Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

dkrcitrk6

CHƯƠNG 28: ĐI LƯỚT QUA

Có biết thế nào là gần mực thì đen không? Bạn Vi Vi của chúng ta mới tiếp xúc với Tiêu Nại Chân Nhân có mấy ngày, mà từ một khe suối trong đã biến thành Hắc Long Giang rồi.

Khi Vi Vi đăng nhập vào Mộng Du Giang Hồ thì đã là thứ sáu của bốn ngày sau đó.

Vốn là trong thời gian thi cử, Vi Vi tuyệt đối không đụng đến game, để tránh khỏi phải phân tâm... Bây giờ đã có một người khiến cô quá sức phân tâm rồi >o<

Lần này lên mạng là vì chuyện ký hợp đồng bán video clip.

Mấy hôm nay, Vi Vi và phía Phong Đằng đã ký được hợp đồng với hiệu suất siêu cao, thứ Tư Vi Vi gửi hợp đồng đến tổng công ty Phong Đằng ở Thượng Hải, thứ Năm người ta nói đã nhận được, sau đó hẹn tám giờ tối thứ Sáu sẽ gửi thù lao theo hợp đồng cho Vi Vi.

Thù lao của hợp đồng là bốn con thú cưng trong game.

Lúc đầu bên phía Phong Đằng đề nghị thù lao là sáu ngàn tệ tiền mặt, nhưng Vi Vi suy nghĩ một lúc rồi đề xuất suy nghĩ muốn dùng vật cưng trong game để thay cho tiền mặt. Phía Phong Đằng tất nhiên vô cùng vui mừng với đề nghị này, dù gì sáu ngàn tệ cũng là tiền thật, còn vật cưng trong game đối với họ chẳng qua chỉ là dữ liệu game thôi. Hai bên đã thống nhất tiến hành điều chỉnh vật cưng về số lượng và đẳng cấp, cuối cùng giá của Vi Vi đề ra đã thành công, bên phía Phong Đằng chấp nhận sẽ đưa Vi Vi bốn con thần thú thông thường với giá thị trường khoảng hai ngàn tệ và hai loại chất liệu làm thuốc tỷ lệ nổ cực nhỏ.

Đồ nhiều thế này thì tất nhiên không chỉ là của riêng Vi Vi, bọn Ngu Công và Hầu Tử Tửu đều có phần, tuy là ý Đại Thần bảo để cô giữ phần thưởng một mình, nhưng Vi Vi luôn cảm thấy chuyện tốt thì nên để mọi người cùng chia sẻ với nhau thì mới vui vẻ hơn.

Thời gian đã hẹn là tám giờ tối, Vi Vi bảy giờ rưỡi đã lên mạng, đã lâu không chơi game, dù gì vẫn thấy nhớ nhung.

Lúc ăn tối Đại Thần bảo buổi tối anh có việc, lúc này chắc là không có ở đây, nhưng online rồi, Vi Vi vẫn liếc qua trước avatar (hình đại diện) của anh - quả nhiên vẫn xám xịt.

Ngu Công và Hầu Tử Tửu cũng không có đó, avatar của Mô-za-a lại sáng. Vi Vi vừa định gửi tin nhắn chào hỏi anh chàng thì anh đã gửi đến bao nhiêu dấu ba chấm đến.

Vi Vi cũng làm theo, đáp lại bằng những dấu chấm câu.

Mô-za-a lại gửi đến gấp đôi những dấu ba chấm.

Vi Vi cũng không chịu thua gõ ra một loạt những dấu chấm câu.

Thế là đoạn đối thoại thần bí được triển khai như sau.

"......"

"........."

".................."

"................................"

Đúng vào lúc Vi Vi định chấm dứt màn nói chuyện vô duyên này, Mô-za-a cuối cùng cũng mở miệng oán trách: "Vi Vi sư muội à..."

Cách xưng hô này khiến Vi Vi trong tích tắc cảm nhận được cảm giác "hổ khu nhất chấn" (hình dung động tác cơ thể của một người có thân thể tráng kiện khi bị kích động), bị sét đánh không nhẹ, sau đó buột miệng đáp lại: "Mỹ nhân sư huynh..."

"Khỉ thật!" Tên Mô-za-a lập tức bùng nổ: "Ai nói cho em biết cái biệt danh này hả, lão đây thân cao một mét tám mươi, khỏe mạnh hơn trâu, đen hơn cả than, mỹ nhân cái đít thì có chứ mỹ nhân @%#%$#@#$#@#$.....##$$@$..."

Nhưng ai bảo anh họ Hách, lại còn đầu thai ở núi Nga My, khiến cho mẹ anh cảm thấy đây là một cô bé, trước khi sinh ra đã đặt luôn tên là Hách My làm chi? (Trong tiếng Hoa, tên Hách My và "hảo mỹ" (đẹp quá) phát âm giống nhau nên mới có biệt danh là "mỹ nhân" ^^) Vi Vi ngồi trước vi tính thông cảm, một chàng trai cao lớn với cái tên thế này rõ ràng khiến người khác nhảy nhổm lên.

Mô-za-a xả stress xong, vẫn còn tức giận, hỏi: "Đứa nào nói cho em biết biệt danh này?"

Đương nhiên là Đại Thần nói rồi. Thực ra Tiêu Nại chỉ tiện nhắc đến tên của Mô-za-a mà thôi, nhưng Vi Vi bị "vẻ đẹp" của cái tên này làm chấn động, hỏi thêm vài câu nữa, Tiêu Đại Thần thế là cũng nói thêm vài lời, khụ khụ...

Vi Vi sao lại làm được chuyện đem Đại Thần nhà mình ra bán bao giờ! Có điều, nói dối cũng không hay, thế là Vi Vi trả lời như thế này: "Hôm ấy ở nhà thi đấu bóng rổ, em đã gặp Ngu Công và Hầu Tử Tửu..."

Biết thế nào gọi là nghệ thuật nói chuyện chưa?

Bạn Bối Vi Vi chẳng nói gì cả, chỉ kể lại một chuyện đã xảy ra, đã hoàn thành mục tiêu đổ tội cho người khác.

Có biết thế nào là gần mực thì đen không? Bạn Vi Vi của chúng ta mới tiếp xúc với Tiêu Nại Chân Nhân có mấy ngày, mà từ một khe suối trong đã biến thành Hắc Long Giang rồi.

Mô-za-a hồi lâu sau vẫn không trả lời, lát sau quay lại nói với Vi Vi: "Vừa nãy bọn hắn đi PK rồi."

Vi Vi ú ớ: "Ngu Công Hầu Tử Tửu?"

Mô-za-a: "Ừ, yên tâm, anh không lôi kéo em vào đâu."

Vi Vi dù sao vẫn chưa đạt đến cảnh giới, thấy Mô-za-a nghĩa khí như vậy thì bỗng thấy hơi xấu hổ, nên rất có thành ý mở miệng: "Sư huynh à, thực ra em thấy anh vẫn rất may mắn mà."

Mô-za-a gõ một biểu tượng ngơ ngẩn.

Vi Vi: "Tên của anh chẳng phải đến từ núi Nga My sao, anh nghĩ xem nếu như anh không tên là Hách My, thế thì phải gọi là Hách Nga à, Hách Nga đói quá... Gọi ra càng kỳ quặc hơn." ("đói quá" phát âm giống tên Hách Nga ^^)

Mô-za-a ủ rũ đáp: "Em chịu để một người đàn ông được gọi 'đói quá' hay là 'đẹp quá' giữa đường giữa xá?"

Vi Vi phì cười.

Mô-za-a càng ủ rũ hơn: "Vấn đề này anh đã nghĩ đi nghĩ lại mấy năm rồi, thực ra anh có thể tên là Hách Sơn."

Vi Vi cười nghiêng ngả.

Đang trò chuyện với Mô-za-a thì Lôi Thần Ni Ni cũng online, Vi Vi gửi đi một biểu cảm mặt cười, một lát sau tin nhắn đáp lại của Lôi Thần Ni Ni gửi đến, giọng điệu rất chi xúc động: "Hu hu hu hu, Vi Vi cậu đến rồi! Tớ cứ tưởng cậu không chơi game nữa như Bang chủ Điệp Mộng chứ!"

"Đâu có ^_^, chỉ là đang bận thi thôi mà!"

"Lâu quá rồi cậu không đến nhỉ."

"Đến cũng hai lần rồi, lúc đó cậu không online."

"Vậy à, xui xẻo quá."

Buôn dưa về những chuyện gần đây, Lôi Thần Ni Ni lại hỏi về chuyện thất hẹn của Nhất Tiếu Nại Hà hôm thi chung kết, Vi Vi nghĩ nếu nói Đại Thần bị đâm xe vào gốc cây thì e phàm tục quá, thế là ậm ừ nói cho qua chuyện, có điều cho dù là thế thì tin Nhất Tiếu Nại Hà không rời bỏ Mộng Du cũng đủ cho Ni Ni "bà tám" hài lòng rồi.

Tính nhiều chuyện đã được thỏa mãn, Ni Ni nhớ đến chuyện khác: "Đúng rồi, Vi Vi, cậu bây giờ có rảnh không?"

"Sao vậy?"

"Đến giúp giết U Minh Quỷ Lão, boss phụ bản mới ra, giết hai lần rồi vẫn chưa xong, chắc cậu cũng thế nhỉ."

Vi Vi nhìn đồng hồ, sắp tám giờ rồi, chưa biết GM sẽ đưa vật cưng cho cô theo kiểu gì, lỡ như đúng lúc đang đánh quái thì hình như không tiện lắm.

"Sau tám giờ được không? Tớ có chút việc."

Lôi Thần Ni Ni gật đầu.

Cách mà công ty game thực hiện quả là lặng lẽ không dấu vết.

Đúng tám giờ, bốn con thần thú đã lặng lẽ xuất hiện trên tài khoản của Vi Vi, hệ thống chỉ phát tin nhắn cá nhân. Cũng phải, nhiều thần thú thế này bỗng chốc gửi cho một người, nếu mà công bố thì chẳng phải là muốn bị chửi hay sao.

Vi Vi ngắm những con thần thú hình thái kỳ lạ trong bảng danh sách vật cưng mà trong lòng phấn khởi, hai mắt phát sáng lấp lánh. Thần thú à thần thú, đợi khi giao cho bọn Ngu Công, đến lúc đó mỗi người một con, xếp hàng lần lượt, oách biết là bao...

Tự sung sướng một lúc lâu sau, Vi Vi nhìn vào bảng danh sách bạn thân, Mô-za-a vẫn còn đó, bèn gửi tin nhắn đi: "Mỹ nhân sư huynh, đến đây nhanh lên, phát thần thú."

Nghe thấy hai chữ thần thú, Mô-za-a còn đâu tâm trí mà tính toán với Vi Vi về cách xưng hô, rất nhanh đã có mặt bên cạnh Vi Vi.

Vi Vi cho anh chàng một Tiên Nhân Cầu.

Vật Tiên Nhân Cầu này chỉ là một vật phẩm nho nhỏ bình thường mà thôi, không thể so sánh được với tiểu hổ của nhà Tiêu Nại. Vi Vi bỗng nhiên cần vật cưng nhiều như thế, tuy rằng không đến nỗi đánh mất sự cân bằng nghiêm trọng quá, nhưng công ty game dù gì cũng phải suy xét đến suy nghĩ của những game thủ khác.

Vậy nhưng Mô-za-a đã rất vui rồi, vì vật cưng mà Vi Vi cho anh rất hợp với nghề nghiệp của anh, là thứ mà Mô-za-a thèm nhỏ dãi từ lâu mà vẫn chưa có được.

Sau khi niềm vui sướng đầu tiên qua đi, anh chàng hỏi lai lịch của vật cưng này, Vi Vi nói rằng cái này là do công ty game trả thù lao khi ký hợp đồng bán video clip, những nhân vật chủ yếu trong đó đều có phần cả, còn về chuyện bên công ty vốn định gửi cô sáu ngàn tệ thì cô không đả động đến.

Mô-za-a dù sao cũng vẫn là người sắp ra ngoài xã hội lăn lộn rồi, tất nhiên là biết bên công ty game không rộng rãi đến độ phát thần thú cho hợp với nhân vật, chắc chắn đa phần là do sư muội kiêm tam tẩu nhà ta đã đòi cho anh.

Mô-za-a cảm động, đến nỗi cứ lặp đi lặp lại: "Lão tam gả cho người tốt, lão tam gả cho người tốt, một người đắc đạo gà chó thăng thiên."

Vi Vi đã không hề để ý đến trình độ vận dùng thành ngữ siêu phàm thoát tục của bọn họ từ lâu rồi, đối với việc Mô-za-a tự nhận là gà chó thì cũng không có ý kiến gì, nhưng mà...

Vi Vi: "Gả >o<"

Mô-za-a cười hề hề một lúc rồi nói: "Nói nhầm rồi nói nhầm rồi, đây là câu cửa miệng của Ngu Công, không cẩn thận đã học phải, hắn ngày nào cũng nói phải gả cho vợ giàu."

Vi Vi không ngờ Ngu Công lại có chí hướng như thế, không nén được thốt lên kinh sợ: "Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong."

Mô-za-a đã làm bại hoại danh tiếng của Ngu Công trong vô thức thì trong lòng vô cùng đắc ý, sung sướng một lúc sau rồi chợt nhớ ra gì đó: "Tam tẩu, có việc này phải báo cáo với em."

"A?"

Vi Vi bị lời nói nghiêm túc của anh chàng làm cho tinh thần căng thẳng hẳn.

Mô-za-a: "Hôm nay có người gọi điện đến ký túc xá tỏ tình với Lão tam!"

Ối...

Mô-za-a sợ rằng cô không tin, nói tiếp: "Thật đấy, điện thoại là anh bắt, là con gái, có điều anh nghe thấy Lão tam từ chối rồi."

Vi Vi: "Tỏ tình..."

Bị Vi Vi mua chuộc chỉ bởi một con thần thú, Mô-za-a đã xem Vi Vi là người nhà rồi, nên tỏ ra rất phẫn nộ với hành vi của kẻ si tình vô danh kia, đã biết rõ nhà Lão tam có hổ mà vẫn liều mạng xông vào.

"Tam tẩu em yên tâm, có anh đây, tuyệt đối không để Lão tam hồng hạnh vượt tường đâu. Em nói xem nữ sinh bây giờ nghĩ thế nào, rõ ràng biết người ta có rồi mà còn xông vào! Đất đã có chủ thì mọi người đều giành, ruộng hoang bên cạnh lại chẳng ai cày..."

Thấy Mô-za-a càng nói càng hăng máu, càng lúc càng kích động, Vi Vi toát mồ hôi, vội vã ngăn anh chàng lại.

"Sư huynh à, bìn tĩn, tỏ tình có sao đâu...

Vi Vi: "Em từ nhỏ đến lớn đã bị người ta tỏ tình suốt này..."

Trước khi quen biết bọn Ngu Công, cho dù là nói đùa, Vi Vi cũng không thể nói được những lời kiểu này, nhưng dưới sự rèn luyện của bọn họ, bây giờ Vi Vi đã quen với "rồng vẽ thêm mắt" đối với người thân quen rồi.

Đành phải nói rằng, trong trận chiến hôm nay của Lô Vĩ Vi Vi pk với Mô-za-a, Vi Vi đã dùng chiêu "Thiên lôi trận trận", giành được thắng lợi mang tính quyết định.

Mô-za-a lần nữa biến mất không tăm tích, nhân vật đứng đó bất động, Vi Vi lượn quanh hai vòng, cảm khái vô vàn, mỹ nhân sư huynh không ổn, quá là không ổn! Ngày ngày ở cạnh bọn Ngu Công, sức đề kháng yếu thế này làm sao chịu nổi đây.

Lúc đảo đến vòng thứ ba, Mô-za-a cuối cùng đã hoàn hồn: "Tam tẩu..."

Vi Vi định dùng biểu cảm khinh thị để trả lời, vậy nhưng chưa kịp gửi đi đã thấy Mô-za-a nói: "Ban nãy Lão tam vừa đi lướt qua cạnh anh."

Vi Vi: "..."

Mô-za-a: "Đúng vào lúc em nói em từ nhỏ đã bị người ta tỏ tình đến tận khi đã lớn ấy."

Mô-za-a: "Bây giờ hắn đang mở máy..."

Hàng chữ của anh chàng chưa kịp biến mất, đã nghe thấy "ding" một tiếng, hệ thống báo: Phu quân Nhất Tiếu Nại Hà của bạn đã online...

CHƯƠNG 29: ĐỘI NHÓM LẠ LÙNG NHẤT LỊCH SỬ

Yên lặng có đến một phút.

Nhất Tiếu Nại Hà: "Tạo đội."

Vi Vi thoát khỏi mạng trong vòng 0.1 giây.

Trong vòng một phút sau khi thoát ra, ý nghĩ của Vi Vi là: May mà mình chạy nhanh.

Một phút sau, Vi Vi bắt đầu nghĩ lại: Sao mình lại phải thoát mạng chứ, chẳng qua chỉ nói đùa thôi mà, chạy thế này há chẳng phải tỏ ra mình thiếu tự tin à, không được! Làm người phải thẳng thắn, nếu không thẳng thắn được mấy thì càng phải thẳng thắn hơn hơn nữa.

Thế là Vi Vi lại lót tót vào lại, vừa online đã thấy phu quân đại nhân áo trắng phấp phới đứng cạnh Mô-za-a. Cướp lời bọn họ, Vi Vi gửi đi một biểu cảm phẫn nộ:

"Em vừa bị rớt mạng!"

"..."

Đại học A, trong một căn phòng ký túc nào đó, một nam sinh tên Hách My nào đó đã bị nghẹn, quay đầu lại nhìn một người nào đó vì không tìm được chỗ trống nên đành đặt laptop lên đùi mình để đăng nhập vào game: "Vợ của cậu thật là thiên tài!"

"Quá khen." Tiêu Nại thuận miệng khiêm tốn một câu, trên mặt lại có vẻ "Vợ tớ tất nhiên là thiên tài rồi", khóe môi nở nụ cười, đôi mắt nhìn chăm chú vào màn hình lóe lên tia sáng, ngón tay thon dài gõ chầm chậm lên bàn phím: "Mạng của trường quả thực không được ổn định lắm."

Lần này đến lượt Vi Vi bị nghẹn.

Tại sao nhìn thấy câu trả lời hiền lành đáng yêu của Đại Thần, trong lòng lại thấy sởn da gà vậy nhỉ. Vi Vi không tự chủ được liền nghĩ đến tên xui xẻo Ma Đạo Thệ Huyết trước kia rất lâu từng đắc tội với Đại Thần, trước khi Đại Thần ra tay thì không một dấu hiệu báo trước. Thấy anh đúng là thuộc dạng tuyển thủ kiểu thừa kiên nhẫn đợi mười năm vẫn chưa muộn! Thôi rồi, nếu như bùng nổ, vậy cứ dẫn nổ cho sớm đi, để tránh khỏi phải giấu càng sâu thì nổ càng to.

Có điều, bạn Vi Vi tuy đã quyết định đối diện thẳng với nhân sinh khốc liệt, nhưng không tránh khỏi vật vã đấu tranh một lát trước khi chết, tục ngữ nói, công kích chính là cách phòng thủ tốt nhất...

Thế là.

Vi Vi: "Ớ, nghe nói hôm nay có người gọi điện đến tỏ tình với anh."

Hàng chữ này vừa nhảy ra, Tiêu Nại liền liếc về phía Hách My một cái, Hách Mi nhìn thẳng đơ vào máy tính, trán lại rịn ra một giọt mồ hôi.

Tiêu Nại mỉm cười, ung ung ứng đối.

Nhất Tiếu Nại Hà: "Hôm nay chỉ có người gọi điện đến mời anh diễn tấu đàn tranh cổ trong đêm dạ hội tốt nghiệp thôi."

"..."

Một sự im lặng đáng sợ.

Mô-za-a: "Ngu Công gọi tôi đến chà lưng, out đây out đây."

Chớp mắt đã biến mất.

Vi Vi hận không thể kéo anh ta lại đánh cho một trận nhừ tử, để khỏi cái tật nói giỡn hại người đi, đúng là hại chết người không đền mạng mà.

Trong game, ao sen nở rộ, Bạch Y Cầm Sư đã ngồi xuống uyển chuyển tấu đàn. "Phu nhân xin yên tâm, anh từ nhỏ đến lớn chưa bị tỏ tình."

Vi Vi choáng váng thất thần, chưa bị tỏ tình thì chưa bị tỏ tình chứ, có cần phải nhấn mạnh bốn chữ "từ nhỏ đến lớn" không? Đại Thần nhất định là cố ý đây mà.

Đợi đã!

Câu nói này lượn lờ trong đầu Vi Vi hai ba lần, Vi Vi sực phát hiện ra có gì đó không ổn, Đại Thần dám nói anh chưa từng bị tỏ tình bao giờ?! Sao có thể thế được! Cô đã tận mắt chứng kiến mà, làm ơn đi!

Vi Vi: "...Em đã từng thấy anh bị tỏ tình mà!"

Vi Vi hồi tưởng lại cảnh tượng hiếm hoi khi cô vô tình gặp được Đại Thần trước khi gặp nhau chính thức, đã nhìn thấy anh hờ hững bước qua một cô nàng nào đó chặn đường anh để đưa bức thư màu hồng rất lãng mạn.

Tiêu Nại nhíu mày: "Khi nào vậy?"

Vi Vi ngẫm nghĩ, bởi vì gặp được Đại Thần thuộc về những sự kiện thần kỳ, vậy nên thời gian đại khái thì Vi Vi vẫn nhớ được.

"Hình như khoảng cuối học kỳ trước, trên con đường trước cửa thư viện, em nhìn thấy có người đưa thư tình cho anh mà."

Sau một lúc trầm tư suy nghĩ.

Nhất Tiếu Nại Hà: "Hình như cũng có chút ấn tượng."

Nhìn kìa nhìn kìa, còn nói mình chưa bao giờ bị tỏ tình, Vi Vi khinh thị.

Nhất Tiếu Nại Hà: "Cô gái đó, chắc là phát tờ rơi."

Vi Vi @_@

Vi Vi: "...Không thể nào."

Nhất Tiếu Nại Hà: "Tại sao không thể? Chẳng lẽ có người lại đi tỏ tình trên đường sao, hay là..."

Nhất Tiếu Nại Hà: "Phu nhân đã gặp rồi?"

Vi Vi lập tức toát mồ hôi lạnh, cô đúng là đã từng gặp phải trường hợp này, mà không chỉ một lần.

Bạch Y Cầm Sư thở dài: "Phu nhân quả nhiên rất được mến mộ."

Tiêu rồi tiêu rồi, càng nói càng thảm, Vi Vi vội vã đáp: "Không có không có, thực ra những chuyện thế này mà nhiều thì cũng rất phiền."

A, không đúng, câu này không khéo lại khiến người ta nhầm tưởng cô đang vênh mặt lên ấy chứ.

Vi Vi cuống quýt đổi kiểu nói khác: "Ý em là, chuyện này nên cần chất lượng không cần số lượng, anh có em là đủ rồi."

Hậu quả của việc tay nhanh hơn đầu là, những lời thừa thãi hoàn toàn không đi qua nghiệm chứng của đại não, chỉ việc tuôn ra từ những ngón tay.

0.01 giây sau, Đại Thần vẫn ngẩn ngơ.

Vi Vi lại lần nữa tháo chạy khỏi mạng.

Vi Vi tự kiểm điểm mình.

Cô sai rồi.

Cô không nên điều tốt không học mà chỉ toàn học điều xấu, học kiểu nói thêm thắt dặm mắm dặm muối gì đó của bọn Ngu Công, nhìn xem, hậu quả của thói quen thành tự nhiên chính là, lúc thời khắc quan trọng nhất đã tự hại mình.

Tiêu rồi, ngày mai làm sao gặp Đại Thần đây. Không được, ngày mai cô nhất định phải chạy trốn trước khi Đại Thần gọi điện đến. Vừa nghĩ đến điện thoại thì điện thoại trong phòng réo vang, khiến Vi Vi đang chìm đắm trong tư tưởng giật mình một phen.

Trong phòng chỉ còn mình cô, Vi Vi bèn chạy đến nghe máy.

"A-lô."

"Anh đây."

Đại Thần... lại còn gọi điện đến, Vi Vi thất thần: "...Anh cũng out rồi?"

"Không phải out." Tiêu Nại thong thả đáp: "Hôm nay mạng trường không tốt, anh cũng bị rớt mạng."

Vi Vi >_<, Đại Thần anh không châm chọc em một ngày thì ngủ không được, đúng không!

Như đang thấy được bộ dạng Vi Vi choáng váng không nói nổi câu nào, Tiêu Nại khẽ cười.

"Vi Vi, anh rất vui."

Giọng nói trầm thấp lởn vởn trong tòa nhà người thưa thớt, Tiêu Nại giữ điện thoại dựa vào tường, nhớ lại cảnh tượng vừa nãy anh cầm điện thoại bước ra khỏi phòng, đám bạn đã cười rộ lên trêu chọc.

"Có phải ra ngoài gọi điện thoại cho người đẹp Bối của chúng ta không?"

Họ đều biết anh ra ngoài để làm gì, chắc là vẻ mặt anh lúc ấy không thể nào che giấu nổi chăng.

Tuy anh trước giờ không phải người hướng ngoại.

Đại Thần nói anh rất vui... là vì câu nói đó của cô ư?

Ngón tay Vi Vi cũng vô thức xoắn sợi dây điện thoại, hồi lâu sau mới "ừ" một tiếng nhẹ như gió thoảng.

Hai đầu dây đều yên lặng, hình như chẳng cần nói gì cũng được. Một lúc sau, Vi Vi tìm ra chủ đề khác: "À, hợp đồng video em đã yêu cầu công ty trả bằng thần thú rồi."

"Hách My đã nói với anh rồi."

"Em cần bốn con, không có phần của anh đâu." Thực ra cũng có phần của anh, có điều là chưa chắc thành công, nên vẫn khoan nói đã thì hơn.

Vi Vi cứ xoắn dây điện thoại hết vòng này đến vòng khác. "Em muốn một con tiểu hổ, thuộc tính không cao siêu như của anh, vả lại, giới tính cũng không giống với con của anh."

Tiêu Nại hiểu ra rất nhanh nhưng lại không nói gì, chỉ cười khẽ: "Vậy nên?"

"Không có gì đâu, lần sau lên mạng thì để chúng nó kết hôn nhé, không chừng còn có thể sinh ra tiểu thần thú nữa."

"Ừ." Tiêu Nại nói, "Lần sau anh hỏi thử xem hổ của anh có chịu hay không."

Còn phải hỏi nữa á?! Vi Vi giận: "Cả game này chỉ có mỗi một con hổ cái, nó dám không chịu à?"

Tiêu Nại nén giọng cười thật nhỏ: "Ừ, có lý, nó chắc chắn là đồng ý rồi."

Hình như có một sợi lông vũ đang lướt qua những chỗ nhạy cảm trong tim cô, Vi Vi chợt có cảm giác mình không nắm nổi ống nghe nữa rồi, cho dù Tiêu Nại không ở trước mặt, cũng không kìm được phải nhìn đi nơi khác, khi ánh mắt lướt qua đồng hồ để trên bàn, một chuyện nào đó đã bị cô ném đến tận dải ngân hà, cuối cùng đã xuất hiện trở lại trong đầu.

Vi Vi: "Bây giờ anh có rảnh không?"

"Ừ?"

"Vào game nữa nhé, giúp bạn em giết boss."

Vi Vi hôm nay đã lần thứ ba lên mạng rồi, vừa online đã nhận được biểu cảm rầu rĩ của Lôi Thần Ni Ni: "Vi Vi sao cậu lại thoát rồi!"

Vi Vi toát mồ hôi lạnh trả lời: "Hình như bị rớt mạng..."

Lôi Thần Ni Ni: "Ồ, tớ cứ tưởng cậu cho tớ leo cây rồi chứ."

Vi Vi lúng túng: "Đâu có... Bên cậu mấy vị trí rồi? Tớ dẫn một cao thủ đến."

Lôi Thần Ni Ni: "Vẫn chưa gọi ai cả, cậu cứ đến đây với bạn cậu trước đi."

Hẹn xong với Lôi Thần Ni Ni, Nại Hà đã xuất hiện bên cạnh cô, Vi Vi gọi anh một tiếng, không phản ứng gì, một phút sau, Bạch Y Cầm Sư mới nói: "Anh đây, vừa nãy phải dọn dẹp đám người theo dõi một chút."

Đám người theo dõi...

Vi Vi giả lơ kéo anh gia nhập đội, hai người mau chóng đến trước hang động U Minh.

Lôi Thần Ni Ni đã đứng đó đợi họ, nhìn thấy cao thủ mà Vi Vi dẫn đến lại là Nhất Tiếu Nại Hà thì cả người lảo đảo trong gió, trong kênh tin nhắn riêng reo hò điên cuồng với Vi Vi: "Nhất Tiếu Nại Hà giúp tớ xử boss?!!!!"

Vi Vi cười híp mắt: "Ừ, đánh quái với anh ấy thoải mái lắm, lát nữa để anh ấy chỉ huy."

Lôi Thần Ni Ni gửi đến biểu cảm nước dãi rỏ ròng ròng.

Vi Vi: "Tớ chưa từng đánh boss U Minh, Nại Hà anh thì sao?"

Nhất Tiếu Nại Hà: "Cũng chưa."

Vi Vi: "Vậy em vào trang chủ xem thử."

Tuy Vi Vi tự đánh quái thì không thích tham khảo trước, nhưng giúp người ta đánh boss thì cũng nên bảo đảm chắc thắng mới được.

"Không cần xem đâu." Nại Hà nói: "Gọi thêm một người chuyên đánh xa đến, lúc giết thì nhanh hơn."

Lôi Thần Ni Ni hoàn toàn nghe lời anh: "Được, tôi gọi người trong bang đến, chắc chắn cũng có người muốn giết."

Lôi Thần Ni Ni vừa nói vừa gọi người trên kênh của bang phái.

[Bang phái] [Lôi Thần Ni Ni]: U Minh Lão Thái Bà có ai cần qua không, còn hai vị trí, cần một tiễn thủ (người bắn cung) và một người tùy nghi.

Cô nàng mới gọi một tiếng đã có người đồng ý, có điều người ấy nằm ngoài dự kiến.

[Bang phái] [Chân Thủy Vô Hương]: Hai vị trí? Tôi và Yêu Yêu đến ngay, đợi một chút.

Lôi Thần Ni Ni há hốc mồm trợn tròn mắt, vẫn chưa kịp nghĩ ra nên nói gì để từ chối khéo, thì Chân Thủy đã dẫn theo Yêu Yêu xuất hiện trước động U Minh.

Hai bên vừa gặp mặt nhau, Vi Vi thoáng chốc đờ ra.

Lôi Thần Ni Ni thật muốn tự sát cho rồi, trong đầu không ngừng nhảy ra những cái cớ như "Hôm nay thời tiết không tốt, chúng ta để hôm khác vậy", "Hôm nay là ngày hòa bình thế giới, chúng ta không sát sinh", "Tự nhiên tôi bị tiêu chảy" v.v... Cuối cùng những ý nghĩ lộn xộn này lần lượt tụ lại, hóa thành một lời oán trách mạnh mẽ nhất - Tại sao bây giờ không cúp điện!

Trong sự hỗn loạn, Lôi Thần Ni Ni đã nói một câu: "À ừ, có ai không muốn chơi không?"

Được thôi, vốn là Chân Thủy và Tiểu Vũ Yêu Yêu đã muốn rút lui, nhưng Ni Ni nói một câu như vậy, họ muốn chạy cũng không được nữa.

Quá là mất mặt ấy chứ.

Lôi Thần Ni Ni thuộc bang của họ, dựa vào đâu mà bắt họ đi.

Vi Vi đương nhiên cũng không muốn hợp tác với bọn Chân Thủy, nhưng một là có mặt Lôi Thần Ni Ni ở đây, hai là... cô đến trước mà, người cần đi là họ mới đúng.

Yên lặng dễ có đến một phút.

Nhất Tiếu Nại Hà: "Tạo đội."

CHƯƠNG 30: ĐẲNG CẤP CỦA CAO THỦ

Giữa ánh sáng chớp lóe, đường sáng một cứu một giết là thần tích hoa lệ đạt đến cực hạn, và Cầm Sư thường ngày vốn bình thản, thời khắc này trên người như tỏa ra sự dũng mãnh khó tả.

Trước khi tạo đội, Lôi Thần Ni Ni muốn chết.

Sau khi tạo đội, nhìn thấy một hàng ID trong đội, Lôi Thần Ni Ni thoáng chốc thấy ánh hào quang phản chiếu ngập màn hình.

Như lời nói xưa cũ rằng, một Ni Ni đã bị sét đánh, ngàn vạn Ni Ni khác đứng dậy trong tiếng sấm sét gào hú! Tất cả đều vì tính nhiều chuyện! Nắm chặt!

Lôi Thần Ni Ni trước vi tính đang nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt lóe ra những tia gian manh, tay trái ấn chặt vào nút chụp màn hình, trong lòng không ngừng thúc giục: Tới đi! Tới chút màn hay đi nào!

Đáng tiếc, thời gian từng phút từng giây trôi qua, màn hay mà cô mong đợi đã không hề xuất hiện.

Động U Minh, thực ra là một động cây gồm sáu tầng, boss động U Minh, dùng từ chính xác hơn để miêu tả thì chính là - U Minh lão thái và những nam sủng (tức những nam người tình ^_^) >_<. Ngoài cửa thứ nhất là Nhiếp Tiểu Sảnh cầu cứu dẫn đến kịch tính và thí đấu nổ ra, những cửa sau đó đều do những nam sủng của bà già đó giữ cửa, đánh cho chúng hoảng loạn mà bỏ chạy rồi mới có thể tiến vào cửa cuối cùng - U Minh quỷ lão và một tập hợp những nam sủng mà trước đó đã bỏ chạy.

Đành phải thừa nhận rằng thiết kế nhiệm vụ này quả thật tà ác quá, nhưng kinh khủng hơn là phần sau đó - những game thủ nữ xông vào U Minh Động sau khi bị tiêu diệt, thì hệ thống sẽ trực tiếp tuyên bố game thủ đã tử vong tại trận, nhưng nếu game thủ nam bị diệt, hệ thống lại thông báo "Game thủ XXX đã mất tích trong U Minh..."

Những chuỗi tài khoản được tỉnh lược khiến người ta phải nghi ngờ, thêm vào đó là thuộc tính U Minh quỷ lão thích thu nạp nam sủng, thì chuyện game thủ nam mất tích sau đó làm gì thì không nói cũng biết. Thế là một khi đội đã bị diệt thì kênh thế giới luôn luôn không thể thiếu được hai câu này.

"Ấy, lại thêm một người bị Lão thái thu nạp rồi."

"XX huynh, cảm giác được làm nam sủng thế nào?"

Lúc bắt đầu cũng có game thủ không chịu nổi tên mình và U Minh lão thái bị dính lại với nhau, bèn quyết định mình sẽ chết ở mấy cửa trước, vậy nhưng, phản ứng của kênh thế giới lại là ...

"Khỉ thật, lại bị các nam sủng chiêu dụ ở mấy cửa trước rồi à."

Hoặc là...

"Đến Nhiếp Tiểu Sảnh muội muội cũng không thắng được, bạn có còn là đàn ông không?"

So sánh thì, chi bằng cam phận làm nam sủng còn hơn >_<

Đội của Vi Vi thuận lợi tiến qua các cửa trước, có điều sự thuận lợi này đối với Vi Vi mà nói thì tốc độ rõ ràng quá chậm. Vì tạo đội với bọn Chân Thủy - Tiểu Vũ, Vi Vi chỉ muốn tốc chiến tốc thắng để dẫn Đại Thần đi nơi khác, không muốn để tinh lực lãng phí ở những con tiểu quái giữa đường, nhưng lần này Tiểu Vũ Yêu Yêu quả thực quá kém, luôn khiến tiểu quái truy sát, muốn không mất thì giờ cũng khó.

Giải quyết xong đám quái vật lớn nhỏ ở cửa gần cuối, Lôi Thần Ni Ni chợt khựng lại trước điểm chuyển sang cửa ải cuối cùng, do dự một lúc rồi nói: "Cửa tiếp theo, ai làm chỉ huy?"

Thực ra chuyện quyền chỉ huy này trước khi vào động đã phải được xác định, có điều Lôi Thần Ni Ni nhút nhát, không dám nói ra. Mấy cửa trước thì vấn đề này không bức thiết lắm, vì có Vi Vi và Nại Hà ở đây, chỉ cần hai vợ chồng họ phát huy công lực đã đủ rồi, nhưng cửa cuối thì không được, đối mặt với kẻ địch hung hãn mạnh mẽ, bắt buộc phải hạ quyết định.

Quyết định này Lôi Thần Ni Ni thấy lẽ đương nhiên là phải là Nhất Tiếu Nại Hà, cô đã muốn lĩnh hội đẳng cấp của đệ nhất cao thủ từ lâu, nhưng có Chân Thủy Vô Hương và Tiểu Vũ Yêu Yêu ở đây, cô lại không tiện nói ra.

Vi Vi biết cô khó xử, vừa định nói cứ theo tiền lệ, quyền chỉ huy thuộc về đẳng cấp cao nhất. nhưng lại thấy đẳng cấp của Chân Thủy Vô Hương hiện đã ngang bằng Đại Thần. Vi Vi có phần sững sờ, sao anh ta lại trèo lên nhanh thế? Đại Thần và cô đã có một đợt không chơi, bị đuổi kịp cũng không có gì là lạ, nhưng khoảng cách xa như thế, chẳng lẽ anh ta luyện cấp ngày đêm không ăn không uống gì ư?

Đang trong lúc nghi ngờ thì lại nghe Nại Hà bảo: "Tùy thôi, phụ bản này độ khó bình thường."

Vi Vi bái phục.

Đại Thần anh có độc không vậy, anh nói như thế, Chân Thủy người ta dù có muốn nói để anh ta chỉ huy cũng không thể, nếu không há chẳng phải tỏ ra anh ta đang nhặt thứ mà anh không cần đó sao?

Chân Thủy, Tiểu Vũ, Ni Ni cùng im lặng...

Hồi lâu.

Vi Vi: "...Nếu độ khó bình thường, thì để tôi làm vậy."

Trước kia khi Vi Vi và Chân Thủy hợp tác, đa phần là Vi Vi chỉ huy, về sau gả cho Nại Hà thì nhiệm vụ này giao cho anh, bây giờ lại nắm gậy chỉ huy nên có cảm giác không quen lắm.

Đặc biệt là, khi trong nhóm có đồng đội không theo kịp tiết tấu trận đánh.

>o<

U Minh Quỷ Lão quá mạnh, chức năng cũng rất biến thái.

Âm dương hỗn loạn, bác sĩ cũng không theo kịp.

Đảo Phạt Nhất Kích, khi mức độ thương tích trên người đạt đến tỉ lệ nhất định sẽ phản kích lại trên người đồng đội.

Phu Thê Phản Mục, chức năng được phát ra khi trong đội khi có phu thê, loại tác dụng tương tự Đảo Phạt Nhất Kích.

Lấy dương bù âm, rất tà ác, lượng máu của game thủ nam sẽ hạ thấp, số còn lại sẽ bổ sung gấp đôi hơn cho U Minh Quỷ Lão.

Nói tóm lại, khảo nghiệm của boss này với bác sĩ khá lớn, cũng chính vì thế mà boss này đối với đội của Nhất Tiếu Nại Hà, xem như độ khó quả thực chỉ bình thường, vì khả năng né tránh của Đại Thần là rất mạnh.

Đánh đến một mức độ nhất định, Quỷ Lão hô hào các nam sủng trước đó đã bỏ chạy đến, bắt đầu đánh hội đồng.

Vi Vi muốn giải quyết gọn một trong những tên nam sủng trước, vì hắn có chức năng trì hoãn tên gọi "Thần hành quy bộ" rất đáng ghét. Vậy nhưng khi cô vừa đổi vị trí thì đã thấy Nại Hà nhắc nhở.

[Đội nhóm] [Nhất Tiếu Nại Hà]: Chủ.

Vi Vi biết ý anh là muốn cô tấn công U Minh Quỷ Lão, lập tức bỏ con boss nhỏ này mà công kích trực tiếp U Minh.

Nại Hà nhanh chóng giải thích: "Phụ bản cứu giúp, giải thưởng và nhân mạng tính ngang nhau."

Vi Vi mới nhớ ra, lúc đối thoại với Nhiếp Tiểu Sảnh trước đó, quả thực có nhắc đến những nam người tình này đều do U Minh Quỷ Lão bắt cô ta phải dụ dỗ họ đến. Nếu mục đích đã là giải cứu bọn họ thì tất nhiên không thể giết được.

Vi Vi tự cảm thấy hổ thẹn. "Ăn cơm mềm" nhiều rồi, quả nhiên sức phán đoán cũng bị hạ thấp ~~ Vừa đánh boss, Vi Vi vừa bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc, về vấn đề cô và Đại Thần rốt cuộc ai mới là người đang "ăn cơm mềm".

Đương nhiên là, cũng không quên chỉ huy.

[Đội nhóm] [Lô Vĩ Vi Vi]: Cung tiễn.

Vi Vi vẫn chưa nói hết câu thì đã bị đòn công kích của U Minh Quỷ Lão cắt ngang, đang lúc chuẩn bị gõ chữ thì Chân Thủy Vô Hương dường như đã hiểu ra.

[Đội nhóm] [Chân Thủy Vô Hương]: OK.

Vi Vi hơi ngẩn ra, sau đó thấy Chân Thủy Vô Hương công kích ở vị trí mà cô đang muốn nhắc.

[Đội nhóm] [Lôi Thần Ni Ni]: Ha ha, hai người phối hợp hay quá.

Lôi Thần Ni Ni quả không hổ là Lãnh Trường Vương (ý chỉ người hay khiến tình hình trở nên lạnh lẽo, ngượng ngập), mỗi lần cô vừa mở miệng là mọi thứ chí ít đều lạnh hẳn một lúc rất lâu. Cũng may, con boss này cũng đánh được kha khá rồi, sắp kết thúc để đi được rồi. Ai mà ngờ vào phút này lại xảy ra một tình huống mới. Tiểu Vũ Yêu Yêu luôn bám theo và thêm máu tiếp thương cho Chân Thủy Vô Hương, bỗng nhiên tiếp máu cho Nhất Tiếu Nại Hà.

Nhất Tiếu Nại Hà là bác sĩ chủ lực cho đội, luôn là mục tiêu số một của U Minh Quỷ Lão, nay Tiểu Vũ Yêu Yêu tiếp lực cho anh, mối hận U Minh Quỷ Lão lập tức chuyển sang cô ta, xông đến để thanh toán, khả năng né tránh của cô nàng làm sao so được với Đại Thần, thoáng chốc đã bị chém ngã lăn ra đất chết luôn.

Sau đó Chân Thủy Vô Hương vốn không được tiếp lực kịp thời cũng cạn máu mà chết.

Vi Vi há hốc mồm trợn tròn mắt trước những chuỗi biến hóa liên tiếp xảy ra này, không thể nào hiểu nổi tại sao Tiểu Vũ Yêu Yêu lại đột ngột tiếp máu cho Nại Hà, chẳng lẽ đến chuyện chỉ cần bám theo Chân Thủy thôi, cô ta cũng không làm nổi?

Thao tác thế là chậm lại, nếu lúc này cô ra tay thật mạnh thì U Minh Quỷ Lão chết chắc, nhưng Chân Thủy Vô Hương và Tiểu Vũ Yêu Yêu có lẽ cũng không phục sinh kịp. Vi Vi tuy không màng đến chuyện sống chết của họ, nhưng chung quy lại thì mình vẫn là chỉ huy, trong đội đã chết một nửa, như vậy chứng minh sự chỉ huy của cô đã thất bại.

Trong lòng Vi Vi thầm tức tối, Tiểu Vũ Yêu Yêu đúng là thiên tài phá hoại, lại cho U Minh Quỷ Lão thời gian trị thương.

Đang suy nghĩ đối sách thì bỗng thấy "Chức năng quang" lóe lên trước mắt, chức năng Tất Sát của Cầm Sư mang theo vệt lưu quang hoa lệ đâm thẳng vào U Minh Quỷ Lão, cơ hồ như cùng lúc ấy, "trị liệu quang" thuần trắng đã liên tiếp phục sinh cho Chân Thủy Vô Hương và Tiểu Vũ Yêu Yêu.

Ánh sáng chớp lóe.

Thời gian ngưng đọng.

Thi thể của U Minh Quỷ Lão đồ sầm xuống.

Bạch Y Cầm Sư nâng đàn đứng vững, gấu áo bay bay.

Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, trong khi hoa mắt chóng mặt, Vi Vi chỉ thấy tim mình như ngừng đập. Ni Ni bình thường tía lia mồm miệng cũng nghệch ra, sau đó bắt đầu bùng phát.

[Kênh riêng] [Lôi Thần Ni Ni]: "Thần ơi, Vi Vi chồng nhà cậu tuyệt quá!"

[Kênh riêng] [Lôi Thần Ni Ni]: "Thời gian ngắn như thế sao anh ấy lại làm được!"

[Kênh riêng] [Lôi Thần Ni Ni]: "Lại còn cứu sống Chân Thủy và Yêu Yêu, quá đẳng cấp cao thủ, quá khí chất quá đàn ông!"

Ngón tay Vi Vi khựng trên bàn phím, vì tim vẫn còn run rẩy.

Giữa ánh sáng chớp lóe, đường sáng một cứu một giết đã là thần tích hoa lệ đạt đến cực hạn, và Cầm Sư thường ngày vốn bình thản, thời khắc này trên người như tỏa ra sự dũng mãnh khó tả.

...

...

Rất lâu rất lâu về sau, Vi Vi nhớ lại cảnh tượng này, không kìm được đã hỏi đến nguyên nhân vì sao Đại Thần lại cứu Chân Thủy và Tiểu Vũ Yêu Yêu, dù gì Đại Thần cũng không thể nào giống kẻ lấy đức báo oán mà.

Tiêu Nại trầm ngâm một lúc rồi nói: "Em không thấy là, họ được anh phục sinh còn khó chịu hơn à?"

Chương 3 : Trộm gà

.

.

Ngủ thẳng một giấc tới tận hừng đông, ta dụi dụi cặp mắt còn nhập nhèm ngái ngủ, vươn vai vặn eo, ngáp một cái to thật to rồi nhảy xuống giường... Ủa ? Sao cứ thấy dưới thân cứng cứng, nhìn kĩ cái coi, ai , trên giường còn ngự một mỹ nam, ngủ một đêm chút nữa là quên luôn hắn rồi!

Sắc mặt mỹ nam tương đối khó coi, tái xanh tái xám, mắt mở trừng trừng y như muốn ăn thịt người đến nơi, làm ta sợ đến hết cả buồn ngủ, vội cười nịnh: "Cái này... Mới sáng sớm... Ta cái kia..."

Ánh mắt hắn tràn đầy phẫn nộ cùng thống khổ, vậy mà vẫn cứ im như thóc, lẽ nào mỹ nam này bị câm? Ai da, nếu hắn câm thực thì ông trời đúng là ác quá chừng! Nam nhân tuấn mỹ như ngọc không chút tì vết lại là người câm, thật sự quá đáng tiếc!

Nỗi bất hạnh lớn lao của hắn khiến ta không khỏi lắc đầu thở dài, lòng cảm thấy quá sức bi ai, nhân tiện nhỏ vài giọt lệ đồng cảm.

Nhìn cặp mắt điên đảo chúng sinh của mỹ nam, ta nhận thấy trong đó tràn ngập vẻ mỏi mệt kiệt quệ. Không thể nào! Đêm qua hắn chẳng phải ngủ trọn cả đêm ư? Sao mà mệt mỏi rã rời được nhỉ? Cứ như ta ngủ ngon, giờ dậy tinh thần cực kì tốt, hai con mắt sáng trưng như nến thế này kia mà.

Kỳ thực ta nào biết đâu, đêm qua ta ngáy đến đinh tai nhức óc, khiến cho mĩ nam một khắc cũng không ngủ nổi! Trong lúc ta bận ngó vào mắt hắn, sắc mặt hắn cũng khôi phục được chút hồng hào, không đến nỗi tái nhợt như hôm qua, cũng không xanh xám giống khi nãy nữa.

Ta cẩn thận mở y phục hắn ra xem qua, vết thương rõ là khá lên nhiều, xem ra linh dược của công tử quả thực hiệu nghiệm, ta thận trọng hỏi: "Còn đau nữa không?"

Hắn khẽ lắc đầu, khóe miệng thậm chí còn lộ nét cười rất khó nhận ra . Nụ cười ấy, quá đẹp, quá mê người, thực sự là ngàn vàng khó mua!

Mỹ nam thấy ta nhìn hắn đắm đuối cỡ đó, mặt hơi ửng hồng, nhãn thần trở nên ác liệt cực kì, làm ta sợ đến vội vàng thu lại ánh mắt si mê, chùi chùi nước bọt bên khóe miệng rồi nói: "Nghe nói ai bị mất máu nên uống nhiều nước, đêm qua ngủ say quá nên quên mất, kỳ thực cũng không trách ta được, lúc rớt xuống sườn núi ngươi đè một cục trên người ta, nếu không phải mỡ ta dày thì e không chết cũng bị thương nặng! Ngươi lại nặng như vậy, ta vác được về đủ mệt chết đi được, thế nên mới ngủ say quên cả trời đất !"

Tóm lại, tất tật đều tại hắn sai là được rồi!

Ta vừa bô lô ba la, vừa khoa tay múa chân một hồi rồi đỡ hắn ngồi dậy, cho hắn uống nước. Uống hết một chén, hắn lại muốn thêm một chén. xem ra tối qua khát đến cháy khô cả cổ rồi.

Ta chỉ chỉ cái bô trong xó nhà nói: "Ngươi muốn giải quyết cứ qua bên kia, ai, phải rồi, giờ tự rời giường được chứ?"

Mỹ nam cau mày, gật đầu.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một thanh âm như sấm dậy: " Bé mập! Còn chưa chịu tỉnh? Muốn làm biếng chắc? Coi chừng ta cho ăn roi!"

Vừa nghe tiếng đã biết người, giọng lớn như sét đánh không kịp bưng tai, đương nhiên là Lôi tỷ tỷ rồi.

Ta đáp: "Lôi tỷ tỷ , chờ chút ta tới liền, đang mắc tiêu chảy..."

"Người lười vệ sinh cũng lắm, nhanh lên một chút!"

"Xong rồi, xong rồi..."

Bên ngoài rốt cục đã yên, ta nói: "Ngươi chịu khó chờ ở đây, ta sẽ mang đồ ăn tới, ngàn vạn lần không được ra ngoài, cũng không được để người khác phát hiện, ở đây không cho phép nam nhân lạ ra vào, bắt được sẽ bị chặt tay chặt chân vứt ra ngoài đó."

Mỹ nam chẳng có vẻ gì là giật mình, sắc mặt cũng không hề thay đổi, chỉ có khóe miệng hơi nhếch lên, tuy là đang cười mà chỉ thấy lạnh buốt, không chút ấm áp khiến ta run cả người, lật đật chạy ra ngoài.

Phòng ta xưa nay chẳng ai muốn vào , hẳn là rất an toàn, chỉ cần mĩ nam chịu ở yên một chỗ coi như đảm bảo.

Những lúc công tử vắng nhà, nơi này cũng đều là cảnh ca múa thái bình, hiện tại trong đại sảnh của Phiêu Hương Các viện đã nghe tiếng ti trúc (*) dặt dìu.

Phịch --

Âm thanh nặng nề vang lên khiến bầy mĩ nhân ngừng cả lại, nhìn đống thịt nằm sấp mặt trước đại sảnh, đồng thanh bật cười đến rũ rượi.

Có gì buồn cười chứ? Chẳng phải chỉ là lúc vào cửa chạy nhanh một chút, bị vấp cái cửa chết tiệt kia một chút, ngã một cái thôi sao?

Ta bò dậy, phủi phủi bụi, vừa hay nghe một mỹ nhân lên tiếng: "Ta còn tưởng ai ở ngoài đá vào một quả cầu thịt kia đấy? Thì ra là Bé mập nhà ta mà..."

Một mỹ nhân khác cười nói: "Nó vốn là một quả cầu đó thôi, cầu, lăn một vòng cho bọn ta xem nào... Ha ha..."

Ta siết chặt hai tay, lệ nóng ứa ra, ta thực sự không thể ở đây thêm được nữa, e rằng chưa đến nổi 30 tuổi đã bị bọn họ dằn vặt chết rồi! Chờ công tử trở về, ta sẽ nói với công tử, ta phải rời khỏi đây! Ta không muốn bị bọn họ bắt nạt! Thật đáng hận!

"Ai da, khuyên ngọc của ta đâu rồi? Thứ đó là công tử đi Liên Vân Khê mang về cho ta đấy!"

Một mỹ nhân kêu lên thất thanh rồi trừng mắt quát ta: "Này, Bé mập, còn chưa đi tìm cho ta? Tìm không ra buổi trưa khỏi cần ăn đi!"

Sao lại là ta ? Làm mất cũng không phải ta, sao ai cũng thích chèn ép ta? Cắn chặt răng, ta cúi đầu tìm vòng quanh đại sảnh , vẫn không thấy bóng dáng một mảy gì.

Ta nói: "Lôi thần tỷ tỷ, cái gì cũng không có..."

"Ta tên Phi Hồng, ai bảo Lôi thần, ngươi còn đặt loạn tên, xem thử ta đánh chết ngươi không cho biết! Đồ béo ngu ngốc nhà ngươi, đại sảnh không có thì hẳn là ở bên ngoài rồi! Mau ra ngoài tìm!"

Các ngươi gọi Bé mập chẳng phải đặt biệt danh nhảm sao? Huhuhu, khuyên ngọc rớt cũng bắt ta tìm, sao ta lại xui xẻo thế chứ? Rõ ràng chẳng dính gì đến ta hết...

Nghĩ thêm một chút, không đúng rồi, bọn họ là thị thiếp của công tử, Tuyết Khuynh Thành ta cũng là thị thiếp của công tử kia mà? Chẳng qua lớn lên không được đẹp mắt nên công tử chưa từng sủng hạnh ta mà thôi, nhưng dù thế bọn họ cũng đâu thể xem ta như a hoàn sai vặt được! Ta thật không khỏi tự thương cho số mệnh khốn khổ của mình!

Tìm tới tìm lui cũng không thấy, nhân tiện ta lẻn luôn vào nhà bếp, mấy đại thẩm trong bếp đều đang tay năm tay mười, bận rộn lo chuẩn bị bữa trưa .

Một đại thẩm gọi ta: "Bé mập, đem rau đi rửa giúp ta..."

Một đại thẩm khác cũng không chịu kém, lập tức hô: "Bé mập, vặt lông gà cho ta..."

Kỳ thực, ta vào bếp chỉ định kiếm chút gì cho mĩ nam trong phòng ăn, làm gì có thời gian giúp bọn họ việc này việc nọ! Số ta sao mà khổ? Trốn vào bếp cũng trốn không thoát kiếp sai vặt!

Có điều bất mãn cùng oán giận trong lòng ta lập tức biến mất ngay khi thấy một con gà quay thơm ngào ngạt , nằm chễm chệ ngon lành, da căng bóng mỡ, hương vị ngất ngây.

Ta hít hít cho lồng ngực căng đầy mùi thơm mê người, mang bồn nước tới cạnh con gà, vừa rửa rau, vừa lén dòm say sưa.

Mấy đại thẩm đều rất bận rộn, một người lên tiếng: "Màn thầu chin rồi."

Một đại thẩm lập tức mở nắp lồng hấp, trong phòng hơi nước mờ mịt, nhân cơ hội hiếm có ta liền vặt lấy một cái đùi gà, cấn liền hai ba miếng nuốt xuống, thơm thật là thơm, béo mà không ngấy. Sau đó lại tiếp tục rửa rau, ẩn nấp chờ thời cơ.

Một đại thẩm nhìn ta, nói: "Bé mập, ngươi rửa rau sao không nhìn rau, nhìn chúng ta làm gì? Rửa rau chứ có rửa chúng ta đâu..."

Ta vội cúi đầu, tay thì rửa rau mà đầu chỉ luẩn quẩn quanh con gà ngay bên cạnh.

Thơm nức ngào ngạt, ngào ngạt nức thơm, béo đến căng mỡ, mà lại không ngấy.

Cuối cùng chờ được mẻ màn thầu tiếp theo ra lò, ta lập tức tóm lấy một cái đùi gà cho vào túi, rồi làm bộ như chẳng có gì xảy ra ngồi tiếp tục rửa rau cho xong.

Ba chân bốn cẳng chạy khỏi nhà bếp, ta còn nghe một vị đại thẩm kêu lớn: "Còn chưa vặt lông gà..."

Vặt cái gì mà vặt? Muốn vặt tự vặt cho rồi...

Ta chạy ào vào phòng, nhảy thẳng lên giường, rất không may nhảy trúng người mĩ nam, càng không may hơn là trúng luôn lên vết thương của hắn.

"A..."

Mỹ nam rên thảm một tiếng, cặp mày nhíu lại chặt như bánh quai chèo.

Bánh quai chèo... Nhớ tới ba chữ ấy, trước mắt kẻ mê ăn là ta liền hiện lên thứ thơm thơm giòn giòn, vặn vặn xoắn xoắn có lần công tử mang về, đúng là quá ngon, ta chắt chắt lưỡi, hoàn toàn chìm đắm trong ảo tưởng, căn bản không có bận tâm mĩ nam dưới thân đã sắp bị ta đè tắt thở đến nơi.

Rốt cục, huyễn tưởng của ta tiêu tan ngay trong giây khắc té lăn trên mặt đất, ta xoa xoa cái đầu bị đụng đau muốn chết, vẻ mặt bi phẫn nhìn mĩ nam trên giường gào thét: "Sao ngươi lại quăng ta xuống đất?"

Hỏi cũng như không, hắn không đáp, chỉ nhún nhún vai, ta đành xem như mình xui xẻo, gặp trúng kẻ chẳng ra gì!

Lầm bầm... Lầm bầm...

Ta bất mãn rủa thầm một hồi, chợt nhớ còn phải tìm cái khuyên ngọc quái quỷ gì đó cho Lôi thẩn tỷ tỷ nữa, trời ạ, chút nữa Lôi thần tỷ tỷ lại gọi ta như gọi hồn cho mà xem. Chân thấp chân cao đi ra, vừa hay Lôi thần tỷ tỷ tới ngay trước mặt, ta vội thụp xuống bãi cỏ.

"Này, Bé mập! Ngươi làm trò gì thế?"

Sấm sét cuồn cuộn --

"Ai... Lôi thần tỷ tỷ... Ta đang tìm cho tỷ... khuyên ngọc ấy..."

"Bé mập... Ngươi đang tìm khuyên ngọc hay làm chó gặm bùn vậy..."

"Vụt" một tiếng đứng lên, ta nheo mắt nói: "Lôi thần tỷ tỷ, tỷ còn mắng ta, ta sẽ nổi điên cho xem!"

Thấy ta như vậy, Lôi thần tỷ tỷ ngẩn người, bất thần bật cười, cười đến gập cả người, cười đến ôm bụng rồi lập tức thu hồi nét cười , cặp mắt mảnh dài nhìn ta chăm chăm, chăm chăm...

Muốn làm gì chứ...

Không chờ ta mở miệng, hai tay Lôi thần tỷ tỷ đã nắm chặt hai má ta, vừa niết vừa nói: " Bé mập này, vài ngày không véo cái mặt nhỏ của ngươi, ngươi liền coi trời bằng vung được ngay?"

Khuôn mặt khả ái của ta thật đáng thương, ba ngày hai lượt bị bọn họ cấu véo , thực sự quá thương tâm mà, huhuhu, đau quá đi... Thị thiếp ở đây đều biết võ, riêng ta là không, công tử chưa từng dạy ta võ công, xem ra người căn bản không có ý dẫn ta ra ngoài, vì người từng nói, võ công chỉ học để phòng thân khi ra ngoài mà thôi!

.

.

.

Đôi lời của bạn Kirin: Các bạn thông cảm cho Bạch Nương vì đã quăng truyện muộn nhé ^"^ Bạn ấy mải coi phim ^"^

Mở đầu

Chuyện trọng đại nhất võ lâm!

Cả chốn giang hồ nhốn nháo, hai giới hắc bạch đều suy đoán, sau chuyện hỉ sự này kết thúc, thế cuộc của thiên hạ sẽ thay đổi như thế nào? Nhưng bất kể áng chừng ra sao, những kẻ nhận được thiếp mời đều đã chuẩn bị lễ vật chu đáo, số ở xa thì bắt đầu lục tục lên đường.

Lúc này, Như Ca đang ngồi dưới tán quế hoa.

Ngày thu, tại phủ Tĩnh Uyên Vương.

Lá rụng vàng rực.

Trong làn gió đang cuốn rơi những chiếc lá héo úa ấy, tà áo đỏ của Như Ca nhẹ nhàng phe phất.

Ngón tay của nàng khẽ chạm lên đóa băng hoa lạnh lẽo thấu xương nơi lòng bàn tay, băng hoa lóng lánh trong suốt, hào quang lan tỏa, chạm vào cánh hoa sẽ khiến nàng mơ hồ nhớ về một con người xinh đẹp như băng tuyết.

Lặng lẽ, có tiếng người đến gần.

Nàng quay đầu lại.

Một cỗ xe lăn bằng gỗ.

Trong xe, vị nam tử áo xanh ôn hòa như một viên ngọc, vầng trán tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt. Hai chân của y không thể tự đi lại, nhưng khí thế điềm đạm tự nhiên khiến cho cả thế giới xung quanh tức thì lặng im phăng phắc.

Nụ cười như có phép thuật thắp sáng gương mặt Như Ca!

Nàng bật chạy đến, đỡ lấy xe lăn của y, khẽ cười bảo: "Xong việc rồi ư? Huynh cứ suốt ngày ở trong phòng xử lí công văn sẽ không tốt cho thân thể đâu!" Tuy rằng hàn độc trong người y đã được hút cạn, nhưng cơ thể thì vẫn phải cẩn thận chăm sóc chứ.

Ngọc Tự Hàn mỉm cười.

Nàng ngắm nhìn y, lại tiếp: "Sao huynh lại ăn mặc phông phanh như thế? Tiết trời trở lạnh rồi, huynh phải mặc ấm thêm chút nữa mới được!"

"Ừ."

Gương mặt Như Ca nhăn tít lại: "Ta biết! Sư huynh đang cười ta có phải không? Cười ta phiền phức như một bà cụ... " Ngẫm nghĩ một chút, nàng lại ngồi xuống, trừng mắt nhìn y: "Tuy nhiên, dù có thành một con ma phiền phức, ta cũng muốn quấn chặt lấy cái kẻ không biết tự chăm sóc bản thân là huynh, huynh chấp nhận số phận đi thôi!"

Ngọc Tự Hàn cúi thấp đầu xuống.

Nụ cười nơi khóe môi y dịu dàng đến mức làm tan cả băng tuyết.

Tuy nhiên,

Y nhìn vào lá thư trong tay.

Nụ cười dần lặng tắt.

Ngón tay siết chặt phong thư.

Như Ca nhận ra vẻ khác lạ của y bèn hỏi: "Huynh sao thế?"

Đáy mắt Ngọc Tự Hàn phảng phất một nét u buồn.

"Có tin tức xấu ư?"

Y nhìn xuống lá thư.

Lắc lắc đầu.

"Chiến Phong bảy ngày nữa sẽ kết hôn"

Y nói với nàng.

Bất chợt, một làn gió thu thổi tới, cuốn đám lá rụng rơi dưới sân đình xoay tít.

Như Ca chớp chớp mắt, cười bảo: "Thế thì chúng ta cần phải mau chóng trở về Liệt Hỏa sơn trang rồi. Sư huynh, chúng ta nên tặng món quà gì mới thích hợp đây nhỉ?"

"Ca Nhi..." Ngọc Tự Hàn khẽ gọi.

"Sư huynh, huynh đang lo lắng hay sao?" Nàng rạp người trên gối y, bờ má trong sáng áp vào vạt áo xanh, cười bảo: "Mọi chuyện trước đây ta đều đã quên cả rồi, huynh ấy thành thân sẽ không phiền nhiễu gì đến ta đâu."

Ngọc Tự Hàn khẽ vuốt ve mái đầu nàng.

Y có một thứ cảm giác kỳ lạ.

Như Ca đã không còn là Như Ca trước đây nữa.

Một tháng trước, lúc y tỉnh lại sau ba ngày mê man thiêm thiếp, bắt gặp Như Ca, y có cảm giác như nàng đã trở nên xinh đẹp thành thục hơn chỉ trong một đêm. Nàng vẫn mỉm cười và quan tâm đến y như trước, chỉ là nụ cười ấy đã không còn ánh lên trong đáy mắt như ngày nào nữa.

"Ca Nhi, nói cho huynh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Vì sao nàng đã không còn mỉm cười rạng rỡ, không còn vẻ hạnh phúc đơn thuần.

"Có gì đâu chứ." Như Ca tránh ánh nhìn của y, cười nói: "Sư huynh hình như đã trở nên đa nghi rồi thì phải, huynh xem, mọi thứ chẳng phải rất tốt hay sao? Làm sao có chuyện gì xảy ra cho được."

"Tuyết đâu?"

Ngọc Tự Hàn cuối cùng cũng hỏi đến.

Hàn chú của y được Tuyết hút ra ngoài, thế nhưng Tuyết lại hệt như bốc hơi khỏi cõi đời, bặt tăm bặt tích. Trong cung cũng chẳng còn tin tức về Tuyết Y Vương nữa.

Tuyết...

Trái tim Như Ca đập vang thình thịch.

Đêm ấy, thân thể của Tuyết dần trở nên trong suốt, hóa thành ngàn vạn điểm sáng, từng điểm từng điểm tan biến khỏi lòng nàng...

"Hắn đi rồi."

Tiếng của Như Ca thật nhẹ, nhẹ như hoa tuyết tháng mười, chưa kịp rơi xuống đất đã vội hòa tan.

Nàng cười gượng nói: "Hắn đi rồi, ta không rõ hắn đi đâu về đâu nữa."

"Ca Nhi..."

Hàng mi xa xăm của Ngọc Tự Hàn khẽ nhíu lại.

Như Ca mỉm cười thật dịu dàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay y: "Sư huynh, huynh biết không? Ta hy vọng mọi người có thể sống vui vẻ. Cho dù đã xảy ra chuyện gì, chuyện qua rồi hãy để nó trôi qua, có thể thật nghiệt ngã, nhưng ta thật không muốn để sự việc của quá khứ gây khổ lụy đến những người mà ta yêu quý."

Nàng mỉm cười ngước mắt nhìn y.

Ráng chiều khắp trời dịu dàng ánh lên đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của cả hai.

Tà áo xanh của Ngọc Tự Hàn bị gió thổi phất lên.

Y nhẹ vỗ vỗ đầu nàng, quyết định sau này sẽ không đề cập đến vấn đề này nữa. Y biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, tuy nhiên, nếu đây là mong muốn của nàng, y thà vĩnh viễn không biết thì hơn.

Nàng mỉm cười cúi đầu xuống.

Nước mắt lặng thầm đong đầy đôi mắt nàng.

Cuối thu, dưới tán quế hoa.

Hương hoa nhạt nhòa.

Như Ca trong bộ áo đỏ, yên ả nép đầu lên gối Ngọc Tự Hàn.

... Nha đầu, không được quên ta đó...

Cổ họng Như Ca mặn đắng, nghẹn ngào.

Xin lỗi, ta sẽ không cho phép bản thân mình nhớ đến ngươi nữa. Bởi nếu ta buồn, những người yêu thương ta cũng sẽ buồn lắm.

.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: