Chương 46
Trấn Tây Nhai có một quán dê nướng nạm bảo, tuy rằng không phải là nơi sang trọng nhưng rất có không khí.
Cao Bá Hoa hẹn Khuất Kinh cùng Du Chiêu đến nơi này ăn cơm, còn đặc biệt tri kỉ mà nhắc nhở: "Đừng mặc giày da âu phục đắt tiền tới chỗ này nha."
Du Chiêu nói với Khuất Kinh, Khuất Kinh cười nói: "Anh biết! Nhà hàng dê nướng nạm bảo này trước kia anh thường tới. Giám đốc Cao là nhắc nhở em, không phải anh."
Du Chiêu thầm nghĩ: Xem ra Cao Bá Hoa vẫn rất nghiêm túc lựa chọn nhà hàng, chuyên chọn nơi Khuất Kinh thường tới.
Khuất Kinh lại mở tủ quần áo, nói với Du Chiêu: "Không cho mặc âu phục anh cũng không biết mặc cái gì. Vợ à, em tới chọn giúp anh đi!"
"Em bình thường cũng đều mặc âu phục, chọn này đó có thể không hiểu lắm." Du Chiêu chỉ nói, "Khả năng Hoa Thì tương đối rành."
"Hoa Thì chắc chắn!" Khuất Kinh nghĩ tới trang phục xanh đỏ lòe loẹt của Hoa Thì, "Thẩm mỹ của y tương đối phù hợp với Cao Bá Hoa."
Du Chiêu nghĩ tới Cao Bá Hoa mặc áo sơ mi trắng còn phải nạm kim cương lấp lánh, cũng thấy buồn cười: "Cái này ngược lại đúng. Bọn họ nên đi cùng nhau."
Nói xong, Du Chiêu tiện tay chọn cho Khuất Kinh một bộ: T-shirt ngắn tay, cổ tròn màu lam; quần thể thao thiết kế vừa vặn, phối với giày thể thao xanh hoa văn trắng. Thoạt nhìn đơn giản nhưng cũng sẽ không quá khó coi.
Khuất Kinh mặc lên giống như sinh viên, hết sức hài lòng, còn nói phải giúp Du Chiêu chọn quần áo. Kết quả, vừa nhìn đã thấy trong tủ Du Chiêu đều là quần áo tối màu cứng nhắc. Khuất Kinh nói: "Em nên mua quần áo mới!"
Du Chiêu bất đắc dĩ cười nói: "Đủ mặc mà, dù sao em cũng rất ít khi mặc quần áo bình thường."
"Vậy mặc của anh đi." Khuất Kinh cầm một cái T-shirt cực lớn hắn mới mua, bao lấy Du Chiêu. Này với Khuất Kinh là rất lớn, Du Chiêu mặc lên lại càng là rất rất rất lớn. Du Chiêu nhìn, muốn nói: Cái này mặc vào chân cực kì cực kì cực kì ngắn nha.
Mà Khuất Kinh lại cảm thấy Du Chiêu mặc đồ của mình cực kì cực kì cực kì đáng yêu, cao hứng nói: "Em mặc cái này rất đẹp!"
Du Chiêu nhìn bản thân eo nhỏ chân dài sau một giây biến thành tiểu chân ngắn, bất đắc dĩ gật đầu: "Vâng, anh nói đúng."
Vì vậy, Du Chiêu giống như đứa nhỏ mặc trộm quần áo của người lớn, nắm tay Khuất Kinh ra khỏi cửa.
Tới nhà hàng dê nướng nạm bảo, lúc Cao Bá Hoa nhìn thấy Du Chiêu, nhịn không được cười nói: "Ai nha, anh mặc như vậy đặc biệt giống như là mua đồ giảm giá. Bởi vì giảm giá nhiều, dù không có size phù hợp vẫn kiên trì mua cho bằng được."
Khuất Kinh nghe vậy liền mất hứng, Du Chiêu đành cười nói: "Tôi cảm thấy rất hợp."
Khuất Kinh gật đầu, nói: "Đúng vậy, rất hợp."
"Đúng đúng, là tôi nhìn nhầm, ăn nói lung tung! Thật xin lỗi." Nói rồi Cao Bá Hoa bưng chén rượu lên, hướng Du Chiêu xin lỗi, "Chị dâu, chén này tôi liền uống tự phạt!"
"Cái gì mà anh trai, chị dâu?" Khuất Kinh ngoài cười trong không cười mà nói "Đây cũng quá làm khó người khác rồi, giám đốc Cao! Chúng ta cũng chỉ hơn nhau vài tuổi."
Cao Bá Hoa cười nói: "Được gọi anh trai, trong lòng cũng cảm thấy nóng lên."
Khuất Kinh cười nói: "Ăn thịt dê, đương nhiên là nóng." Nói xong liền gắp cho Du Chiêu một miếng, thổi thổi: "Em cũng vậy, cẩn thận kẻo nóng."
Du Chiêu cười nói: "Em tự biết mà."
"Anh biết." Khuất Kinh bĩu môi, "Nhưng anh càng muốn nói cho em biết."
Khuất Kinh nghĩ muốn trước mặt lấy lòng vợ, không nghĩ tới Du Chiêu cũng không cảm kích.
Du Chiêu suy nghĩ một chút, cũng gắp cho Khuất Kinh một đũa thịt dê, cười nói: "Anh cũng cẩn thận nóng."
Khuất Kinh vừa nghe, lửa nhiệt trong lòng bùng lên, hận không thể lập tức ôm Du Chiêu cắn một cái.
Cao Bá Hoa nhìn hai người ngồi đối diện, không nói được lời nào, nghĩ: Thịt dê này cũng quá tráng dương, khiến hai cái người kia ăn thành bộ dáng lửa nóng kia.
Bọn họ ăn nửa ngày, rốt cuộc Cao Bá Hoa cũng tìm được chút không gian chen miệng vào, hỏi: "Khi nào hai người tổ chức tiệc cưới? Nhất định phải mời tôi đó!"
Kì thực Du Chiêu và Khuất Kinh cũng không lên kế hoạch tổ chức tiệc cưới, bỗng nhiên bị hỏi như vậy liền có chút lúng túng, cúi đầu ăn thịt dê không nói lời nào. Bọn họ trầm mặc, liền đến phiên Cao Bá Hoa lúng túng.
Cao Bá Hoa uống một ngụm bia, ho khan hai tiếng, liền chỉ vào Du Chiêu: "Giám đốc Chiêu, ngài nói đi?"
Lần nay Du Chiêu không thể không trả lời.
Du Chiêu dùng khăn lau miệng, chậm rãi nói: "Hiện tại tôi là người thất nghiệp, đều phải xem giám đốc Khuất chứ."
Nói một chút liền "đá bóng" cho Khuất Kinh.
Cho dù Khuất Kinh ở trước mặt Cao Bá Hoa cao quý lãnh diễm như thế nào, cũng không thể phớt lờ lời của vợ, chỉ đành ngẩng đầu lên đáp: "Đúng, đúng, là anh quá bận rộn, cư nhiên không nhớ ra việc này. Anh không đáng mặt nam nhân, phạt một chén rượu." Nói rồi Khuất Kinh tự mình uống một chén.
Lúc này Cao Bá Hoa cũng biết điều, để không bị lúng túng liền ha ha cười cho qua.
Ăn xong, Khuất Kinh lôi kéo Du Chiêu chạy đi, không màng xã giao, thậm chí còn không thèm trả tiền, trực tiếp gọi tài xế đưa hai người bọn họ về nhà.
Du Chiêu ăn no, có chút mệt rã rời, nằm trên vai Khuất Kinh, nửa tỉnh nửa mê. Khuất Kinh xoa xoa tóc Du Chiêu, nói: "Đúng rồi, cuối cùng chúng ta có tổ chức tiệc cưới không?"
Lời này hỏi ra, cơn buồn ngủ của Du Chiêu liền bị đánh tỉnh.
"A?" Du Chiêu suy nghĩ một chút, vẫn là câu nói kia "Giám đốc Khuất quyết định chứ."
"Hả?" Khuất Kinh có chút không hài lòng mà cau mày.
Du Chiêu vội ngoan ngoãn: "Chồng quyết định đi."
Khuất Kinh nghe cậu gọi "chồng", khóe miệng mới mỉm cười, chỉ nói: "Vẫn là vợ quyết định đi."
Thật ra, Du Chiêu một chút cũng không muốn làm lễ cưới. Đối với cậu, đây chỉ là một loại hoạt động lao tâm lao lực mà thôi. Nhưng là... Du Chiêu suy nghĩ một chút, nói: "Người làm ăn vẫn nên phô trương một chút."
"Nhà chúng ta không có nhiều quy củ như vậy." Khuất Kinh nói.
Du Chiêu ở trên xe quơ quơ, có lẽ men say đã lên tới đầu, lá gan lớn lên: "Vậy không làm."
"Được." Khuất Kinh cầm tay Du Chiêu, "Không làm."
Du Chiêu cùng Khuất Kinh về đến nhà, đều cảm thấy ăn no xong mệt mỏi, liền đi tắm rửa sạch sẽ. Khuất Kinh tắm xong liền làm việc trước bàn đọc sách, trong tay cầm một xấp tài liệu, gõ gõ, ra hiệu Du Chiêu đến xem. Du Chiêu liếc mắt một cái, hỏi: "Đây là cái gì?"
Khuất Kinh uống một ngụm cafe, nói: "Những thứ này là tư liệu về các công ty. Anh và Thang Kha đã sàng lọc một lần, em xem một chút có thích bên nào hay không."
Du Chiêu cầm lấy tư liệu nhìn một chút, hơi giật mình: "Những thứ này đều là công ty có sẵn?"
Khuất Kinh gật đầu, nói: "Không thì sao? Phải đăng kí một lần nữa sao?"
Du Chiêu lại nói: "Em.. Em nghĩ anh mua một công ty 'ma'*..."
(*) Công ty trên giấy tờ, nhưng không có nhân viên, chưa kinh doanh cụ thể
"Sao có thể?" Khuất Kinh mở to hai mắt, "Đây là lễ vật kết hôn của chúng ta, sao có thể mua công ty ma? Này không phải khó coi sao? Em... Em xem thường anh?!"
"Không... Em không phải là ý này..." Du Chiêu nhanh chóng phủ nhận, chỉ là nghĩ lại, liền cau mày nói, "Nhưng lúc đó anh và Thang Kha không phải nói công ty đã gần xong rồi sao? Sao lại biến thành mua công ty?"
Ừm... Đương nhiên là bởi vì Khuất Kinh nói láo.
Thế nhưng nói dối vợ chính là tội chết, Khuất Kinh không thể thừa nhận.
Vì thế, Khuất Kinh vỗ bàn một cái, tức giận nói: "Đúng vậy! Vốn là đã làm được bảy tám phần rồi! Đều do Thang Kha làm việc vô dụng! Tức chết anh rồi! Bây giờ anh gọi điện mắng cậu ta, em đừng cản anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro