Chương 36
Du Chiêu hồi tưởng lại: Nhiều năm qua cậu ở nhà họ Du đều nhân nhượng cho yên chuyện, mà Đoạn Khách Nghi sẽ không như thế. Du Chiêu biết Đoạn Khách Nghi ở nhà họ Du có tiếng nói, cho nên vẫn luôn nhẫn nhịn. Những ngày gần đây, Du Chiêu nghĩ chính mình sắp rời khỏi Du gia, cũng muốn "gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình", không muốn gây rắc rối. Nhưng hiển nhiên, Đoạn Khách Nghi lại không nghĩ như thế.
Càng ngày Đoạn Khách Nghi càng không nhìn nổi Du Chiêu đắc ý.
Mà gần đây Du Chiêu rất đắc ý.
Hơn nữa còn là thương trường tình trường đều đắc ý. Loại thể nghiệm này, có lẽ người bình thường cả đời cũng không lĩnh ngộ được... tỷ như Đoạn Khách Nghi.
Cũng đi trên con đường tình trường, Khuất Kinh ở nước Mỹ xa xôi mỗi ngày đều cho người mang tặng hoa "Forget me not" tươi tắn, buổi tối cũng không quên gọi điện thoại cho Du Chiêu. Du Chiêu nhìn mấy bình hoa trong phòng, đối với vị hôn phu ở bên kia điện thoại nói: "Anh đừng mỗi ngày đều tặng hoa. Thật ra mấy ngày đưa tới một lần là tốt rồi. Cũng không phải hoa để hai ngày liền tàn, như vậy bày ra cũng nhiều lắm."
"Không thể nào?" Khuất Kinh trả lời, "Em dẫu gì cũng là đại thiếu gia nhà họ Du, lẽ nào trong phòng ngủ bày mấy bình hoa cũng không được?"
"Được thì được..." Du Chiêu ôn nhu vuốt ve cánh hoa "Forget me not" xanh lam, "Nhưng nhiều lắm."
"Làm sao mà nhiều?" Khuất Kinh nói, "Điều này đại biểu chính là tôi rất nhớ em, nhớ thế nào cũng không đủ."
Du Chiêu chỉ cảm thấy buồn nôn, liền không nói.
Khuất Kinh thấy Du Chiêu không nói lời nào, liền nói: "Ngủ ngon!"
"Chào buổi sáng." Du Chiêu nói.
Khuất Kinh và Du Chiêu cách nhau 12 múi giờ.
Mỗi giây đều xa cách.
Nhưng trái tim bọn họ lại càng gần hơn.
Đoạn Khách Nghi nhắm mắt cũng biết hiện tại tình cảm của Du Chiêu và Khuất Kinh rất tốt. Có lúc, y chỉ có thể oán hận nói: Tốt không được bao lâu. Năm đó Du Hải đối với ta so với các ngươi bây giờ còn tốt hơn nhiều lắm!
Bên ngoài tình trường đắc ý, Du Chiêu trên thương trường biểu hiện cũng không tệ. Sau khi lấy được hợp đồng từ Cao Bá Hoa, cậu cùng đoàn đội trở thành tiêu biểu của quý. Du Hải không biết làm sao, lần này đối với biểu hiện của Du Chiêu đặc biệt biểu dương, cam kết sẽ tăng thưởng cho đoàn đội của Du Chiêu.
Du Chiêu tự nhiên nhận lấy.
Trong phòng làm việc, Du Chiêu nhàn hạ xoay bút máy, không biết đang suy nghĩ gì. Tiểu Thích bỗng nhiên gõ cửa đi vào, cùng Du Chiêu nói: "Giám đốc Chiêu, thật kì quái."
"Làm sao vậy?" Du Chiêu hỏi.
Tiểu Thích nói: "Tôi vừa mới nhìn thấy Davi bị gọi tới phòng làm việc của giám đốc Hải."
Du Chiêu nhíu mày: "Cậu không nhìn lầm chứ?"
Davi là nhân viên bán hàng có nghiệp vụ và năng lực mạnh nhất trong đội của Du Chiêu. Du Chiêu quả thực cũng coi trọng năng lực của hắn. Cho nên, lúc trước Davi yêu cầu lĩnh trước tiền thưởng để giải quyết tiểu tam, Du Chiêu rất sảng khoái móc tiền túi mà không đề xuất với công ty, chính vì muốn thể hiện phong độ của lãnh đạo.
"Không nhìn lầm." Tiểu Thích nói, "Chính là hắn!"
Du Chiêu lại nói: "Này cũng kì quái."
"Đương nhiên là kì quái! Gã và giám đốc Hải cách vài cấp đấy!" Tiểu Thích nói, "Ngài mới là quản lý trực tiếp của Davi. Giám đốc Hải cho dù có dặn dò gì cũng phải thông qua ngài nói với gã chứ. Gã có gì báo cáo cũng không nên vượt cấp ngài mà tìm giám đốc Hải."
"Không thể nói như thế được, đây là công ty của giám đốc Hải." Du Chiêu nói, "Giám đốc Hải muốn gặp ai đều được."
Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng Du Chiêu vẫn có chút khúc mắc. Nhưng cái nhọt này rất nhanh được giải đáp. Giờ cơm trưa, Davi tự mình chạy đến tìm Du Chiêu, chỉ nói: "Giám đốc Chiêu, ngài muốn rời đi thật sao?"
Du Chiêu cau mày hỏi: "Sao lại hỏi cái này?"
Davi thở dài, nói: "Giám đốc Chiêu đối với tôi có ơn tri ngộ, có chuyện này tôi nhất định không thể gạt ngài. Hôm nay giám đốc Hải tìm tôi, nói muốn để tôi làm giám đốc, cho tôi một đội riêng. Nếu như tôi cần, có thể lấy người của ngài."
Nguyên bản Du Chiêu cũng đoán được, nhưng chính tai nghe người trong cuộc giải thích, trong lòng vẫn nguội đi một nửa.
Chính Du Chiêu còn chưa nói rời đi, Du Hải đã nghĩ biện pháp không cần cậu. Chân trước Du Hải khen ngợi Du Chiêu tài hoa, muốn thưởng cho cậu món tiền kếch xù, sau lưng liền muốn phân tán đội của cậu, làm giảm sức ảnh hưởng của Du Chiêu ở công ty.
Du Chiêu bất giác cười: Không nghĩ tới, chính mình còn chưa "gả đi" đã thành "người ngoài".
Trong lòng Davi không xác định, liền hỏi: "Cho nên..."
Du Chiêu bình tĩnh lại, không để lộ ra mặt yếu đuối trước nhân viên, kiên định mà ôn hòa nói: "Đây là giám đốc Hải cho anh cơ hội. Tôi thấy nếu anh ở Du thị phát triển, nên nắm lấy thật chắc. Cơ hội như thế này cũng không nhiều. Anh xem, Du thị rất ít khi đề bạt người ngoài."
"Giám đốc Chiêu..." Davi cả kinh, "Ngài thật sự muốn đi?"
Du Chiêu gật đầu, lựa chọn trọng tâm nói: "Năng lực và nghiệp vụ của anh rất tốt, tôi đều nhìn thấy, giám đốc Hải cũng chú ý tới. Một mình dẫn dắt đội cũng tốt, coi như thử thách giúp anh trưởng thành. Nếu như anh từ chối lần đề bạt này của giám đốc Hải, tương đương với ném mặt mũi của ông ấy. Sau này anh ở Du thị cũng không tiện lăn lộn."
Davi nghe Du Chiêu nói như vậy, nhất thời cảm kích: "Nhưng giám đốc Chiêu, ngài phải làm sao bây giờ?"
Vốn dĩ Du Chiêu còn chưa nghĩ ra, nhưng hành động của Du Hải ngày hôm nay cũng coi như giúp Du Chiêu quyết định. Du Chiêu chỉ nói: "Anh không cần lo lắng cho tôi."
Davi suy nghĩ một chút, nghi ngờ nói: "Không phải giám đốc Chiêu thật sự muốn làm phu nhân toàn chức chứ?"
"Không biết." Du Chiêu lắc đầu, "Nếu anh muốn biết, có thể ra đi cùng tôi."
"A?" Davi cả kinh.
Du Chiêu cười nói: "Cũng có thể ở lại Du thị tiếp tục phát triển. Chính anh suy nghĩ một chút đi."
Nói xong Du Chiêu liền quay người đi.
Cả một buổi chiều Du Chiêu cũng không nhàn rỗi, tìm từng người trong đoàn đội mà mình tín nhiệm nói chuyện. Nội dung rất đơn giản, chính là cậu chuẩn bị rời đi, nếu như có hứng thú thì có thể đi cùng cậu.
Lập tức, toàn bộ đoàn đội của Du Chiêu lòng quân tan rã, không có tâm tư làm việc nữa.
Cuối cùng Du Chiêu mới bàn luận với Tiểu Thích. Sau khi nghe xong Tiểu Thích liền nói: "Tôi nhất định đi cùng giám đốc Chiêu! Không biết những người khác như thế nào?"
Du Chiêu liền nói: "Tôi tìm đều là những người thông minh. Người thông minh đều biết ở lại Du thị là không thể ra mặt. Cậu nghĩ, công ty này ngay cả tôi cũng không tha, bọn họ có thể có được chỗ tốt gì? Huống chi, lúc trước vì giúp tôi làm việc, mỗi người bọn họ đều từng đắc tội Du Ung. Lúc này không đi, lẽ nào chờ sau khi tôi đi, Du Ung tìm bọn họ từng người từng người tính sổ?"
Tiểu Thích bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Phải! Có lý!"
Tiểu Thích lại hỏi: "Vậy giám đốc Chiêu định tới chỗ nào?"
Nói thật, căn bản Du Chiêu chưa nghĩ tới mình sẽ tới đâu. Du Chiêu muốn rời khỏi Du thị, nhưng không nghĩ tới lại đột nhiên như vậy. Chỉ là, Du Hải cũng đã ra tay, Du Chiêu tuyệt đối không thể đứng im chờ chết mới hành động như vậy. Bản thân Du Chiêu cũng không biết tiếp theo cậu nên bước đi như thế nào... Mà những lời như thế này không thể nói ra trước mặt cấp dưới.
Vì thế, Du Chiêu như cười như không nói: "Đến lúc đó cậu sẽ biết."
Nhìn biểu tình kín như bưng của Du Chiêu, Tiểu Thích chỉ cảm thấy Du Chiêu nhất định đã liệu trước, nắm chắc phần thắng!
Không ai biết, chính Du Chiêu cũng hoảng loạn.
Tâm trạng hốt hoảng tới tận tan tầm, chỉ khi ngồi trong xe Du Chiêu mới cảm thấy chút an bình.
Cậu không ở nổi công ty, nhà cũng chỉ là một đấu trường khác. Không gian an toàn thuộc về riêng cậu, lại là chiếc xe chật hẹp này.
Cậu hạ thấp ghế dựa, nằm trong xe, ánh mắt trống rỗng.
Từ khi tốt nghiệp tới nay, Du Chiêu vẫn công tác tại Du thị, hiện tại bỗng nhiên phải đi, cậu rất mê man. Cậu uể oải, chậm rãi nhắm mắt, nghĩ tới thanh âm khiến không gian bớt tĩnh mịch.
Trong lòng cậu khẽ vang lên thanh âm của Khuất Kinh.
Cậu từ từ mở mắt, nhấn số của Khuất Kinh.
"Này..." Thanh âm Khuất Kinh lười biếng, "Vợ ơi?"
Nghe tới hai tiếng "Vợ ơi", phiền muộn trong lòng liền vơi đi một nửa. Sau đó Du Chiêu nhìn đồng hồ đeo tay, mới phát hiện bây giờ ở nước Mỹ đang là bảy giờ sáng.
Chắc Khuất Kinh vẫn còn đang ngủ?
"Thật không tiện, đánh thức anh sao?" Du Chiêu áy náy nói.
"Không." Khuất Kinh nói, "Tôi rất cao hứng."
Khuất Kinh đúng thật rất cao hứng, còn ghi chú trên lịch: Kỉ niệm lần đầu tiên vợ gọi điện thoại đường dài cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro