Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52

Trước đây Du Chiêu làm việc ở Du thị, nếu không chịu được sẽ đến nhà Hoa Thì ngồi một chút, thậm chí còn nằm ở đó tới nửa đêm.

Nếu không phải nhà họ Du có quy định "Buổi sáng mọi người phải cùng ăn điểm tâm", Du Chiêu có thể sẽ qua đêm tại nhà Hoa Thì luôn.

Hoa Thì vẫn đùa giỡn nói: "Cậu cũng quá đáng ghét rồi! Làm sao lại cứ chạy tới chỗ tôi? Chính cậu không mua nổi phòng ở hả!"

Mấy năm nay Du Chiêu mang danh "giám đốc", khẳng định không đến nỗi không mua được nhà. Trên thực tế, làm việc được hai năm Du Chiêu cũng có suy nghĩ mua nhà, nhưng cậu còn chưa có xuất tiền, liền bị người trong nhà dập tắt. Đoạn Khách Nghi đặc biệt nhắc nhở, omega chưa kết hôn mà tự mình bỏ tiền mua nhà, thoạt nhìn không ra dáng.

"Số tiền này con cứ chơi đùa một chút, trưng diện cho chính mình là được." Đoạn Khách Nghi nói, "Người khác nhìn vào còn tưởng con làm sao mới phải vậy."

Du Chiêu đành phải nói: "Không có gì... Con thấy người khác cũng vậy."

"Ai? Omega trong đại gia tộc như chúng ta ai trước khi cưới sẽ mua nhà? Đều là lúc kết hôn trong nhà mua cho!" Đoạn Khách Nghi nói, "Bằng không sẽ rất mất mặt!"

Nói xong, Đoạn Khách Nghi lại một trận lời hay ý đẹp, chỉ nói chờ Du Chiêu kết hôn, trong nhà nhất định sẽ tặng cậu của hồi môn vài căn nhà lớn.

Kết quả...

Đừng nói phòng ở, cái gì cũng đều không có.

Du Chiêu chính là xách hành lý, từ nhà họ Du rời đi, tiến vào nhà họ Khuất.

Có lúc Du Chiêu cũng vui mừng vì nhà họ Khuất không phải là loại người đặc biệt chú trọng phô trương, bằng không nửa đời sau của Du Chiêu ở nhà chồng cũng không ngóc đầu lên được.

Ở nhà họ Du, Du Chiêu vẫn luôn cảm thấy không thở nổi, nhưng trốn không thoát. Sau khi Du Chiêu tốt nghiệp cũng từng tự tìm đường cho mình, lại bị nhà họ Đoạn, nhà họ Du hai bên dùng thế lực cưỡng bức, bức cậu tới không còn đường lui, chỉ có thể đến Du thị làm việc. Làm việc ở Du thị, không phải Du Chiêu vẫn luôn nén giận với Du Ung. Nhưng mỗi khi Du Chiêu nỗ lực phản kích Du Ung, đều bị Du Hải và Đoạn Khách Nghi đàn áp. Dần dần Du Chiêu trở nên ẩn nhẫn.

Cũng từ lúc ấy, Du Chiêu mới chân thực cảm thấy chính mình thấp kém cỡ nào.

Bằng vào sức của một mình cậu thì không có cách nào thoát khỏi được nhà họ Du.

Vì vậy, cậu cũng giống như rất nhiều omega, hy vọng dựa vào hôn nhân tìm được gia đình của chính mình.

Nhưng tin tức tố lại trở thành rào cản, khiến cậu rất khó tìm được người xứng đôi.

May thay, ông trời có mắt, để cậu gặp được Khuất Kinh.

Nghĩ tới Khuất Kinh, tâm tình của Du Chiêu hơi hơi vui vẻ một chút, khóe miệng khẽ giương lên, đứng dưới nhà Hoa Thì, tay đút túi miệng nhịn không được hừ hừ vài câu đứt quãng.

Đúng lúc này Hoa Thì từ thang máy đi ra, nghe thấy Du Chiêu ngâm nga thì thấy rất kì quái: "Uống rượu sao?"

"Không." Du Chiêu nói.

Ca hát lúc nhàn rỗi thật ra là một loại trạng thái thả lỏng, mà trạng thái này rất ít khi xuất hiện trên người Du Chiêu.

Cho nên Hoa Thì mới cảm thấy kì quái.

Hoa Thì xoa xoa mũi, lại hỏi: "Cậu mới vừa hát cái gì?"

Du Chiêu cũng hơi nghi hoặc một chút, suy nghĩ suy nghĩ, hình như là bài Khuất Kinh thường hát ở nhà, nhưng rốt cuộc là hát cái gì thì cậu không biết.

Hoa Thì liền nhận xét: "Có chút khó nghe."

"... Là tôi hát không hay." Du Chiêu theo bản năng mà "bao che" bài hát yêu thích của Khuất Kinh.

Hoa Thì cùng Du Chiêu ra cửa. Hai người vừa ra ngoài, Hoa Thì lại hỏi: "Cái công ty PR kia của cậu tên là gì?"

"Tiểu Thiện Công Một." Du Chiêu trả lời.

"Cái này là tên cũ à? Không thay đổi sao?" Hoa Thì hỏi.

"Không thay đổi." Du Chiêu trả lời, "Nhân viên cũng không đổi, nên thế nào thì thế đó. Tôi đã nhìn qua một lần, kiểm tra rất rõ ràng, công ty của bọn họ không phải là không biết kinh doanh, nhân viên kém mới phải bán."

"Vậy xảy ra chuyện gì?" Hoa Thì không rõ.

"Là vòng quay vốn xảy ra vấn đề." Du Chiêu trả lời, "Dù sao ông chủ của bọn họ cũng là một người bình thường tự gây dựng sự nghiệp, không có đủ tiền. Bọn họ nhận vài dự án, có hai dự án lớn không trả đòi khất nợ, tiền không quay vòng được, không trả được lương. Ông chủ nghĩ biện pháp kêu gọi vốn nhưng không ai tình nguyện hùn tiền, chỉ có Khuất Kinh đưa ra đề nghị mua lại công ty. Bọn họ hết cách, cuối cùng chỉ có thể đáp ứng."

"Khất nợ bùng tiền luôn đúng không? Kia cũng quá không tử tế rồi!" Hoa Thì có chút tức giận, "Tại sao lại không kiện bọn họ?"

"Kiện cáo cũng vô dụng, thời gian là vàng bạc." Du Chiêu trả lời, "Trước tiên không nói đến lên tòa tiêu tốn thời gian tinh lực, chỉ nói riêng khoảng thời gian này không những không có thu nhập mà còn phải trả phí kiện tụng cũng đủ giết chết bọn họ rồi."

Hoa Thì lắc đầu thở dài: "Quá bất đắc dĩ."

Du Chiêu gật đầu: "Đúng thế."

Hoa Thì cười: "Tâm địa cậu tốt như vậy sao? Sao không đầu tư tài chính cho bọn họ, để bọn họ sống lại?"

"Ai nói tôi có lòng tốt?" Du Chiêu thờ ơ nói, "Tôi là thương nhân. Lợi ích tối thượng, thừa dịp cháy nhà hôi của."

Hoa Thì nhún vai, cùng Du Chiêu đi vào hẻm nhỏ. Đi tới khu vực tương đối yên lặng trong hẻm đã thấy một chiếc xe đỗ đằng kia, động tĩnh phát ra nói cho bọn họ biết trong xe rõ ràng đang phát sinh chuyện gì.

Hoa Thì hứng thú nói: "Cậu xem, này có phải là... Có náo nhiệt để xem không?"

Du Chiêu lại nói: "Phi lễ chớ nhìn*, đi nhanh đi."

(*) Phi lễ chớ nhìn: không nhìn điều sai, trái lễ nghi.

Du Chiêu lôi kéo Hoa Thì bước nhanh ra khỏi hẻm.

Chờ đi xa Hoa Thì mới bật cười: "Gấp cái gì?"

"Cái gì?"

"Tôi chỉ đùa một chút thôi. Tôi còn hiếm lạ mấy cái thứ này sao." Hoa Thì khoanh tay, lười biếng nói, "Cũng không biết người trong xe tướng mạo, dáng người thế nào!"

Du Chiêu lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Tôi biết."

"Cậu biết?" Hoa Thì vạn phần kinh ngạc, "Cậu có mắt nhìn xuyên tường?"

"Tôi không có." Du Chiêu trả lời, "Tôi... Tôi nhận ra cái xe kia."

Hoa Thì che miệng lại, ngạc nhiên nói: "Không phải là Khuất Kinh chứ?"

"Dĩ nhiên là không phải!" Nhắc tới Khuất Kinh, tim Du Chiêu đều sắp nhảy khỏi lồng ngực, lại nói, "Là Cao Bá Hoa."

Hoa Thì có chút kinh ngạc: "Cao Bá Hoa? Vừa rồi là xe của Cao Bá Hoa?"

"Tôi cũng không xác định 100%." Du Chiêu trả lời, "Nói không chừng là không phải."

Hoa Thì lại nói: "Tôi thấy có thể lắm, logo giọt nước màu tím lấp lánh, tôi cảm thấy 90% là của gã. Nếu là bánh xe nạm kim cương, vậy 100% chính là gã."

Du Chiêu nghe Hoa Thì nói rất dễ dàng, chỉ nói: "Tôi thấy cậu ngược lại không để ý nha."

Hoa Thì nở nụ cười: "Tôi để ý cái gì? Tôi với hắn chả có quan hệ gì hết."

Du Chiêu chợt nhớ tới lời Khuất Kinh, chỉ nói Hoa Thì cùng Cao Bá Hoa nhất định là "mỗi người tự chơi". Không nghĩ tới Khuất Kinh và Hoa Thì không quen, với Cao Bá Hoa cũng xa cách nhưng lại một lời vạch trần được bản chất quan hệ giữa bọn họ.

Có phải Khuất Kinh cũng đối với việc "mỗi người tự chơi" này dễ dàng tiếp thu?

Trong lòng Du Chiêu nổi trống.

Hoa Thì lại nói: "Cậu cũng biết tôi mà. Quan niệm đó không phải của tôi. Không phải trước kia cậu cũng nghĩ thế sao?"

"A?" Du Chiêu nhất thời không hiểu.

Hoa Thì "xì" một tiếng: "Lần trước tôi và cậu đuổi theo Khuất Kinh tới Mỹ, nhìn omega tao hóa kia dính lên Khuất Kinh, còn hẹn Khuất Kinh lên đài ngắm sao, lúc đó cậu không phải không thèm để ý sao? Cậu muốn kết hôn với Khuất Kinh, đối với Khuất Kinh trêu hoa ghẹo nguyệt còn không để bụng, tôi và Cao Bá Hoa thì tính là cái gì? Tôi có cái gì phải để ý sao?"

Du Chiêu bị Hoa Thì nói như thế, ngược lại nhớ tới tâm tình của chính mình lúc đó.

Lúc trước, Khuất Kinh gặp mặt Du Chiêu xong liền bay tới Mỹ. Du Chiêu coi Khuất Kinh như cọng cỏ cứu mạng, vì cứu lấy chính mình mà cũng lập tức bay qua Mỹ. Trong dạ tiệc, Hạ Lăng nỗ lực câu dẫn Khuất Kinh, còn hẹn Khuất Kinh lên đài cao ngắm cảnh đêm. Lúc đó Du Chiêu thật sự nghĩ rất thoáng, cảm thấy chỉ cần Hạ Lăng không ảnh hưởng tới việc kết hôn của cậu và Khuất Kinh là được. Khuất Kinh quản thân dưới của hắn thế nào là chuyện của hắn, chỉ cần không ảnh hưởng tới tài sản thì mọi chuyện đều ổn.

Bây giờ thì sao? Khuất Kinh chỉ ăn vài cái bánh quy Hạ Lăng làm, Du Chiêu liền cảm thấy không thoải mái mất mấy ngày.

Du Chiêu cảm thấy tâm tư của chính cậu thay đổi.

Quái lạ.

"Cứ tiếp tục như vậy... Có phải mình sẽ trở nên giống như Đoạn Khách Nghi hay không...? Một chút cũng không nhân nhượng?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro