Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Chương mười

Hai hàng lông mày Hình Chu nhíu chặt, cả người đều run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Đàm Tu Nguyệt không che giấu được tức giận.

"Sao ngươi dám làm như vậy?" Nhớ tới cuộc tình trước đó không lâu, hắn cảm thấy tình bạn này như thể  bị phản bội lại, tình cảm mười bảy năm của hai người, giờ phút này hoàn toàn hủy hoại chỉ trong chốc lát!

"Không được dùng ánh mắt vậy nhìn ta!" Đàm Tu Nguyệt lúc tỉnh táo lại có chút không biết làm sao, nhưng sau khi nhìn thấy biểu cảm của Hình Chu, hắn dâng lên một cỗ tức giận.

Bây giờ đây cơ thể hai người trần trụi, một người chiếm một bên giường đối diện nhau.

Đàm Tu Nguyệt giống như con thú bị tổn thương, nổi giận đùng đùng nói: "Em có thể không biết liêm sỉ đi cầu xin hòa thượng đụ em, tại sao lại không thể để cho ta đụ em?"

Nghe y nói như vậy, Hình Chu sắc mặt tái nhợt, thật vất vả mới tìm lại được thanh âm của mình: "Đó là chuyện giữa ta cùng Yến Trọng Thủy!"

Đàm Tu Nguyệt giận quá hóa cười: "Ồ? Em đừng có quên, vừa rồi là hắn để em lại cho ta!"


"Vậy cũng không liên quan đến ngươi. " Hình Chu tức giận xua tay hắn muốn vươn ra, chuẩn bị xoay người xuống giường.

"Chuyện gì không liên quan đến ta?" Đàm Tu Nguyệt hai tay bắt lấy bả vai thanh niên, ép buộc hắn đối mặt với y, giờ đây Đàm Tu Nguyệt hai mắt tựa như bị lụa đỏ bao phủ, trong nháy mắt nhuộm cả một tầng đỏ.

"Ngươi..." Hình Chu tức giận quay đầu lại trong nháy mắt sửng sốt, một lúc lâu mới thất thanh kêu lên: "Mắt ngươi làm sao vậy!?"

Hắn muốn thoát khỏi Tu Nguyệt, lại bị người này ôm chặt không cho nhúc nhích.

"Tu Nguyệt ngươi buông tay! ta đi kêu Lục Khấu đem thuốc tới cho ngươi!" Hắn sốt ruột nói: "Ngươi tại sao lại tái phát? Nhất định phải liên hệ Đàm bá bá mới được..." Mặc dù bị siết có chút không thở nổi, nhưng Hình Chu vẫn nói rất vội vàng.

"Ta không cần thuốc." Biết thanh niên vẫn để ý mình, Đàm Tu Nguyệt hết sức hài lòng, thuận thế đè thanh niên lên giường.

"Tu Nguyệt, chuyện này chúng ta không cần lo lắng, ngươi uống thuốc trước được không?" Hình Chu cầu khẩn nói.

"Không." Đàm Tu Nguyệt đặt hai tay trên mặt hắn, cúi đầu nhìn thanh niên, sau đó mới chậm rãi nói: "Hình Chu, em biết mình trúng độc gì không?"

Không biết vì sao y đột nhiên hỏi vấn đề này làm Hình Chu dừng lại, nói ra suy đoán: "Thập Nhật Hoan (Mười ngày vui sướng) ?"

Đàm Tu Nguyệt mỉm cười lắc đầu, trên mặt y nổi lên những mạch máu cùng ánh mắt đáng sợ làm cho mọi thứ trở nên kỳ lạ: "Là loại thuốc bí truyền mạnh nhất Tây Vực_ [Hoài Cáp Nô], và chỉ đến khi phát độc mới chẩn đoán ra được, bằng không em có trúng độc cũng không khác người thường là bao."

*Hoài Cáp Nô, Hoài là nhớ mong, Cáp là hà hơi ( miệng mở rộng và thở mạnh ra), Nô là nô lệ. Hoài Cáp Nô hay còn gọi là nhớ mong tiếng hà hơi của nô lệ.

Vẻ mặt của y có chút khó giải thích : "Em biết không? Hoài Cáp Nô ở Trung Nguyên còn gọi là Ngọc Chẩm Nô (nô lệ như chiếc gối đá quý), người nào trúng độc bất kể nam nữ đều khao khát dương vật nam nhân, cho dù có là một đạo sĩ cố chấp cũng có thể biến thành đĩ chỉ trong một đêm."

*Ngọc Chẩm Nô, Ngọc Chẩm có hai thứ nghĩa, nghĩa một là chỉ gối làm bằng ngọc bích hoặc gối trang trí bằng ngọc. Nó được sử dụng như một cái tên thay cho gối sứ và gối đá. Nghĩa hai là đề cập đến một huyệt trong cơ thể con người, huyệt nằm phía sau đầu, là một nơi quan trọng, thuộc dây thần kinh chi phối vận động thuộc nhánh dây thần kinh lớn, nhánh của dây thân thần kinh số XI.

Tác giả ví loại độc Ngọc Chẩm Nô cùng cách giải thích khi bị trúng độc thì có thể hiểu nôm na nghĩa tên như này, dây thần kinh vận động trong kẻ nô lệ bị điều phối.

Tuy rằng rất muốn biết chuyện độc này, nhưng nhìn ánh mắt càng ngày càng đỏ sẫm của y, Hình Chu cuối cùng vẫn là lo lắng cho thân thể bạn bè trước, nhịn không được nói: "Những thứ đó đều không quan trọng, Tu Nguyệt, ngươi trước tiên..."

Đàm Tu Nguyệt Căn phớt lờ sự quan tâm hắn, tiếp tục nói: "Nếu em bị trúng độc, em phải mỗi ngày đón nhận tinh dịch của nam nhân, cho dù chỉ một ngày không được 'cho ăn no', đến ngày hôm sau độc tính vẫn sẽ tái phát, cho đến lúc đó người trúng độc nhìn thấy nam nhân sẽ cầu xin hắn, hoàn toàn mất hết lý trí chỉ muốn dương vật hắn đụ vào. Giống như... em vừa rồi vậy."

Hình Chu thay đổi sắc mặt: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Đàm Tu Nguyệt cúi người, dùng mũi cọ cọ gương mặt thanh niên, lại hôn lỗ tai hắn nói: "Ta biết em muốn đi Tây Vực. Đừng mang theo hòa thượng kia, ta...... có thể thỏa mãn em mọi lúc."

Hình Chu đẩy Đàm Tu Nguyệt ra ngồi dậy: "Ngươi mỗi ngày đều để cho ta cùng thanh mai trúc mã lên giường?!"

"Sao vậy, thanh mai trúc mã khiến em có cảm giác tội lỗi?" Đàm Tu Nguyệt như cười như không: "Còn lên giường với người mới quen hai ngày thì không sao?"

"Đàm Tu Nguyệt, ta hiện tại không muốn cùng ngươi cãi nhau!" Hình Chu rốt cục chịu đủ lời nói lạnh nhạt của y, không thể nhịn được nữa lớn tiếng nói.

"Ta cũng cho rằng bây giờ không phải thời điểm tốt để cãi nhau. " Yến Trọng Thủy cất bước vào trong phòng, gõ cửa.

Đàm Tu Nguyệt trong nháy mắt nhìn thấy y lại muốn ném kim châm, phát hiện mình trần truồng, vũ khí không ở bên người, mà Yến Trọng Thủy cũng giơ tay lên, nói: "Đừng vội ném kim, ta có chuyện muốn nói."

Vừa rồi chỉ lo cãi nhau, cho đến khi nhìn thấy Yến Trọng Thủy, Hình Chu mới nhớ ra mình vừa nãy phóng đãng dâm dục cùng người đàn ông này phát sinh quan hệ như thế nào, ngay lập tức đỏ mặt, đầu trống rỗng, hy vọng đem ký ức không chịu nổi này từ trong đại não xóa đi.

"Ngươi muốn nói gì?" nhìn thấy Yến Trọng Thủy, tâm tình Đàm Tu Nguyệt lại không ổn định, mạch máu xanh tím trên mặt giống như rắn đang bơi.

"Ngươi biết đó, đây không phải bệnh." Hòa thượng chỉ chỉ ánh mắt của y, khẳng định nói: "Ngươi sớm biết là cái gì, nhưng không nghĩ ra biện pháp đúng không?"

"Không, cần, ngươi, quản! " Đôi mắt Đàm Tu Nguyệt  như muốn chảy ra máu tươi, đỏ đến dọa người.

"Phong Hồn Cốt, không ngờ thật sự tồn tại. " Nói đến đề tài yêu thích, Yến Trọng Thủy có thể nói nhiều hơn, hắn không để ý đến địch ý không chút che giấu nào của Đàm Tu Nguyệt, ngược lại nói với Hình Chu:" Lần này nhất định phải mang theo tiểu bằng hữu khó tính này của ngươi, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

"Ý ngươi là gì? Phong Hồn Cốt là gì?" nghe Đàm Tu Nguyệt gặp nguy hiểm tính mạng, Hình Chu sốt ruột.


Yến Trọng Thủy đi tới bên giường, cầm viên thuốc lấy từ chỗ Lục Khấu đặt lên tay chà xát, nhìn thấy trong viên thuốc màu đen kia chui ra một con sâu đỏ tươi, sau khi bị nam nhân ném xuống đất tựa như một vũng nước.

" Đàm Tư Hoài dùng thứ này giữ mạng cho con trai hắn, thứ này ăn càng nhiều càng không còn hiệu quả. " Yến Trọng Thủy vẫn ở dáng vẻ bình tĩnh, tuy rằng muốn nói ngắn gọn, nhưng nhìn thấy ánh mắt vội vàng của Hình Chu, nam nhân bất giác giải thích tường tận: "Người Nam Cương có một loại 'đồ tế' được bồi dưỡng từ một lượng lớn 'tế phẩm', loại tế phẩm này từ khi còn nhỏ đã bị cấy sâu vào trong cổ, trong xương cốt mỗi một khoảng cách ẩn núp một con sâu, nếu như tế phẩm không nghe lời thì những con sâu sẽ làm cho họ sống không bằng chết. Về sau tế phẩm mới được sinh ra từ sự kết hợp của tế phẩm trước đó, như vậy những hài tử từ nhỏ đã mang theo sâu cổ, vừa không cần tốn nhiều thời gian trồng sâu cổ, cũng không cần lựa chọn hài tử vô tội khác, bởi vậy cũng gọi là Phong Hồn Cốt."

"Làm sao..." Hình Chu nhìn Đàm Tu Nguyệt: "Ngươi chưa có khỏi hẳn đúng không? Ngươi giấu ta đúng không?"

"Không... ta cũng nghĩ mình không sao... " Đàm Tu Nguyệt nhìn thanh niên, cười không rõ ý.

"Những tế phẩm này mỗi tháng tái phát một lần, còn nữa, bọn họ không thể có cảm xúc của bản thân, không được tác động đến cảm xúc bằng không cổ trùng trong cơ thể sẽ thức tỉnh. Bất quá bình thường những tế phẩm này mỗi tháng đều có thể nhận được thuốc giải của Đại tế ti, thẳng đến trong hai giờ bị coi là tế phẩm tang mệnh( tế phẩm bỏ mạng), cho nên quá trình có rất thống khổ."

Hình Chu đương nhiên biết lúc thanh mai trúc mã tái phát có bao nhiêu khổ sở, khi còn bé mới quen hắn, Đàm Tu Nguyệt còn không thể chịu đựng loại đau đớn kịch liệt này, nhiều lần hành hạ bản thân, thậm chí còn nghĩ tới cái chết. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong Lãm Nguyệt sơ trang không có ai dám trái lời Đàm Tu Nguyệt, sợ cảm xúc của hắn có biến đổi lớn.

"Nếu ta phải đoán, hẳn là Đàm Tư Hoài dùng biện pháp gì đó để cho cổ trùng trong chủ thể Đàm trang chủ tạm thời ngủ say. Chỉ là, hắn hôm nay bởi vì chuyện của ngươi mà  kích động quá mức, cho nên..." Yến Trọng Thủy chưa nói xong, mà nhìn về phía Hình Chu.

"Sao ngươi lại làm như vậy!" Biết rõ là do hắn mới tái phát, thanh niên mặc dù ngoài miệng mắng y nhưng vẫn ôm chặt Đàm Tu Nguyệt, đau lòng không thôi. Những tế phẩm ở Nam Cương còn có giải dược của Đại tế ti, nhưng Tu Nguyệt trước khi được Đàm bá tìm được phương pháp đối phó, mỗi lần đều cứng rắn chịu khổ!

Đàm Tu Nguyệt cầm ngược tay hắn, thực ra nhiều năm qua đều như vậy, chính y đã rất quen chịu đựng loại cảm giác đau đớn này. So với chuyện này, y cảm thấy Hình Chu lo lắng vì y mới  đáng giá.

"Dù sao cũng phải đi Tây Vực, thuận đường đi Nam Cương một chuyến  không có vấn đề gì." Hình Chu nhìn Yến Trọng Thủy gật đầu: "Vừa vặn giải quyết hết toàn bộ mọi chuyện."

Đàm Tu Nguyệt ăn những viên thuốc mà hòa thượng đưa tới, miễn cưỡng đè nén được một ít đau đớn, mắt đỏ cũng dịu đi một chút, hỏi: "Còn di mệnh của Tạ Hoàn tính sao bây giờ?"

Hình Chu nhìn hắn: "Ta cũng rất muốn sớm tìm được Tạ Xuân Y, cùng đi tìm tung tích kiếm pháp. Người Võ Lâm Minh như hổ rình mồi, ta thật sự rất sợ rơi vào tay bọn họ." Hắn dừng một chút, lại nói: "Nhưng mà ta không phải kẻ ngốc, hiện tại bản thân chúng ta còn khó giữ được, chuyện này chỉ có thể trì hoãn một thời gian."

Hơn nữa... ta còn rất muốn chấm dứt mối quan hệ méo mó dị dạng này giữa chúng ta. Hình Chu há miệng, rốt cuộc vẫn không nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro