Chương 16
Hai năm qua, nàng chưa hề gây ra phiền phức gì cho cô, một chút cũng không có.
Hai năm qua, Diệp Lâm Anh sống phóng túng coi nàng như cái gai trong mắt, cản bước chân hạnh phúc của cô vì ba Diệp nên cô không gây khó dễ cho Thu Phương nhưng lại mang đến cho nàng một cuộc hôn nhân lạnh lẽo.
Diệp Lâm Anh luôn biết mỗi ngày trong ngần những hai năm qua nàng luôn cố gắng nhất có thể để bồi dưỡng cuộc hôn nhân này nhưng cô lại lạnh nhạt, vô cảm khinh thường với những thứ nàng đang nỗ lực cố gắng.
Giờ phút này đây trái tim cô rất đau, từ khi có ý thức đến giờ đây là lần đầu tiên một người như Diệp Lâm Anh mới nếm trải được cái cảm giác đau xé tan cõi lòng thế này cũng là lần đầu tiên cô nhận ra mình biết khóc.
Bất giác nhớ ra điều gì đó, Diệp Lâm Anh vội vàng lấy điện thoại điện về quê. Cô cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh. Trải qua những hồi chuông cuối cùng cũng có người bất máy.
- Cho hỏi ai vậy?
Âm giọng khàn khàn quá tuổi của ông Nguyễn vang lên làm tâm Diệp Lâm Anh có chút rung.
- Ông. Là con, Lâm Anh.
- À...Lâm Anh. Con gọi về có chuyện gì không, Tiểu Phương đâu ?
Nghe câu hỏi của ông, tâm cô lại trầm xuống tia hy vọng cuối cũng đã không còn. Nàng không về quê.
Sau khi viện cớ hỏi thăm sức khỏe của ông xong thì không nói bất cứ điều gì cả, Diệp Lâm Anh nghĩ nàng không về quê có lẽ vì sợ ông nội lo lắng.
Một đêm lạnh lẽo ấy Diệp Lâm Anh không ngủ. Tràn ngập trong cơn say.
[...]
- Cái gì ? Ly hôn ? Bỏ đi ?
Ba Diệp đập mạnh xuống bàn gỗ quý tức giận nhìn Diệp Lâm Anh.
- Con đối xử với con bé như thế sao Diệp Lâm Anh, con có biết...
Ba Diệp nghẹn lời không biết nên nói thế nào cho phải. Diệp Lâm Anh thật sự chọc cho ông tức giận mà chết.
- Con...đã tìm cô ấy khắp nơi..nhưng đều vô dụng.
Diệp Lâm Anh cúi đầu gương mặt tiều tụy đi trông thấy, giọng nói trở nên khàn đi có vẻ rất mệt mỏi, mẹ Diệp đau lòng ôm lấy tay con.
- Ly hôn thì ly hôn. Lâm Anh nhà mình không cần có người vợ không gia giáo như Nguyễn Thị Thu Phương. Có biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư ngoài kia muốn làm vợ nó.
- Mẹ...
Diệp Lâm Anh bực bội. Cô thật sự không thể nghe lọt tai một câu nào của mẹ mình.
- Bà im đi. Bà biết gì mà nói.
Ba Diệp tức muốn hộc máu, hơi thở hổn hển.
- Bà đừng nghĩ những việc làm xấu của bà với Tiểu Phương tôi không biết. Chỉ vì tôi chiều bà đến hư nên không can thiệp vào nhưng bây giờ mọi chuyện đã đi xa giới hạn của nó bà biết không ?
- Tôi... Đã làm gì ?
Mẹ Diệp như bị Ba Diệp nói trúng tim đen gương mặt liền trầm xuống trắng xanh khó coi.
- Được. Vậy để tôi nói cho bà biết. Một năm trước bà bị tai nạn mất máu nằm trong bệnh viện, rất may Tiểu Phương cùng nhóm máu với bà, con bé đã tình nguyện hiến máu cho bà. Sợ bà trách nó mẹ chồng gặp nạn con dâu không thấy mặt chăm sóc, nó đã mặc bản thân suy nhược mà chăm sóc bà, còn bị bà nói khó dễ.
Âm thanh chậm trãi của Ba Diệp như một con dao sắc nhọn tàn nhẫn đâm bào trái tim Diệp Lâm Anh. Chuyện này cô không hề biết, lúc đó cô đi công tác Canada chỉ nghe mẹ Diệp bị tai nạn cô đã đặt vé bay về chỉ lo lắng cho mẹ mà không hề hỏi tới nàng một câu nào. Diệp Lâm Anh như chết đứng, gương mặt càng tiều tụy xanh xao.
- Ông nói gì ?
Mẹ Diệp như lặng câm. Lúc đó bà còn nhờ Ba Diệp tìm người hiến máu cho bà để trả ơn nhưng ông chỉ lảng trách vì Thu Phương nhờ ông giữ bí mật.
- 300 triệu nhà họ Nguyễn nợ mình không thể nào so được với gia đình ta nợ Thu Phương bà biết không ? Mình nợ con bé rất nhiều.
- Tôi...
Mẹ Diệp hơi thở nặng trễu, gương mặt tái xanh. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này ? Bà đã làm gì ? Bà đã làm ra những chuyện ác đức gì với Thu Phương . Con bé luôn luôn cúi đầu nhẫn nhịn trước những lời sắc bén của bà, quan tâm lo lắng, hy sinh vì gia đình. Cứu bà một mạng. Và bà đã làm gì ? Chà đạp lên sự tự tôn, đuổi con bé, ép con bé ly hôn. Những giọt nước mắt lầm lỗi tuôn rơi.
- Chính tôi. Chính tôi đã ép con bé ly hôn với Lâm Anh. Tôi..tôi..
- Cái gì ?
Đồng loạt âm thanh của hai người vang lên rất đáng sợ.
- Tại sao mẹ lại làm như vậy với Thu Phương?
Ánh mắt Diệp Lâm Anh đã nhóm lên những tia máu rất đáng sợ. Tất cả mọi chuyện lần lượt xảy ra với nàng mà cô không hề hay biết. Tại sao chứ ? Cô là một người chồng tồi.
Không nói thêm lời nào nữa. Bỏ những lời nói nghẹn ngào của mẹ Diệp, Diệp Lâm Anh lao ra khỏi biệt thự như tia lửa. Cô phải đi tìm Thu Phương. Cô yêu cô gái ấy. Diệp Lâm Anh thật sự sắp điên thật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro