Chương 88
Thang Kha bị đánh tới ngốc, ngây ra tại chỗ.
Hoa Thì chỉ mặt gã, tức đến phát run: "Tôi đánh anh trước rồi sẽ tới lượt Đường Tuấn Vân!" Nói xong liền muốn bước ra tìm tình địch. Thang Kha phục hồi tinh thần, biết Hoa Thì muốn làm gì, sợ y lao ra phá hỏng kế hoạch liền lập tức kéo Hoa Thì lại.
Thang Kha áp Hoa Thì lên tường, ngón tay đặt lên môi cậu, nói: "Nhỏ giọng một chút."
Hoa Thì giật mình, lại nói: "Cái gì? Sao tôi phải nghe lời anh?"
Thang Kha nở nụ cười, đè lại vai Hoa Thì, để cậu nghe kĩ tình huống bên ngoài.
Cao Bá Hoa nói với Du Chiêu và Khuất Kinh: "Hai vị vẫn còn cãi vã sao? Vụ ly hôn này xem chừng thật thú vị."
Đường Tuấn Vân lúng túng nói: "Tiên sinh Cao, chuyện này cũng đâu có liên quan gì tới ngài?"
Cao Bá Hoa hỏi: "Ồ? Xin hỏi anh là...?"
"Tôi..." Đường Tuấn Vân nhớ ra mình nhận tiền người ta để diễn, lập tức đáp, "Tôi chính là tiểu tam vô liêm sỉ không cần mặt mũi."
Cao Bá Hoa cười nói: "Ồ, rất thú vị! Hiếm khi gặp được người thẳng thắn như vậy. Chúc anh và Khuất Kinh hòa hảo viên mãn!"
Du Chiêu không cam lòng nói: "Lúc trước anh còn chúc phúc tôi và Khuất Kinh đấy. Thật đúng là tam tâm lưỡng ý*."
(*) Tam tâm lưỡng ý: ba tâm hai ý, không rõ ràng, lập lờ
"Tam tâm lưỡng ý là Khuất Kinh, không phải tôi." Cao Bá Hoa chậm rãi nói, "Nhưng Khuất Kinh là anh trai tôi, anh ấy thích ai tôi sẽ chúc phúc với người đó. Không phải nên như vậy sao?"
Khuất Kinh lạnh nhạt nói: "Tôi cũng sắp bị cậu đưa vào tù, có thể vui nổi sao?"
Cao Bá Hoa cười đáp: "Chỉ cần anh là anh trai tốt của tôi, sao tôi nỡ làm vậy chứ?" Gã ngừng lại nửa giây, "Anh suy nghĩ kĩ đi." liền rời đi.
Hoa Thì cuối cùng cũng hiểu ra, lẳng lặng chờ Cao Bá Hoa rời đi mới từ hành lang đi ra. Du Chiêu và Khuất Kinh nhìn thấy Hoa Thì liền kinh ngạc: "Sao cậu cũng ở đây?"
Hoa Thì nói: "Còn không phải là vì hai người à!"
Hoa Thì vì theo dõi Cao Bá Hoa nên mới theo tới đây. Cậu vừa mới tra được manh mối về gia đình Cao Bá Hoa, liền kể cùng bọn họ.
Trên thực tế, quan hệ giữa anh em Cao Bá Hoa và Cao Phong Hoa cũng không hòa thuận. Cao Phong Hoa cũng muốn thừa kế nhà họ Cao, nhưng cô ta chỉ là một nữ beta, danh tiếng không sánh được với Cao Bá Hoa.
"Bọn họ đều là người nhà họ Cao, nói không chừng..." Hoa Thì ngừng một chút, "Chưa biết chừng Cao Phong Hoa có biện pháp đối phó với Cao Bá Hoa thì sao? Huống hồ, cô ta là người muốn đối phó với Cao Bá Hoa nhất."
"Nhưng mà," Khuất Kinh lắc đầu, "Cô ta vẫn luôn bị Cao Bá Hoa áp một đầu, chỉ sợ cũng không dùng được."
"Đúng vậy..." Hoa Thì không thể phủ nhận.
"Xem ra, nhà họ Cao cũng chướng khí mù mịt." Tâm tình Khuất Kinh có chút phức tạp.
Chuyện nhà họ Cao chướng khí mù mịt này Du Chiêu cũng từng nghĩ tới. Danh gia vọng tộc có rất nhiều chuyện xấu muốn che giấu, chuyện anh em một nhà minh tranh ám đấu* cũng chẳng có gì lạ.
(*) Minh tranh ám đấu: Mâu thuẫn, tranh đấu gay gắt, không khoan nhượng nhau, ví như hai bên ở ngoài sáng thì tranh nhau, trong tối thì đánh nhau, tranh giành đánh chiếm mọi nơi, mọi lúc.
Nhà họ Du cũng chẳng khá hơn.
Đoạn Khách Nghi ngoại tình cũng được, Du Hải bao dưỡng nhân tình cũng xong, tất cả Du Chiêu đều có thể xem như chuyện thường tình. Thế nhưng chơi bời ra bệnh, chuyện như vậy Du Chiêu không nhìn nổi.
Sau khi nhắc nhở Đoạn Khách Nghi, Du Chiêu cũng không thể tiếp tục duy trì khách sáo ngoài mặt với Hạ Đào, Tiểu Thiện Công Một sau này cũng không nhận quảng cáo PR cho Hạ Đào nữa.
Hạ Đào sau khi biết chuyện thì khá bất ngờ: "Sao vậy? Anh bất bình thay cho Đoạn Khách Nghi sao? Đừng quên ông ta trước kia đối xử với anh như thế nào! Bây giờ ông ta gặp báo ứng, anh nên vui mừng mới phải."
Du Chiêu cũng không muốn giải thích nhiều, nhàn nhạt nói: "Gần đây có một hợp đồng lớn, nhân sự không đủ nên mới không tiếp tục. Hơn nữa hợp đồng giữa chúng ta đã kết thúc, mà cậu cũng đã đạt được thành tựu cho riêng mình. Chúng ta xem như công đức viên mãn, không nên miễn cưỡng làm gì."
"Hợp đồng lớn?" Hạ Đào nhướng mi, "Có phải là chuyện xây dựng khu nghỉ dưỡng ở Đảo Thiên Nga của Tập đoàn Tinh Nguyệt không? Dự án này hình như Đoạn Khách Tâm có đầu tư. Không phải vì thế mà anh đá tôi ra khỏi danh sách khách hàng đấy chứ?"
Du Chiêu không muốn giải thích nữa, chỉ có thể mỉm cười: "Đương nhiên không phải."
"Hừ. Người nhà họ Đoạn không ưa tôi, tôi hiểu." Hạ Đào chỉ cho rằng chuyện này là điều kiện của nhà họ Đoạn với Du Chiêu, liền nói, "Đáng tiếc, dự án này cũng không phải là do một mình Đoạn Khách Tâm đầu tư. Cùng đầu tư còn có giám đốc Từ, bạn mới của tôi. Chờ tới lúc khai trương, tôi nhất định sẽ đi vào từ cổng VIP, cho đám người họ Đoạn ấy chút sắc mặt." Hạ Đào kiêu ngạo nở nụ cười, giống như thiên nga vươn cao cổ, giương cánh bay.
Toàn bộ lực chú ý của Du Chiêu đặt lên hạng mục xây dựng khu nghỉ dưỡng ở đảo Thiên Nga. Mỗi ngày cậu đều nỗ lực khiến Khuất Kinh không muốn biết cũng khó.
Sau khi biết Du Chiêu cũng phụ trách hạng mục nghỉ dưỡng tại Đảo Thiên Nga, Khuất Kinh cực kì bất ngờ: "Dự án này nhà họ Đoạn cũng đầu tư vào đúng không? Em không sợ lúng túng sao?"
"Lúc tập đoàn Tinh Nguyệt tới tìm em cũng đâu có lúng túng." Du Chiêu nhàn nhạt đáp, "Chỉ là công việc thôi. Đoạn Khách Tâm cũng là người công tư phân minh, không có vấn đề gì đâu."
Khuất Kinh nghĩ một hồi vẫn không hiểu: "Nhưng liên quan tới nhà họ Đoạn thì chuyện nhà họ Du em cũng không tránh được."
Du Chiêu nghe vậy cũng ngây ra.
Qua nửa ngày, Du Chiêu khe khẽ thở dài, nói: "Anh nhớ không? Lúc trước chúng ta đi tuần trăng mật, em có đề nghị tới Đảo Thiên Nga."
"Ừm." Khuất Kinh nhớ tới, kinh ngạc hỏi, "Lẽ nào Đảo Thiên Nga có ý nghĩa đặc biệt với em sao?"
"Vâng." Du Chiêu thẳng thắn đối mặt với Khuất Kinh, gật đầu, "Đó là nơi ba em lúc còn sống vẫn luôn muốn tới. Khi đó em còn nhỏ, không hiểu chuyện... Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là ông ấy muốn theo đuổi giấc mơ."
Nghe Du Chiêu bộc bạch, Khuất Kinh vừa sợ vừa cảm khái: "Nơi này quan trọng với em như vậy, sao lúc trước em không nói với anh?"
Du Chiêu khó mà giải thích tâm tình khi ấy, nghe Khuất Kinh hỏi xong chỉ đành mỉm cười: "Không phải bây giờ em nói rồi đó sao?"
Bây giờ nói.
Vậy là đủ rồi.
Du Chiêu dựa vào vai Khuất Kinh, khe khẽ thở dài.
Khuất Kinh lại đang suy nghĩ về kim cương, còn là một viên cực lớn.
Nói tới kim cương, Thịnh Long Châu năm nay vừa tung ra một mẫu mới gọi là "Hoa mân côi chi tâm", mệnh danh là bảo vật trấn giữ của tiệm, giới thượng lưu không ai mà không biết.
Có câu "mỹ nhân nhất tiếu hoán thiên kim*", Cao Bá Hoa cũng tới Thịnh Long Châu, muốn mua "Hoa mân côi chi tâm".
(*) Mỹ nhân nhất tiếu hoán thiên kim: nghìn vàng đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân
Ông chủ Thịnh Long Châu lại thở dài: "Ngài tới chậm! Có người đã đặt trước rồi."
Cao Bá Hoa ỷ vào gã có giao tình với ông chủ Thịnh Long Châu, gặng hỏi đủ đường mới moi được tên người đặt hàng... Khuất kinh. Không chỉ vậy, đối phương còn nói cho Cao Bá Hoa biết Khuất Kinh mua viên kim cương này là muốn làm nhẫn kết hôn.
Cao Bá Hoa nghe xong có chút ngạc nhiên: Lẽ nào Khuất Kinh chưa ly hôn Du Chiêu xong, trên người còn vướng kiện tụng mà vẫn nghĩ tới việc kết hôn với Đường Tuấn Vân?
Cao Bá Hoa suy nghĩ hồi lâu, lại nghĩ: Khuất Kinh dường như không phải là người như vậy.
Gã lại hỏi không biết Khuất Kinh đặt size nhẫn bao nhiêu, có khắc chữ không.
Đối phương cũng biết gì nói nấy, kể toàn bộ cho Cao Bá Hoa. Trên nhẫn khắc dòng chữ "MYROSE", nhưng cái này rất khó nói, tình nhân mà, gọi một tiếng "My rose" thế nào cũng hợp. Nhưng có một chuyện, size nhẫn là 19.
"19..." Cao Bá Hoa suy nghĩ hồi lâu, "Size nhẫn của Du Chiêu là bao nhiêu? Đường Tuấn Vân là bao nhiêu?"
Cao Bá Hoa không biết.
Chuyện gã không biết thì có rất nhiều, nhưng muốn tìm hiểu tất nhiên sẽ có biện pháp.
Như lời Mandy nói, Cao Bá Hoa tự nuôi một đội paparazi. Gã liền lệnh cho bọn họ đi thăm dò.
Nhóm paparazi này không nhiều, khoảng chừng năm tới sáu người, một trong số đó đã bị Du Chiêu mua chuộc được.
Người này tên là Hào Đạt, cực kì tham tiền. Người nào ra giá cao thì chính là khách hàng của gã. Nếu giá cực cao, vậy chính là ba gã.
Hiện tại, ba gã là Du Chiêu.
Sau khi nhận được lệnh từ Cao Bá Hoa, Hào Đạt lập tức mật báo cho Du Chiêu: "Mặc dù không biết tại sao nhưng Cao Bá Hoa đang muốn biết cỡ tay, size nhẫn của ngài và Đường Tuấn Vân."
Du Chiêu trong lòng "lộp bộp" một tiếng, trầm mặc nửa ngày mới nói: "Cảm ơn. Anh giúp tôi điều tra một chuyện."
"Không cần cảm ơn đâu!" Hào Đạt cung kính nói, "Chỉ có điều, chuyện liên quan tới Khuất Kinh tôi không giúp ngài điều tra được. Gần đây hắn rất cẩn thận, hỏi nhiều sẽ bị hoài nghi."
Du Chiêu lại nói: "Trước tiên không cần điều tra Khuất Kinh, anh giúp tôi tìm hiểu người này trước."
"Hả?" Hào Đạt có chút bất ngờ, "Người nào?"
"Là một bác sĩ." Du Chiêu đáp, "Đợi chút nữa tôi sẽ gửi thông tin cụ thể cho anh."
Hào Đạt lập tức đáp ứng.
Sau khi gửi thông tin cho đối phương Du Chiêu lập tức chạy tới khách sạn nơi Khuất Kinh và Đường Tuấn Vân có "quan hệ lén lút".
Đường Tuấn Vân và Khuất Kinh vì muốn xây dựng hình tượng cẩu nam nam, mỗi ngày gần như là đều ở lỳ trong khách sạn. Đường Tuấn Vân ngủ sofa, Khuất Kinh chiếm phòng ngủ, phân chia ranh giới rõ ràng. Khuất Kinh thậm chí còn muốn Đường Tuấn Vân vào ngủ trong bồn tắm, tránh nằm ở sofa bị Du Chiêu nhìn thấy thì không tốt. Đường Tuấn Vân bất đắc dĩ nói: "Ngủ trong bồn tắm? Vậy anh nhét tôi vào bồn cầu xả nước luôn đi? Càng sạch sẽ lưu loát?"
Bấy giờ Khuất Kinh mới từ bỏ.
Lúc này Khuất Kinh vừa đáp ứng Đường Tuấn Vân ngủ ghế sofa, chuẩn bị về phòng thì lại nghe chuông cửa vang lên. Khuất Kinh chỉ đạo: "Họ Đường, tới mở cửa đi."
"Dựa vào cái gì?" Đường Tuấn Vân cuốn lấy thảm len trên sofa, "Tôi đi ngủ rồi!"
"Dựa vào việc tôi cho cậu tiền!" Khuất Kinh không hề khách khí.
"Vâng, ông chủ." Đường Tuấn Vân một bên oán thầm một bên chạy đi mở cửa. Vừa nhìn qua mắt mèo liền lập tức quay đầu: "Ông chủ, vợ cũ của ngài!"
Khuất Kinh nghe vậy vội vàng nói: "Vậy cậu tới bồn tắm ngủ nhanh lên!"
Đường Tuấn Vân vội vàng dặn dò: "Hai người đừng có làm lâu quá đấy!" Nói xong liền cuốn thảm len đi vào phòng tắm.
Khuất Kinh sửa sang lại cổ áo ngủ, còn nghía qua gương chỉnh lại tóc mới đi tới mở cửa, cười khì khì nói: "Hoa mân côi, sao em lại tới đây?"
Sắc mặt Du Chiêu nghiêm túc, vừa vào phòng liền đóng cửa lại, thanh âm mang theo chất vấn hỏi: "Hiện tại Cao Bá Hoa đang nhìn anh chằm chằm, sao anh lại không cẩn thận hả? Còn tốn nhiều tiền, rêu rao như vậy!"
"Anh... Xin lỗi?" Tuy rằng Khuất Kinh không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nghe Du Chiêu tức giận vẫn cảm thấy trước tiên cứ xin lỗi đã, "Nhưng mà có chuyện gì?"
Du Chiêu nghiêm túc nói: "Anh muốn cầu hôn em sao?"
Khuất Kinh nhất thời kinh ngạc, qua nửa ngày đột nhiên quỳ xuống: "Mặc dù không biết anh đã làm sai chuyện gì, nhưng xin lỗi em." Nói xong Khuất Kinh từ trong túi lấy ra một hộp trang sức, nhẫn kim cương lớn tỏa ra hào quang vạn trượng: "Nhưng anh thật sự nghiêm túc muốn cầu hôn em... Ở địa điểm trong mơ của em."
"Địa điểm trong mơ?" Du Chiêu ngạc nhiên, "Ở trong phòng khách sạn còn lưu lại tin tức tố thuộc về một omega khác?"
"Không, không, không, tất nhiên không phải là ở đây!" Khuất Kinh vội vàng lắc đầu, "Ý anh là ở Đảo Thiên Nga."
"Đảo Thiên Nga..."
"Nơi ấy không phải có ý nghĩa rất đặc biệt với em sao? Tuần trăng mật chúng ta đã bỏ lỡ nơi ấy, khi kết hôn cũng không có nghi thức gì đặc biệt, mỗi lần nghĩ lại anh đều cảm thấy rất có lỗi với em, muốn bù đắp cho em." Khuất Kinh gãi đầu một cái, "Cho nên, vốn là định ở Đảo Thiên Nga cầu hôn em thật lãng mạn..."
Du Chiêu sửng sốt nửa ngày mới chậm rãi nói: "Chuyện này... Quá đột ngột."
"Em cũng hỏi bất ngờ mà! Vốn dĩ anh đã đặt trước vài hạng mục, cũng tìm bên dịch vụ thương lượng tốt phương án, chỉ chờ qua một tháng liền... Nhưng chúng ta đã giao kèo không nói dối đối phương, anh chỉ có thể làm vậy. Em hiểu không?"
Nhìn ánh mắt thành khẩn của Khuất Kinh, Du Chiêu chậm rãi gật đầu: "Em hiểu."
Khuất Kinh nháy mắt: "Vậy em đồng ý chứ?"
Du Chiêu làm bộ nghe không hiểu: "Cái gì?"
Khuất Kinh long trọng lặp lại: "Du Chiêu, em đồng ý phục hôn với anh, Khuất Kinh chứ?"
"Không." Du Chiêu đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro