Chương 64
Trong phòng nghỉ, Tiểu Thích vẻ mặt sầu khổ mà nói: "Giám đốc Chiêu, Đỗ Thương Linh bên kia lại muốn chúng ta thay đổi phương án."
Du Chiêu mở mắt ra, nói: "Vậy thì thay đổi đi."
"Giám đốc Chiêu, tôi thấy Đỗ Thương Linh là cố ý gây khó dễ, không phải thành tâm muốn hợp tác với chúng ta!" Tiểu Thích oán giận.
Du Chiêu thế nào lại không biết?
Đỗ Thương Linh chính là Đoạn Khách Nghi mời tới khiến mình buồn nôn.
Nhưng Du Chiêu cũng chỉ nuốt ngược trở về, tặc lưỡi cho qua.
Du Chiêu nói: "Nếu biết ông ta cố ý khó dễ, vậy thì càng không cần để ý. Tự nói với mình, ông ta không hài lòng phương án đưa ra, không phải năng lực bản thân có vấn đề, mà là thái độ của đối phương có vấn đề. Nói hắn là thần tiên thì ngại quá đẹp, nói hắn là quỷ ngại hắn quá đen. Ai có thể thỏa mãn được đâu? Liền chiều theo đi. Dù sao hợp đồng đã kí, tiền cũng đã tới tay."
"Nhưng nửa sau còn chưa có thanh toán?" Tiểu Thích lầm bầm.
Du Chiêu nói: "Cũng không thể chờ số tiền kia của ông ta mà ăn cơm, đúng không?"
Lúc Davi bước vào phòng vừa vặn nghe được lời này, bất giác vỗ tay nói: "Giám đốc Chiêu thật sự là giàu nứt đố đổ vách! Nhưng tôi vẫn chờ tiền thưởng cuối tháng đây!"
Du Chiêu nhân tiện nói: "Vậy thì còn nhìn bản lĩnh của anh."
Davi bất đắc dĩ mà nhấp một ngụm cafe đen, than thở: "Tiền thật khó kiếm! Khách hàng này cũng không dễ xơi!"
Du Chiêu vỗ vai Davi: "Nhiệt huyết lên, tôi tin anh có thể gặm được tới xương cũng chẳng còn!"
Davi bưng tách cafe, cùng Du Chiêu 'cụng li'.
Du Chiêu nói tiếp: "Cái hợp đồng của Hạ Đào không đủ cho anh sao?"
Davi lại nói: "Hạ Đào lớn lên xinh đẹp ngọt ngào, tính khí cũng tốt. Nhưng rất xoi mói nha!"
Du Chiêu cũng có thể tưởng tượng được.
Hạ Đào chưa chắc đã là một vị khách dễ tính.
Lại nói, nào có khách hàng nào dễ chịu?
Nhưng Du Chiêu tỉ mỉ nghĩ lại, sếp của cậu, Khuất Kinh, ở chung rất tốt nha.
Từ triển lãm tranh của Đoạn Khách Nghi, Hạ Đào bắt đầu có danh tiếng. Có bàn đạp này, lại thêm phòng tranh trưng bày, rất nhanh y đã có thể mở triển lãm tranh đầu tiên của mình. Du Hải tựa hồ cũng rất vui vẻ để Hạ Đào trở thành "họa sĩ", không chỉ bỏ tiền, còn trực tiếp ra mặt, kêu gọi bạn bè tới ủng hộ. Bởi vậy triển lãm tranh của Hạ Đào diễn ra rất thuận lợi, cảnh đẹp ý vui.
Giám đốc Lữ cũng tới, nói với Du Hải: "Tình nhân nhỏ này của ông thật có tài nha! Không những dung mạo xinh đẹp, còn biết hội họa, thực sự khiến người khác hâm mộ chết!"
Du Hải "Chà" một tiếng, giả vờ khiêm tốn vung tay: "Ông nuôi cái kia cũng không kém mà!"
Mọi người đang trêu đùa, không gian bỗng chốc trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Đoạn Khách Nghi ôm một bó hoa, mỉm cười đi vào. Tất cả mọi người lộ vẻ lúng túng.
Đoạn Khách Nghi đưa hoa cho Hạ Đào, Hạ Đào cười tiếp nhận.
Đoạn Khách Nghi liền thuận thế kéo tay Du Hải, cười nói: "Xin lỗi, em tới muộn."
Du Hải trong lòng cực kì lúng túng, nhưng vẫn phải giữ thể diện, cũng cười theo: "Không sao, em thích cái đẹp như vậy, phải chăm chút tỉ mỉ mới được."
Đoạn Khách Nghi cười nói, lôi kéo Du Hải bình phẩm từ đầu tới chân mấy bức họa, bỏ Hạ Đào ở một bên lắng nghe. Đoạn Khách Nghi chỉ vào một bức, nói: "Cái này bố cục rất tốt, chỉ là màu sắc quá đơn điệu... Cái này màu sắc rất bắt mắt, lại hơi tẻ nhạt... Anh nói xem?"
Màn phê bình này tiếp tục, càng là bức họa tốt đều bị qua loa bình phẩm.
Hoa Thì cũng tới tham gia, thấy cảnh tượng như vậy cười không ngậm được miệng. Mà người đứng ra tổ chức triển lãm, Du Chiêu sắc mặt vàng như nghệ, nhìn Hoa Thì cười trên nỗi đau của người khác, tức giận mắng: "Cậu cười cái gì?"
Hoa Thì đáp: "Rất đặc sắc! Phim truyền hình cũng không hấp dẫn bằng đâu! Tôi đương nhiên thích xem!"
Du Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu, tuy rằng không muốn tham dự vào 'bộ phim truyền hình' này, nhưng làm PR, Du Chiêu vẫn cười đi tới: "Giám đốc Đoạn tới dự, thật sự là rồng đến nhà tôm! Mời qua bên này ngồi!"
"Ngồi sao? Thật ra ta cũng muốn ngồi, nhưng nhìn kĩ mà vẫn chưa thấy có gì ưng mắt. Sẽ không ngồi." Đoạn Khách Nghi nói.
Nghe Đoạn Khách Nghi nói, trong lòng Du Chiêu cũng buông lỏng một ít, vội vàng nói: "Vậy thì..."
Đoạn Khách Nghi lại không chờ Du Chiêu nói chuyện, thẳng thắn nói: "Nhưng những bức họa cũng không phải không có chỗ thích hợp. Như vậy đi, ta mua toàn bộ."
Hạ Đào ngược lại không nhịn được, cười lạnh hỏi: "Giám đốc Đoạn, ngài không phải là nói đùa đấy chứ?"
Đoạn Khách Nghi cũng cười, nói: "Ta không thích nói đùa. Người như chúng ta, hành động và lời nói đều đúng mực."
Hạ Đào thình lình bị trào phúng một câu, trong lòng không cao hứng, ngoài mặt vẫn cười nói: "Nhưng giám đốc Hải và giám đốc Lữ đều nói muốn mua!"
Đoạn Khách Nghi nhìn giám đốc Lữ, thờ ơ hỏi: "Lần trước ở triển lãm tranh của tôi, ngài còn chưa mua đủ sao?"
Giám đốc Lữ "ha ha" cười hai tiếng, lui về phía sau một bước, nói: "Quân tử không đoạt đồ tốt của người khác. Nếu Khách Nghi đã thích, vậy ta cũng không tiện giành."
Du Hải chỉ thấy mặt mũi Hạ Đào không sánh được với Đoạn Khách Nghi. Vì vậy động viên vỗ tay Hạ Đào, nói: "Được rồi. Giám đốc Đoạn đã thích vậy bán cho y đi!"
Du Hải đã lên tiếng, Hạ Đào tự nhiên không có quyền từ chối, đành phải bé ngoan gật đầu.
Du Chiêu gọi nhân viên công tác đến đóng gói tranh lại, gửi đi. Đoạn Khách Nghi kí chi phiếu. Nhân viên công tác lại cười nói: "Giám đốc Đoạn thật là xa hoa!"
Đoạn Khách Nghi lại cười lạnh: "Kì thực ta cũng không cảm thấy những bức tranh này có giá trị như vậy. Nhưng phải nói, số tiền này đối với ta không đáng gì cả, nhưng với Hạ Đào lại là không nhỏ đi? Coi như cổ vũ y. Sau này nghiêm túc vẽ tranh, người trẻ tuổi mà, nên chăm chút sự nghiệp, đừng đi con đường bàng môn tà đạo, sẽ rất có tiền đồ!"
Hạ Đào bị chế nhạo thẳng mặt, quai hàm buộc chặt, tựa như muốn cắn nát răng, nhưng vẫn bảo trì nụ cười: "Giám đốc Đoạn nói rất đúng! Chả trách giám đốc Hải khen ngài hiểu đạo lý."
Đoạn Khách Nghi trong lòng nổi điên, lại muốn duy trì bộ dạng 'chính cung' trang trọng, hờ hững kí chi phiếu, cười nói: "Kì thực khi cô của ta còn sống, rất yêu thích phong cách vẽ tranh này. Cho nên ta dự định, gần nhất tới ngày giỗ của cô, đốt tranh cho cô."
Lời này nói ra, tất cả mọi người đều đen mặt.
Du Chiêu lúng túng, không nghĩ tới chính mình tổ chức sự kiện đầu tiên đã gặp phải vở kịch lớn như thế này.
Mà Hoa Thì cũng không nghĩ tới, chính y lần đầu tiên tham dự hoạt động có thể hóng kịch lớn như vậy, cao hứng tới mức hận không thể bắc ghế đẩu cắn hạt dưa xem trò vui.
Không đợi Du Hải hay Hạ Đào đưa ra ý kiện, Đoạn Khách Nghi liền kéo cánh tay Du Hải, ôn nhu nói: "Ngày giỗ cô năm nay em không đi được. Chúng ta tiêu chút tiền hiếu kính cô, anh sẽ không có ý kiến gì chứ?"
Đoạn Khách Nghi đã nói như vậy, Du Hải cũng không tiện trở mặt. Du Hải đành cười bảo: "Được, em thích là được rồi. Hiếu kính trưởng bối là việc nên làm."
Đoạn Khách Nghi hướng Hạ Đào cười nhạt, so với thưởng tranh y càng thích thưởng thức biểu tình của Hạ Đào hơn: "Vậy thì tốt."
Đoạn Khách Nghi bên này mua tranh của Hạ Đào, lại nói tiện tay đốt đi, xem như đập phá Hạ Đào để hả giận. Không nghĩ tới ngày hôm sau, báo đô thị liền đưa tin: Hoạ sĩ mới Hạ Đào lần đầu triển lãm tranh đạt được thành công lớn, toàn bộ tranh đều được bán giá rất cao!
Đoạn Khách Nghi đọc được cực kì tức giận.
Tiểu Thiện Công Một đang xem bản thảo tin tức, Tiểu Thích có chút lo lắng: "Nhưng thực tế tranh đều bị Đoạn Khách Nghi mua đi đốt. Đoạn Khách Nghi cũng quen biết truyền thông, có thể lại tới phá hay không?"
Du Chiêu lắc đầu: "Nếu công khai việc này, chẳng khác nào muốn Đoạn Khách Nghi công khai lên mặt báo. Ông ta rất trọng danh dự, nhất định không muốn."
Du Chiêu nói không sai, tuy rằng Đoạn Khách Nghi quen biết giới truyền thông, nhưng nếu như muốn bôi nhọ Hạ Đào, cũng không thể thiếu việc chồng nuôi tình nhân bên ngoài. Mà việc y cùng tình nhân tranh giành, sẽ bất lợi với thanh danh của Đoạn Khách Nghi. Đoạn Khách Nghi chỉ có thể nhẫn nhịn.
Về phần Du Chiêu, sau khi tuần trăng mật trở về liền kí được hai hợp đồng lớn, tự nhiên sẽ vui vẻ. Tiểu Thích còn hỏi: "Ngài có muốn tổ chức một buổi liên hoan, cổ vũ mọi người không?"
Du Chiêu lắc đầu: "Liên hoan còn không phải là làm thêm giờ mà không lương sao? Nhân viên nguyện ý, nhưng tôi còn không muốn đâu."
Tiểu Thích phụ trách hậu cần, cảm thấy Davi và mấy nhân viên kì cựu đều lập công, cố tình chính mình giống như không làm gì, sợ không dễ nhìn, vì vậy dốc sức khuyên bảo: "Nhưng xây dựng tăng tình đoàn đội rất quan trọng, đây là lý luận đã được thừa nhận... Đặc biệt là những công ty mới như chúng ta, lại còn làm nghề sáng tạo, tinh thần tập thể cực kỳ quan trọng!"
"Ừm." Du Chiêu nghe Tiểu Thích nói tới rõ ràng mạch lạc, liền đồng ý, "Vậy cậu đi làm đi."
Tiểu Thích vui sướng mà chạy đi hỏi ý kiến mọi người. Nhân viên kì thực không hứng thú lắm, thế là Tiểu Thích liền tự chủ trương, quyết định đi leo núi nấu cơm dã ngoại. Mọi người nghe được bó tay toàn tập, mùa hè còn đi leo núi nấu cơm dã ngoại? Sợ chính mình cũng biến thành cái lò?
Mà cân nhắc đến Tiểu Thích là trợ lí giám đốc, mọi người cũng không dám nói thẳng. Việc này cứ như vậy định xuống.
Du Chiêu nghe tất cả mọi người đồng ý, cũng rất vui vẻ mà kí công văn, sau đó xách cặp đi về.
Về tới nhà, Du Chiêu cùng Khuất Kinh nhắc tới công ty muốn tổ chức dã ngoại, thở dài: "Em làm ông chủ tan tầm còn không muốn nhìn thấy nhân viên, lẽ nào bọn họ còn nguyện ý tan làm theo em đi công viên sao?"
Khuất Kinh nở nụ cười: "Bọn họ nguyện ý hay không anh không biết, nhưng anh rất sẵn lòng."
Du Chiêu nghe không hiểu. Khuất Kinh ôm lấy tay cậu: "Anh rất nhớ kì trăng mặt của chúng ta. Không có việc gì làm liền cùng em ra ngoài đi dạo. Bây giờ quá bận rộn, nếu rảnh rỗi, anh cũng muốn cùng em đi dạo công viên."
Du Chiêu nghe vậy nở nụ cười: "Giờ em rất rảnh."
Vì vậy, hai người cơm nước xong liền bỏ lại hai vị phụ lão, nắm tay nhau ra ngoài đi dạo. Cha Khuất nhìn bóng lưng hai người rời đi, lầm bầm: "Bọn nó coi chúng ta là bảo mẫu sao? Đi làm về ăn cơm, ăn cơm xong lại đi ra ngoài."
Khương Tuệ Tức liền nói: "Vậy chúng ta cũng ra ngoài hẹn hò, đừng để ý đến bọn nó!"
Cha Khuất nghe xong, ngược lại rất tình nguyện: "Đúng! Đừng để ý đến bọn nó! Chúng ta cũng ra ngoài!"
Cha Khuất liền cùng Khương Tuệ Tức ra ngoài tản bộ, cũng không nghĩ đi đâu thì lãng mạn. Vòng tới vòng lui, cuối cùng đi tới công viên gần đó.
Hiện giờ đã là cuối hè, ánh trăng treo cao, cái nóng cũng vơi bớt, gió thổi qua đều mang cảm giác mát mẻ của mùa thu. Cha Khuất chắp tay sau lưng, vừa đi vừa nói: "Ai... Nhanh như vậy đã sắp vào thu."
"Phải." Khương Tuệ Tức gật đầu, "Ngày trôi qua thật nhanh."
Cha Khuất lại cảm thán: "Đúng vậy! Con trai nhỏ cũng lớn rồi!"
"Ừ." Khương Tuệ Tức nghĩ tới đây liền cười, "Đều đã kết hôn rồi!"
Cha Khuất nói: "Chỉ là nhà thông gia có hơi phiền phức..."
"Xì, đoàn tụ sum vầy, ông nói cái này làm gì?" Khương Tuệ Tức không vui nói, liền vươn tay ra, "Mau nắm tay tôi!"
Mặt già của cha Khuất đỏ ửng: "Vợ chồng già, còn dắt tay cái gì..."
Khương Tuệ Tức hừ lạnh một tiếng: "Ông không yêu tôi!"
Cha Khuất đành giống như trộm nắm tay Khương Tuệ Tức, thẹn thùng cực điểm, kéo Khương Tuệ Tức tới một bên vắng người, sợ gặp phải học sinh của mình. Khương Tuệ Tức buồn bực hỏi: "Nắm tay là thất lễ sao? Ông sợ cái gì? Học sinh của ông đều đã biết ông kết hôn rồi chứ!"
"Phải... Mà tôi lớn tuổi rồi, trước mặt mọi người... Nắm tay một mỹ nhân..."
Khương Tuệ Tức vừa nghe hai chữ 'mỹ nhân', buồn bực trong lòng tan hết, cười vui vẻ.
Hai người đi trên con đường vắng, bỗng ngửi được một trận tin tức tố quen thuộc. Cha Khuất lập tức sừng sộ lên: "Còn ra thể thống gì! Còn ra thể thống gì!" Nói rồi liền muốn lần theo nơi phát ra tin tức tố giáo huấn một trận.
Khương Tuệ Tức vội vã lôi kéo cha Khuất: "Ông điên rồi à? Nói không chừng bây giờ Chiêu Nhi đang để mông trần đấy! Ông nhìn không xấu hổ hả?"
Cha Khuất bị ế trụ: "Vậy không quản sao?"
Khương Tuệ Tức nghĩ thầm: Hai tiểu tử này cũng thật hồ đồ!
Thực sự không đành lòng cảm thụ lại tin tức tố đang gợn sóng, Khương Tuệ Tức lôi kéo cha Khuất về nhà. Cha Khuất thở phì phò, vẫn luôn mắng: "Bình thường tôi dạy nó thế nào? Hả? Có vợ liền quên hết rồi!"
Khương Tuệ Tức cũng cảm thấy hai người hồ đồ, nhưng cũng không nói ra, chỉ bảo: "Đừng nói nữa! Phi lễ chớ nghe, chớ nhìn, chớ nói. Không phải chính ông nói vậy sao?"
Cha Khuất lúc này mới im lặng.
Ngược lại, không phải Khuất Kinh và Du Chiêu đánh rớt liêm sỉ, nhất định phải làm ở bên ngoài. Chỉ là khi hai người tản bộ, Du Chiêu bỗng nhiên cảm thấy tin tức tố đột ngột dâng lên, cơ hồ đứng không vững, mềm oặt ngã trên vai Khuất Kinh. Khuất Kinh nhìn Du Chiêu đầy mặt hoa đào, cảm thấy chính mình phải 'giúp đỡ' vợ, việc này không thể chậm trễ, đành tìm một góc khuất mà làm.
Chính là như thế... Vạn bất đắc dĩ!
... Sau đó, nhìn Du Chiêu đang 'không tiện', Khuất Kinh bồi khuôn mặt tươi cười nói: "Anh cũng không có cách nào! Đúng không? Đều là vì phục vụ vợ yêu nha!"
Du Chiêu giận dữ và xấu hổ không nói nên lời. Chờ về đến nhà, cha Khuất nhìn Du Chiêu muốn nói lại thôi. Muốn nói, lại bị Khương Tuệ Tức nhét một miếng cam vào miệng. Du Chiêu ngồi xuống không nói lời nào, trong lòng âm thầm tính toán, vẫn chưa đến kì phát tình của mình, làm sao tự dưng lại tới? Thực quái lạ. Có lẽ nên hẹn bác sĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro