Mưa Ngày Cũ
Trang và Diệp Anh yêu nhau từ những ngày còn là sinh viên. Tình yêu của họ từng là niềm ngưỡng mộ của bạn bè xung quanh - giản dị, chân thành và đong đầy kỷ niệm. Họ cùng nhau vượt qua những ngày tháng khó khăn, từ việc chia nhau một ổ bánh mì, đến những đêm muộn học bài dưới ánh đèn vàng yếu ớt.
Nhưng rồi, cuộc sống thay đổi. Sau khi ra trường, Diệp Anh nhận được một công việc tốt ở thành phố lớn, còn Trang vẫn ở quê, loay hoay với công việc dạy học tại một trường nhỏ. Những cuộc gọi bắt đầu thưa dần, tin nhắn không còn hồi đáp nhanh như trước. Trang nhận ra, khoảng cách không chỉ ở hai thành phố, mà còn giữa hai trái tim đang dần xa nhau.
Một ngày nọ, Diệp Anh về quê thăm Trang sau hơn nửa năm không gặp. Nàng vẫn đứng đợi cô ở bến xe như ngày nào, nhưng lần này Khải bước xuống với một vẻ xa lạ. Cô không còn là một cô gái đơn giản mà cô từng yêu. Ánh mắt cô lạnh lùng, và nụ cười không còn ấm áp như trước.
Họ ngồi đối diện nhau trong quán cà phê quen thuộc. Diệp Anh không nói nhiều, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trang khẽ hỏi:
"Diệp... còn yêu Trang không?"
Diệp Anh ngập ngừng, rồi cuối cùng trả lời:
"Trang à, Diệp nghĩ mình đã thay đổi. Cuộc sống của Diệp giờ khác rồi, và Diệp không còn chắc chắn về tình cảm của mình."
Trái tim Trang như vỡ vụn. Nàng không khóc, chỉ gật đầu và mỉm cười yếu ớt.
"Trang hiểu rồi. Cảm ơn Diệp vì đã từng yêu Trang."
Ngày hôm đó, trời đổ mưa. Trang đứng nhìn theo bóng lưng Diệp Anh rời đi, bước chân cô nhanh và dứt khoát, như muốn rời xa mọi ký ức cũ.
Trang trở về nhà, mở chiếc hộp nhỏ chứa những lá thư tay, những bức ảnh cũ, và cả những món quà đơn giản mà họ từng trao nhau. Nàng nhận ra rằng, tình yêu đôi khi không phải lúc nào cũng đi đến hạnh phúc. Nhưng nàng sẽ giữ lại những kỷ niệm đẹp nhất, như một phần của chính mình.
Mưa vẫn rơi ngoài kia, rửa trôi những giấc mơ dang dở, nhưng trong lòng Trang, những ký ức về Diệp Anh sẽ mãi là một góc nhỏ dịu dàng, dù không trọn vẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro