Phần III: Giao Cách Định Mệnh -Gặp Gỡ Neol Pori
Trong đêm khuya tĩnh mịch tại trại mồ côi, Divar Anna nằm ngủ say trong căn phòng nhỏ đầy u ám. Bỗng nhiên, giữa giấc mơ mờ ảo, cô bị đánh thức bởi một tiếng thì thầm, một lời gọi kêu cứu vang vọng trong đầu – âm thanh như tiếng rên rỉ của một linh hồn đang đau đớn, khẩn thiết cầu cứu sự giúp đỡ.
Cảm giác như cả vũ trụ đang nhắc nhở rằng có một linh hồn đang gặp nguy nan, Anna mở mắt chậm rãi, tim đập nhanh theo nhịp của một nỗi lo âu không thể giải thích. Tiếng gọi ấy không rõ ràng, nhưng chứa đựng nỗi đau sâu sắc và sự mong mỏi được cứu rỗi. Không cần do dự, Anna trỗi dậy, lòng dâng lên một niềm quyết tâm kỳ lạ, như thể bản năng từ bên trong đã hét lên: "Hãy đi, cứu lấy linh hồn đang cần em!"
Không chần chừ, cô mở cửa và lao ra ngoài, đi thẳng vào trong rừng. Những con đường mòn tối tăm, những hàng cây cổ thụ đứng im lìm dưới ánh trăng bạc, dường như cũng đón nhận tiếng gọi ấy. Mỗi bước chân của Anna vang vọng trong không gian yên lặng, như khắc họa niềm khao khát được giúp đỡ, được chữa lành.
Chỉ sau một quãng đường ngắn, tiếng gọi càng lúc càng rõ ràng hơn, như thể dẫn lối cô đến một nơi đặc biệt. Và rồi, giữa rừng cây âm u, Divar Anna phát hiện ra một bóng dáng lặng lẽ. Đó là Neol Pori – người hiệp sĩ từng mạnh mẽ nay đang chìm đắm trong cơn ác mộng và nỗi cô đơn.
Nhìn thấy Neol Pori, Anna không do dự tiến lại gần, bước chân nhẹ nhàng như gió xuân, mang theo sức mạnh kỳ diệu của khả năng "đánh thức" giấc mơ. Đó là khoảnh khắc định mệnh khi tiếng gọi cứu rỗi đã dẫn dắt cô đến chỗ người cần được an ủi và chữa lành.
Giữa không gian tĩnh mịch của khu rừng Ánh Sương, sau khi Divar Anna nhẹ nhàng đặt tay lên vai Neol Pori và ánh sáng của khả năng "đánh thức" giấc mơ dần len lỏi vào tâm hồn anh, một sự im lặng đầy cảm xúc bao trùm cả hai. Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ và nhịp đập của trái tim.
Neol, với ánh mắt lấp lánh nhưng vẫn mang theo chút do dự, giọng nói trầm ấm nói:
— "Cảm ơn cô, vì đã... đã cứu lấy tôi khỏi cơn ác mộng đó. Tôi—tôi không chắc mình có nên tin ngay vào những phép màu của em, nhưng giây phút này, em đã khiến tôi cảm thấy như có thể quên đi quá khứ đau đớn."
Giọng nói của anh vang lên, pha lẫn sự cảm kích và một chút dè chừng. Sau một lúc im lặng, Neol cất tiếng, hơi run run nhưng chân thành:
— "Xin lỗi,cô cho phép anh được hỏi: Cô tên là gì?"
Divar Anna nhẹ mỉm cười, đôi mắt long lanh như vầng trăng mới trăng, đáp lại bằng một giọng nói ấm áp:
— "Tôi tên là Divar Anna. Còn anh?"
Neol Pori khựng lại một nhịp sau khi được ngắm nhìn đôi mắt ấy
Đôi mắt của sự cứu rỗi đôi mắt của kẻ nắm giữ ngọn lửa hy vọng, sau khi bình tĩnh lại anh nhẹ nhàng đáp lại bằng một giọng nói trầm ấm
—"Tôi là Neol Pori, rất hân hạnh khi được làm quen với tiểu thư Divar Anna"
Neol chớp mắt, như thể trong khoảnh khắc ấy, sự cảnh giác vốn bám theo anh tan biến, thay vào đó là niềm tin chân thành. Anh quay nhìn kỹ đôi mắt của Anna – đôi mắt sáng rực, tràn đầy sức sống và ánh sáng của niềm hy vọng. Sự rực rỡ ấy như xua tan hết mọi nghi ngại, khiến anh cảm nhận được một năng lượng mạnh mẽ từ bên trong cô, như một nguồn sáng dẫn lối giữa màn đêm u tối.
Neol, nay giọng nói dần trở nên ấm áp và tự tin hơn, nói:
— "Anna, anh biết rằng trong cuộc đời này có nhiều điều khó lường, và anh đã từng đề phòng những điều không rõ ràng. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy ánh mắt em, anh hiểu rằng em không chỉ là người chữa lành những vết thương trong giấc mơ, mà còn là nguồn sáng giúp anh tìm lại chính mình. Em thật đặc biệt."
Anna đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng, ánh mắt cô càng rạng ngời như vầng sáng đầu bình minh, như thể mọi lo toan của quá khứ bỗng tan biến. Cả hai đứng đó, trong sự giao hòa của ánh sáng và bóng tối, nơi định mệnh nhẹ nhàng đã dắt họ đến bên nhau.
Khoảnh khắc ấy không chỉ là sự gặp gỡ giữa hai linh hồn mệt mỏi, mà còn là khởi đầu của một hành trình mà qua đó, tình yêu và niềm tin sẽ dần chữa lành mọi vết thương, biến mỗi lời cảm ơn, mỗi câu hỏi tên, thành những dấu mốc quý giá trong cuộc đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro