Chương 22
Cánh cửa bị một sức đẩy kinh khủng bật mở ra, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng gọi thất thanh của Thiên Di truyền vào trong nhà.
"Mẹ ơi!!!!!!!"
Thùy Trang đang rửa bát lại nghe thấy tiếng của Thiên Di, liền đặt tay dưới vòi nước đang chảy rửa sạch xà phòng, rồi mới đi ra ngoài đón bé con vừa mới đi học về.
"Di nhi về rồi sao?"
"Mẹ ơi, Di nhi có cái này cho mẹ!"
Thiên Di vừa chạy vừa dang tay ra, nhào
hẳn vào lòng của Thùy Trang, hét to lên: "Bài kiểm tra thứ mười của Di nhi được 100 điểm! Mẹ ơi, chúng ta đi công viên thôi!"
"Thật sao?"
"Phải a, lão sư còn nói Di nhi học rất giỏi, là giỏi nhất trong lớp đấy!"
Thùy Trang kinh hỷ, nhịn không được nở nụ cười, nàng cảm thấy Thiên Di không khác Diệp Anh là mấy, khi Diệp Anh còn nhỏ luôn đứng nhất lớp về thành tích học tập xuất sắc của mình.
"Di nhi thật giỏi, chủ nhật tuần này mẹ sẽ
dẫn con đi công viên, được không nào?"
"Được ạ!"
Thiên Di ghì lấy vai của Thùy Trang, ấn mạnh một nụ hôn vào má nàng, khúc khích cười.
"Di nhi được đi chơi với mẹ rồi~"
Thùy Trang bật cười, ôm bé con đang phấn khích nói về kế hoạch của bé, trong lòng như được ai rót mật, ngọt ngào thấu đến tâm can.
Vừa lúc đó cửa nhà mở ra, truyền đến tiếng nói dịu dàng của Lan Ngọc.
"Di nhi, con kể chuyện được 100 điểm cho mẹ con nghe rồi đúng không?"
"Dạ vâng!"
"Đến lúc đó cô làm tài xế cho hai mẹ con
được không?"
Thiên Di quay đầu lại, cười lộ má lúm đồng tiền: "Đến lúc đó cô Lan Ngọc phải vừa làm tài xế vừa làm bảo vệ, con với cô sẽ bảo vệ mẹ!"
"Hảo."
Lan Ngọc bước vào, đón lấy Thiên Di từ tay của Thùy Trang, điểm vào cái mũi cao thẳng của bé: "Bé con của cô sẽ là bảo vệ dễ thương nhất."
"Nha~"
Thiên Di phấn khích cười to, dụi đầu vào
vai của Lan Ngọc, chu chu cái miệng nhỏ ra, nét vui vẻ không giấu được trong mắt.
"Để xem nào."
Thùy Trang dựa lưng vào tủ lạnh, cười nói: "Mẹ sẽ làm bánh trứng cho Di nhi, Di nhi thấy thế nào?"
"Hoàn hảo!"
Chất giọng non nớt cố gắng bắt chước những diễn viên trên ti vi của Thiên Di khiến Thùy Trang và Lan Ngọc đều bật cười, ánh nhìn càng thêm ôn hòa, ấm áp.
"Mẹ ơi Di nhi muốn đánh trứng."
"Để cô Lan Ngọc day con được không?"
Thiên Di cười tít mắt: "Dạ được."
Đem Thiên Di đặt lên trên bàn, Lan Ngọc đi lấy một cái bát thủy tinh lớn và vài quả trứng gà, đập bỏ vỏ rồi cho trứng vào trong bát. Thiên Di định đưa tay vào bóc lòng đỏ trứng lên thì Lan Ngọc ngăn lại, lắc đầu tỏ ý không được, bé liền không động nữa.
Vừa vặn Thùy Trang cũng đang chuẩn bị bột để làm bánh, chỉ cần trứng được đánh xong liền có thể dùng để làm bánh ngay.
Với đôi tay ngắn ngủn của mình, Thiên Di
không cách nào đánh nổi trứng trong bát, được vài cái thì mỏi tay, đem đẩy hết qua Lan Ngọc.
Không có gì làm, Thiên Di đến chỗ Thùy Trang đang nhào bột, mở to đôi mắt tròn đen láy của mình, thử đưa tay chọt chọt vào phần bột mà mẹ đang nhào.
Thùy Trang chuẩn xác nắm được bàn tay nghịch bậy của Thiên Di, nói: "Di nhi, sao không đánh trứng lại chạy đến đây rồi?"
"Mỏi tay quá, Di nhi muốn đến phụ mẹ."
"Sau đó lại mỏi tay mà bỏ đi xem phim hoạt hình đúng không?"
Thiên Di bĩu môi, vô ngực cam đoan: "Di nhi làm được, mẹ phải để Di nhi làm chứ, Di nhi hứa sẽ không bỏ nửa chừng."
Thùy Trang phì cười, ôm Thiên Di đặt lên ghế, sau đó tách phần bột ra làm hai, lấy một phần nhỏ cho bé nghịch. Thiên Di nhìn qua, thấy mẹ nhào bột như thế nào thì bắt chước như thế nấy, bàn tay rất nhanh đã bị bột làm trắng bóc, mặt cũng tèm lem bột.
Nhìn qua nhìn lại không thấy khăn đâu,
Thiên Di nhảy xuống ghế, chạy đến chỗ Lan Ngọc, dang tay ra.
"Cô Lan Ngọc, ôm ôm."
Lan Ngọc đương nhiên không thể từ chối yêu cầu nào của Thiên Di, liền ôm bé lên, ngay lúc đó cảm nhận được cái tay béo đang quẹt thứ gì đó lên mặt mình.
"Ya, hahaha~"
Thiên Di ôm bụng cười: "Nhìn cô Lan Ngọc thật giống con mèo!"
Lan Ngọc nhăn mũi: "Di nhi."
Thùy Trang không cần hỏi cũng biết Thiên Di nhà nàng vừa nghịch ngợm cái gì, liền nghiêm khắc nhắc nhở: "Mau xin lỗi cô Lan Ngọc đi."
Thiên Di vừa cười vừa nói: "Xin nhỗi cô Lan Ngọc."
Lan Ngọc muốn giận cũng không được, liền sủng nịnh hôn lên gò má bé một cái, ngay cả một lời trách cứ cũng không nói ra được.
Tiếng cười nói vui vẻ vang vọng cả nhà bếp, Thiên Di rất thích đem bột trét đầy lên mặt Lan Ngọc, sau đó bị cô quẹt cho mặt đều là bột, cả hai cô cháu ôm bụng khanh khách cười.
Thùy Trang cũng không kìm được mỉm cười, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cẩn thận với cạnh bàn đấy."
Tiếng cười nói cũng không giảm bớt, xen lẫn trong đó là tiếng nói ngọng nghịu của
Thiên Di, khiến hai người lớn nhịn không được mà cười thành tiếng.
Đến nhà bếp, tiếng bước chân dừng lại hẳn.
Diệp Anh đưa mắt nhìn vào trong bếp, cô có thể nhìn thấy Thùy Trang đang rất vui vẻ, nụ cười ở trên môi nàng ấy, dường như ở bên cô không bao giờ hiện diện. Ngay cả Thiên Di, ngày thường đối với người ngoài luôn cảnh giác, nhưng khi ở bên cạnh Lan Ngọc, liền thoải mái cười nói, dáng vẻ ngây ngô của trẻ con đó đánh thẳng vào lòng ngực âm ỉ đau của Diệp Anh.
Ở đó, một người vốn dĩ sẽ là vợ của cô... Còn một người sẽ là con của cô...
...
"Diệp Anh, em sẽ đi công viên để chúc mừng Di nhi được mười bài kiểm tra 100 chứ?"
Giọng nói của Thùy Trang nhẹ bẫng, dịu dàng và từ tốn, dáng vẻ bình thản của nàng khiến người khác không thể mường tượng nổi nàng đã từng chịu đựng qua những đau đớn khó ai có thể hình dung được.
Thiên Di đang ăn liền giật nảy người, nhìn qua Thùy Trang, bĩu bĩu môi, nói: "Mẹ à~"
Biết Thiên Di định nói gì, Thùy Trang nhỏ giọng nhắc nhở: "Di nhi không được vô lễ."
Thiên Di ủ rũ cúi đầu xuống, dùng muỗng đâm đâm vào chén cơm của mình, nửa điểm vui vẻ cũng không có.
Diệp Anh thấy Thiên Di không vui cũng không có ý định đi theo, nhưng lại phát hiện ra tia nhìn đắc ý của Lan Ngọc, liền nhịn không được cau mày.
"Hảo. Chủ nhật này tôi rảnh."
Ý cười trên môi của Lan Ngọc mất đi, cô liễm mắt nhìn Diệp Anh, trong lòng một điểm vui vẻ cũng không có.
"Thật tốt, chúng ta sẽ cùng nhau đi công
viên để chúc mừng Di nhi nhé?"
Thiên Di mặc dù không thích Diệp Anh, nhưng khi thấy mẹ vui vẻ, cũng sẽ vui vẻ
theo, gật gật đầu đáp ứng.
...
Mặc thêm một lớp áo bông màu trắng sữa lên cho Thiên Di, Thùy Trang vẫn chưa hài lòng, lấy thêm băng đô vải bông che tai bé lại, sợ bé sẽ đau tai khi những cơn gió đông đang vần vũ ở ngoài trời.
Thiên Di thấy Thùy Trang chỉ lo cho bé thôi, bé liền ngăn động tác của mẹ lại, chạy đi lấy khăn choàng ở trên giường, giúp mẹ thắt khăn choàng cổ.
Thùy Trang nhịn không được mỉm cười, đặt trên trán Thiên Di một nụ hôn, ôn giọng: "Di nhi của mẹ thật ngoan."
Thiên Di khúc khích cười, chu chu mỏ ra: "Di nhi cũng muốn hôn mẹ."
"Hảo, lại đây."
Thiên Di liền xích đến gần, hôn một cái rõ kêu lên mặt Thùy Trang, sau đó còn vui vẻ khanh khách cười.
Thùy Trang cũng không kìm được mà bật cười theo, xoa đầu công chúa nhỏ của mình, khi đã chắc chắn bé được bọc kỹ trong áo khoác lông nàng mới an tâm dẫn bé ra ngoài.
Khi vừa ra khỏi phòng thì Lan Ngọc đã chờ sẵn ở đó, trêu ghẹo nói: "Hai công chúa chuẩn bị lâu quá đấy!"
Thiên Di hì hì cười: "Odette phải mặc váy công chúa nên rất lâu~"
Lan Ngọc bật cười, dìu Thùy Trang đi xuống lầu: "Cẩn thận nhé, trời vào đông lạnh lắm, chị sẽ lại mua cho em một cái khăn choàng mới."
"Em có thể tự đan chúng mà." Thùy Trang nói: "Em cũng sẽ đan cho chị một cái."
"Thật tốt, cảm ơn em."
Thùy Trang hơi cười, cùng Lan Ngọc và Thiên Di đi xuống lầu.
Cảm giác có người đang đứng ở trong phòng khách, Thùy Trang hơi kéo nhẹ khóe môi: "Diệp Anh, đi thôi."
Diệp Anh đang dựa người vào ghế sofa, nghe Thùy Trang gọi mình thì liền đứng dậy, hơi kéo cao cổ áo khoác lên một chút.
Thùy Trang đột nhiên dừng cước bộ, xoay lại gọi: "Diệp Anh à."
"Hửm?"
"Em có thể đến gần đây một chút không?"
Diệp Anh tuy không biết là có chuyện gì nhưng vẫn tiến đến, hỏi: "Có chuyện gì..."
Chưa kip nói hết câu, Diệp Anh đã cảm nhận Thùy Trang ở trước mặt đang từ từ rướn người đến, trong tay cầm một chiếc khăn màu trắng tuyết, nhẹ nhàng giúp cô choàng qua cổ. Khoảng cách đang đứng có một chút xa, cộng thêm với việc Diệp Anh cao hơn Thùy Trang rất nhiều, cô tiến lại gần hơn và cúi đầu thấp xuống để Thùy Trang có thể choàng qua dễ dàng.
"Cái này chị mới đan, em có thể dùng tạm nó, nếu không thích chị sẽ đan cái khác cho em."
Giong nói của Thùy Trang trong trẻo, nhẹ nhàng như tiếng suối chảy róc rách, từng chút rót vào lòng người nghe một loại cảm giác ngọt ngào đến khó tả.
Diệp Anh mơ hồ ngửi thấy mùi hoa trà nhàn nhạt trên người Thùy Trang, nhiều năm đến vậy mà nàng ấy vẫn không thay đổi sở thích, luôn yêu thích hương hoa trà.
Giúp Diệp Anh choàng khăn xong, Thùy Trang đối Thiên Di nói: "Công chúa nhỏ, chúng ta đi thôi nào."
"Vâng."
Thiên Di nắm chặt tay của mẹ, cùng mẹ đi ra ngoài trước, suốt đường đi cứ líu ríu nói gì đấy.
Lan Ngọc liếc nhìn Diệp Anh, hai chân mày liền nhíu chặt lại, muốn dính cả vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro