Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19_ Những ngày tháng bị giam cầm (1)

Chương truyện có yếu tố đánh đập, giam cầm, lăng mạ. Không phù hợp xin hãy thoát chương 19, 20, 21. 

Lúc Hình Chu tỉnh dậy chỉ thấy đầu óc choáng váng, toàn bộ nửa người dưới dường như không còn là của mình nữa.

"Ngươi tỉnh rồi." Hoa Nhứ vừa nói vừa đỡ hắn dậy, bưng chén thuốc lên miệng hắn, nói: "Uống thuốc đi."

Hình Chu cau mày và quay đầu đi.

"Yên tâm, ta không có hạ độc." Nữ nhân nói xong uống một ngụm, để chứng minh cho lời nói của mình, sau đó lần nữa lại đưa chén thuốc tới.

"Rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào?" Hình Chu vẫn không để ý đến, trầm giọng hỏi.

Hắn còn tưởng rằng mình chết chắc rồi, hiện tại bọn họ đang ở trên một chiếc xe ngựa khác, không có trang trí hoa lệ giống như chiếc xe kia của nam nhân, nhưng trên xe này lại rất thoải mái. Chỉ là nữ nhân đến tự mình chiếu cố chăm sóc hắn, là có âm mưu gì đây?

Nàng nhìn ra được, nếu như không nói rõ ràng mọi chuyện thì hắn sẽ không uống thuốc, Hoa Nhứ đem chén để xuống, nói: "Giáo chủ muốn ngươi sống, chỉ đơn giản như vậy thôi."

"Ồ? Còn như thế cơ." Hình Chu cười lạnh một tiếng: "Người Minh bọn ta không nói chuyện đen tối*, giáo chủ gì đó của các ngươi, ruốt cuộc muốn ta như thế nào?"

*đen tối ở đây như kiểu nói chuyện thì thầm, nói chuyện bí mật,...

Hoa Nhứ dừng một chút, cuối cùng thở dài nói: "Từ khi giáo chủ luyện công tới nay, duy nhất có mình ngươi cùng hắn giao hợp là còn có thể sống sót, hơn nữa giáo chủ cũng rất vừa ý cơ thể ngươi, ngươi còn muốn cái gì nữa?"

Thấy Hình Chu mặt không còn chút máu, yếu ớt tái nhợt, Hoa Nhứ lại nói: "Ngươi không cần quá lo lắng, vì để luyện môn công phu này, giáo chủ đã tìm người có thể chống đỡ hàn khí của hắn, còn cần phải cùng hắn giao hợp. Không thể nghi ngờ gì, ngươi chính là ứng cử viên sáng giá, song tu cũng không tệ cho ngươi đâu, nếu giáo chủ nguyện ý chịu đem tâm pháp dạy cho ngươi, không phải công phu ngươi sẽ còn tăng mạnh hơn sao, bất kể kẻ nào ở Trung Nguyên cũng sẽ không phải đối thủ của ngươi."

"Cho nên, để có công phu lợi hại hơn, ta nên cam chịu thoải mái bị người khác đùa bỡn, phải hư dữ ủy xà* sao?" Mặt Hình Chu lộ vẻ trào phúng, bất quá càng cười nhạo chính mình nhiều hơn.

*hư dữ ủy xả: đạo đức giả, giả vờ lịch sự với người khác.

Hoa Nhứ có vẻ giao động, nhẹ giọng nói: "Đây là cách tốt nhất cho ngươi bây giờ, dù sao với tính cách giáo chủ, đã thích thì ngươi có chạy đến chân trời góc biển đều sẽ bị bắt trở về."

Nhìn Hình Chu im lặng không nói, Hoa Nhứ cũng không nói nữa, chỉ gõ gõ lên cái bàn nhỏ đang được đặt chén thuốc, để nhắc nhở hắn uống thuốc, rồi mới định xuống xe ngựa.

Nàng mới vừa đi tới cửa, chợt nghe thấy Hình Chu hỏi: "...Lúc trước ngươi bám lấy tiểu sư đệ Khương Khả nhà ta, chẳng nhẽ cũng vì muốn tìm ứng cử viên cho giáo chủ các ngươi?"

Thấy Hoa Nhứ gật đầu sau lưng hắn, Hình Chu buồn bã cười khổ, chân thành nói: "Cám ơn."

"Cảm ơn ngươi đã buông tha cho hắn, nếu không... Nếu như hắn chịu sự sỉ nhục như vậy, hắn thật sự có lẽ sẽ không sống nổi."

Hoa Nhứ không lên tiếng cũng không quay đầu lại, mở cửa xe ngựa đi xuống.

Đến buổi tối ngày hôm sau, chẳng biết vì sao mà Hoài Cáp Nô không có tái phát lại, Hình Chu mới chỉ chuyển biến tốt đẹp liền bị Ba Đồ Nhĩ ném vào xe ngựa của nam nhân.

"Xem này, nô lệ nhỏ bé của ta gầy đi nhiều như vậy." Nam nhân vỗ về gương mặt của hắn, nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói: "Nhưng ngươi có phải rất nhớ dương vật của ta không?" Y vừa nói vừa nắm tay thanh niên, ấn xuống thân dưới của y, khuôn mặt xinh đẹp đầy những biểu cảm dâm dục.

Hình Chu mặt không chút thay đổi mặc cho người ta an bài bố trí, vừa không phản kháng cũng không phản ứng lại gì, làm cho nam nhân cảm thấy rất khó chịu. Y nắm lấy cằm Hình Chu, nói: "Ơ, còn học cách làm mình làm mẩy, ngươi cho rằng mình là ai à? Để ta nói cho ngươi biết, ở trước mặt Tần Bích Du ta, ngươi chỉ là lỗ thịt biết đi mà thôi, tốt nhất biết chừng mực cho ta!"

Nói xong, y dùng bàn tay đẩy hắn, để cho thanh niên té ngã xuống mặt đất, như chưa thể nguôi ngoai cơn giận, lại đạp hắn một cái, nghe thấy Hình Chu rên rỉ một tiếng, mới hòa hoãn bình tĩnh lại.

Hình Chu càng không tức giận, thản nhiên nói: "Ta không có phản kháng, là một nam nhân, đã mặc cho ngươi đòi hỏi, ngươi còn muốn làm gì nữa?"

Thấy hắn ra vẻ chịu thua, Tần Bích Du thật sự cao hứng, lại dùng tơ lụa kéo hắn về bên cạnh mình, một đôi tay trắng nõn đưa vào trong quần áo Hình Chu, còn vừa sờ vừa bóp, cực yêu mến làn da hắn mịn màng như lụa, yêu mến đến mức không muốn buông tay.

Hình Chu nhíu mày nhẫn nại, nhưng Tần Bích Du hai tay cực kỳ lạnh lẽo, sờ trên người hắn có cảm giác phi thường kỳ quái, khi nam nhân đem ngón tay nắm lấy đầu vú của hắn mà nhéo, thanh niên rốt cục nhịn không được rùng mình một cái, hai má ửng đỏ lên.

Nam nhân trở nên cao hứng hơn khi thấy phản ứng của hắn. Tần Bích Du xuống tay rất nặng, ngoại trừ lúc định cố ý làm cho Hình Chu có cảm giác, còn lại phần lớn đều thỏa mãn dục vọng bạo dâm của mình, hai tay đi đến chỗ nào nhất định đều phải bóp cho bầm tím chỗ đó.

Tần Bích Du ngồi trên chiếc ghế dài mềm mại, để Hình Chu quỳ trước mặt hắn ta. Nam nhân xốc quần áo của hắn lên, và y để răng nanh sắc bén đảo quanh rốn hắn, nhẹ liếm cơ bụng của hắn, một đường thẳng hướng lên trên cho đến khi liếm núm vú của Hình Chu, sau đó chỉ chuyên tâm đến hai điểm núm vú này. Trong miệng y khẽ mút, lại dùng hàm răng cắn nhẹ, một tay từ từ trượt xuống tấm lưng trần của Hình Chu, dừng lại ở trên cặp mông đang rất vểnh của hắn kia.

Đầu vú có thể không phải là điểm nhạy cảm của tất cả nam nhân, nhưng lại nhạy cảm với Hình Chu. Dưới chân hắn khẽ run, hai tay nhịn không được đặt lên vai nam nhân. Dường như yêu thích dáng vẻ đáng thương này của hắn, Tần Bích Du cười xấu xa, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị mà há miệng cắn mạnh một cái.

"A!" Hình Chu đau đớn hừ một tiếng, cả người đều muốn lui về phía sau một bước, nhưng cánh tay nhìn mảnh khảnh của Tần Bích Du lại giống như bức tường sắt, gắt gao đem hắn nhốt vào trong ngực.

Nam nhân liếm sạch vết máu trên ngực Hình Chu, sau đó nói: "Vừa vặn hôm nay chúng ta không luyện công, nay ta chỉ dạy ngươi cách song tu tâm pháp khẩu quyết*."

*Tâm pháp: môn pháp về mặt tinh thần.

*khẩu quyết: là những Yếu pháp, Yếu lĩnh, những kinh nghiệm thực chiến được đúc kết lâu đời nay đem ra truyền thụ cho hậu bối, môn đồ...

Trong võ thuật "khẩu quyết" chính là những bí kíp võ công mang tính "mật ngôn, ẩn ngữ" nhưng bao hàm cách thức luyện và những chiêu thức. Nó giúp cho người luyện võ đạt tới cảnh giới cao và chỉ những người tâm phúc, người có đầy đủ uy đức mới được truyền dạy. (google)

Nói xong, hắn ta có vẻ cực kỳ vui mừng, kéo Hình Chu xuống, để cho hắn cúi người rồi hôn hắn một cái, sau đó nói: "Ngươi luyện công phu cực kỳ dương cương (nam tính), cùng với ta bổ sung hỗ trợ lẫn nhau. Nếu ngươi còn dụng tâm vào nó, ngươi nhất định sẽ trở thành nô lệ lợi hại nhất trên giang hồ."

Nói xong còn cười ha hả, nhưng thấy Hình Chu không thèm để ý, khuôn mặt xinh đẹp lại trầm xuống, nói: "Hừ, ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có trở thành thiên hạ đệ nhất võ lâm, thì ngươi vẫn sẽ vĩnh viễn chỉ ở dưới thân ta liên tục gào thét, ngươi có tin không?"

Hình Chu liếc hắn một cái, cảm thấy người này tính tình thật sự khó hiểu, xếp ngang hàng cùng với Tu Nguyệt, sẽ không nghĩ tới việc đi an ủi hắn.

Tần Bích Du hừ lạnh một tiếng, kéo quần hắn ra, dùng hai tay xoa mông Hình Chu. Phải nói rằng bờ mông của thanh niên sờ vào quá thích, rắn chắc lại còn rất vểnh, dùng hai tay nắm lấy nó lại giống như ôm quả trứng non đã bóc sạch sẽ, trơn bóng mềm mại khiến người ta khó lòng muốn buông tay.

Vết thương trên hậu huyệt Hình Chu còn chưa khỏi hẳn, Tần Bích Du lại còn dùng sức ra tay, khiến hắn đau đến nhăn mặt, sợ thú tính của người trước mặt nổi lên mà xông vào.

Như biết Hình Chu đang suy nghĩ gì, Tần Bích Du hơi kéo quần của mình xuống, để lộ ra dương vật nửa cứng bên dưới, cây thịt có màu đen tím, còn chưa hoàn toàn cương lên đã khá lớn rồi, hoàn toàn không phù hợp với tướng mạo âm nhu của chủ nhân thân thể.

Tần Bích Du nói: "Ta đối với nô lệ rất có ý tứ, biết lỗ hậu của ngươi không được tốt, cho nên để ngươi dùng miệng hầu hạ ta, thế nào?"

Hình Chu sắc mặt tái nhợt, gắt gao trừng mắt nhìn hắn.

"Không muốn?" Tần Bích Du dùng sức vỗ mạnh vào mông hắn, cười ha ha nói:" Vậy ta phải dùng sức cắm vào cái lỗ mông của ngươi mới được."

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng y đã đem tay của Hình Chu hạ xuống, tay còn lại đè đầu hắn lại, cứng rắn ép buộc Hình Chu cúi đầu dùng miệng để làm.

Toàn thân Hình Chu tức giận đến phát rún, mặc cho hắn từng có kinh nghiệm làm qua việc này, nhưng đó là lúc ý thức hắn mơ hồ, không có được tỉnh táo. Đối với hắn mà nói, nửa thân dưới bị đùa bỡn đã đủ thê thảm rồi, huống chi ép hắn dùng miệng? Điều đó quả thực là đè bẹp lòng tự tôn của hắn đặt dưới lòng bàn chân nghiền ép!

Nhận thấy thanh niên ngoài miệng không có cự tuyệt, nhưng vẫn là không cam lòng cúi đầu xuống, làm Tần Bích Du cười lạnh: "Thế nào, còn muốn ta mời ngươi sao? Đừng quên, trên người ngươi có Hoài Cáp Nô do ta hạ, chỉ cần ta nguyện ý, bất cứ lúc nào đều sẽ để ngươi lộ ra vẻ phóng đãng dâm dục.... Chẳng lẽ... ngươi muốn để cho ta dẫn ngươi ra ngoài, để cho những người khác nhìn xem ngươi động dục có bộ dạng thế nào à?"

Đây là lần đầu tiên Hình Chu cảm thấy tuyệt vọng như vậy, hốc mắt hắn ửng đỏ, không có phản kháng nữa, hơi cúi đầu, thè ra đầu lưỡi phấn nộn.

Tư thế ủy khuất của hắn khiến Tần Bích Du rất hài lòng, nếu không phải biết cơ thể thanh niên chịu không nổi giày vò, y thật muốn đè thanh niên xuống đất điên cuồng làm vài trận.

Một nam nhân dù đang trên đường đi vẫn rất ưa thích sạch sẽ, cho nên lúc nãy y đã tắm rửa xong xuôi bên bờ sông, vì thế mà nửa thân dưới không có mùi khó ngửi như Hình Chu tưởng tượng. Thanh niên nhắm mắt lại, cuối cùng dùng đầu lưỡi run rẩy chạm vào vật thể kia, sau đó vội vàng tránh đi.

Hai mắt Hình Chu không tự chủ được mở to, liền thấy dương vật của nam nhân chạm đáy mắt hắn chậm rãi dựng thẳng đứng lên, to bằng cánh tay trẻ con, mặt trên thậm chí phủ kín gân xanh, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Người thanh niên sửng sốt, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng ra thứ vật thể này sao chui được vào trong cơ thể mình.

Mặc cho dáng vẻ nơm nớp lo sợ của hắn trông rất thú vị, Tần Bích Du lại không có hứng thú quan tâm đến sự nhẫn lại của mình, vì thế y nắm đầu Hình Chu, nửa thân dưới dùng sức đem dương vật nhét vào trong miệng thanh niên.

Cảm thấy buồn nôn một lúc lâu, Hình Chu liền muốn nôn ra, mà Tần Bích Du thì tăng thêm lực trên tay, từ từ dùng một chân chậm rãi giẫm lên tiểu đệ đệ Hình Chu.

Nam nhân xinh đẹp dùng giọng điệu độc đáo của Tây Vực uy hiếp: "Ngươi dám phun ra, ta sẽ giẫm chết ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro