Chương 13
Sau khi Du Chiêu về đến nhà, đầu óc vẫn là một đống hỗn độn.
Khuất Kinh hôn cậu.
Cậu cũng hôn Khuất Kinh.
Đương nhiên, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau.
Bọn họ đã từng làm tình, hôn môi so với ban nãy càng nóng bỏng càng nhiệt tình hơn. Nhưng vừa nãy là nụ hôn đầu tiên không hề liên quan tới tình dục.
Theo Du Chiêu nghĩ, trước đó hôn môi đều là hành động cầm thú khi tin tức tố khởi động. Mà vừa nãy thì sao?
Du Chiêu sờ sờ miếng ngăn tin tức tố trên gáy, dán đến chặt chẽ, tin tức tố bị phong bế không một kẽ hở.
"Chiêu Nhi, về rồi à?"
Du Hải từ tiền sảnh bên ngoài đi tới.
Du Chiêu hướng cha cậu gật đầu: "Chào cha."
Du Hải hỏi: "Đi đâu vậy? Cùng khách hàng ăn cơm sao?"
Đây được tính là cùng khách hàng ăn cơm không?
"Vâng." Du Chiêu gật đầu.
Du Hải còn nói: "Rất tốt, phương diện này con làm rất khá. Ta có thể nhìn ra con là người không thích giao thiệp, thế nhưng có thể khắc phục chính mình, cùng khách hàng quan hệ tốt, rất là tốt."
Điểm này Du Hải nói rất đúng. Du Chiêu là một phần tử chán ghét xã giao. Nghe rất mâu thuẫn nhưng trên thực tế cũng không hiếm trường hợp như vậy. Rõ ràng chán ghét giao tiếp với người khác nhưng vẫn không thèm quan tâm, rất nhiều thời gian đều dùng để đi xã giao, vì sự nghiệp của chính mình mà phấn đấu.
Du Hải còn nói: "Hạ Đào tới bộ phận của con?"
"Dạ?" Du Chiêu không nghĩ tới Du Hải sẽ hỏi tới Hạ Đào.
Ban ngày, Du Hải cùng Hạ Đào xằng bậy bị Du Ung bắt gặp... đương nhiên, cái này cũng là do Du Chiêu tính kế. Du Chiêu vốn cho là sau khi bị phá hư chuyện tốt, Du Hải sẽ đánh đuổi Hạ Đào, không nghĩ tới Du Hải lại phân Hạ Đào tới bộ phận của cậu, bây giờ còn tìm cậu hỏi.
Xem ra... tin tức tố của Du Hải và Hạ Đào rất phù hợp?
Du Chiêu làm bộ cái gì cũng không biết, sóng lớn không sợ mà trả lời: "Là thực tập sinh sáng nay sao?"
"Đúng, chính là cậu ta." Du Hải gật đầu, "Cậu ta làm việc được không?"
Du Chiêu nở nụ cười: "Cậu ta vừa mới đến chỗ con, con còn chưa để ý."
"Được, vậy con để ý nhiều chút." Du Hải nói, "Ta thấy đứa nhỏ này lanh lợi, có thể bồi dưỡng."
Lời này nghe vào tuy giống như khen Hạ Đào, mà thực tế lại là "nhắc nhở" Du Chiêu phải tuyển dụng người ta chính thức.
Du Chiêu có chút không cao hứng. Bộ phận của cậu đều là "thân binh", mỗi người đều là tướng tài mà cậu "lấy nghìn chọn một", cậu không nghĩ muốn thu nhận một tên "lính nhảy dù" mắng không được đánh không xong vào. Không phải là không nuôi nổi một Hạ Đào, mà là bên trong nội bộ có một người như vậy sẽ ảnh hưởng đến lòng quân cùng sĩ khí.
Du Chiêu cũng không lập tức chấp nhận lời của cha, chỉ uyển chuyển nói: "Đứa nhỏ kia nhìn thông minh nhưng phải xem cậu ta có thích hợp với bộ phận của con không. Nếu như không thích hợp, có thể tới bộ phận khác thử xem, chắc chắn sẽ có chỗ phù hợp."
Du Hải cười lạnh: "Có thể con chưa biết, Hạ Đào đã đắc tội với Du Ung. Trừ bộ phận của con ra, cậu ta chỗ nào cũng không đi được."
Du Hải đã nói đến nước này, Du Chiêu còn có thể nói cái gì?
Du Chiêu không chịu nói tiếp, trái lại hỏi: "Có thật không? Hạ Đào vừa mới tới công ty nửa ngày, làm sao mà đã đắc tội với Du Ung rồi?"
"Chuyện này..." Du Hải tự nhiên không thể giải thích chuyện Hạ Đào đắc tội Du Ung cặn kẽ, liền nói, "Con cũng biết tính cách của Du Ung, đắc tội với nó không phải rất dễ dàng sao?"
Du Chiêu gật gật đầu, nói: "Thế nhưng Hạ Đào chỉ là một thực tập sinh, cũng không nhìn ra bản lĩnh gì. Nếu mới nửa ngày liền đắc tội người ta, chẳng bằng để cậu ta ra đi."
Lời này thật sự khiến Du Hải xanh mặt.
Du Hải cắn răng nói: "Làm sao? Du thị tuyển người còn phải xem sắc mặt Du Ung à? Ta còn chưa có chết đâu!"
Du Chiêu vội vàng gật đầu, nói: "Đúng, con hiểu được."
Đã bàn xong "chỉ thị" của Du Hải, Du Chiêu liền vào nhà nghỉ ngơi.
Ngày tiếp theo, một nhà bốn người cùng ăn điểm tâm. Ai cũng không nói ra chuyện của Hạ Đào.
Du Chiêu đoán, xảy ra chuyện như vậy, Du Ung chắc chắn sẽ dùng thời gian nhanh nhất mà đâm chọc với Đoạn Khách Nghi. Đoạn Khách Nghi khẳng định cũng không cao hứng.
Có điều ngày hôm nay thoạt nhìn Đoạn Khách Nghi vẫn giống như thường lệ hòa ái ôn nhu, không nhìn ra nửa điểm ghen tuông. Gã múc cho Du Hải thêm một chén cháo, còn nói: "Chồng gần đây đều gầy đi rồi, có phải là công tác cực khổ quá không? Sớm nói cơm bên ngoài không dinh dưỡng, vẫn là về nhà ăn mới tốt."
Du Chiêu nghe câu này muốn bật cười, nhưng cậu không cười.
Trong nhà này, cậu không cười mới được tính là "cười".
Du Hải cũng có chút lúng túng, nói: "Ừm."
Đoạn Khách Nghi lại liếc mắt nhìn Du Chiêu một cái, nói: "Đúng rồi, việc xem mắt của con còn chưa kết thúc sao? Có muốn ta giúp một tay, giới thiệu cho con một chút không? Ta tuy rằng không phải là văn phòng mai mối cao cấp, nhưng dù sao cũng quen biết với không ít người."
Du Chiêu nhân tiện nói: "Cảm ơn giám đốc Đoạn, kì thực không cần..."
"Làm sao lại không cần?" Du Ung ngắt lời nói, "Anh cũng đừng bướng bỉnh nha? Nhìn bộ dáng, tin tức tố của anh cũng không dễ tìm đối tượng. Hơn nữa tôi nghe nói, anh yêu cầu người không có tiền sẽ không lấy? Tôi cảm thấy cái này không tốt nha? Kì thực, anh tìm một người phù hợp tin tức tốt là được, gia thế có thể giống ba ba anh không khác gì cũng tốt."
Du Chiêu nghe Du Ung nhắc tới ba ruột, liền có chút hơi tức giận, chỉ là không biểu hiện ra.
"Ngươi nói cái gì? Cha nó không phải là ta sao?" Du Hải cũng có chút tức giận, đáp lại một câu nặng nề.
Du Ung cũng bị nói cho sợ: "Không. Con đây không phải là đang khuyên anh sao! Omega muốn kết hôn, đặc biệt anh còn có tin tức tố nồng độ cao như vậy, nếu chờ tới lớn tuổi, tin tức tố sẽ hỗn loạn."
Du Chiêu lại nói: "Thật ra, cha mẹ Khuất Kinh cũng muốn gặp giám đốc Hải và giám đốc Đoạn. Mà con chưa xác định hai vị có thể tranh thủ thời gian vào lúc nào."
Lời này vừa nói ra, nụ cười đắc ý trên mặt Du Ung liền cứng lại. Đoạn Khách Nghi cũng ngẩn ra.
Du Hải nghe được lại khá cao hứng: "Có thật không? Vậy thì quá tốt rồi! Con nói sớm một chút thì ta đã có thể sắp xếp được hôm nay rảnh rỗi rồi... Chỉ là bây giờ mới nói, có thể phải chờ thêm hai ngày."
Đoạn Khách Nghi vừa ngẩn người, lập tức khôi phục lại tinh thần, cười híp mắt nói: "Giám đốc Hải trăm công nghìn việc mà ta lại nhàn rỗi. Nếu không để ta đi gặp mặt một chút?"
Trong lòng Du Chiêu nói: Không được!
Tuy rằng cậu không biết Đoạn Khách Nghi có thể làm gì, nhưng vẫn luôn cảm thấy không tốt.
Đoạn Khách Nghi lại hỏi: "Đúng rồi, gia đình Khuất Kinh như thế nào?"
"Là một gia đình truyền thống." Du Chiêu đáp, "Một cha một mẹ."
"À, vậy rất tốt nha." Đoạn Khách Nghi cười nói, "Cha mẹ gã làm cái gì?"
Du Chiêu trả lời: "Cha mẹ anh ấy dạy học."
"Là người dạy học sao?" Du Ung khinh thường nói, "Vậy không phải là không môn đăng hộ đối với chúng ta sao? Ban đầu nghe anh để bụng như vậy, còn tưởng là gia đình hào môn!"
Đoạn Khách Nghi lại nói: "Con thì biết cái gì? Cái này nói lên Khuất Kinh là tay trắng gây dựng sự nghiệp, đó mới là lợi hại."
Du Hải cũng gật đầu, nói: "Còn không phải sao? Nếu con có một nửa đầu óc của người ta, ta đều muốn thắp hương cảm tạ tổ tiên rồi!"
Du Ung chịu răn dạy hai câu, trong lòng thập phần không cam nguyện nhưng cũng không dám phản bác.
Bản thân Du Hải cũng xuất thân từ gia đình bình thường, cho nên không thích nghe người dưới nói nhà giàu mới nổi không tốt.
Du Ung ngược lại là lợi hại, cố tình đạp trúng chỗ đau của Du Hải. Lại nghĩ đến sự tình ngày hôm qua, Du Hải lại càng tức giận, cả ngày đều không cho Du Ung sắc mặt tốt.
Du Chiêu trở lại công ty, lại hỏi Tiểu Thích: "Năng lực làm việc của Hạ Đào thế nào?"
Tiểu Thích liền đáp: "Cậu ta là thực tập sinh, cũng không phải là vị trí gì to tát. Đều làm chút công việc lặt vặt, không thấy được năng lực nghiệp vụ, nhưng ngược lại rất lanh lợi, giao việc cũng sẽ chăm chỉ làm."
Du Chiêu nghe vậy gật gật đầu, nói: "Được. Cậu đi xuống đi."
Tiểu Thích gật đầu đi xuống.
Qua chốc lát, Du Chiêu nhận được điện thoại của Hoa Thì.
Hoa Thì bên kia ngữ khí cấp thiết nói: "Cậu không phải bảo tôi theo dõi cha mẹ Khuất Kinh sao?"
"Đúng, làm sao vậy?" Du Chiêu hỏi.
"Cậu đúng là tính toán như thần." Hoa Thì nói, "Đoạn Khách Nghi quả nhiên đã đi tìm bọn họ rồi!"
Du Chiêu nhức đầu: "Tôi đã biết."
Sáng sớm hôm nay, lúc cậu nhắc tới chuyện này liền biết Đoạn Khách Nghi sẽ gây sự. Đoạn Khách Nghi chắc chắn sẽ không để Du Chiêu thuận lợi tìm được người chồng hợp ý một cách dễ dàng như vậy.
Nhưng Du Chiêu cũng không thể làm thinh không đề cập tới. Dù sao, cha mẹ hai bên vẫn không thể luôn trốn tránh không gặp mặt nhau.
Đoạn Khách Nghi đúng là không muốn Du Chiêu thuận lợi kết hôn, hơn nữa đối tượng thoạt nhìn còn thích hợp như vậy.
Đoạn Khách Nghi dùng thủ đoạn lấy được số điện thoại của mẹ Khuất, gọi điện thoại cho bà, trước tiên nói mình là "ba omega" của Du Chiêu, muốn cùng mẹ Khuất đi uống trà chiều.
Mẹ Khuất lại nói: "Nhưng tôi còn phải lên lớp nha?"
Đoạn Khách Nghi liền thay đổi hẹn thành ăn cơm tối.
Đến tối, Mẹ Khuất đến hội quán Uyển Dao, dựa theo thông tin mà Đoạn Khách Nghi cung cấp đi tới lầu bốn. Vừa đi vào liền thấy quần áo hương tóc mai ảnh, đều là mấy nam phu nhân omega rảnh rỗi được bảo dưỡng rất tốt ở đằng kia uống rượu nói chuyện phiếm.
Đoạn Khách Nghi chào đón, lôi kéo mẹ Khuất giới thiệu với mọi người. Sau đó Đoạn Khách Nghi còn nói: "Vốn bà ấy buổi chiều muốn tới, mà bởi vì buổi chiều còn phải làm việc, giờ mới đến."
Một vị phu nhân kinh ngạc nói: "Đi làm? Đi làm là cái gì?"
Nói xong tất cả mọi người bắt đầu cười ha hả.
Mẹ Khuất tự dưng bị cười nhạo nhưng cũng không vội, chỉ chậm rãi nói: "Các người đi làm cũng không biết? Sẽ không phải là chưa từng đọc sách đó chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro