Phần 3
Phiên ngoại xuyên qua đại loạn đôn (3)
~Tiến vào trung tâm mua sắm~
Nếu như nói mọi thứ trong biệt thự hết thảy còn có thể để Công Tôn nhìn sơ mà dùng lời nói người xưa để lý giải, như vậy trên phố, hết thảy đều trở nên bất khả tư nghị.
Triệu Phổ cùng Công Tôn đi theo Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu trên đường phố, thì mới ra đại môn (cửa lớn) hai người liền chấn kinh rồi.
"Ai, Triệu Phổ ngươi xem nhà ở thật cao."
"Đúng vậy a." Triệu Phổ ở bên cửa kính xe ngửa mặt nhìn, "....Thật sự rất cao a."
"Nhà ở cao như vậy, thì dùng cái gì đi lên a?" Công Tôn có chút không rõ, tâm nói người thợ có thể làm ra công trình này thì thật là rất tài năng, trước kia có thể xây đắp cái bảo tháp thất tầng (7 tầng) cũng đã không tồi, thậm chí còn có nhà ở cao như vậy.
Bạch Ngọc Đường lái xe, Triển Chiêu hướng Công Tôn bọn họ nói đại khái một chút chuyện xi măng cốt thép, nghe rồi thì hai người tấm tắc lấy làm hiếu kỳ.
"Đúng rồi, có muốn mua cái gì không a?" Triển Chiêu hỏi hai người, "Mua nhiều đồ đạc mang về để kỷ niệm a."
"Mua cái gì đây?" Công Tôn cùng Triệu Phổ thảo luận chút.
"Như vậy đi, chúng ta đến trung tâm mua sắm dạo xem sao?" Triển Chiêu cười nói, "Nơi đó có rất nhiều đồ hay nha."
"Được!" Công Tôn cùng Triệu Phổ gật đầu, tuy rằng hai người không biết trung tâm mua sắm là cái vật gì.
Bạch Ngọc Đường lái xe đến trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố S đậu xe tại bãi đỗ xe ở trong tầng ngầm đối diện, mọi người xuống xe, cùng nhau đi thang máy lên lầu.
Công Tôn bọn họ lần này đến trung tâm mua sắm lớn cơ hồ cái gì cũng có bán, lầu một kinh doanh trang trí nội thất, lầu hai là cửa hàng lớn và đa dạng chuyên kinh doanh quần áo, lầu ba là giày dép và vali túi xách, lầu bốn là vật dụng* thường ngày, lầu năm là đồ chơi, lầu sáu sổ sách và hồ sơ, lầu bảy thiết bị kỹ thuật số, trên lầu tám là châu báo trang sức, lầu chín là một số cửa hàng thương hiệu, lầu mười là mỹ thực thiên địa (đồ ăn ngon thế giới), trên lầu mười một là thẩm mỹ viện và các câu lạc bộ, các tầng trên là nhà hàng cao cấp.
*tên gọi chung của các loại hàng hóa như quần áo, đồ gia dụng, vật phẩm thường dùng hàng ngày.
Trời dịch xong cái này mà muốn khóc L((
Lai nói, hôm qua Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường đều cùng nhau đưa cho song bào thai một khối ngọc bội, song bào thai lấy đi bán thế nhưng không ai dám tiếp nhận, nói là quốc bảo, Bạch Cẩm Đường nghĩ phì thủy bất lưu ngoại nhân (nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài)*, cho nên liền ra giá cao mua.
*chuyện tốt không đến phiên người ngoài hưởng.
Mặc dù nhóm người này vừa mới đến, nhưng về vấn đề phía tiền bạc thì cũng rất nhanh trí, chẳng qua là đối diện với cách chi trả tiền ở xã hội hiện đại này có chút không hiểu lắm.
Song bào thai mua cho mỗi người trong nhóm cái bóp còn làm tạp (chi phiếu, thẻ tín dụng).
"Giơ một tạp là có thể mua rất nhiều đồ đạc sao?" Triệu Phổ cùng Công Tôn cầm tạp có chút không rõ.
"Ân." Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu gật đầu, chọn đồ đạc, sau đó quét tạp là có thể.
"..."
Hai người gật đầu, mọi người bắt đầu hành động.
Ở nơi mua đồ dùng trong nhà, Triệu Phổ mua giường thủy lớn, nói là mua lớn chút về sau thuận tiện hơn, còn mua một đống lớn ống nước và vòi nước, này trở lại trên đảo có thể có nhiều tác dụng đối bọn họ.
Sau đó, mọi người đi mua quần áo ở lầu hai.
"Ai, Triệu Phổ, đồ ngủ của người hiện đại thực thoải mái a!" Công Tôn lôi kéo Triệu Phổ đi vòng quanh khu đồ ngủ, mua rất nhiều bộ, đặc biệt là đồ trẻ con rất đáng yêu, đều là dành cho Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử đều mua giống nhau.
Triệu Phổ thì lại rất hứng thú đối cái loại nội y lụa mỏng manh đơn giản. (Phổ ca lưu manh quá =]]])
Đến lầu ba, Triệu Phổ và Công Tôn chọn vài cái túi lớn và vali du lịch, chuẩn bị đến lúc đó sắp đầy đồ đạc mang về.
"Ai, đúng rồi!" Công Tôn đối Triệu Phổ nói, "Mua cho Thái phi a, còn có Lư đại tẩu Bàng phi một ít quần áo đẹp mang về đi?"
Triệu Phổ nghĩ nghĩ, "Ân... y phục trên người con gái hiện đại, mang về chỉ có thể làm áo trong, bất quá ở nhà lén mặc cũng không tồi...."
"Có thể mua trang phục loại dành cho các trường hợp long trọng để mặc a." Triển Chiêu nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Trần Giai Di.
Giai Di đối phương diện này tự nhiên rất là thành thạo, không nói hai lời liền đáp ứng.
Mọi người tiếp tục đi dạo.
Công Tôn cùng Triệu Phổ cái gì cũng đều chưa thấy qua, tự nhiên là cái gì cũng đều mới mẻ, quầy thực phẩm thì mua rất nhiều đồ ăn, đều là cho Tiểu Tứ Tử, quầy đồ chơi thì càng nguy, Công Tôn còn phát hiện một con tiểu hùng lớn cùng Thạch Đầu rất giống nhau, Tiểu Tứ Tử có thể dùng để làm gối ngủ, liền mua.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vội vàng nói với người bán hàng đem đi, Triển Chiêu hướng Bạch Ngọc Đường nói, "Ai, kỳ thật thì cái gì cũng đều có thể dùng!"
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, hỏi, "Cậu nói một hồi nữa có hay không để Triệu Phổ liên hệ với người mua một đống súng ống đạn dược đây, như vậy phỏng chừng Đại Tống có thể bách chiến bách thắng."
Triển Chiêu buồn cười, hai người đang hạnh phúc ư, vừa ngẩng đầu nhìn....
Bạch Ngọc Đường nhíu mày: "Ai? Công Tôn bọn họ đâu?"
".... Vừa mới còn ở đây a." Triển Chiêu tả hữu cũng đều không thấy bóng dáng, tâm nói chết rối lẽ nào đã đánh mất, vội vàng cùng Bạch Ngọc Đường phân nhau đi tìm.
Hai người chạy đi lòng vòng cuối cùng là ở khu đồ điện gia đình tìm được hai người kia, chỉ thấy Triệu Phổ và Công Tôn đứng trước TV nhìn chằm chằm vào màn hình lớn ngẩn người...
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liền đi qua, trùng hợp thế nào, trong TV đang phát phim cổ trang Bao Thanh Thiên.
"Uy, Triêu Phổ, cái đại thúc da đen mập mạp kia là ai?" Công Tôn hỏi.
"Ách... xem ra hẳn là Bao tướng đi."
"Ha?" Công Tôn ngạc nhiên không thôi, "Đen cũng không có khả năng đen thành như vậy đi! Này màu đen còn không có được bôi đều."
"Đúng." Triệu Phổ gật đầu, "Còn có a, ngươi xem ngươi thế nào lại già như thế còn có râu!"
"Chính là sao, lại không có Tiểu Tứ Tử...."
"Uy." Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hướng tới kéo hai người, "Đừng xem nữa, này chỉ là phim truyền hình hư cấu thôi, có muốn hay không đi ăn cái gì?" Vừa nói, liền đem hai cái người đẹp trai ngốc nghếch này lôi đi dưới ánh nhìn chăm chú của nhiều người ở bên...
Công Tôn và Triệu Phổ một đường nhìn, cái gì cũng đều mới mẻ, siêu ồn ào khiến cho các nhân viên làm trong siêu thị và khách hàng cũng đều ngạc nhiên, mới vừa nhìn đến đều cảm thấy được hai người này có phải hay không là người mẫu gì a... Bộ dạng xinh đẹp mái tóc còn dài cũ. Nhưng kỳ quái chính là nhìn đến cái gì cũng đều một bộ dáng biểu tình ngạc nhiên như chưa từng thấy. Làm liên lụy đến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo sau đều thấy xấu hổ, nói thí dụ như ở cửa hàng tủ lạnh trước phải giải thích cho họ cái gì là tốc độ đông lạnh thực phẩm... cửa hàng di động thì phải giải thích cái gì là truyền tin không dây.
Sau đó, Công Tôn cùng Triệu Phổ còn đối với mì ăn liền sinh ra hưng thú rất nhiều... Vì cái gì mì sợi có thể một gói một gói vậy?
Mắt thấy đã đến giờ trưa, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nghĩ nếu lại đi mua đồ nữa khẳng định cũng đóng gói không hết, liền lôi kéo hai người đi lên lầu ăn cơm, đồ ăn Trung Quốc dù sao nhóm Triệu Phổ nhất định cũng phát ngán, cho nên liền đi ăn cơm Tây.
Bạch Ngọc Đường chạy đi đặt chỗ trước, Triên Chiêu mang theo Công Tôn và Triệu Phổ bọn họ ở đại sảnh nghĩ ngơi trước nghĩ chút.
Công Tôn bị thu hút bởi một tấm poster quảng cáo tour du lịch xuất ngoại, đặc biệt là cái viên viên địa cầu kia.
"Quý ông này."
Hắn đang ngửa mặt nhìn áp phích , liền nhìn đến bên cạnh có một cô gái đi tới nói, "Có nghĩ muốn tham gia tour du lịch a?"
Công Tôn nhìn nàng, đối nàng cũng chắp tay, "Vị cô nương này, xin hỏi tour du lịch là cái gì?"
"Ách..." Cô gái kia khóe miệng rút trừu, nhưng nghĩ lại chắc là Công Tôn chỉ là muốn vui vẻ, liền đến gần, "Là thế này, chính là tổ chức thành đoàn thể đi du lịch ấy."
Công Tôn càng thêm không hiểu, hỏi, "'Như thế nào là du lịch a?"
"Chính là hành trình du ngoạn."
"..." Công Tôn nhưng thật ra hiểu được, liền hỏi, "Đi nơi nào a?"
"Có rất nhiều chuyến đường, nói thí dụ như Âu châu rồi Dông Nam Á hay Phi Châu chẳng hạn."
Công Tôn nhe được thì ngạc nhiên, hỏi, "Âu Châu là địa phương nào? Đã nghe nói qua châu U Châu*, chưa từng nghe qua Âu châu a."
*Nhà Tấn thống nhất Trung Quốc vào năm 221 TCN. Thời nhà Hán cai trị, khu vực Hà Bắc thuộc hai châu: U châu (幽州) ở bắc bộ và Kí châu (冀州) ở nam bộ. Vào cuối thời Hán, hầu hết khu vực Hà Bắc nắm dưới quyền kiểm soát của quân phiệt Công Tôn Toản ở phía bắc và Viên Thiệu xa về phía nam; Viên Thiệu đã giành chiến thắng trong cuộc chiến giữa hai bên, song ngay sau đó ông ta lại thất bại trước kình địch Tào Tháo trong trận Quan Độ năm 200. Sang thời Tam Quốc, Hà Bắc nằm trong cương vực của Tào Ngụy do hậu duệ của Tào Tháo lập nên.
Theo: http://vi.wikipedia.org/wiki/H%C3%A0_B%E1%BA%AFc_(Trung_Qu%E1%BB%91c)
"Ách..." Cô ái đã cảm thấy đề cử kia đều vô bổ, tâm nói người này mặc dù bộ dạng nhìn rất đẹp nhưng hình như không bình thường a, một ý nghĩ qua, chính là, biên thái đều nhìn rất bình thường. Vội vàng nói, "Cái kia, chúng tôi đều đã quảng cáo trong sách ảnh này." Nói xong, đưa cho Công Tôn một bản sách ảnh quảng cáo, "Quý ông từ từ xem a, ta phải đi." Nói xong, chạy nhanh trốn đi.
Công Tôn nghĩ muốn cùng nàng nói lời cảm tạ, nhưng là người đã chạy đi không thấy bóng dáng, cầm sách ảnh quảng cáo lên xem, chậc chậc cảm thấy kỳ diệu.
Triển Chiêu đã đi tới, "Công Tôn a, ngươi đang làm gì?"
"Triển huynh, xã hội hiện đại này thật là thần kỳ a, ngươi đến xem ảnh trên trang giấy này, thật đẹp."
Triển Chiêu cười cười, nói, "Người đưa cho sách ảnh quảng cáo này là, tất cả đều là nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ, ngươi không cần phải tin là thật."
"." Côn Tôn gật gật đầu.
Ở phía bên kia, Triệu Phổ thì lại đang đứng trước một tấm áp phích bán hàng mà nhìn lên, áp phích này chính là bán bất động sán mới mở, hơn nữa còn là dạng biệt thự cảnh biển. Vừa mới gần đây nhà còn giá cao, khách hàng đại bộ phần đều chở đợi, cho nên ngươi mua cũng không được nhiều, nhân viên bán hàng nhìn thấy Triệu Phổ tựa hồ rất quan tâm đối với lời quảng cáo trên kia, liền đi qua tiếp cận.
Kỳ thật Triệu Phổ đúng là có hứng thú với công nghệ kiến trúc này đó của biệt thự, nghĩ khi trở về cho người dựa theo kiến trúc như vậy xây vài tòa tiểu lâu đẹp.
"Ông chủ đây, muốn mua nhà a? Tòa nhà này của chúng tôi đang là vào khoảng thời kỳ hoàng kim, khẳng định còn tăng lên, cần phải nhanh tay a." Cô gái bán hàng sử dụng mọi cách quen thuộc để quảng cáo.
Triệu Phổ nhìn nàng một cái, hắn vốn cũng cao, hơn nữa đã quen làm Vương gia, lại không tự cao tự đại cũng luôn luôn như vậy chút bễ nghễ (liếc nhìn, nhìn bằng nữa con mắt) mọi người mà nói, cô nhân viên bán nhà tâm nói – Ai nha, câu được cá lớn rồi.
Triệu Phổ sờ sờ cằm, quay đầu lại tiếp tục xem.
"Ông chủ này?Không bằng quá đi qua xem cụ thể để hiểu rõ hơn? Nơi đó còn có mô hình."
Triệu Phổ nhìn biểu cảm của cô, rốt cuộc xác định ông chủ kia là đích thật gọi mình, liền có chút bất mãn hỏi, "Ta nhìn qua rất già sao?! Hơn nữa ta chỗ nào cổ bản (cũ kỹ, cứng nhắc, gàn bướng, bảo thủ, cứng đờ)?"
"Ách... Ha ha, ông chủ thực thích nói đùa." Cô nhân viên nghĩ Triệu Phổ chỉ đang nói đùa a, đến gần, "Như vậy, anh đẹp trai này, đến coi nhà mới."
Triệu Phổ càng thêm bực mình, tâm nói người này biết mình là Nguyên soái a, chính là ca (anh trai) cái gì?Liền nói, "Ai là ca ngươi? Ta không có muội tử (em gái) đâu."
Cô nhân viên xấu hổ địa nhìn Triệu Phổ, cười hỏi, "Kia, ông chủ có muốn hay không mua nhà?"
Triệu Phổ nhíu mày, "cái gì tiên sinh (trước sinh) hậu sinh (sau sinh), các người nữ nhân mới có thể sinh."
*do không biết tiếng Trung nên không biết Phổ ca lầm như thế nào, ai biết giúp chủ nhà nha.
"A..." Cô nhân viên hít một hơi khí, cứng ngắc ở nơi đó nhìn chăm chằm Triệu Phổ như là đang nhìn một cái quái vật. (gặp mình như vậy chắc nổi giận hơn ak đi bán mà gặp mấy anh như Phổ ca chắc chết =)]]]])
Lúc này, sau khi đi đặt chỗ trước thì Bạch Ngọc Đường cũng trở về, chạy nhanh đến kéo Triểu Phổ đi, "Uy, đại ca, cô ấy chỉ lịch sự mà thôi, đừng tưởng là thật a?"
Triệu Phổ lắc đầu, "Ta làm sao có thể cùng cái nha đầu tưởng là thật, chính là.... Nàng nói ta lão (già) còn nói ta cổ bản còn nhận thức ta là đại ca của ả còn nói là sẽ sinh!"
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ (đành chịu), mới vừa tới cửa, chỉ thấy Triển Chiêu cũng lôi kéo Công Tôn tiến vào, song phương nhìn nhau liếc mắt một cái, đều có chút vô lực.
Công Tôn cầm sách ảnh quảng cáo đưa cho Triệu Phổ xem, "Ai, Triệu Phổ, muốn hay không đi du ngoạn?"
"Đi nơi nào?" Triệu Phổ cùng Công Tôn nghiên cứu xem.
"Thiệt nhiều châu a, ngươi xem!"
"Phi châu? Là địa phương nào? Đã nghe nói qua Qua châu*, U châu, lần đầu nghe nói Phi châu a."
*Quan Châu (tiếng Trung: 瓜州县; bính âm: Guāzhōu Xiàn), trước đây gọi là huyện An Tây (安西县) là một huyện của địa cấp thịTửu Tuyền, tỉnh Cam Túc, Trung Quốc. Huyện có hai tuyến quốc lộ đi qua là 215 và 312.
Theo : http://vi.wikipedia.org/wiki/Qua_Ch%C3%A2u
Bên cạnh những cô nhân viên quảng cáo tour du lịch và nhân viên bán nhà đều dùng một loại vẻ mặt tế nhị nhìn hai người, Bạch Ngọc Đường chạy thật nhanh muốn đem hai người rời đi.
Vừa vặn, chợt nghe có người tiến vào chào hỏi, "Ô, trùng hợp như thế a, Bạch đội trưởng."
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu giương mắt, chỉ thấy tới là một trung niênn nam tử (đàn ông tuổi tầm 40-50), người nọ gọi là Da Luật Di, là một thương nhân của thành phố S, bề ngoài tuy là thương nhân đứng đắn, nhưng trên thực tế lại có bối cảnh hắc đạo, là lão đại làm không ít chuyện xấu. Thương nghiệp chuyên phạm tội đích thật cũng là người mà bọn họ vẫn đang điều tra, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu tự nhiên điều biết rõ, hơn nữa hắn thường là kẻ khả nghi luôn canh tranh bất chính, còn cùng Bạch Cẩm Đường có chút quá tiết.
"Triệu Phổ quay đầu lại nhìn thoáng qua, cùng Công Tôn đều sửng sốt, đồng thời nghĩ đến --- Con la hoang!
Triệu Phổ nói kẽ với Công Tôn nói, "Tiểu tử này không phải con la hoang sao? Như thế nào kiếp này cũng có a."
Công Tôn nhún nhún vai, "Ai, tai họa để lại ngàn năm sao, phỏng chừng Diêm vương gia đều lười thu hắn."
Triệu Phổ không hài lòng.
"Tiến sĩ Triển." Da Luật Di đối mặt cùng Triển Chiêu chào hỏi, Triển Chiêu mỉm cười kiềm chế kích động của bản thân đem hắn đi thôi miên, cũng cùng hắn đánh cái chào hỏi.
"Hai vị này là..." Da Luật Di liếc mắt một cái nhìn chăm chú Triệu Phổ, người này thoạt nhìn thật không đơn giản a, hơn nữa Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu hẳn là sẽ không vô duyên vô cớ đến câu lạc bộ cao cấp này ăn, chẳng lẽ là giúp Bạch Cẩm Đường tiếp đón bằng hữu? Vậy càng nguy, đúng lúc tìm hiểu một chút Bạch Cẩm Đường gần đây muốn hướng tới phương diện nào phát triển.
Triệu Phổ cùng Công Tôn nhìn nhau liếc mắt môt cái, con la hoang đưa tới cửa.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu hôm nay chỉ muốn hảo hảo bồi Triệu Phổ cùng Công Tôn ngoạn một ngày, không nghĩ tới gặp được cái người đáng ghét như vậy, liền có lệ một câu, "', Bằng hữu."
"Bằng hữu của bằng hữu cũng là bằng hữu của ta, ở nơi làm giàu đây?" Người nọ thân thiện ở đây lại cùng Triệu Phổ chào hỏi, "Ta gọi là Da Luật Di, là bạn tốt của Cẩm Đường."
Bạch Ngọc Đường nhìn trời trở mặt xem thường, đại ca hiện tại hẳn là đang đánh cái hắc xì?
"Hắc xì..."
Bạch Cẩm Đường ở trong phòng làm việc xoa nhẹ cái mũi.
Công Tôn ở một bên thấy được, "Làm sao a? Điều hòa rất lạnh?"
"Ân?" Bạch Cẩm Đường lắc lắc đầu, hỏi, "Em nói.... Như vậy ra ngoài có thể hay không xảy ra chuyện?"
"Này sao...." Công Tôn cười cười, "Có lẽ."
", Con la hoang sao." Triệu Phổ nhìn con la hoang muốn cùng mình bắt tay, thân thủ vỗ bã vai hắn một chút, "Ta biết rõ tổ tông ngươi, tổ tiên ngươi kia mấy thế hệ đều chết ở trong tay lão tử."
Lại nhìn biểu tình của Da Luật Di, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhịn xuống kích động muốn cười, chạy nhanh lại giữ chặt Triệu Phổ nói, "Đi thôi, ăm cơm thôi."
"Từ từ." Da Luật Di đè nén không đến đánh một cái, tâm nói này người nào a, vào cửa liền dám mắng tổ tông lão tử.
Mới vừa đi lên phía trước, liền thấy được Công Tôn.
Công Tôn cười tủm tỉm đối hắn gật gật đầu, đi theo vào.
Da Luật Di cảm thấy được chính mình bị điện giật mất rồi... Hắn từ nhỏ du học nước ngoài, lần đầu nhìn thấy một người có vẻ đẹp phương Đông và có chút tri thức của mỹ nam cổ điển như vậy, ai nha, nhìn hắn kia một đầu tóc dài đen nhánh, lại nhìn hắn kia khóe mắt đuôi lông mày đó đều lộ ra sự nhã nhặn thanh tú... Chậc chậc!
Da Luật Di tự nhận là duyệt vô số người, nhưng là đối Công Tôn còn là phi thường vừa ý a, hôm này chính mình cuối cùng đã tìm thấy được mục tiêu cuối cùng của cuộc sống!
Tận dụng thời cơ, hắn bước đến phía trước ngăn cản Công Tôn, đưa tay cùng người bắt tay, "Da Luật Di."
Công Tôn ngẩng đầu nhìn hắn, Triệu Phổ đi ở phía trước sau lưng ngờ ngờ quay đầu lại, chỉ thấy Da Luật Di như vậy giống như là đang nắm tay Công Tôn, lập tức nổi trận lôi đình, tâm nói đây là người của ta con la hoang dám tiếp cận a, cũng dám đánh chủ ý thư ngốc nhà ta, đánh ngươi!
Vừa định động thủ, bị Bạch Ngọc Đường nắm lại, "Ai, nơi công cộng, đánh người là phạm pháp...."
Triệu phổ nhất chọn mi, "Thời đại của chúng ta khi đó đánh chết tiểu tử như vậy đều xứng đáng a."
Bạch Ngọc Đường còn nghiêm túc gật đầu, "? Thời đại vậy khá hay!"
"Không thể như vậy."
Hai người đang ở đó nói đâu đâu, chỉ thấy Công Tôn tản bộ lại đây.
"Thư ngốc, hắn có hay không đụng chạm ngươi a? Ta đánh gãy chân của hắn."
"Ai nha." Công Tôn vỗ vỗ Triệu Phổ, "Xã hội văn minh, cần dùng biện pháp văn minh giải quyết a."
"Văn minh?" Triệu Phổ để Công Tôn kéo gần lại đại sảnh, quay đầu liền nhìn đến Da Luật Di đột nhiên bắt đầu vò đầu bứt tai, "Ai nha.... Hảo ngứa a, làm sao vậy?"
Mười phút sau, cửa thang máy mở ra, mọi người ở trung tâm mua sắm liền nhìn thấy kết quả Da Luật Di chạy nhanh vượt qua, miệng la, "Ngứa a..."
Kinh hách hoa hoa thảo thảo* vô số, việc này ngày hôm sau trên trang tin tức xã hội hàng đầu có bản tin, tiêu đề là --- Nhân vật nổi tiếng xã hội vì áp lực quá lớn, dẫn đến chạy trốn giảm sức ép.
*cái này mình chẳng nghĩa là gì để mà giải thích thôi để đó sau này hỏi đực thì sẽ bổ sung sua nha ^^
Công Tôn cùng Triệu Phổ thong dong vào nhà ăn, ngồi xuống, món ăn đầu tiên đem lên làm cho hai người kinh ngạc nhảy dựng.
Lời edit: (lăn lộn, khó rống lên) ta nói cái chương này cướp bao chất xám của ta, trời ơi edit xong mà ta mừng :((( mà phải nói nha trong chương này đa phần dùng google để dịch chứ QT dịch ta chẳng hiểu nên nếu có sai cũng mong mọi người thông cảm *cúi dầu*. Thôi còn chương cuối chắc cuối tuần ta post luôn đó, làm cho xong rồi còn edit TĐD nữa chứ >o^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro