Nguyền Ấn & Cái Giá Của Huyết Khế
Neol siết chặt bàn tay, cảm nhận nhịp đập yếu ớt từ dấu ấn trên lòng bàn tay mình. Dường như nó cũng có nhịp đập, như một phần của chính cậu.
Astrea đã bị phong ấn, nhưng cái giá của nó không hề nhẹ.
Từng cơn đau âm ỉ lan khắp cơ thể cậu, như thể có hàng ngàn mũi kim đâm xuyên qua xương tủy. Cơ thể cậu lúc này không chỉ là của riêng cậu nữa—nó đã trở thành vỏ bọc của một trong những thanh kiếm cổ xưa mạnh nhất thế giới.
Neol cắn chặt răng để không rên lên. Đây không phải lần đầu tiên cậu chịu đau đớn, nhưng nó lại là cơn đau kỳ lạ nhất cậu từng trải qua.
Cậu nhìn xuống bàn tay mình. Dấu ấn thanh kiếm vẫn còn đó, nhưng nó mờ nhạt đi, gần như không thể nhận ra trừ khi ai đó nhìn thật kỹ.
Nhưng dù vậy, cậu có thể cảm nhận rõ ràng—Astrea vẫn ở đây.
Không hoàn toàn biến mất.
Chỉ đang ngủ yên bên trong cậu.
—Và nó không chấp nhận việc bị phong ấn quá lâu.
Neol thở dốc, cố gắng giữ thăng bằng. Cậu không thể ngã quỵ lúc này. Nếu ai đó tìm thấy cậu trong tình trạng này, tất cả công sức trốn thoát của cậu sẽ đổ sông đổ bể.
Cậu không thể để điều đó xảy ra.
Cậu phải rời khỏi đây.
Tiếng Gọi Trong Giấc Mơ
Đêm hôm đó, khi Neol tìm được một căn nhà hoang nhỏ trong rừng để nghỉ ngơi, cơn sốt đã ập đến. Tác dụng phụ của Huyết Khế.
Cậu ngã quỵ xuống nền đất lạnh lẽo, hơi thở nặng nề. Trong cơn mê man, cậu nghe thấy một giọng nói.
"Ngươi đã chọn con đường này, Neol... Nhưng ngươi có biết cái giá thực sự của nó không?"
Đó không phải là giọng nói của chính cậu.
Không phải là giọng của quản gia đã chết.
Không phải là giọng của ai đó cậu quen biết.
Mà là một giọng nói xa xăm, cổ xưa, vang vọng như đến từ tận cùng của thời gian.
Neol cố gắng mở mắt, nhưng thứ duy nhất cậu thấy là một khoảng không vô tận.
Rồi, trong màn đêm ấy, một bóng hình dần xuất hiện.
Một người khoác áo choàng đen, với đôi mắt phát sáng rực rỡ. Người đó không có khuôn mặt, nhưng Neol biết—đây không phải một ảo ảnh.
Đây là ai đó... hoặc thứ gì đó, đang gọi cậu.
"Chạy đi," giọng nói ấy thì thầm. "Chạy đi trước khi bọn chúng tìm thấy ngươi."
—Bọn chúng?
Neol muốn hỏi, nhưng cổ họng cậu như bị siết chặt.
"Hãy nhớ kỹ, Neol. Không phải chỉ có một mình ngươi đang tìm kiếm câu trả lời. Họ cũng đang truy lùng ngươi."
Cậu muốn hỏi "họ" là ai, nhưng không kịp nữa.
Mọi thứ xung quanh đột nhiên vỡ vụn như kính.
Cậu giật mình mở mắt—
Và phát hiện ra cậu đang đứng ở rìa khu rừng, cách xa hoàng cung hàng trăm dặm.
Không nhớ rõ bằng cách nào cậu đã đi được đến đây.
Nhưng có một điều cậu biết chắc chắn: Giọng nói trong giấc mơ ấy đã cứu cậu.
Neol siết chặt nắm tay, ánh mắt tối sầm lại.
Chạy trốn chưa bao giờ là đủ.
Cậu cần mạnh hơn.
Cậu cần tìm ra sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro