Chương 31
"Chờ... chờ một chút..." Hình Chu giãy dụa muốn từ trong thùng gỗ nước đi ra, lại đều bị Điểm Thương Khung đè xuống.
"Để ta tắm rửa cho em sạch sẽ, trên người của em toàn mùi của lão nhân thối!" Thiếu niên lạnh mặt, ngăn cản Hình Chu lại một lần nữa nổi lên mặt đất.
Hắn tuy muốn đem người trực tiếp xuống sông để tắm rửa một phen, nhưng vừa rồi khi tiếp xúc nhận thấy hắn đang nhiệt độ cao khiến cho thiếu niên từ bỏ ý định này, sai người hầu đi lấy nước nóng.
Nhưng điều này không có nghĩa là y sẽ tha thứ cho Hình Chu. Có trời mới biết khi nhìn thấy thanh niên bị người khác đè dưới thân, trên mặt máu me đầm đìa, chấn động kinh hãi mãnh liệt cỡ nào, còn tưởng rằng là thanh niên bị thương gì đó.
Nghĩ đến bây giờ thiếu niên vẫn còn nghiến răng nghiến lợi, y đột nhiên ý thức được phía dưới có người đã rất lâu không giãy giụa, mới giật mình đem người kéo lên.
"Lại ngất đi..." Thiếu niên chậc một tiếng, biết Hình Chu còn chưa chết mới yên tâm, cầm khăn lông bên thùng tắm lau cho hắn.
Thật vất vả mới rửa sạch máu trên người thanh niên, sắc trời đã tờ mờ sáng. Thiếu niên thở dài một hơi, ôm người từ trong thùng ra đặt trên giường.
Đúng thật là oan gia, mà y - Điểm Thương Khung, đời này còn chưa từng hầu hạ qua người nào bao giờ đâu.
Trên cánh tay đang lộ ra bên ngoài của Hình Chu có dấu tay đen nhánh rõ ràng, vết thương bị móng tay nam nhân đâm thủng đã kết thành vảy máu. Thiếu niên cho dù suy nghĩ lung tung, nhưng vẫn giúp hắn bôi thuốc lên vết thương.
"Này, em rốt cuộc vì điều gì mà đến nơi đó..."
Câu hỏi của y vô cùng nhẹ, tựa như sợ đánh thức người trên giường.
Thẳng đến buổi chiều ngày hôm sau, Hình Chu mới miễn cưỡng tỉnh lại, nguyên nhân là do cánh tay sắt trên eo hắn quá nặng.
Hắn nghiêng mặt qua, Điểm Thương Khung đang say giấc nồng, hàng mi dài khẽ run, khuôn mặt tuấn tú vốn luôn nở nụ cười nhếch mép, giờ lại lộ ra vẻ trẻ con đúng lứa tuổi.
Chỉ là mặt đối mặt như thế này khiến Hình Chu không khỏi nghĩ đến cái đầu của người nam nhân mà hắn nhìn thấy lần cuối cùng vào ngày hôm qua, điều đó suýt chút nữa khiến hắn nôn mửa, vội vàng liếc nhìn sang chỗ khác.
"Làm sao, nhanh như vậy đã không quen nhìn mặt ta rồi?" Thanh âm của Điểm Thương Khung vang lên trên đỉnh đầu, thấy thiếu niên chẳng biết từ lúc nào đã tỉnh lại, đang hai tay chống ở hai bên từ trên xuống dưới nhìn hắn.
"Không có." Hình Chu mím môi nói.
"Tỉnh lại là tốt rồi, chúng ta nói chuyện đi?" Hiếm thấy thiếu niên không có ý định làm khó dễ thanh niên nữa, y không chỉ đơn giản xuống giường mà còn giúp thanh niên rót một chén trà, đặt nó trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường.
Y cười cười nói: "Em trả lời không tốt, ta không cho em ăn, đương nhiên, ở phía dưới của em cũng không được ăn."
Nói xong, y ưỡn eo xuống ám chỉ.
Hình Chu ngồi dậy uống ngụm trà lạnh, không thèm nhìn hành động lưu manh của y.
Điểm Thương Khung đi tới nhéo cằm hắn: "Nói cho ta biết, em tới đó để làm gì?"
"Ta không ngủ được nên muốn đi loanh quanh, bởi vì xung quanh quá ồn ào." Hình Chu ngẩng đầu nhìn y: "Gặp phải tên điên cũng là xui xẻo mà thôi."
Thiếu niên dùng sức chống cằm: "Hưm, em cho rằng ta sẽ tin?"
Thanh niên ngơ ngác nói: "Ngươi có tin hay không?"
"Hình Chu, em đừng chọc giận ta!"
Hình Chu rũ mắt xuống, chính là không muốn nhìn thiếu niên. Lúc này trong lòng Hình Chu đã không còn thoải mái như lúc trước, dù sao sau khi nhìn thấy dáng vẻ kinh hãi của người nọ vào đêm qua, thật sự làm cho người ra rất khó không liên tưởng đến kết cục giống như Đàm Tu Nguyệt khi không lấy được thuốc giải. Hắn thật sự vừa giận vừa vội, tất cả những tâm tư của hắn đã dành để nghĩ về cách lấy thuốc giải.
Cho dù võ công có cao đến đâu, nhưng dù sao cũng chỉ mới mười tám mười chín tuổi, thấy Hình Chu phớt lờ mình, thiếu niên thực sự nổi giận, túm lấy thanh niên lôi ra ngoài.
"Ngươi làm gì vậy?" Hình Chu đi tới đánh vào tay y, tuy rằng khí lực không nhỏ, nhưng đối với người có nội lực cường hãn như Điểm Thương Khung mà nói, căn bản không có uy hiếp gì.
"Để cho em thanh tỉnh!" Điểm Thương Khung trừng mắt lạnh lùng, dường như hạ quyết tâm muốn ném thanh niên xuống sông mới tốt.
Hai người vừa đi vừa đánh, mới vừa đi tới cửa, 'cạch' một tiếng, cửa liền mở ra.
"Tiểu tử thối, ngươi muốn làm cái gì." Thiếu nữ xinh đẹp tiến vào là Ngọc Úc Lý, nàng giơ tay hung hăng gõ đầu Thương Khung, nói: "Ngươi lại đem hắn giày vò đến té xỉu, ta cũng không cần chữa nữa!"
Điểm Thương Khung bĩu môi, vẫn là nghe lời buông tay xuống.
Hình Chu thấy Ngọc Úc Lý, không khỏi đỏ mặt, vội vàng sửa sang lại quần áo vừa rồi trong lúc ồn ào làm nhăn nhún, vái chào thiếu nữ, cảm ơn nàng đã trị liệu cho hắn.
Chỉ thấy Ngọc Úc Lý tự hào vẫy tay, tỏ ý đây không phải chuyện gì to tát cả.
Sau đó, nàng không để ý hai người họ còn đang đứng, thẳng thắn hỏi Hình Chu: "Người và Đàm Tư Hoài có quan hệ gì?"
Hình Chu hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền làm ra vẻ mặt nói: "Ta không biết."
Dao động nhỏ này lại không tránh được pháp nhãn (con mắt pháp, chỉ mắt không phải mắt thịt của kẻ phàm tục.) của Điểm Thương Khung.
Ngọc Úc Lý gật đầu: "Ân, bất cứ khi nào chúng ta nói về những người đến từ Trung Nguyên, ta luôn nghĩ đến người đó. Hắn ta thậm chí còn bắt cóc tế phẩm của bọn ta rồi trốn thoát. Khiến cho ta rất tức giận khi nghĩ về điều đó. Mà cũng thật tình cờ khi người vừa đến lại có tế phẩm chạy trốn, chuyện này thật sự quá trùng hợp."
Hình Chu thầm nghĩ, mặc dù ta đúng là biết Đàm Tư Hoài là ai, nhưng chuyện có người chạy trốn thì đâu có cùng ta liên quan nha...
Ngọc Úc Lý tự đưa ra kết luận: "Có thể chúng ta trời sinh đã xung đột với người Trung Nguyên."
Nói xong nàng thay Hình Chu kiểm tra một lần nữa xác định không có vấn đề gì sau đó mới rời đi, thiếu nữ tính cách hào phóng cởi mở, rất dễ dàng đoạt được hảo cảm của Hình Chu.
Chờ Ngọc Úc Lý đi rồi, Điểm Thương Khung đóng cửa lại, có chút ẩn ý nhìn Hình Chu.
Anh mắt kia thật sự làm cho người khác thấy khó chịu, khiến Hình Chu nhịn không được rụt cổ lại.
Điểm Thương Khung cười rộ lên nói: "Nào, để vi phu đoán xem."
Y đi tới trước mặt Hình Chu, dùng ngón trỏ cọ lên má thanh niên, nói: "Phá Quân Đường Hình Chu... bởi vì đánh bại Xuyên Bắc Tam Tử mà nổi tiếng một thời, trở thành tân binh trong giang hồ, sau đó bởi vì sự khiêu khích của Kình Thiên Tông mà không thể không trở lại Phá Quân Đường, từ đó vô danh không còn thể hiện gì nữa. Nhưng mà... cha hắn là Hình Thiên Nhai được vô số người đời tôn xưng Giang Bắc đại hiệp..."
Hình thấy Hình Chu mở to hai mắt nhìn chằm chằm y, trong mắt y cuối cùng cũng hiện lên một chút ý cười, nói: "Ta nhớ rõ, Hình Thiên Nhai cùng Quỷ y Thánh thủ ( Tay thánh y thuật quỷ ) Đàm Tư Hoài là bạn tốt sinh tử rất nổi tiếng, thậm chí sau này còn đem đứa con trai đến Lãm Nguyệt sơn trang..."
Hình Chu không muốn nghe nữa, vì vậy hắn đã tấn công bất ngờ trước khi lời nói của y tiếp tục nói ra, may mắn thay, khoảng cách giữa hai người đã ở rất gần, mặc dù Hình Chu không có nội lực, nhưng hắn vẫn có thể tóm lấy cổ Thương Khung trong một lần, ấn ngón tay lên yết hầu thiếu niên.
"Không được nhúc nhích! Cho dù giờ ta là người bình thường, nhưng đè người xuống nhất định sẽ chết!" Hình Chu trong lúc nói chuyện tràn đầy sát khí, một chút cũng không giống dáng vẻ của một người bình thường.
Điểm Thương Khung nhìn đến mê mẩn, khi nghĩ tới hắn vì người khác mà thành như vậy liền sắc mặt trầm xuống, nhưng lại rất bình tĩnh, dường như bản thân y không có ở trong giữa sống và chết, nói: "Em chẳng lẽ không tò mò vì sao ta biết được sao? Ta đã từng sống ở Trung Nguyên...."
"Đừng nói nhảm nữa!" Hình Chu không không chế được rống lên: "Đưa thuốc giải Hóa Công Tán (loại thuốc khiến Hình Chu mất nội lực) cho ta!"
Điểm Thương Khung hung ác nham hiểm nhìn hắn, đột nhiên lật hai tay Hình Chu ra, lập tức đè Hình Chu xuống đất, cười lạnh nói: "Sao vậy, Sao em không trực tiếp bảo ta đưa thuốc giải Phong Hồn Cốt, điều đó không phải tốt hơn sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro