Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62

Không chỉ Thang Kha, Hoa Thì cũng nhìn ra quan hệ giữa Khuất Kinh và Du Chiêu tựa hồ trở nên thân mật hơn.

Không phải bằng mấy hành động buồn nôn, mà là trong lơ đãng biểu lộ ra. Dù Khuất Kinh và Du Chiêu không ở trước mặt người khác ôm hôn, vẫn lan tỏa sự ngọt ngào tự nhiên.

Nhớ tới lần trước ăn cơm ở Hỉ Phúc Lâu, tuy nói Khuất Kinh và Du Chiêu đã là vợ chồng, thoạt nhìn vẫn có chút xa cách. Hiện tại, hai người như bơi trong mật ngọt, tràn ngập hiểu ngầm.

Hoa Thì không nhịn được nháy mắt với Du Chiêu: "Xem ra tuần trăng mật của hai người rất đáng giá nha!"

Thang Kha lại lắc đầu: "Tôi thấy không hẳn, bọn họ một cái hoạt động cũng không thèm trải nghiệm." Đều là tiền đó!

Hoa Thì nghe vậy che miệng cười: "Một cái cũng không chơi? Vậy chẳng phải các cậu đều ở...?"

Du Chiêu có chút ngượng ngùng.

Hoa Thì lại nói: "Vậy còn không đáng giá? Tôi thấy rất đáng!"

Thang Kha cũng muốn nói: Đáng giá cái lông? Chỗ nào không thuê phòng được mà nhất định phải tới Maldives?

Nhưng là một người chính trực, Thang Kha không thể không lựa lời.

Du Chiêu ở Maldives nói chính cậu không thích Maldives, sau đó liền trải qua kì phát tình đầu tiên trong đời. Cậu cảm thấy nhân sinh của mình dường như đổi mới, mà Khuất Kinh đối với cậu mà nói càng thêm thân mật.

Cụ thể ở chỗ nào, chính là Du Chiêu có thể tự nhiên ở trước mặt Khuất Kinh thay quần áo.

Lúc trước, dù đã kết hôn, còn thân mật nhiều lần, nhưng Du Chiêu thay quần áo vẫn sẽ đi vào phòng thay đồ. Ban đầu Khuất Kinh còn cảm thấy kì quái, bởi vì hắn thay đồ sẽ không "trốn" như vậy.

Mà Khuất Kinh tỉ mỉ nghĩ lại: Hoa mân côi e lệ đó mà, thật đáng yêu.

Trải qua kì phát tình ở Maldives Du Chiêu không còn tránh né Khuất Kinh mỗi lần thay quần áo nữa.

Khuất Kinh nhìn thay đổi này, thầm nghĩ: Hoa mân côi không xấu hổ nữa, thật đáng yêu.

Tóm lại Khuất Kinh cảm thấy Du Chiêu bộ dáng nào cũng đẹp. Cho dù là hạt đường, hạt cát, vuông tròn méo mó, ăn vào trong miệng đều ngọt ngào.

Hòa Thì vừa ăn cua vừa nói: "Cua đồng nên uống với hoàng tửu." Vì vậy, Hoa Thì liền giống con ếch nhảy rầm rầm bắt đầu rót rượu. Thang Kha nhìn không được, chỉ nói: "Biết cậu ăn cua muốn uống rượu, không biết còn tưởng cậu muốn làm cua ở trong bụng say chết."

Hoa Thì lườm gã một cái: "Anh quản tôi?"

Thang Kha liền ngậm miệng.

Du Chiêu cũng ngăn: "Cậu đừng uống nhiều... Không phải..." Du Chiêu muốn nói tới chứng 'say rượu mất lý trí' của Hoa Thì, nhưng cảm thấy Khuất Kinh là alpha, không thích hợp, chỉ nói: "Bác sĩ không phải đã dặn uống ít đi sao?"

Hoa Thì lại nói: "Không sao, đợi chút nữa bảo Thang Kha đưa tôi về là được."

Khuất Kinh nở nụ cười: "Cậu sai khiến phụ tá của tôi ngược lại rất thoải mái nha."

Hoa Thì cũng cười: "Đây không phải là giúp người làm niềm vui sao! Ngài là người tốt bụng, mới có thể lấy được một người vợ omega tốt như thế."

Khuất Kinh bị khen như vậy rất thỏa mãn, hướng Thang Kha dặn dò: "Đợi chút nữa cậu nhớ đưa Hoa Thì về."

Thang Kha bất đắc dĩ gật đầu: "Được, sếp."

Hoa Thì uống hai chén, liền nằm nhoài trên bàn ngủ. Khuất Kinh vừa vặn cùng Du Chiêu về nhà, liền phó thác Thang Kha đưa Hoa Thì về. Thang Kha đáp ứng. Khuất Kinh liền dẫn Du Chiêu đi trước.

Thang Kha một mình đỡ Hoa Thì xuống lầu, Hoa Thì dựa vào tường, bộ dạng say bất tỉnh nhân sự. Nhìn điệu bộ này là muốn Thang Kha ôm y xuống lầu. Thang Kha đẩy y vào tường, một bên bước xuống bậc thang, một bên hỏi: "Cậu nhìn xem đây là cái gì?"

Hoa Thì tỉnh tỉnh mê mê, nói: "Bậc thang."

"Đúng, cậu nhận ra được bậc thang?" Thang Kha nói, "Thấy bậc thì bước xuống đi."

Hoa Thì không thích: "Anh có ý gì?"

Thang Kha nói: "Cậu còn giả say?"

Hoa Thì hừ một tiếng: "Tôi nói say thì chính là say, ông chủ anh bảo anh đưa tôi về, nghe thấy không?"

Thang Kha liền vươn tay ra, đỡ Hoa Thì đi. Lần này Hoa Thì cũng không lộn xộn, quả nhiên nhìn bậc thang đi xuống. Thang Kha mở xe Hoa Thì, đưa y về nhà. Vừa vào cửa Hoa Thì liền như nhện tinh quấn lấy Thang Kha. Thang Kha lại giống như Đường Tăng, luôn miệng niệm chú: "Thân tại tiên tại phật, há có thể bị tửu sắc mê hoặc! Trong bụng chữ tửu có một thanh kiếm, trên đầu chữ sắc có một thanh đao! Thí chủ, quay đầu là bờ!"

Hoa Thì đau đầu, nghe được câu 'trong bụng chữ tửu có một thanh kiếm, trên đầu chữ sắc có một thanh đao' nhân tiện nói: "Đao kiếm của anh phóng không cần sợ gỉ!"

Thang Kha bị nghẹn.

Hoa Thì lại đưa tay, nói: "Tôi giúp anh mài mài một chút!"

Thang Kha đưa Hoa Thì lên giường, dùng chăn bao lại, ngăn cản hành vi quấy rối của y. Hoa Thì ở trong chăn đạp tới đạp lui, nửa ngày mới thoát ra được, lớn tiếng mắng: "Anh muốn buồn chết lão tử!"

"A di đà phật." Thang Kha niệm, "Cậu xem hiện tại có phải cậu tỉnh táo hơn không?"

Trải qua một phen giãy giụa, Hoa Thì xác thực là thanh tỉnh một ít, nhưng trong lòng vẫn chà xát bốc lửa: "Có phải anh ở phương diện kia không được không? Tôi cmn là một vưu vật* như thế..."

(*)Vưu vật: Thứ hiếm lạ, rất quý

Thang Kha ngắt lời: "Cậu uống quá nhiều. Ngày mai sẽ đau đầu, nhớ tới chuyện đêm nay giữa chúng ta sẽ càng thêm đau đầu. Sau này nên uống ít đi." Nói xong Thang Kha liền vỗ vỗ khăn trải giường nhăn nhúm, đứng dậy rời đi.

Chờ sau khi đi, Thang Kha liền nhắn tin cho Khuất Kinh, báo cáo mình đã đưa Hoa Thì an toàn về nhà.

Khuất Kinh nhận được tin liền nói cho Du Chiêu: "Thang Kha đã đưa Hoa Thì về nhà an toàn rồi."

Du Chiêu nghe vậy gật đầu, một bên nằm ở trên giường, vừa nói: "Anh thấy Thang Kha và Hoa Thì có phải có chút gì đó không?"

"Cái gì?" Khuất Kinh nghe không hiểu.

"Không có chuyện gì, có thể là do em nghĩ nhiều..." Du Chiêu cũng lắc đầu một cái.

Khuất Kinh phục hồi tinh thần, nói: "A! Có phải em ám chỉ Thang Kha và Hoa Thì có quan hệ XX không?"

"Em không có." Du Chiêu vội vàng nói, "Em chỉ thấy bọn họ có chút ám muội."

"Không thể." Khuất Kinh nói như đinh đóng cột, "Anh hiểu Thang Kha, gã bề ngoài là một thanh niên, bên trong lại chính là một lão hòa thượng."

"Người ta là một beta trầm ổn, cũng không thể nói là hòa thượng. Dù sao cũng phải tìm bạn đời."

"Cậu ta là một lão hòa thượng, cho dù tìm bạn đời cũng sẽ tìm một ni cô về nhà cùng nhau niệm kinh. Dù sao cũng không thể đi tìm một hoa hồ điệp."

Du Chiêu cảm thấy lời này rất buồn cười, cũng không cãi lại, bỏ qua đề tài này liền cùng Khuất Kinh đi nghỉ. Sáng ngày thứ hai, sau khi kết thúc tuần trăng mật, hai vị giám đốc vẫn phải đi làm.

Du Chiêu mang theo tâm tình mới mẻ, mở xe mới, tới công ty mới.

Mọi người đều đang chờ. Davi tới nói cho Du Chiêu một tin tức tốt, khách hàng đầu tiên mà Du Chiêu giao cho gã đã gật đầu, hôm nay sẽ kí hợp đồng.

"Nếu không, đợi chút nữa giám đốc Chiêu cùng đi?" Davi hỏi.

Du Chiêu nói: "Không cần. Hợp đồng kiểu này trước đây anh còn kí nhiều hơn tôi, tôi có gì không yên lòng đây?"

"Không phải là sợ giám đốc Chiêu không yên lòng, là tôi muốn dính chút hỉ khí của ngài. Mọi việc sẽ suôn sẻ hơn thôi!" Davi cười nói.

Vị khách hàng mới này tên là Đỗ Thương Linh, là ông chủ công ty sản xuất mật ong. Công ty này quy mô không lớn, cho dù là hợp đồng trước đây kí với Du thị cũng không coi là gì. Thế nhưng đối với Tiểu Thiện Công Một – một công ty nhỏ sắp đóng cửa, lại có thể xem như một kho báu.

Ngày hôm nay Đỗ Thương Linh có chút không đúng, nhìn thấy Du Chiêu liền nở nụ cười: "Ta mới thấy ở gara có một chiếc Cadillac màu tím, là của cậu sao?"

Du Chiêu trả lời: "Phải."

Đỗ Thương Linh nói: "Đó chính là phiên bản giới hạn, hơn nữa còn rất chói mắt, không quá giống phong cách của cậu nha."

Du Chiêu cười đáp: "Là chồng tôi tặng."

Đỗ Thương Linh cũng cười: "Xe chồng tặng, công ty chồng mua, không phải quần áo trên người giám đốc Chiêu cũng là của chồng đó chứ?"

Du Chiêu bị chế nhạo như vậy cũng không cảm thấy bị nhục nhã, trái lại nhận ra điểm lạ: Khách hàng này trước đó đã nói chuyện xong, sao bỗng nhiên lại xảo quyệt lên? Sau lưng nhất định có điều mờ ám.

Ngược lại là Davi, có hơi kinh ngạc. Gã không nghĩ tới Đỗ Thương Linh tự dưng lại quay ra mạo phạm Du Chiêu như vậy. Mà cuối cùng đối phương vẫn là khách hàng, Davi làm kinh doanh, vẫn phải mang khuôn mặt tươi cười tiếp đón, đành lấy ra hợp đồng, nói: "Giám đốc Đỗ nhìn xem hợp đồng này có còn vấn đề gì hay không?"

Nhìn thái độ Đỗ Phương Linh vừa nãy Davi liền nghĩ ngày hôm nay sợ là không kí được. Không nghĩ tới Đỗ Thương Linh bút lớn vung lên một cái, kí xuống hợp đồng, cuối cùng nói: "Du Chiêu à, cậu nên cảm ơn Khách Nghi. Là y nhờ tôi chăm sóc công việc làm ăn của cậu nhiều hơn đó."

Du Chiêu có chút đau đầu: Không nghĩ tới lại rước được một vị Phật!

Chờ Đỗ Thương Linh vừa đi, Du Chiêu và Davi đi vào văn phòng nói chuyện. Du Chiêu chỉ nói: "Xem ra mấy ngày này Đoạn Khách Nghi cũng không nhàn rỗi. Biết chúng ta chuẩn bị kí với Đỗ Thương Linh liền từ chỗ ông ta ra tay."

"Này cũng kì quái. Nếu ông ta muốn gây bất lợi cho giám đốc Chiêu thì không phải là nên nhắc nhở Đỗ Thương Linh đừng kí với chúng ta sao?" Davi không rõ.

"Tôi và ông ta vẫn tính là người một nhà, không thể trở mặt. Nếu ông ta ngăn cản khách hàng của tôi, là ông ta xấu mặt." Du Chiêu nói, "Ngược lại nếu ông ta làm như hiện tại, chính là tôi thiếu nợ ân tình. Về sau muốn thông qua khách hàng dằn vặt chúng ta, chúng ta không phải khom lưng hầu hạ sao? Bằng không, chúng ta chính là không có năng lực, còn phụ ân tình của ông ta."

"Rước phải một vị Phật rồi." Davi thở dài.

Du Chiêu suy nghĩ một chút, nói: "Nếu Đoạn Khách Nghi đã đưa người tới, chúng ta đơn giản nhận thôi... Hai ngày nữa Đoạn Khách Nghi sẽ tổ chức một buổi triển lãm tranh từ thiện đúng không?"

"Hình như thế." Kì thực Davi cũng không quan tâm đến phương diện này, chỉ có thể hàm hồ trả lời.

Du Chiêu ngược lại biết rõ. Đoạn Khách Nghi bản thân không có sự nghiệp, vẫn luôn làm tròn chức vị phu nhân xã giao, cho nên thường sẽ tổ chức triển lãm, mở rộng giao thiệp, cũng hay làm từ thiện nâng cao thanh danh. Hai ngày tới Đoạn Khách Nghi có một buổi triển lãm tranh, còn phát thư mời cho Du Chiêu.

Vốn Du Chiêu định lấy cớ bận việc không đi... Dù sao cậu cũng rất ít tham gia các hoạt động của Đoạn Khách Nghi, mà Đoạn Khách Nghi cũng không thích cậu tham gia. Bình thường, Đoạn Khách Nghi xã giao mời cậu, cậu cũng xã giao từ chối, đôi bên ngầm hiểu.

Nhưng hiện tại Du Chiêu không nghĩ thành toàn, nhấc điện thoại gọi cho Tiểu Thích: "Hôm khai trương, có phải Hạ Đào gửi một bức họa tới chúc mừng không?"

"Phải." Tiểu Thích trả lời, "Sao vậy?"

Du Chiêu nói: "Bọc lại. Hai ngày nữa mang đi tặng."

Tiểu Thích cảm thấy kì quái: "Không đúng, Hạ Đào không phải danh họa, nghiệp dư như vậy cũng thích hợp để dùng làm lễ vật sao?"

"Cái này thì dễ giải quyết." Du Chiêu nói, "Đầu tiên cậu đem bức họa này tới phòng trưng bày của Stephen, sau đó chúng ta dùng mười lăm vạn mua lại bức họa này, không phải nó liền đáng giá mười lăm vạn sao? Lễ vật như vậy cũng đủ thể diện phải không? Cậu gọi cho Stephen, bảo anh ta làm đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro