xô vào những lỗ chân lông đang run rẩy.
Cậu chưa kịp định thần thì Phó Nhượng Di đã bắt đầu áp sát tới, đầu chui vào lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cậu, dụi dụi đầu vào nó, mãi cho đến khi phần gáy nóng rẫy của anh dán sát vào lòng bàn tay đang đếm ngược thời gian của cậu.
"Sờ tôi." Phó Nhượng Di thở hổn hển yêu cầu.
Chúc Tri Hi né một cái, nhưng cái gáy của tên đó lại theo sát bản năng mà nhích lên.
Cậu vừa chột dạ vừa cảm thấy áy náy vô cùng. Cả buổi chiều cậu tự xưng là "chăm sóc" người ta, nhưng lại mắc lỗi sai hết lần này đến lần khác, khiến Phó Nhượng Di khó chịu, đau đớn, vô cớ chảy bao nhiêu là nước mắt, càng lúc càng đi lệch khỏi Phó Nhượng Di chân chính.
Mà cậu, rõ ràng là người có lý trí, lại bị phục vụ, bị lấy lòng, như thể đang bắt nạt và lợi dụng một Alpha đáng thương trong kỳ mẫn cảm vậy.
Nghĩ đến đây, Chúc Tri Hi xấu hổ đến cực điểm, đôi môi vốn đã sưng đỏ suýt nữa bị cắn rách.
"Vợ." Phó Nhượng Di lại gọi cậu như vậy, cọ vào tay cậu, "Sờ tôi, khó chịu lắm."
Đừng nói nữa, câm miệng đi.
Mọi việc thành ra thế này, cũng không phải hoàn toàn không có lỗi cậu. Nếu cậu không làm sai thứ tự, có lẽ Phó Nhượng Di đã bình tĩnh lại từ lâu rồi.
[Đây là thuốc mới, cậu lại không làm theo chỉ dẫn y tế... Nếu không thì nhốt anh ta lại, kệ đi, cứ vậy thôi, cũng không phải lần đầu, không chết được đâu.]
Không chết được.
Nhốt lại, dùng thuốc, dùng kim tiêm, dùng dao nhỏ... chỉ cần "không chết được" là được.
Mỗi lần đều như vậy sao?
Như chuột bạch, bị cho uống thuốc, bị tiêm, bị quan sát, chờ hiệu quả. Có thể là hồi sinh, cũng có thể tệ hơn, co giật vài cái, ngã trong tủ kính phòng thí nghiệm.
Chúc Tri Hi đột nhiên không muốn tiêm cho anh những liều thuốc mạnh nữa.
Nói trắng ra, cái bệnh này chính là do lạm dụng thuốc quá nhiều!
Cậu hít sâu một hơi, tay đặt lên gáy Phó Nhượng Di, nghiến răng, nhẹ nhàng xoa xoa khối tuyến thể nóng hổi đó, tay còn lại thì do dự không biết phải làm gì.
"Thầy Phó, tôi không phải Omega, không có biết có tác dụng gì không... nhưng mà..."
Cậu không biết nên nói gì tiếp theo, giờ có nói gì cũng không thấy trong sạch lắm.
Kệ đi.
Cứ vậy đi, coi như kéo dài mạng sống vậy.
.......................................
Phó Nhượng Di phát ra một tiếng thở dài thật sâu, dán lên má cậu, gọi tên cậu: "Chúc Tri Hi..."
Anh dán bên trái xong, lại quay sang bên phải, thanh kim loại chọc qua chọc lại trên má cậu. Một nửa như thú hoang, một nửa lại thuần khiết như trẻ con. Sự trái ngược này thật sự quá vô lý. Sau vài lần thử, Chúc Tri Hi mới nhận ra, hình như anh muốn hôn.
Nhưng miệng vẫn còn bị nhốt trong lồng.
Nghĩ đến hôn, mặt Chúc Tri Hi đỏ hơn, cả người thấm đẫm mồ hôi.
"Không được."
Nụ hôn đầu đã mất, lần đầu tiên dưới sự giúp đỡ thân trai thân thiện của người khác đạt được hòa hợp lớn của đời người cũng đã mất, còn muốn lấy nụ hôn thứ hai của tôi nữa sao? *(câu này tác giả dùng thuật ngữ ám chỉ, giải thích cx lằng nhằng, hiểu đơn giả là bị lấy mất nụ hôn đầu thôi)
Đừng có mơ.
Cậu cố né tránh mãi, đến mức hơi thở rối loạn, nhưng Phó Nhượng Di vẫn không chịu buông tha. Hai khuôn mặt đỏ bừng tỏa hơi nóng như chơi trò trốn tìm, cọ qua cọ lại, cậu tránh anh đuổi. Chúc Tri Hi sốt ruột, "ai da" một tiếng, ai ngờ không cẩn thận làm tuột dây đeo bịt mắt bên tai phải của Phó Nhượng Di.
Thế là khăn che mắt rơi xuống. Khóe mắt ửng đỏ, dấu hằn bên má do bịt mắt, và toàn bộ khuôn mặt của anh đều hiện rõ mồn một.
Phó Nhượng Di lúc này đẹp một cách thật sống động.
Tóc mái anh bị mồ hôi thấm ướt đẫm, không còn gọn gàng như thường ngày, thậm chí còn hơi lôi thôi. Nhưng anh tươi mới, tràn đầy sức sống, không che giấu dục vọng trong lòng, cũng không hề giả vờ mình không cần yêu hay không cần được yêu.
Mồ hôi trong suốt chảy xuống. Anh như đang tan chảy. Anh nói: "Nhìn thấy em rồi..."
Không ngờ anh lại cười, đôi mắt trong veo sáng ngời. Mặt hồ tan băng, bị gió xuân thổi qua, gợn lên những cơn sóng mềm mại, lấp lánh ánh nước.
Nụ cười của anh quá đỗi dịu dàng, quá đỗi trong sáng, khiến Chúc Tri Hi sững lại, ngây người trong một lúc
Quá tệ rồi.
Ý chí tệ hại, khả năng tự kiểm soát tệ hại, nói là giúp đỡ nhưng thực chất chẳng thể nào làm cho tâm như nước lặng, dễ dàng dao động.
Rõ ràng bọn họ đã ôm rất chăt, nhưng Phó Nhượng Di hình như vẫn đang rất bất an, vùi vào vai cậu ngửi không ngừng. Điều kỳ lạ là, họ càng sát gần, anh càng dường như càng bất an hơn.
"Ngửi không thấy..." Thanh kim loại của rọ chống cắn gần như chạm vào gáy Chúc Tri Hi, "Tại sao..."
Lạ thay, trái tim Chúc Tri Hi cũng như bị thứ gì đó lấp đầy, căng tràn đến phát đau, sắp sửa nứt vỡ.
"Ngửi không thấy." Cậu nhẹ nhàng lặp lại.
Tôi cũng vậy mà.
"Vì tôi là Beta mà." Chúc Tri Hi trả lời ngắt quãng, cố gắng đè nén cảm xúc và hơi thở, giọng rất khẽ, "Anh, anh có phải... nhầm tôi với người khác không?"
Tôi đâu phải đối tượng trong kỳ mẫn cảm của anh. Pheromone của anh sẽ không bị tôi ảnh hưởng, anh cũng sẽ không bị tôi dẫn dụ.
Tôi còn ở đây giúp anh dọn dẹp tàn cuộc nữa.
Chúc Tri Hi lại cảm thấy mình là một vị thánh.
Nhưng Phó Nhượng Di nhanh chóng phá vỡ liên tưởng lệch lạc của cậu, lo lắng bất an lặp đi lặp lại tên cậu: "Chúc Tri Hi, Tri Hi..."
Hóa ra vẫn nhận ra người.
Nhưng sao lại gọi tôi như vậy? Cứ, cứ thoải mái thế sao? Cậu nghiến chặt răng.
Thật ra cũng khá thoải mái đấy. Một tiểu nhân khác trong đầu cậu nhảy ra phản bác.
"Đừng gọi tôi nữa." Tai cậu đỏ đến mức có ảo giác như chỉ cần bóp nhẹ là sẽ rỉ máu, gần như hòa cùng màu với nốt ruồi trên mí mắt cậu. Tay cậu mỏi nhừ, nửa dừng nửa không, giọng mỏng manh như đang cầu xin, "Anh có thể đừng gọi tên tôi nữa được không, tôi thật sự..."
"Không được, không được." Phó Nhượng Di khàn giọng nói, "Chỉ có em thôi."
Hỏng rồi. Tim thật sự sắp nhảy ra ngoài.
Hơi thở Phù Nhượng Di nặng hơn, mỗi chữ thốt ra đều như tiếng rên rỉ trầm khàn, gợi cảm chết người. Anh hoàn toàn không nghe khuyên, cứ lặp đi lặp lại, hơi thở càng lúc càng gấp gáp.
"Vợ, vợ..."
Ai cho anh gọi thế! Lại còn lúc này.
Phó Nhượng Di ghé sát tai cậu, phả ra hơi nóng ẩm ướt: "Tay..."
"Tay?"
Còn tay nữa! Chúc Tri Hi nổi tính trẻ con: "Anh còn dám nói, tôi thật sự gửi anh đi làm công ở quán cà phê mèo đấy!"
Phó Nhượng Di cúi đầu, dùng rọ chống cắn cọ vai vào cậu: "Cổ tay đau."
Cổ tay?
Lúc này cậu mới nhớ ra, Phó Nhượng Di vẫn luôn bị trói chặt bằng dây còng tay. Dây trói này càng giãy càng chặt, Phó Nhượng Di không ngoan chút nào, chắc chắn vẫn luôn giãy giũa, sao mà không đau cho được.
Nhưng.
Nhớ lại cảnh không lâu trước đó bị anh đè xuống sàn, Chúc Tri Hi vẫn hơi sợ hãi.
"Rách rồi..."
Nghe câu này, Chúc Tri Hi hoảng lên, "Rách rồi sao?" Cậu vội vàng lau tay vào quần áo, cúi xuống kéo đôi tay bị trói của Phó Nhượng Di lên, cẩn thận kiểm tra.
Chưa rách, nhưng đúng là đã đỏ lắm rồi.
Nhìn đôi mắt ướt át này, lại nhìn một thân chật vật của mình, Chúc Tri Hi quyết định kéo anh vào phòng tắm trước, vừa tháo trói vừa tiện thể tắm nhanh cho cả hai.
Đây không phải việc đơn giản. Giờ cậu chẳng còn sức để đỡ người vào phòng tắm, chỉ có thể nửa dỗ nửa lừa.
"Tắm một chút đi." Cậu đỡ người dậy.
"Đừng, đi."
"Không đi, tôi... chúng ta cùng nhau." Chúc Tri Hi nói xong liền muốn cắn lưỡi tự sát, nhưng cậu vẫn cứng đầu dụ dỗ, tay đặt lên gáy anh, "Anh xuống đi, tôi cùng anh đi tắm."
Phó Nhượng Di nghe lời hơn cậu tưởng rất nhiều, thật sự ngoan ngoãn đi theo. Sàn phòng tắm đầy những hạt pha lê vương vãi, sợ anh dẫm phải, Chúc Tri Hi rất cẩn thận nắm tay anh, dẫn vào, đóng cửa kính lại.
Đứng nghỉ một lúc, cậu xả nước nóng, mở vòi sen, không kịp cởi đồ cho mình, vòng ra sau lưng Phó Nhượng Di giúp anh tháo dây trói tay.
Để phòng ngừa, cậu giữ lại nửa nút dây, buộc lên khuỷu tay Phó Nhượng Di, đầu còn lại buộc vào vòi nước, kéo chặt. Nếu anh lại phát tác, ít nhất cậu có thể chạy, còn anh thì chạy không được.
Nhưng Phó Nhượng Di ngoan hơn cậu tưởng nhiều, không phản kháng chút nào, chỉ ép cậu vào tường, dòng nước ấm từ trên cao chảy xuống, như mưa rơi trên người bọn họ. Tính công kích và dục vọng chiếm hữu của Phó Nhượng Di như trôi theo dòng nước ấm, hơi nóng bốc lên làm anh mềm ra, lột bỏ lớp vỏ bọc cứng rắn, để lộ phần nhân yếu ớt bên trong.
Một lúc lâu sau, anh cúi đầu, giọng nói rất khẽ.
"Xin lỗi..."
Chúc Tri Hi đang tập trung bóp sữa tắm để tạo bọt, nghe thấy ba chữ này, tay cậu ngừng lại, thở dài.
Cậu bôi hết đống bọt trắng lên ngực Phó Nhượng Di, rồi ngẩng mặt lên, rất nghiêm túc nói: "Anh không có lỗi với tôi đâu."
Thật đấy, cứ luôn như vậy.
Khi cậu còn chưa kịp an ủi thì anh đã nói cảm ơn. Khi cậu không hề bị tổn thương——ít nhất cậu tự thấy vậy, thì anh lại nói lời xin lỗi.
"Phó Nhượng Di, anh đừng như vậy, tôi đều..."
Nhưng lời cậu bị cắt ngang.
Rất đột ngột, như thể có cơ chế bí mật nào đó bị kích hoạt, Phó Nhượng Di đột nhiên bắt đầu tự kiểm điểm bản thân: "Điều này, không đúng."
Anh thậm chí không nhìn vào mắt Chúc Tri Hi. Đôi mắt anh trống rỗng vô hồn.
"Tôi... rất xấu xa."
Bỗng Chúc Tri Hi cảm thấy bất an, như vừa mơ thấy mình bước hụt chân. Qua làn sương trắng mờ, cậu nhìn vào cánh tay tự do duy nhất của Phó Nhượng Di.
Có khoảnh khắc cậu thoáng nghĩ đến bốn chữ "bất chấp thủ đoạn", nhưng giây tiếp theo, cậu tự nhủ trong lòng: Nếu đây là một dạng bất chấp thủ đoạn thì tốt quá rồi. Ít nhất thì Phó Nhượng Di sẽ không cảm thấy đau khổ.
Nhưng mà không phải, rõ ràng anh đang rất đau khổ, Chúc Tri Hi cảm nhận được.
Anh trông hoang mang và đau đớn: "...Tôi cũng không muốn như vậy."
"Không phải." Cậu rời khỏi góc tường, nhẹ nhàng nắm lấy tay Phó Nhượng Di, chủ động tiến đến gần anh hơn, cùng anh bước vào "cơn mưa" này.
"Không phải như vậy." Cuối cùng cậu vẫn ôm lấy người vừa đáng thương vừa ướt sũng này, "Đây không phải lỗi của anh, anh chỉ... bị bệnh thôi."
"Em sẽ ghét tôi." Phó Nhượng Di ngây ngốc trả lời.
"Ai, ai nói chứ."
"Tôi không thích bị đối xử như vậy, em cũng... sẽ không thích." Anh chậm rãi nói, "Tôi ghét bản thân tôi."
"Phó Nhượng Di." Chúc Tri Hi thực sự tức giận: "Sao anh cứng đầu thế, hơn nữa suy luận kiểu này không đúng, sao anh biết tôi..."
Không thích chứ?
Tôi đã thế này thế kia, mấy lần rồi. Miệng người có thể nói dối, nhưng chú chim nhỏ thì tuyệt đối không.
Cậu không nói ra được, chỉ khẽ vuốt ve những vết thương chồng chất của Phó Nhượng Di. Chúng như những trang sách xếp lên nhau, mãi mãi không thể lật hết.
Phó Nhượng Di vẫn không khá lên được, anh vẫn lẩm bẩm một mình, như rơi vào vòng xoáy tự hành hạ bản thân, không tỉnh dậy nổi, cũng không thoát ra được. Chúc Tri Hi cảm thấy rất bất lực. Cậu như đột nhiên mất đi thiên phú, mất đi ma thuật làm người khác vui vẻ, trở nên ngốc nghếch không biết phải làm gì tiếp theo.
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu buông tay, rút lại cái ôm này.
Phó Nhượng Di đột nhiên im lặng, nhíu mày, vươn bàn tay còn cử động được ra, khẽ kéo nhẹ tay áo Chúc Tri Hi.
Nhưng Chúc Tri Hi lại gạt tay anh ra. Cậu lau nước trên mặt, vuốt tóc mái ướt ra đằng sau, hít sâu một hơi, kéo vạt áo hoodie bẩn và ướt sũng của mình lên. Làn da trắng nõn bại lộ trong không khí, những giọt nước men theo làn da chảy dọc xuống.
"Anh vừa nãy... không phải vẫn luôn tìm thứ này sao?"
Cậu dùng răng cắn vạt áo, kéo ngón trỏ của Phó Nhượng Di qua, dẫn dắt anh mò mẫm trên chiếc bụng mềm mại, tìm được rồi thì dừng lại, dùng chút lực, đè ngón tay anh ấn xuống, cắn áo, lời nói không rõ: "Đây, nốt ruồi anh tìm, ở đây này."
"Ở đây." Phù Nhượng Di vẫn ngây ngốc, cúi đầu, ngoan ngoãn chọc một cái.
"Ừ, vui chưa?" Cậu nói ngọng nghịu, ngậm áo hỏi, cũng ngẩng đầu lên lén nhìn anh.
Phó Nhượng Di hình như thật sự rất tò mò với nốt ruồi này, còn cào nó hai cái, làm Chúc Tri Hi co eo lại.
"Nhột..."
Đây là câu dẫn trắng trợn. Chúc Tri Hi trước giờ dù vẫn luôn đơn thuần, nhưng hiện tại cũng đã cùng một Alpha chịu tra tấn lâu năm trải qua kỳ mẫn cảm, cậu rất rõ là điều này rất nguy hiểm, nhưng cậu không còn cách nào khác để có thể đánh lạc hướng, cậu thực sự chỉ muốn kéo Phó Nhượng Di ra khỏi những vết thương do hồi tưởng về quá khứ mang lại mà thôi.
Vì thế, lý trí lại sụp đổ lần nữa cũng nằm trong dự liệu của cậu.
Vị tiến sĩ chó sói hết buồn rồi, bây giờ lại bắt đầu ngửi ngửi.
"Không có, pheromone..."
Thật là.
Cậu vốn đã nghẹn đến mức khó chịu, nghe câu này càng không vui, giơ tay gạt đầu Phó Nhượng Di: "Tôi vốn dĩ không có! Tránh ra, đừng coi tôi, ư... thành Omega."
Lần này Phó Nhượng Di lại trả lời rất nhanh.
"Ghét Omega."
"... Hả?"
Chưa kịp hiểu ra, đột nhiên một trận hoa mắt chóng mặt kéo đến, cậu lại bị lật người. Gò má nóng rực bị ép lên nền gạch phòng tắm, lạnh đến mức đầu óc quay cuồng, cậu mơ màng, rên rỉ như mèo, giống một Alpha trong kỳ mẫn cảm, hoặc Omega trong kỳ phát tình, tóm lại không giống Beta.
Rõ ràng không ngửi thấy chút pheromone nào, nhưng cậu như bị bầu không khí đặc quánh gần nhỏ giọt này bao bọc, thành một con bọ nhỏ trong hổ phách, không thoát được, không tránh được, hoàn toàn bị niêm phong.
Đây là sai, không đúng, vượt xa ranh giới an toàn họ từng thỏa thuận, nhưng cậu không cảm nhận được gì nữa, chỉ còn lại chút thính giác là hoạt động. Cậu cố gắng lắng nghe, những câu chữ mơ hồ như bị ngăn cách bởi một lớp kính mờ. Nhưng chẳng có logic gì, hoàn toàn không hiểu nổi.
Tác dụng phụ sao? Lại bắt đầu [mê sảng] rồi?
"Mèo con cùng ăn cơm... rất đáng yêu."
"Cái đó, khó dùng lắm, muối rắc không ra."
Muối gì chứ? Thật sự nấu cơm à.
"Đáng lẽ phải là tôi, dắt nó, chơi với em. Bãi cỏ... đĩa bay."
"Ghét, Omega."
Lại nói cái này.
Hừ, anh tốt nhất là nên thật sự ghét Omega đấy.
"Em, đeo cái đó, rất đẹp."
Câu này đặc biệt mơ hồ, không nghe rõ, vì lúc nói, hơi thở nóng bỏng của anh phả thẳng vào lỗ tai Chúc Tri Hi.
Chúc Tri Hi nghiêng đầu muốn tránh, ai ngờ bàn tay còn cử động được của Phó Nhượng Di đột nhiên giơ lên, chẳng chút có chút ý tứ gì véo mặt cậu, còn vô tình che miệng cậu. Cậu gấp đến mức dùng hai tay gỡ, nhưng không đủ sức, ngạt thở đến tê dại toàn thân, đành phải cắn một phát lên tay Phó Nhượng Di, lực không mạnh, nhưng dấu răng vừa khéo bao quanh nốt ruồi ở hổ khẩu.
Cánh tay đó cuối cùng trượt xuống, ôm lấy eo Chúc Tri Hi. Phó Nhượng Di từ phía sau ôm cậu thật chặt thật chặt.
Anh vẫn nói năng lung tung.
"Dì nói, đừng ôm...bọn trẻ ở đây."
Hai chân Chúc Tri Hi run lập cập, người mềm nhũn như tan thành nước, chỉ có thể nương nhờ Phó Nhượng Di để không quỳ xuống. Cậu căn bản không nghe lọt mấy lời dính nhớp này.
"Nơi này rất an toàn, mềm mềm, nhiều quần áo, còn có lông, có mùi dễ chịu... không có pheromone."
Đồ khốn. Lại pheromone.
"Chúc Tri Hi..."
Cậu không thể khép nổi đôi môi đang mở, thở hổn hển, trong lòng phản bác.
Ừ ừ ừ, Chúc Tri Hi. Chúc Tri Hi không trong sạch, nửa đẩy nửa thuận, bị sắc làm mờ trí, mềm lòng còn mềm chân, là một chú chim nhỏ rất nhạy cảm dễ bị dụ, nhưng vẫn là Beta. Beta chính là Beta, không có chút pheromone nào. Từ bỏ đi.
Phó Nhượng Di hít hít mũi, cúi đầu, dùng rọ chống cắn cọ vào hõm vai cậu, giọng trầm trầm, lẩm bẩm câu cuối cùng.
"Chúc Tri Hi... thỏ ngoan. Không giống như những người khác."
[Tác giả có lời muốn nói]
Phỏng vấn Tiểu Chúc: Chào Tiểu Chúc.
Tiểu Chúc: Chào! (Nhiệt tình chào hỏi, nhưng vì mệt lắm, vừa dọn xong chiến trường càng mệt hơn nên thở hổn hển, ngồi xuống) Chào buổi tối mọi người!
Phỏng vấn: Vừa nãy cảm giác thế nào?
Tiểu Chúc: Ừm... khá tốt, chỉ là mệt quá, sau đó tôi chẳng còn sức đứng nổi, ngâm trong bồn tắm lâu đến suýt ngất (Thầy Phó còn bị trói bên cạnh nhìn), lúc tỉnh dậy rồi lại phải thay quần áo, dỗ anh ta về, anh ta còn cứ dùng cái rọ chống cắn đó chọc miệng tôi, bảo lên giường anh ta không lên, phải tôi lên anh ta mới lên, ôm tôi đến mức thở không nổi, đợi anh ta ngủ rồi mới tách ra. Mệt quá, mệt quá, lần sau kiên quyết không làm nữa. Việc này tôi không làm nổi. (Thở hổn hển)
Phỏng vấn: Vất vả rồi, cho hỏi chút, cậu có nghĩ đến chuyện sau khi tỉnh lại sẽ thế nào không?
Tiểu Chúc: ? Ừm? Tỉnh lại?
Phỏng vấn: Đúng vậy, sau khi Phó tiên sinh tỉnh táo ấy.
Tiểu Chúc: !!! Trời ơi...
Giật mình một cái. Tiểu Chúc tỉnh dậy, trán đầy mồ hôi.
Sợ chết khiếp, hóa ra là ác mộng thôi. Tiểu Chúc hừ hừ hai tiếng, ôm chăn ngủ tiếp, hoàn toàn quên mất một sự thật——con người sớm muộn gì cũng phải tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro