Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 65

Du Chiêu vừa tới công ty liền thấy Tiểu Thích ôm một giỏ hoa quả đi tới, cười nói: "Hôm nay Hạ Đào tới tặng quà."

Du Chiêu có chút bất ngờ: "Sao khách khí như vậy? Tới ngồi một chút cũng tặng quà?"

Hạ Đào từ trong phòng tiếp khách bước ra, cười nói: "Nhờ có sự trợ giúp của các anh, hiện giờ tôi cũng có chút tiếng tăm."

"Chúng tôi cũng là được người nhờ, hết lòng vì công việc mà thôi." Du Chiêu nhận giỏ trái cây, còn nói, "Sao cậu rảnh rỗi chạy tới đây vậy?"

Hạ Đào trả lời: "Đi ngang qua nên tới xem thử."

Du Chiêu hỏi: "Bây giờ cậu còn làm ở Du thị không?"

"Không." Hạ Đào đáp, "Bây giờ tôi là nghệ thuật gia. Nghệ thuật gia sao có thể đi làm công ăn lương được?"

Du Chiêu nhớ tới sự việc ở triển lãm tranh mấy hôm trước, cảm thấy chính mình làm không tốt, liền nói: "Lần trước tôi không ngờ Đoạn Khách Nghi cũng tới..."

"A, chuyện đó à? Không sao. Ai có thể đoán được chứ?" Hạ Đào không để ý, cười nói, "Hơn nữa sau đó anh xử lý rất tốt! Lần đầu tiên triển lãm tranh đã đạt được thành công lớn, bài báo đó tôi rất hài lòng."

Du Chiêu: "Cậu không ngại việc ông ta đốt tranh?"

Trong lòng Hạ Đào tất nhiên để ý, vì y rất thích vẽ. Năm ấy mười sáu tuổi, chỉ vì không nghe lời mà cha đem tất cả tranh đi đốt, còn ép y sau này không được vẽ vời gì nữa. Hạ Đào quỳ trên đất, cầu xin cha hồi lâu, lại đáp ứng sẽ hầu hạ "cha nuôi" thật tốt, mới may mắn qua được ải này. Chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng Hạ Đào. Hiện tại, tranh Hạ Đào vẽ ra lại bị người ta mua về đốt, không khác nào nhục nhã y. Nhưng Hạ Đào thoạt nhìn không hề tức giận, còn cười nói: "Không có gì. Vẽ như vậy một ngày tôi có thể vẽ mười bức! Đoạn Khách Nghi nguyện ý đưa tiền cho tôi, sao tôi lại không làm?"

Hạ Đào dương dương tự đắc, che giấu tốt đến nỗi lừa được cả Du Chiêu. Du Chiêu không nhìn ra Hạ Đào không cam lòng. Cậu gật đầu, lại cùng Hạ Đào nói hai câu.

Hạ Đào lại nói: "Đúng rồi, giám đốc Hải mua cho tôi một căn nhà. Mấy ngày nữa tổ chức tiệc tân gia, anh nhất định phải tới nhé!"

Tuy rằng Du Chiêu cảm thấy lúng túng, nhưng vẫn đáp ứng.

Du Chiêu muốn tới tiệc đứng của Hạ Đào, trở về liền báo với Khuất Kinh. Khuất Kinh liền nói: "Anh đi cùng em."

"A?" Du Chiêu không rõ, "Tại sao?"

Khuất Kinh đáp: "Hạ Đào nhìn qua cũng không phải là loại thiện lương gì, tiệc tân gia không biết cậu ta mời ai đâu. Anh phải đi theo, mới yên tâm được."

Du Chiêu bất đắc dĩ nói: "Cho dù cậu ta không đứng đắn, vẫn là người của giám đốc Hải mà. Bây giờ còn phải dựa vào giám đốc Hải giúp mở triển lãm, mua nhà, cậu ta có thể thế nào được?"

Khuất Kinh liền cười: "Vậy cứ coi như anh là một tên bám vợ, một giây cũng không thể rời khỏi em đi."

Du Chiêu nghe vậy liền ngượng ngùng.

Cuối tuần, Khuất Kinh cùng Du Chiêu tới tiệc tân gia. Nhà mới của Hạ Đào có bể bơi riêng, rất thích hợp mở tiệc. Sau khi tới, Khuất Kinh liền nói với Du Chiêu: "Cha vợ thật sự dám bỏ tiền cho tình nhân. Biệt thự này không tồi."

Du Chiêu nói: "Người có tiền đều cam lòng bỏ tiền cho tình nhân tiêu."

Khuất Kinh gật đầu: "Cũng đúng!"

Du Chiêu nghe Khuất Kinh trả lời vậy, trong lòng có chút không cao hứng.

Mà Khuất Kinh chỉ là phụ họa lời vợ hắn nói mà thôi.

Hai người đi vào trong đã thấy có rất nhiều người tới. Bọn họ nhìn quanh, đều là gương mặt xa lạ không quen biết. Hạ Đào nâng ly champagne đi đến, nhiệt tình cười nói: "Rốt cuộc cũng chờ được hai người tới!"

Khuất Kinh cùng Du Chiêu khách khi cười, tặng hai chai champagne cho Hạ Đào. Hạ Đào dẫn hai người vào trong, còn nói: "Thực sự cảm ơn hai người, rất hân hạnh được đón tiếp!"

Khuất Kinh hỏi: "Giám đốc Hải không tới sao?"

Hạ Đào cười: "Ông ấy không rảnh."

Kì thực, sau lần Đoạn Khách Nghi tới triển lãm tranh gây chuyện, Du Hải đối với Hạ Đào lãnh đạm hơn nhiều. Trong lòng Hạ Đào không cam, chạy đi tìm Du Hải, Du Hải lại nói: "Bây giờ cậu làm họa sĩ rất tốt. Không cần đi làm nữa." Còn nói mua cho Hạ Đào một biệt thự để cậu tĩnh dưỡng, không cần lộ mặt.

Trong lòng Hạ Đào cảm giác có nguy hiểm: Nói cho cùng lão già kia cũng không đáng tin. Vẫn nên thừa dịp còn trẻ, ông ta chịu đầu tư, nhanh chóng tạo dựng tên tuổi của chính mình thì hơn.

Cho nên tiệc đứng này Hạ Đào biết rõ Du Hải không đến, liền dùng danh nghĩa của Du Hải, mời tới không ít danh nhân. Hạ Đào muốn từ giữa thành lập các mối quan hệ của chính mình.

Du Chiêu và Khuất Kinh không biết nội tình bên trong, thuận tiện ngồi trên salon uống rượu. Du Chiêu uống hai chén liền cảm thấy choáng váng, tiện tay đặt chén rượu xuống, mềm nhũn dựa trên bả vai Khuất Kinh. Hiếm khi Du Chiêu ở nơi công cộng cùng hắn thân mật, trong lòng Khuất Kinh đặc biệt vui vẻ, ôm lấy Du Chiêu cùng cậu kề tai nói nhỏ. Người ngoài nhìn nếu không biết bọn họ là vợ chồng còn cho là đang vụng trộm.

Chẳng được bao lâu, liền có khách quý tới. Du Chiêu và Khuất Kinh định thần nhìn lại, phát hiện thế mà lại là Cao Bá Hoa. Bên cạnh Cao Bá Hoa là Hạ Lăng. Hạ Lăng cười tủm tỉm, đầy mặt lấy lòng với Cao Bá Hoa, so với lúc trước câu dẫn Khuất Kinh biểu tình giống nhau như đúc.

Du Chiêu liếc Khuất Kinh một cái, vừa muốn nói cái gì, Khuất Kinh đã hứng thú bừng bừng nói: "Em xem, kia chính là ông chủ tiệm cafe Lăng Ngữ! Chả trách gần đây y không làm bánh, hóa ra là cùng Cao Bá Hoa rồi à?"

Du Chiêu lại nói: "Anh ngược lại nhớ tới bánh quy cậu ta làm?"

"Mùi vị rất tuyệt!" Khuất Kinh giơ ngón cái lên.

Du Chiêu trong lòng tức giận, lại nói: "Em thấy cậu ta lớn lên cũng không tồi."

"Ừm." Khuất Kinh gật đầu.

Thật ra Khuất Kinh cảm thấy Hạ Lăng cũng bình thường, chỉ nghĩ mình nên chiều vợ, nên mới nói thế.

Du Chiêu quay đầu qua, còn nói: "Em và cậu ta từng ở chung, cảm thấy tính cách của cậu ta rất tốt."

"Đúng vậy, rất tốt." Khuất - luôn đồng ý vô điều kiện lời vợ - Kinh nói.

Du Chiêu tức muốn chết, lại thấy Cao Bá Hoa mang theo Hạ Lăng đi tới trước mặt. Du Chiêu xã giao nở nụ cười. Cao Bá Hoa cười nói: "Anh, chị dâu!"

Hạ Lăng không biết Cao Bá Hoa là em trai ruột Khuất Kinh, chỉ nghĩ gã khách sáo, liền nói: "Hóa ra giám đốc Cao và giám đốc Khuất là bạn bè?"

Khuất Kinh cười nói: "Đều là bạn bè."

Hạ Lăng nghe vậy cười nói: "Vậy tôi cũng xem như là bạn của giám đốc Khuất?"

"Đều phải, đều phải." Khuất Kinh gật đầu.

Cao Bá Hoa lôi kéo Hạ Lăng ngồi xuống, cùng Khuất Kinh và Du Chiêu hàn huyên. Du Chiêu nhìn Cao Bá Hoa mỗi ngày đổi một omega, điểm này ngoài ý muốn rất giống Hoa Thì. Hoa Thì cũng thay người như thay áo, không cố định.

Trùng hợp, Cao Bá Hoa nhìn thấy Du Chiêu liền nghĩ tới Hoa Thì, hỏi: "Dạo này Hoa Thì vẫn tốt chứ?"

Du Chiêu ngẩn ra: "Rất tốt. Cậu ấy mỗi ngày đều rất vui vẻ."

Hạ Lăng lại hỏi: "Hoa Thì là ai?"

Du Chiêu đáp: "Một người bạn."

Đối với Du Chiêu, Hoa Thì đúng là một người bạn.

Còn là người bạn duy nhất.

Bởi vậy, khi thân thể Du Chiêu xuất hiện tình huống khác thường, điều đầu tiên nghĩ đến không phải là bác sĩ, mà là Hoa Thì. Gần đây Du Chiêu cảm thấy cơ thể chính mình rất kì lạ, đã không còn là vấn đề nhỏ thông thường nữa. Cậu hẹn bác sĩ tư nhân. Không biết tại sao, bản năng Du Chiêu che dấu chuyện này với Khuất Kinh, không muốn Khuất Kinh biết cậu muốn đi khám.

Hoa Thì lái xe đưa Du Chiêu đi gặp bác sĩ, hỏi: "Sao không bảo chồng cậu đưa đi?"

"Tôi không nói cho anh ấy biết." Lúc Du Chiêu nói ra lời này có chút chột dạ, "Thật ra có thể không phải là vấn đề gì lớn."

"Ừ." Hoa Thì gật đầu, thoạt nhìn không chút để ý, "Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi!"

Du Chiêu có chút bất ngờ: "Sao vậy? Cậu không cảm thấy tôi không nói cho Khuất Kinh là không tốt sao?"

"Không!" Hoa Thì nói, "Anh ta không phải là ông chủ của cậu sao? Ngoại trừ xin nghỉ bệnh, ai lại tự nguyện đi nói với ông chủ sức khỏe có vấn đề chứ?"

"Ngược lại rất hợp lý!" Du Chiêu bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra bởi vì nguyên nhân này.

Hoa Thì lại hỏi: "Cậu bị bệnh gì?"

Du Chiêu đơn giản miêu tả lại một chút.

Hoa Thì nghe xong, liên tiếp thở dài: "Nghe có thể lớn có thể nhỏ!"

Du Chiêu thấy chân mày Hoa Thì nhíu chặt, cũng khẩn trương theo: "Có thật không? Cậu cảm thấy là bệnh gì?"

"Tớ với cậu là đồng bệnh tương liên!" Hoa Thì lắc đầu, "Lúc trước bệnh trạng của tớ cũng là như thế!"

"Phải không?" Du Chiêu hỏi, "Trước kia... Cậu nói với tôi, là rối loạn tin tức tố?"

"Ừm." Hoa Thì gật đầu, "Vấn đề của cậu, rất giống như tin tức tố bị rối loạn."

Du Chiêu nghe vậy có chút lo lắng đề phòng.

Rất nhanh Hoa Thì liền lái tới phòng khám. Du Chiêu tới phòng khám, sau khi bác sĩ nghe Du Chiêu kể lại tình hình, liền để Du Chiêu đi kiểm tra.

Du Chiêu có chút khẩn trương hỏi: "Phải bao lâu tôi mới có kết quả kiểm tra?"

Bác sĩ đáp: "Nếu cậu vội, một tiếng là có kết quả rồi."

Vì vậy Du Chiêu ngồi lại phòng khám, nói với Hoa Thì: "Tôi phải chờ một tiếng nữa, cậu không cần chờ cùng tôi đâu."

Hoa Thì nở nụ cười: "Tôi không ở cùng cậu thì ai ở cùng cậu hả?"

Thế là Hoa Thì ngồi bên cạnh Du Chiêu gọi điện thoại thả thỉnh, Du Chiêu lại vô cùng lo lắng chờ đợi kết quả. Qua một tiếng, bác sĩ gọi Du Chiêu vào phòng, sắc mặt ngưng trọng nhìn cậu, nói: "Kết quả kiểm tra của cậu đã có..."

Nghe giọng điệu của bác sĩ, trái tim Du Chiêu nhảy lên cuống họng: "Sao... Làm sao vậy?"

"Tin tức tố của cậu tăng giảm bất thường. Hơn nữa nồng độ tin tức tố của bản thân cậu quá cao, việc này không hợp lý." Bác sĩ trả lời, "May mà phát hiện sớm, có thể chữa trị, nếu như chậm..."

"Nếu phát hiện chậm thì sẽ như thế nào?" Du Chiêu vội vàng hỏi.

"Không chết được." Bác sĩ muốn bệnh nhân buông lỏng tâm tình, dùng ngữ khí trêu trọc vờ thoải mái nói, "Chì là không phát tình, không mang thai được mà thôi!"

Du Chiêu nhất thời cũng không biết nên cười câu chuyện của bác sĩ hay không: "Chuyện này... Có thật không?"

"Đương nhiên là thật. Tôi là bác sĩ, không chịu trách nhiệm với bệnh nhân sẽ bị chém đó." Bác sĩ "ha ha" cười hai tiếng.

Xem ra bác sĩ vui tính cảm giác cũng không ra làm sao. Du Chiêu hoàn toàn không cười nổi: "Vậy... Tình huống hiện tại của tôi có thể chữa khỏi không?"

"Được. Vẫn có tỉ lệ chữa khỏi hoàn toàn." Bác sĩ trả lời.

"Tỉ lệ bao nhiêu?" Du Chiêu hỏi.

"Cái này cũng không thể nắm chắc." Bác sĩ trả lời, "Nếu như phối hợp điều trị, tỉ lệ chữa khỏi là rất lớn."

Du Chiêu có chút yên tâm.

Bác sĩ lại hỏi: "Cậu đã kết hôn rồi, đúng không?"

"Đúng vậy." Du Chiêu gật đầu.

"Thời gian này tôi kiến nghị cậu nghỉ ngơi thật tốt." Bác sĩ còn nói, "Tốt nhất là cấm dục, tránh làm tin tức tố bị xao động."

Du Chiêu ngẩn ra: "Muốn tránh làm tin tức tố xao động?"

"Đúng vậy, đối với bệnh tình của cậu mới có lợi." Bác sĩ trả lời, "Cho nên tôi đề nghị cậu nên báo với chồng cậu một chút, để đối phương phối hợp với cậu."

"Phối hợp?"

"Chính là không nên tùy tiện phát tán tin tức tố!" Bác sĩ nói, "Tin tức tố của cậu với chồng tương đối phù hợp phải không? Nếu như vậy, tin tức tố của anh ta rất dễ kích thích tin tức tố của cậu."

Du Chiêu đau đầu. Tin tức tố của Khuất Kinh không chỉ phù hợp với cậu, mà còn rất nồng nha!

Sau khi Du Chiêu rời phòng khám Hoa Thì lập tức bước tới, hỏi: "Thế nào? Có phải tin tức tố xảy ra vấn đề không?"

"Không sai." Du Chiêu có chút lo lắng, nói "Có thể tôi sẽ không thể mang thai, không phát tình được."

Hoa Thì có chút giật mình, nghĩ thầm: Đây không phải là bớt việc sao? Tiền mua áo mưa cũng không cần.

Nhưng nhìn Du Chiêu mặt mày sầu khổ, Hoa Thì đành an ủi: "Này có là gì? Y học phát triển như vậy, chắc chắn không thành vấn đề."

Du Chiêu lại nói: "Cậu cảm thấy tôi nên nói cho Khuất Kinh không?"

"A?" Hoa Thì chỉ mình "Cậu hỏi tôi á?"

"Đúng vậy."

Hoa Thì suy nghĩ một chút, nói: "Cậu cảm thấy hỏi tôi rất đáng tin sao?"

"Cũng phải." Du Chiêu gật đầu, "Đúng là vô căn cứ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro