Thành Phố Trong Sương
Chương 9: Thành Phố Trong Sương
Mặt trời đã lên cao khi họ tiến vào ranh giới của thành phố phía nam. Sương mù dày đặc vẫn chưa tan hết, quấn lấy những mái nhà cổ kính như một tấm màn trắng xám, che mờ đi những con hẻm nhỏ len lỏi giữa những bức tường rêu phong. Không khí ở đây mang theo hơi lạnh ẩm ướt, trộn lẫn mùi gỗ cũ, đá xanh và thoang thoảng mùi khói từ những quán trà ven đường.
Anna kéo chặt áo khoác, mắt quét nhanh khung cảnh xung quanh. So với những nơi cô từng đi qua, thành phố này mang một cảm giác rất khác—tĩnh lặng nhưng không hoang vắng, cũ kỹ nhưng không đổ nát. Những bức tường đá xanh phủ đầy rêu, những cánh cửa gỗ nặng nề chạm khắc hoa văn cổ xưa, và những con đường lát đá gập ghềnh nhuốm màu thời gian... Tất cả như đang kể về một câu chuyện mà chỉ những người đã sống ở đây hàng thế kỷ mới hiểu.
Neol đi ngay bên cạnh cô, dáng vẻ như thể anh hoàn toàn quen thuộc với nơi này. Dù không nói gì, nhưng cách anh di chuyển—không do dự, không cần nhìn bản đồ—cho thấy đây không phải lần đầu tiên anh đặt chân đến đây.
1. Quán trà bên đường
Họ dừng lại tại một quán trà ven đường để nghỉ chân. Quán có một mái hiên nhỏ bằng gỗ, bàn ghế đơn sơ nhưng sạch sẽ. Một ông lão râu bạc, có vẻ là chủ quán, đang đứng sau quầy, chăm chú rót trà vào từng chiếc chén gốm xanh.
• "Hai vị khách lạ?" Ông lão lên tiếng, đôi mắt sáng dù đã có tuổi.
• "Cho chúng tôi hai chén trà nóng." Neol nói, đặt một ít tiền lên bàn.
Ông lão gật đầu, chậm rãi rót trà rồi đẩy về phía họ.
• "Hai người từ đâu đến?" Ông hỏi, giọng trầm nhưng không có vẻ dò xét.
• "Chỉ là lữ khách đi ngang qua." Anna trả lời ngắn gọn.
Ông lão không hỏi thêm, chỉ gật đầu rồi quay sang một vị khách khác đang ngồi ở góc quán. Đó là một người đàn ông trẻ, khoảng ba mươi, mặc một chiếc áo choàng xám và có một thanh kiếm dài đặt bên cạnh. Anh ta liếc nhìn Anna và Neol, nhưng không nói gì.
Neol khẽ nhếch môi.
• "Có vẻ chúng ta không phải những người duy nhất đến đây vì một lý do đặc biệt." Anh nói nhỏ, chỉ đủ để Anna nghe.
Anna không đáp, nhưng cô cũng cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.
2. Lữ Quán Lam Linh
Sau khi rời quán trà, họ tìm được một quán trọ nhỏ nép mình trong một con hẻm yên tĩnh. "Lữ Quán Lam Linh"—một cái tên có chút huyền bí, nhưng nơi này trông không quá đặc biệt. Mặt tiền bằng gỗ cũ kỹ, một tấm biển treo lơ lửng trước cửa với chữ đã mờ theo thời gian.
Bên trong, ánh sáng vàng ấm áp hắt ra từ những chiếc đèn dầu treo trên tường. Căn phòng chính của quán trọ không quá rộng, nhưng sạch sẽ và có mùi hương trầm thoang thoảng trong không khí.
Một bà lão tóc bạc, có lẽ là chủ quán, ngước lên nhìn khi họ bước vào.
• "Hai vị khách lạ?" Bà lên tiếng, giọng khàn nhưng vẫn còn rõ ràng.
• "Chúng tôi cần một phòng cho hai người." Neol đáp, đặt một ít tiền lên quầy.
Anna nhíu mày.
• "Tôi cần một phòng riêng."
Neol quay sang nhìn cô, nhướng mày như thể cô vừa nói điều gì đó kỳ lạ.
• "Cô nghĩ tôi sẽ làm gì sao?" Anh cười nhẹ, giọng đầy trêu chọc.
Anna lườm anh.
• "Chỉ là tôi không quen ngủ chung với người khác."
Bà chủ quán nhìn họ một lúc rồi mỉm cười.
• "Chúng tôi còn đúng hai phòng trống, may cho hai người." Bà nói, lấy chìa khóa đưa cho họ.
Khi họ vừa nhận chìa khóa, cánh cửa quán trọ lại mở ra. Một người phụ nữ bước vào—một người phụ nữ trẻ với mái tóc dài đen nhánh, mặc một bộ váy màu tím thẫm. Cô ấy nhìn quanh một chút, rồi tiến đến quầy.
• "Bà chủ, tôi có thể thuê phòng trong vài ngày không?" Giọng cô ấy mềm mại nhưng có chút sắc sảo.
Bà chủ quán hơi do dự.
• "Rất tiếc, nhưng phòng trống cuối cùng vừa có người thuê mất rồi." Bà liếc nhìn Anna và Neol.
Người phụ nữ quay sang nhìn họ, đôi mắt màu hổ phách ánh lên một tia sắc lạnh.
• "Vậy sao." Cô nói chậm rãi, rồi bước lùi lại. "Tôi sẽ tìm chỗ khác."
Cô ấy rời đi mà không nói thêm gì, nhưng Anna cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ ở người này.
3. Cuộc trò chuyện trong đêm
Sau khi ổn định chỗ nghỉ, Neol gõ cửa phòng Anna.
• "Vào đi." Cô đáp, dù có chút ngạc nhiên.
Neol bước vào, tựa người vào khung cửa.
• "Cô có cảm thấy người phụ nữ lúc nãy rất đáng ngờ không?"
Anna gật đầu.
• "Không chỉ cô ta. Người đàn ông ở quán trà cũng vậy. Thành phố này có vẻ không hoàn toàn bình yên như chúng ta tưởng."
Neol khẽ cười.
• "Cô luôn có trực giác sắc bén như vậy à?"
Anna nhướng mày.
• "Anh nghĩ tôi không nên cảnh giác sao?"
• "Không, tôi nghĩ đó là điều cần thiết." Anh nghiêng đầu. "Cũng như tôi nghĩ cô không nên đi một mình."
Anna khẽ cau mày.
• "Ý anh là gì?"
Neol nhìn thẳng vào mắt cô, lần này không còn vẻ trêu đùa như trước.
• "Tôi đã nói rồi. Tôi muốn đi cùng cô. Không chỉ vì tò mò, mà vì tôi biết có điều gì đó đang chờ đợi chúng ta."
Anna im lặng.
Cô không biết vì sao, nhưng khi nghe những lời đó, một phần trong cô cảm thấy... an toàn.
Và cũng vì thế, cô biết rằng chuyến hành trình của họ mới chỉ thực sự bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro