Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Reng reng reng

Tiếng điện thoại reo lúc nửa đêm làm Thu Phương giật mình tỉnh dậy, cô dùng tay dụi mắt rồi quay sang nhấc điện thoại lên xem là ai lại gọi cho cô vào lúc này " Oh...là Quang Minh". Thu Phương tỉnh ngủ khi thấy tên người yêu hiện lên. Cô ngồi dậy bắt máy.

" Phương sao anh gọi em lâu bắt máy vậy? Nhớ em quá à "- tiếng Quang Minh vang lên vì Thu Phương vô tình để chế độ loa ngoài.

Sợ Diệp Lâm Anh nghe thấy vì đang nằm cạnh mình, Thu Phương luống cuống chuyển sang chế độ nghe bình thường. Cô định bước xuống giường thì bất ngờ bị kéo lại, Diệp Lâm Anh mở mắt liếc nhìn cô, đôi mắt ra lệnh cho cô ngồi yên trên giường, Thu Phương có thể không nghe theo sao?, cô ngoan ngoãn ngồi lại. Quang Minh thấy Thu Phương bắt máy nhưng không trả lời mình liền lo lắng hỏi:

" Em đâu rồi Phương? Có nghe anh nói gì không?"

" Em đây...xin lỗi em đang ngủ "- Thu Phương khẽ chau mày lại khi Diệp Lâm Anh luồng tay ôm eo cô.

" Làm anh sợ, còn tưởng em bị gì nữa chứ "-Quang Minh thở phào nhẹ nhõm.

" Hi. Anh...có khoẻ không? Công việc..a "

" Em sao vậy Phương? Có chuyện gì thế? " Quang Minh đang nghe Thu Phương nói thì bất ngờ đầu dây bên kia nghe tiếng Thu Phương la lên, hắn lo lắng. Thu Phương không thể không la vì khi cô đang nhiệt tình hỏi thăm người yêu đã bị Diệp Lâm Anh nhe răng ra cắn thật mạnh vào eo mình.

" A "- Cố cắn răng chịu đựng, Thu Phương sợ Quang Minh biết chuyện cô và Diệp Lâm Anh.

"Cúp máy ngay cho tôi " - Diệp Lâm Anh chòm lên người Thu Phương, nói thật nhỏ vào tai cô. Thật khó chịu khi đang ngủ cùng mình mà cô ấy còn nói chuyện thân mật với người khác, Diệp Lâm Anh chính là không hài lòng Thu Phương lại nhăn mặt khi Diệp Lâm Anh dùng tay bóp mạnh vào ngực của cô. Sợ Diệp Lâm Anh, Thu Phương liền nói với Quang Minh.

" Em xin lỗi...tại bao tử em không tốt. Thôi nha anh, em phải ngủ "

" Vậy sao?. Em phải giữ gìn sức khoẻ, xong việc anh sẽ về "-Quang Minh nói như thể anh là chồng của Thu Phương.

" Dạ..em cúp máy...đây"- Thu Phương nói xong thì Diệp Lâm Anh giật lấy điện thoại của cô ném mạnh vào tường.

" Nè điện thoại... " - Thu Phương còn chưa kịp bức xúc vì điện thoại bị Diệp Lâm Anh làm cho tan tành thì ngay lúc đó Diệp Lâm Anh đã đè cô xuống mà hôn ngấu nghiến.

Bàn tay mềm mại của Diệp Lâm Anh đang lùng sục khắp cơ thể Thu Phương một cách thô bạo. Cô vừa mút chiếc lưỡi Thu Phương, vừa bóp nắn hai bầu ngực căn tròn của người nằm dưới khiến Thu Phương không thể chống cự được. Chẳng mấy chốc Diệp Lâm Anh đã làm Thu Phương động tình, bất kể là chống cự bằng mọi cách có thể nhưng Thu Phương vẫn là bất lực dưới sức mạnh của Diệp Lâm Anh.

—————————

Một buổi sáng tinh mơ, sương còn đọng trên lá và chim thì hót líu lo, bình thường vào thời điểm này Thu Phương đã thức dậy, chuẩn bị mọi thứ nhưng đêm qua, Quang Minh đã gọi cho cô làm Diệp Lâm Anh vô cùng tức giận mà hành hạ cô tới gần sáng mới buông.

Thu Phương mệt mỏi nằm ngủ dưới vòng tay của Diệp Lâm Anh mà quên mất thời gian không gian. Phải đến khi tia nắng đầu tiên chiếu rọi vào khuôn mặt thanh tú của người nằm trên, Diệp Lâm Anh đã tỉnh dậy, cô buông Thu Phương ra rồi đi vào phòng tắm. Xả nước rồi ngâm mình dưới dòng nước ào ào.

Mình đang làm gì vậy? Tại sao lại thấy khó chịu khi cô ta nói chuyện với hắn. Tên khốn đó có gì tốt chứ? Hắn chỉ là một tên ham tiền thôi. Sao cô ta lại yêu một tên khốn chỉ biết tiền như hắn. Rồi cô sẽ hối hận thôi Thu Phương, tôi dám cá là cô sẽ bị hắn đá một cách thê thảm.

Bước ra ngoài và mọi thứ vẫn như cũ, khẽ chau mày nhìn người đang nằm trên giường không động đậy. Diệp Lâm Anh đang lau tóc liền đi tới ném chiếc khăn vào mặt Thu Phương rồi hét lớn:

" Ê DẬY MAU, CÔ CÓ BIẾT MẤY GIỜ RỒI KHÔNG? "

Tiếng hét có phần lay động được Thu Phương, cô cựa mình nhưng mắt vẫn nhắm tít.

" Cho..tôi ngủ thêm chút nữa đi "- giọng Thu Phương đầy chất mệt mỏi có phần nũng nịu.

" Ê ê ê "- Diệp Lâm Anh ngồi bên cạnh kéo Thu Phương ngồi dậy - " mau dậy lau tóc cho tôi đi. "

" Hm..cho tôi ngủ chút đi. Tôi mệt lắm" - Thu Phương nhíu mày chùm chăn kính mít, cô thật sự không dậy nổi vì Diệp Lâm Anh. Cả người cô đau nhứt và đầy rẫy các vết cắn của Diệp Lâm Anh để lại.

" Mau dậy cho tôi. Tên Quang Minh chết tiệt đó gọi thì cô dậy liền còn tôi thì cô nằm ì ra đó. Muốn chết hả??? "- Diệp Lâm Anh gầm gừ kéo Thu Phương dậy cho bằng được.

" Trời ơi, chết tiệt. Là do cô mà tôi mới không ngồi dậy được giờ lại đem Quang Minh ra so sánh sao? - Thu Phương bậm môi bức xúc, cô giờ đã tỉnh ngủ thật sự. "

Diệp Lâm Anh thở mạnh, cô nghênh mặt nói:

" Kệ cô. Giờ thì mau lau tóc cho tôi chỉ vào đầu " -đang ướt và ra lệnh Thu Phương định không làm mà ngủ tiếp thì bị Diệp Lâm Anh hâm dọa

" Cô muốn Quang Minh thấy cô ngủ cùng tôi thì cứ nằm đó đi " - Diệp Lâm Anh bực dọc, đứng lên định đi thì Thu Phương kéo tay cô ngồi xuống, lấy chiếc khăn khi nảy lau lau tóc.

" Tôi làm là được chứ gì " - Thu Phương nói giọng bất bình.

" Biết điều đấy " - Diệp Lâm Anh nhếch môi khoái chí.

—————————

Ăn sáng xong, Diệp Lâm Anh liền kéo tay Thu Phương đi ra xe, Thu Phương ngạc nhiên hỏi:

" Này...đi đâu vậy? "

" Đi làm " - Diệp Lâm Anh đẩy Thu Phương vào xe và hôm nay là tự cô làm tài xế.

Ngồi trong xe mà lòng bồn chồn, Thu Phương cau mày

" Đi làm mà lôi tôi theo làm gì? "

Diệp Lâm Anh cho xe chạy, cô khịt mũi nói:

" Để cô ở nhà để cô có cơ hội bỏ trốn à? "

" Cô nghĩ tôi sẽ đi được với cô à? Thu Phương chề " môi quay mặt sang hướng khác để ngắm cảnh.

Diệp Lâm Anh bật cười, cô là biết Thu Phương có ăn gan cọp cũng không dám bỏ đi nhưng không hiểu sao chỉ cần là không thấy mặt Thu Phương một phút là thấy vô cùng khó chịu.

" Cô biết thế thì ngoan ngoãn nghe theo lời tôi " -Diệp Lâm Anh nói, tay bẻ lái sang hướng Cô Nhi Viện.

Thu Phương nào giờ có đến công ty đâu nên cứ tưởng giờ Diệp Lâm Anh đang chạy đến công ty, không ngờ cô ấy lại dừng ngay Cô Nhi Viện. Nắm tay Thu Phương lôi cô vào trong trong sự ngạc nhiên, cô hỏi:

" Này...đi đâu vậy? "

Diệp Lâm Anh không trả lời, cô đi rất nhanh, siết tay Thu Phương kéo theo đi nhanh hơn rồi dừng lại ở một căn phòng.

Một bác sĩ từ trong đi ra. Viện trưởng cũng có mặt. Vẻ mặt Diệp Lâm Anh có phần lo lắng làm Thu Phương không khỏi tò mò.

" Nó sao rồi? Sao tự nhiên lại phát bệnh? " - Giọng Diệp Lâm Anh bỗng thay đổi.

" Tôi xin lỗi, thằng bé dầm mưa đợi cô nên bị viêm phổi. Giờ thì ổn hơn rồi " - Viện Trưởng nói.

Diệp Lâm Anh khẽ híp đôi mắt lại, cô kéo Thu Phương tới chổ cửa sổ, nhìn vào trong là một cậu bé đang nằm thở oxi. Diệp Lâm Anh thở dài rồi nói đôi mắt vẫn nhìn nó.

" Tao đã bảo đừng đợi tao. Mày là ai mà lại đứng đợi chứ? " - vừa nói bàn tay Diệp Lâm Anh vừa siết chặt thành nắm đấm.

" Diệp Anh đây là..."- Thu Phương nhìn Lâm Thành, cô sựt nhớ tới người đàn bà hôm trước rồi nhớ tới người tên Lâm Thành - " Lâm Thành? "

Liếc nhìn Thu Phương một cái, Diệp Lâm Anh lại quay sang nhìn Viện Trưởng

" Không phải nói tổ chức sinh nhật cho nó rồi sao? Sao lại để nó ra ngoài "

" Lâm Thành nói muốn đợi cô tới cắt bánh kem " -Viện Trưởng e ngại khi Diệp Lâm Anh nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn.

" Đồ điên " - Diệp Lâm Anh bỗng gắt lên nhìn Lâm Thành -" mày nghĩ mày là ai? Đồ con hoang "

Nói rồi Diệp Lâm Anh kéo Thu Phương ra xe sau đó chạy thẳng tới công ty. Thu Phương nhìn thì biết rõ ràng Diệp Lâm Anh rất lo lắng cho Lâm Thành nhưng lại tỏ ra chán ghét thằng bé. Nói ra cũng nghĩ tới Lâm Thành dầm mưa chỉ muốn đợi Diệp Lâm Anh tới thì thấy thằng bé cũng yêu chị mình.

" Rõ ràng là lo cho Lâm Thành tại sao..."

" Im đi. Không phải chuyện của cô " - Thu Phương lên tiếng nhắc tới Lâm Thành thì Diệp Lâm Anh đã quát vào mặt cô làm cô bị quê.

Diệp Lâm Anh liếc Thu Phương, không nói gì nữa liền chạy thẳng tới công ty.

—————————

__Phòng Chủ Tịch_

Diệp Lâm Anh thì miệt mài với công việc, thư kí ra vào thường xuyên đôi lúc lại liếc sang cô gái đang ngồi đọc báo ở bàn tiếp khách. Kể từ khi Diệp Lâm Anh cùng Thu Phương xuất hiện đã gây sự chú ý nhưng không ai dám nói gì.

" Diệp Anh "- Uyên Linh đứng ngoài cửa vì cửa không có đóng nên cô gõ cửa rồi đi vào.

" Thế nào rồi?" - Diệp Lâm Anh nở nụ cười khi gặp Uyên Linh làm Thu Phương có phần ganh tị. Sự thật là Diệp Lâm Anh ở nhà luôn cau có, cười rất đểu chứ không cười rạng ngời như khi gặp Uyên linh.

" Xong hết rồi. Chị đã lấy lại hết cho em "- Uyên Linh nhìn thấy Thu Phương thì gật đầu chào lịch sự.

Thu Phương cũng lịch sự mà chào lại, xong lại dán mắt vào đọc tạp chí. Diệp Lâm Anh nhìn Uyên Linh đang nhìn Thu Phương liền nói:

" Đó là osin nhà em "

"Ờ..woa..đẹp vậy? "- Uyên Linh vừa ngạc nhiên vừa tiếc rẻ khi nghe nói Thu Phương là osin.

"Ừ"- Diệp Lâm Anh liếc Thu Phương rồi cố tình nói lớn -" nhìn ngon lắm phải không?"

Thu Phương khựng lại ngước mắt nhìn Diệp Lâm Anh, Uyên Linh thì trợn mắt khi nghe Diệp Lâm Anh phát ngôn.

" Này Diệp Anh, em có chồng rồi đấy "

Diệp Lâm Anh nhếch môi liếc Thu Phương, mĩm cười với Uyên Linh

" Em có nói gì đâu mà chị nhắc Quang Minh ở đây chứ? Em chỉ không muốn công sức chị tạo ra liền bị đạp đổ hết vì cô ta. Mỹ Linh không thích ai lăng nhăng đâu "

" Cho tiền chị cũng không dám đâu. Mỹ Linh là nhất "-Uyên Linh cười khẩy.

Thu Phương ngồi tức run người khi nghe những lời châm biếm về mình từ Diệp Lâm Anh. Cô chỉ muốn nhào tới bóp cổ con người này ngay lập tức.

Diệp Lâm Anh cười thầm khi thấy Thu Phương tức tối, cô nói nhỏ với Uyên Linh sợ Thu Phương nghe thấy vì nội dung liên quan tới Quang Minh.

" Làm cổ phiếu của hắn tuột dốc sau đó mua lại hai công ty của hắn "

" Ừ "- Uyên Linh gật đầu.

" Em muốn thấy mọi chuyện suông sẻ, chị giúp em nhé "- Diệp Lâm Anh cười nói.

" Ok "- Uyên Linh cười vỗ đầu Diệp Lâm Anh -" ai lại bảo em không có tài thì người đó não sứa đấy "

Diệp Lâm Anh nhíu mày đẩy tay Uyên Linh ra rồi nói: " Có lẽ chỉ có một tên thôi "

" Thôi chị đi làm việc đây "- Uyên Linh nháy mắt với Diệp Lâm Anh, chào Thu Phương rồi đi ra ngoài.

Thu Phương chau mày nhẫm lại lời Uyên Linh nói " Sứa có não sao? "

" Sứa không có não "- Diệp Lâm Anh đứng khoanh tròn hai tay lại nhìn Thu Phương - " Từ não sứa là chỉ những người không não, rõ hơn ngu ngốc mà ngông cuồng không biết thừa sức mình đấy "

" Tôi biết rồi. Ai mượn giải thích " - Thu Phương bậm môi từ chối những lời Diệp Lâm Anh.

Diệp Lâm Anh tiến tới, cô bất ngờ đè Thu Phương xuống - " Đừng trưng cái mặt đáng ghét đó ra để nói chuyện với tôi "

" Nè cô muốn làm gì...a "- Thu Phương vừa nói xong đã bị Diệp Lâm Anh cắn một cái vào cổ.

" Tôi muốn cắn cô đấy "- Diệp Lâm Anh nhìn thẳng vào mắt Thu Phương nói.

Thình thịch... Thình thịch...

" Gì vậy...tim mình sao lại đập nhanh dữ vậy nè? Thu Phương mày tỉnh táo lại đi. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro