Chương 40: Ý nghĩa của việc "thích"
Editor: Riin
----
Xe buýt lớn chạy vào bãi đỗ xe của trường trung học số một khoảng 5 giờ chiều, ráng chiều đỏ rực trải khắp bầu trời, nắng chiều chiếu xiên xiên, những cây bạch quả hai bên đường Đốc Học đã bắt đầu ngả vàng lá.
Phương Du thu hồi ánh nhìn, cúi đầu nhìn hộp kẹo bạc hà đang nắm chặt trong tay.
Cậu cầm hộp kẹo này suốt cả chuyến đi, và cũng suy nghĩ về tất cả những gì cậu đã trải qua với Trì Hoài trong suốt hành trình.
Căn bệnh say xe của cậu có từ nhỏ, nhưng người thực sự chăm sóc cậu lại là Trì Hoài. Hồi nhỏ cậu cũng từng ngẩn ngơ nhìn bầu trời đầy sao, nhưng người thực sự dẫn cậu đi ngắm sao lại là Trì Hoài. Khi cậu cáu kỉnh và căng thẳng, người giúp cậu thư giãn vẫn là Trì Hoài.
Còn bố mẹ, những người đáng lẽ phải gần gũi với cậu nhất, lại đóng vai trò những kẻ kiểm soát đứng trên đỉnh cao đạo đức trong suốt 17 năm trưởng thành của cậu. Họ điều khiển quá khứ, hiện tại của cậu, và còn muốn kiểm soát cả tương lai của cậu nữa.
Phương Du cười tự giễu, nghĩ thật mỉa mai, cậu đã lựa chọn nhượng bộ hết lần này đến lần khác vì một kẻ thích kiểm soát.
Bố ghét nuôi thú cưng trong nhà, vì thế cậu đã trả lại chú chó nhỏ mà bạn học tặng. Bố ghét cậu chơi với những người bạn "không ra gì", vì thế cậu cứ cô đơn mãi, ít nói, hạ thấp sự hiện diện của mình trong lớp xuống mức tối thiểu.
Trong những lần nhượng bộ đó, cậu đã đánh mất rất nhiều thứ quý giá, chỉ đổi lấy sự giam cầm và xiềng xích vô tận.
Mồ hôi rịn ra từ lòng bàn tay đã làm ướt bao bì hộp kẹo bạc hà, Phương Du lấy khăn giấy từ trong túi ra lau cẩn thận, rồi như đã quyết tâm điều gì đó, cậu rất trân trọng đặt hộp kẹo vào trong túi của mình.
Xe buýt dừng lại, tài xế tắt máy, mở cửa xe, lão Trương đứng ở cửa vừa đếm số người vừa thông báo ngày mai chính thức đi học.
Phương Du im lặng đứng dậy lấy ba lô, tiện thể bật điện thoại trong túi lên, mở khung tin nhắn của Trì Hoài.
Sự việc lần này là một tai nạn, nhưng nếu cậu lại vì nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng đối với bố mà chọn trốn tránh Trì Hoài, thì đó chính là tự tay đẩy người thực sự tốt với mình ra xa.
Lần này cậu không muốn nhượng bộ nữa, bất kể kết quả thế nào, cậu cũng sẽ không phụ lòng chân thành của Trì Hoài dành cho mình nữa, cho dù chọn Trì Hoài có khiến cậu phải chịu đựng sự lạnh nhạt lâu hơn trước đây.
Vậy thích là gì? Có lẽ chính là sẵn sàng từ bỏ một số thứ quan trọng vì đối phương.
Phương Du thở dài, cậu kéo dây đeo ba lô lên một chút, xếp hàng theo sau các bạn học xuống xe. Vừa chạm đất, Trì Hoài đã gọi cậu từ phía sau.
"Phương Du."
Phương Du nghe tiếng quay đầu lại.
Trì Hoài nhảy xuống xe, hắn đeo ba lô chạy nhỏ lại, rồi ôm chầm lấy Phương Du.
Phương Du bị hắn va vào ngả người về phía sau, mùi pheromone gỗ tùng ập đến, Phương Du có chút chịu không nổi, cậu giơ tay đẩy ra, "Trì Hoài, thu hồi pheromone của cậu lại đi, với cả buông tôi ra trước đã."
"Không buông." Giọng Trì Hoài hơi khàn đục, vòng tay ôm Phương Du lại siết chặt hơn một chút, hắn dùng má cọ cọ vào Phương Du nói: "Tôi nhớ mình đã nói với cậu rồi, GOD là điều tôi có thể gặp nhưng không thể cầu, nên Phương Tiểu Du à, bây giờ cậu trốn tôi cũng vô ích thôi, dù có phải chết dính tôi cũng sẽ nắm chặt cậu trong tay. Cậu lùi 100 bước, tôi sẽ tiến 101 bước, dù sao tôi cũng sẽ dùng cả tấm lòng yêu thương để theo đuổi cậu, cậu chuẩn bị tinh thần đi."
Phương Du mím môi, cậu cụp mắt, im lặng một lúc rồi từ từ giơ tay lên, khi đầu ngón tay chạm vào lưng Trì Hoài, cậu lại dừng động tác, "Biết rồi, cậu có thể buông tôi ra trước không? Ôm tôi chặt quá, tôi thở không nổi."
Trì Hoài nới lỏng ra một chút, hắn nhìn Phương Du, từng chữ từng chữ nói rất nghiêm túc: "Tôi thích cậu, tôi nói thật đấy."
Phương Du đối diện với hắn một giây rồi dời ánh mắt đi, cậu cúi đầu hé miệng rồi lại ngậm lại, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng vẫn không nói ra câu "Tôi cũng thích cậu" kia.
"Ừm." Phương Du gật đầu nhẹ.
"Vậy cậu có thể không trốn tránh tôi nữa được không?" Trì Hoài hỏi.
"Không trốn." Phương Du lắc đầu, lần này cậu không do dự.
Trì Hoài vừa nghe thấy câu này liền tươi cười rạng rỡ, hắn lại ôm chặt Phương Du vào lòng, "Phương Du đừng sợ, tôi hứa hai đứa mình sẽ ổn thôi, cậu đừng sợ nhé? Cũng đừng trốn tôi nữa, tôi nói cậu không sao thì chắc chắn sẽ không sao đâu, tin tôi nhé?"
Hắn liên tục hỏi mấy câu "nhé?".
Phương Du mím môi, cậu giãy giụa một chút, hơi bất lực thở dài nói: "Được rồi được rồi, đừng ôm tôi chặt thế, nóng."
Tận tai nghe cậu đồng ý, Trì Hoài mới buông Phương Du ra, hắn cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng bóng nói: "Vậy bây giờ cậu có thích tôi không?"
Môi Phương Du mấp máy, cuối cùng vẫn quay đầu đi, cậu đeo ba lô đi về phía ký túc xá.
Trì Hoài không đuổi theo, hắn đứng phía sau gọi với: "Không trả lời tức là tự nhận đấy nhé Phương Tiểu Du."
Phương Du khựng bước, cậu không quay đầu lại, lặng lẽ nói một câu "đồ ngốc", rồi nhanh chóng bước vào tòa ký túc xá.
Đến khi bóng dáng Phương Du khuất sau góc tường, Trì Hoài mới thu hồi ánh mắt, nụ cười ngây ngô như chó Husky vừa nãy trên mặt dần dần biến mất, hắn vuốt mặt, cúi đầu đứng yên tại chỗ một lúc, rồi xoay người đi về phía văn phòng hiệu trưởng.
Liệu họ có thể ổn không?
Thật lòng mà nói, Trì Hoài không chắc chắn.
Nhưng mọi chuyện đều phải thử một lần, xông pha một phen, biết đâu hắn thực sự có thể đưa Phương Du trốn thoát.
Im lặng bước đến trước cửa văn phòng hiệu trưởng, Trì Hoài hít sâu một hơi, giơ tay gõ cửa, "Mẹ, con đây, Hoài Hoài."
"Vào đi, cửa không khóa." Bên trong vọng ra giọng của mẹ.
Trì Hoài dạ một tiếng, nắm tay nắm đẩy cửa ra, rồi cúi đầu bước vào.
Không ngoài dự đoán, lão Trương cũng có mặt.
"Chào thầy." Trì Hoài cúi người chào lão Trương đang ngồi uống trà trên ghế sofa.
"Ừm." Lão Trương gật đầu, liếc nhìn Trì Hoài rồi quay sang Lưu Vân.
Lưu Vân chỉ vào ghế sofa nói: "Đừng đứng nữa, đeo cái ba lô nặng thế có mệt không? Ngồi xuống uống chút nước, chúng ta nói chuyện."
"Con không ngồi đâu, mẹ à, con đến đây là có chuyện muốn nói với mẹ." Trì Hoài lắc đầu.
"Vậy được rồi, con nói đi." Lưu Vân không ép nữa, bà ngồi thẳng người, gác tay lên bàn làm việc, mắt nhìn Trì Hoài.
Trì Hoài suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lưu Vân.
Câu đầu tiên, "Con thích Phương Du rồi."
Câu thứ hai, "Mẹ có thể đừng gọi điện cho phụ huynh của Phương Du đến trường được không?"
Lưu Vân rất bình tĩnh, nghe xong bà gật đầu, hỏi: "Tại sao? Người chưa thành niên phạm lỗi, nhà trường với tư cách là bên quản lý gọi điện cho người giám hộ các con đến, điều đó hợp tình hợp lý."
Trì Hoài cắn răng, im lặng một lúc rồi nói: "Câu hỏi này hiện tại con không thể trả lời mẹ."
"Vậy tại sao mẹ phải đồng ý không gọi điện cho bố mẹ Phương Du?" Lưu Vân hỏi, "Hãy cho mẹ một lý do hợp lý."
Trì Hoài hé miệng, chưa kịp lên tiếng thì Lưu Vân đã nói tiếp, "Đừng nói với mẹ những câu kiểu 'vì con thích cậu ấy nên muốn gánh hết hình phạt về mình' nhé, bây giờ con chưa đủ khả năng tự gánh vác một trọng trách bảo vệ nặng nề đâu, chỉ dựa vào cảm xúc tuổi trẻ sẽ chỉ làm tổn thương người con thích thôi."
Lão Trương ngồi trên ghế sofa nghe mà ngớ người, cuối cùng ông cũng hiểu tại sao Lưu Vân lại trở thành một nhà giáo dục hàng đầu trong nước và quốc tế.
Trì Hoài mím môi, im lặng một lúc rồi nói: "Bố mẹ Phương Du đối xử với cậu ấy rất tệ, cậu ấy luôn bị kiểm soát, bố cậu ấy không cho cậu ấy làm bất cứ hoạt động giải trí nào ngoài học tập, nếu để bố cậu ấy biết Phương Du yêu sớm, có thể Phương Du sẽ bị ép chuyển trường, thậm chí sẽ phải chịu áp lực mà chúng ta không thể tưởng tượng được."
Nói đến đây Trì Hoài dừng lại, hít sâu một hơi, rồi nhìn thẳng vào mắt Lưu Vân, hắn nói rất nghiêm túc: "Con thích cậu ấy, con không muốn nhìn thấy cậu ấy bị bạo lực lạnh nữa, con muốn đưa cậu ấy rời khỏi nhà tù đó."
Lưu Vân lặng lẽ lắng nghe, đợi Trì Hoài nói xong, bà khẽ gật đầu, "Con định đưa cậu ấy đi bằng cách nào? Nếu chỉ yêu cầu mẹ không gọi điện cho bố mẹ cậu ấy, thì mẹ nghĩ đây không phải là cách hay có thể giải quyết vấn đề tận gốc."
"Vâng, con đã nghĩ đến điều đó." Trì Hoài gật đầu, hắn nói: "Nhưng đây chỉ là bước đầu trong kế hoạch ban đầu của con thôi. Trước khi giải quyết chuyện này, con muốn Phương Du không bị tổn thương một chút nào, con quá thích cậu ấy rồi, không nỡ để cậu ấy chịu bất cứ uất ức nào."
Mí mắt thầy Trương giật liên hồi, ông nhìn Trì Hoài, trong lòng lại nảy sinh một chút... Sợ hãi? Không, chính xác hơn là không phải sợ hãi, mà là sự kinh ngạc trước sự chuyển biến từ bối rối khi đối đầu với mẹ lúc đầu đến bình tĩnh trầm ổn bây giờ của cậu thiếu niên này.
Trì Hoài có khả năng kiểm soát và xoay chuyển tình huống cực kỳ mạnh mẽ, khi hắn nói ra câu "một phần trong kế hoạch", lão Trương đã biết lần này hắn chắc chắn sẽ thắng trong cuộc đấu trí với Lưu Vân rồi.
Lưu Vân không nói gì, văn phòng chìm vào im lặng lâu dài, chỉ có tiếng "ùng ục" không ngừng phát ra từ máy lọc nước.
"Con đưa ra yêu ba yêu cầu," Trì Hoài giơ ngón trỏ lên, nhìn Lưu Vân nói: "Một, đừng gọi điện cho bố mẹ Phương Du, hai, xin mẹ cung cấp tất cả tài liệu về bố mẹ Phương Du, càng chi tiết càng tốt, ba, thời gian tới dù con làm gì thầy Trương cũng mặc nhiên đồng ý."
"Điều kiện thì sao? Con lấy điều kiện gì để đổi lấy ba yêu cầu này?" Lưu Vân hỏi.
Trì Hoài do dự một chút, cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Con sẽ không thi vào Đại học Hàng không Vũ trụ Bắc Kinh nữa, nghe theo sắp xếp của bố thi vào Đại học Thanh Hoa học Quản lý Tài chính, cuối cùng tiếp quản công ty của bố. Ngoài ra, trong thời gian ở trường, con đảm bảo tất cả hành vi của con sẽ không ảnh hưởng đến việc học của các bạn xung quanh."
"Được." Lưu Vân gật đầu, bà lấy từ ngăn kéo ra một túi hồ sơ, đưa cho Trì Hoài, "Đây là hồ sơ cấp hai, tiểu học của Phương Du, tài liệu về bố mẹ cậu ấy lát nữa mẹ sẽ sắp xếp lại đưa cho con."
"Cảm ơn mẹ." Trì Hoài bước lên phía trước cầm túi hồ sơ trong tay, rất nặng, đè nặng lên trái tim hắn.
"Được rồi, con về đi." Lưu Vân uống một ngụm trà, bà nói: "Bố con vừa gọi điện bảo đón con về, tối nay mẹ tăng ca, không ăn cơm tối đâu, hai bố con tự lo nhé."
"Vâng." Trì Hoài gật đầu, sau khi chào tạm biệt lão Trương, hắn bước ra khỏi văn phòng hiệu trưởng.
Lưu Vân nhìn theo con trai rời đi, đợi cửa đóng lại, bà thở dài, đứng dậy nhìn về phía lão Trương nói: "Vẫn phải phiền thầy Trương thời gian tới chiếu cố hai đứa nhiều hơn."
"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi, làm thầy giáo ai cũng mong học sinh được trưởng thành vui vẻ hạnh phúc." Thầy Trương cũng đứng dậy, ông thở dài, "Trì Hoài cũng chỉ là đứa trẻ nửa lớn nửa bé, sao cô lại phải đánh cược với nó chứ? Điều kiện nó đặt ra là từ bỏ ước mơ của mình đấy, nếu việc này không làm tốt, đứa nhỏ bỏ thi Đại học Hàng không Vũ trụ Bắc Kinh để thi Đại học Thanh Hoa, nửa đời sau chẳng phải sẽ đau khổ cả đời sao?"
"Con người vốn trưởng thành trong quá trình không ngừng lựa chọn và từ bỏ, trên đời làm gì có chuyện gì vẹn toàn cả? Vừa có tình yêu, vừa có ước mơ?" Lưu Vân lắc đầu, "Được và mất luôn song hành, Trì Hoài chịu từ bỏ ước mơ của mình vì Phương Du, đây cũng là một kiểu trưởng thành. Ít nhất bây giờ, nó đã hiểu được ý nghĩa của tình yêu."
·
Phương Du trở về ký túc xá, đóng cửa, sắp xếp ba lô, thay quần áo, tắm rửa.
Sau khi hiểu rõ tình cảm của mình dành cho Trì Hoài, Phương Du không còn sợ hãi và hoang mang nữa, ngược lại, cậu còn bình tĩnh hơn bình thường, sau khi treo quần áo đã giặt lên ban công, cậu lau tay rồi quay lại ngồi xuống chỗ của mình.
Mở điện thoại lên, Trì Hoài đã gửi cho cậu vài tin nhắn.
"Phương Tiểu Du đã ăn tối chưa? Đừng sợ nhé, có tôi ở đây chắc chắn sẽ không sao đâu."
“Tôi đã về nhà rồi. Trong 10 tiếng tới không có cậu, từng giây đối với tôi sẽ dài như cả thế kỷ đấy. Cậu không định nói với tôi câu 'chúc ngủ ngon' sao?"
"Tôi thích cậu, tôi thích cậu, tôi thích cậu. Chuyện quan trọng phải nói ba lần!"
Phương Du lướt qua từng tin nhắn Trì Hoài gửi đến, khóe môi khóe mắt đều nở một nụ cười nhẹ. Đọc xong tin nhắn cuối cùng, cậu trả lời hắn: "Tôi vừa tắm xong, chưa kịp xem điện thoại."
Điện thoại rung lên, Trì Hoài trả lời ngay lập tức: "Ồ? Đi tắm à? /cười xấu xa"
Phương Du không nhịn được bật cười, gửi cho hắn một tin nhắn thoại: "Cút đi, đầu óc cậu toàn rác rưởi đồi trụy."
Trì Hoài: "Vậy cậu có thích tôi đầu óc toàn rác rưởi đồi trụy này không?"
Phương Du mím môi, ngón tay đè lên nút ghi âm, nhưng cậu vẫn không nói gì.
"Thích không? Phương Tiểu Du, cậu có thích tôi không?"
Điện thoại liên tục rung lên, Trì Hoài bắt đầu spam tin nhắn "thích không?" liên tục. Phương Du bị dồn ép đến mức hơi gấp, cậu cau mày gõ trả lời: "Không thích, đừng spam nữa."
Sau khi gửi tin nhắn đó đi, bên Trì Hoài không còn spam nữa. Giao diện tin nhắn hiển thị "Đối phương đang nhập tin". Phương Du nhìn chằm chằm vào avatar của Trì Hoài một lúc rồi soạn lại tin nhắn.
"Tôi thích cậu."
Cậu vừa định bấm gửi thì Trì Hoài đã gọi điện đến.
Phương Du khựng lại, rồi vuốt màn hình nghe máy, đặt điện thoại lên tai: "Gọi điện làm gì?"
"Cậu thật sự không thích tôi sao?" Giọng Trì Hoài vang lên từ đầu dây bên kia, nghe có vẻ hơi tủi thân.
"Tôi..." Phương Du mím môi, bàn tay đặt trên bàn hơi run run nắm chặt cây bút.
"Cậu thích tôi đúng không." Trì Hoài không đợi cậu trả lời, lại nói một cách chắc chắn.
Mắt Phương Du lóe lên, cậu lẩm bẩm: "Cậu đã biết rồi còn hỏi."
"Gì cơ? Cậu vừa nói gì?" Trì Hoài không nghe rõ, hỏi lại.
"Không có gì, cậu có việc gì không? Không có việc gì tôi cúp máy đây." Phương Du mặt đầy vẻ khó chịu, nói xong không cho Trì Hoài cơ hội nói nhảm nữa, trực tiếp bấm cúp máy.
Phương Du ném điện thoại lên bàn, ngả người ra sau ghế thở dài. Một lúc sau, cậu cầm lại điện thoại, mở khung tin nhắn của bố.
"Con đã thích một người, cậu tên là Trì Hoài, là một Alpha."
Soạn xong, Phương Du không hề do dự, trực tiếp bấm gửi.
Chuyện thích Trì Hoài không giấu được, chi bằng tự mình nói với bố ngay bây giờ còn hơn để ngày mai bị lão Trương gọi điện báo.
Phương Du nắm chặt điện thoại, không biết bố bên kia đang làm gì? Ông sẽ phản ứng thế nào khi thấy tin nhắn này? Phương Du ngả người ra ghế, đưa tay lên che mắt, chờ đợi.
Mẹ Phương thu dọn bát đĩa trên bàn vào bếp. Bà vừa rửa xong bát đũa, bước ra chưa kịp thở phào thì màn hình điện thoại của bố Phương đặt trên bàn sáng lên. Bà liếc nhìn về phía nhà vệ sinh, Phương Trình Quân vẫn đang tắm.
Đinh Dung do dự một chút rồi cầm điện thoại lên liếc qua, sau đó, như thể vừa thấy thứ gì đó kinh khủng, mặt bà tái nhợt trong tích tắc.
Thích ư? Alpha ư?
Con trai điên rồi sao?
Đinh Dung run rẩy, bà nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Cửa nhà vệ sinh "cạch" một tiếng mở ra, Phương Trình Quân bước ra, ông lạnh lùng liếc nhìn Đinh Dung: "Bà đứng đó làm gì?"
"À? Không, không có gì." Đinh Dung giật mình, vội vàng quay người, giấu tay ra sau lưng, vừa lắc đầu vừa lén lút xóa tin nhắn đó đi, "Không làm gì cả, tôi chỉ thấy điện thoại anh sắp hết pin, định cắm sạc cho anh thôi."
"Tôi đã nói là đừng có tự tiện động vào điện thoại của tôi mà!" Phương Trình Quân mặt u ám bước lại, giơ tay đẩy Đinh Dung sang một bên, giật lấy điện thoại từ tay bà.
"Xin lỗi." Đinh Dung cảm thấy có lỗi, không dám nhìn Phương Trình Quân, cúi đầu lùi sang một bên, trán đẫm mồ hôi lạnh.
May mắn là Phương Trình Quân không nghi ngờ gì, ông chỉ cầm điện thoại vào phòng ngủ.
Đinh Dung sợ đến mức chân có chút nhũn ra, bà vịn vào bàn ăn từ từ ngồi xuống, ôm đầu thở hổn hển.
Sao con trai lại thích một Alpha chứ? Nếu Phương Trình Quân biết chuyện này, Tiểu Du của bà còn học hành gì được nữa? Ông ta có thể đánh chết con trai mất.
Phải làm sao đây, phải làm sao đây?
Đinh Dung túm chặt tóc, bây giờ bà không dám gọi điện cho Phương Du, một khi gọi điện, với tính cách của con trai, nó chắc chắn sẽ cãi lại Phương Trình Quân, mà kết quả của việc cãi lại chỉ có thể là Phương Trình Quân càng thêm bạo lực lạnh.
Báo cảnh sát ư?
Đinh Dung cười chua chát, luật hôn nhân gia đình chỉ xét xử những bậc cha mẹ gây tổn thương rõ ràng, nghiêm trọng cho con cái, Phương Trình Quân không bạo hành gia đình, cũng không đánh con, tòa án lấy gì để xét xử?
Nếu báo cảnh sát thực sự có tác dụng, tại sao bà lại phải nhẫn nhịn lần này đến lần khác, lần này đến lần khác khuyên con trai đừng động tay chân với Phương Trình Quân?
Đinh Dung run rẩy co rúm người lại, bà cắn chặt răng không dám khóc thành tiếng, Phương Trình Quân gần đây đang gặp khó khăn ở công ty, tiếng khóc của bà chỉ có thể khiến ông đánh mắng nhiều hơn.
Bây giờ bà chỉ cầu xin con trai đừng gửi thêm tin nhắn nào cho Phương Trình Quân nữa.
Phương Du ngồi cứng đờ trên ghế đợi mãi đến tận hai giờ sáng, điện thoại đặt trên bàn vẫn không một tiếng động.
Giận lắm sao? Giận đến mức không thèm trả lời tin nhắn luôn sao? Định ngày mai đến trường gây chuyện trực tiếp à?
Phương Du hít sâu một hơi, cậu lau mặt, cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, cắn răng, đứng dậy leo lên giường, giũ chăn nằm xuống, trong bóng tối nhìn chằm chằm vào một góc trần nhà, suy nghĩ miên man.
Mười bảy tuổi cậu gặp Trì Hoài, học cách yêu thương, vì Trì Hoài mà trở nên dũng cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro