Chương 1
Mặt trời đã bắt đầu lên cao.
Những tia sáng ấm áp đầu tiên le lói qua những bóng cây rồi dần dần lan toả khắp không gian. Bóng tối của đêm khuya cũng theo đó dần dần tan biến, lộ ra khu rừng rộng lớn xanh mướt lóng lánh những giọt sương mai. Những tia sáng mềm mại đó xuyên qua từng chiếc lá, tạo nên một màu xanh ngọc bích lấp lánh trên nền đất. Những nụ hoa nhỏ xinh xắn cũng bắt đầu rụt rè mở cánh, nở rộ khoe sắc hoà chung không khí ấm áp của mùa xuân. Những nàng bướm với bộ cánh hoa lệ vờn nhau nô đùa qua những cánh hoa, những chú chim với bộ lông mềm mại, đa sắc cùng nhau nhảy nhót vui vẻ trên những cành cây, cất lên những tiếng hót ríu rít tạo nên một bản hoà ca vui nhộn. Các loài sinh vật khác cũng đã bắt đầu thức giấc. Cây cối hoà mình vào những cơn gió dịu mát, tạo nên những tiếng xào xạc nghe thật êm tai, cộng hưởng cùng tiếng hát trong trẻo của chim chóc đã tạo nên một bản hoà ca hạnh phúc.
Bên trong cánh rừng, khi bóng đêm tan biến cũng là lúc hé lộ ra bóng hình của những cây đại thụ có thân hình khổng lồ, xoáy thành những xoắn ốc tạo thành những cầu thang, những phòng rỗng và sân thượng. Những tia nắng lại xuyên qua các cửa sổ, đánh thức những người dân màu xanh trú ngụ trong những ngôi nhà đại thụ đó sau một đêm dài.
Đó chính là ngôi làng của những người dân Elf tự do.
Cánh cửa của một ngôi nhà đại thụ hé mở, lấp ló bóng hình của một cô gái bước ra vươn vai tận hưởng hương thơm hoa cỏ, tâm trạng nhún nhảy theo bản hoà ca của rừng xanh và chim chóc, hít một hơi thật sâu cảm nhận không khí quang đãng của đất trời trong xanh. Những ngọn gió nhỏ tinh nghịch luồn qua những lọn tóc của cô, những lọn tóc mang màu xanh lá cây phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh. Đôi mắt cùng màu long lanh của cô mở to, chớp chớp nhìn một vòng xung quanh. Trên nét môi mềm mại nhoẻn lên một nụ cười mãn nguyện. Ngay lúc này, cô cảm thấy mình là một người dân Efl thực thụ mặc dù nửa dòng máu con người vẫn đang chảy trong cơ thể cô.
Cũng đã một thời gian dài rồi, kể từ khi cuộc chiến kết thúc, có lẽ đây cũng là 1 trong những đêm ngon giấc nhất với cô hiện tại. Có thể là do những nỗi sợ hãi còn vương vấn trong kí ức: những ánh mắt ghê tởm đầy khinh thường của con người luôn nhìn chằm vào cô, những thử thách đầy khó khăn, những chặng đường gian nan mà đầy rẫy nguy hiểm, những thi thể phơi trên cọc dần thối rữa của những người elf vô tội...
Hay cảm giác rung động đối với "tên trộm" loài người Scapa.
Sau khi cuộc chiến kết thúc, mỗi tối khi chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt của cậu vẫn thường hiện lên trong những kí ức được tái hiện: Những câu nói đã khiến cô phải đỏ mặt, hành động chu đáo mà quan tâm, khuôn mặt đỏ rực trong những cơn sốt nặng...
Và nụ cười mãn nguyện khi dòng máu nóng đỏ vẫn đang chảy không ngừng từ vết cắt trên cổ.
Đúng, Nill vẫn chưa quên được cậu. Mặc dù hiện giờ có lẽ những nhịp đập liên hồi của trái tim trước đó cũng đang dần trở nên bình tĩnh mỗi khi cô nhớ về khuôn mặt cậu. Cô đã chào từ biệt cậu, nhìn thấy khuôn mặt đầy mãn nguyện của cậu khi nắm tay nằm cạnh người con gái mà cậu yêu, dù người con gái đó có là kẻ thù của cả sắc dân Elf. Cô đã từng yêu cậu, nhưng cũng cảm thấy mừng cho cậu, cậu đã ra đi mà không hối tiếc bất cứ điều gì.
Cô cũng có những ác mộng đáng sợ: con dao đá nóng rực dính đẫm máu, những ánh mắt ghê tởm cùng tiếng cười nhạo cợt man rợ, những cái xác của những tên lính xám vực dạy chằm chằm con mắt giăng đầy tơ đỏ mà nhìn vào cô...
Nó thực sự đã ám ảnh cô suốt 1 thời gian dài.
Cô nhớ lại những tháng ngày phải sống trong ngôi làng của loài người. Vì dòng máu pha tạp Elf, suốt mấy năm thơ ấu của cô phải chịu sự xa lánh, bắt nạt, khinh thường, bị mọi họ hết sức mà ghê tởm. Họ còn tiêm nhiễm vào đầu cô rằng Elf là xấu xa, khiến cô nhiều lần cũng cảm thấy ghê tởm chính mình.
Nhưng tất cả chỉ là 1 trò bịp, khi cô được trở thành một phần của sắc dân Elf tự do.
Elf thực sự chính là hiền hòa mà phúc hậu. Những lễ hội ánh trăng đầy vui vẻ ấm áp, những điệu nhảy đầy vui nhộn cùng người dân khiến cô không thể ngừng lại, những bài hát ngân nga như tiếng chuông ngân đi vào lòng người, hay đọc những bài thơ mà cô sáng tác góp vui cùng những cặp mắt lấp lánh nhìn về phía mình. Và trên hết, họ luôn cho cô những ánh mắt tràn đầy yêu thương, những sự quan tâm chu đáo và sự chào đón nồng nhiệt đối với một kẻ lai tạp như cô. Đó chính là những điều mà bấy lâu nay cô vẫn ao ước. Thậm chí nó còn làm cô nhiều lần quên mất rằng mình còn nửa dòng máu loài người đang chảy bên trong.
Cô thực sự rất hạnh phúc.
Nghĩ vậy, Nill lại hít 1 hơi, hương hoa thơm ngát cùng không khí mát mẻ lại khiến cô thêm tỉnh táo và sảng khoái vô cùng.
Thực ra hôm nay khu rừng trở nên như vầy không phải chỉ vì không khí dịu nhẹ của mùa xuân, mà quả thực là một ngày rất đặc biệt. Nó đặc biệt không những với cả khu rừng, mà còn đối với dân tộc Elf tự do. Đó cũng là lý do khiến bản hòa ca của chim chóc trở nên vui nhộn hơn bao giờ hết.
Bởi hôm nay chính là ngày kỉ niệm cho sự ra đời của vị hoàng tử của sắc dân Elf tự do - Kaveh.
Bỗng làn da mang sắc xanh của cô lại 1 lần nữa trở nên đỏ ửng . Cô nhớ lại lời tỏ tình đầy chân thành của Kaveh hôm đó. Cậu vẫn kiên nhẫn mà chờ đợi cô, giúp cô làm quen với môi trường mới, chỉ dạy cô những điều mà cô không biết một cách cẩn thận. Tình cảm giữa cô và Kaveh đã cải thiện rất nhanh, sự chu đáo, dịu dàng của cậu đã khiến cho trái tim cô ngày càng rung động một cách rõ rệt.
Cô có lẽ cũng đã thích cậu mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro