CHƯƠNG 9: CỰC PHẨM ÁC MA
Cả ba ngồi quanh bàn ăn bày đủ món ngon, Tại Hưởng ngồi kế bên Tử Du.
Tiểu Y ngồi phía đối diện, cười toe toét, không hề có chút căm ghét nào.
"Đây!". Tại Hưởng giơ một hộp giấy vuông vuông được gói xinh xắn đưa ra trước mặt Tử Du. "Tôi mua cho chị đấy!".
Tử Du ngờ vực mở ra. Không ngờ bên trong lại là những viên ô mai chua ngon ngọt màu vàng hườm được xếp thẳng thóm khiến người ta thèm chảy nước miếng. Cô mở to mắt vì bất ngờ.
"Sao lại thế này?"
"Đây chẳng phải là món Tiểu Du thích ăn nhất sao?". Tiểu Y la lớn, nhìn Tại Hưởng
"Hai người chỉ vừa mới gặp nhau ngày hôm qua mà tim gan phèo phổi của Tiểu Du em cũng biết cả rồi. Ngay cả món cô ấy thích em cũng biết".
"Ha ha!". Tại Hưởng bật cười. "Tôi đoán thôi".
"Cũng có gì lạ đâu". Tử Du nói khẽ, ngẩng đầu nhìn thằng nhóc đang mỉm cười với mình dưới ánh nắng mặt trời. "Cái này... hoàn toàn có thể đoán được mà".
Con nhỏ có thế mà cũng không biết. Đây là món các cô gái thích ăn.
Ô mai là món mẹ làm rất ngoan. Nhưng từ lúc mẹ mất tới giờ, để đủ tiền trả học phí và chi tiêu hàng ngày, món này cô chẳng bao giờ dám nghĩ tới vì quá xa xỉ.
"Cảm... cảm ơn".
Tử Du đáp lại hơi lạ. Bởi vì đối diện với ánh mắt chăm chú của Tại Hưởng, lòng cô chợt dậy sóng. Nhớ lại nụ hôn "bất đắc dĩ" tối qua, mặt cô chợt đỏ lên, phải lấy tay che hai má lại để tránh ánh mắt của Tại Hưởng, cắm đầu ăn ô mai.
"Này Tiểu Y, tỷ tỷ hỏi em chuyện này được chứ? Tiểu Y chẳng nhớ gì tới sứ mệnh của mình, trịnh trọng hỏi. "Sao em lại bị thương và ngã trước cửa nhà Tiểu Du, rồi tại sao Tiểu Du lại trở thành người giám hộ của em được?".
Tại Hưởng cau mày trong thoáng chốc, sau đó ngẩng đầu lên bình thản trả lời ra vẻ vô tội:
"Mấy câu chị hỏi cũng chính là những điều mà tôi muốn biết. Tôi cũng không nhớ nữa".
Cậu quay sang nhìn Tử Du với vẻ mặt bi thương.
"Sau khi tôi bị thương và mở mắt ra đã thấy chị ấy..."
Giọng nói ngập ngừng, ánh mắt lộ rõ vẻ đáng thương để người khác cảm thông.
Đôi mắt đen ấy khó mà nhìn thấu được.
Tử Du nhìn chằm chằm vào thằng nhóc, quan sát ánh mắt của cậu ta.
"Là do... sao? Chị hỏi, em cũng không nói. Nếu em bị mất trí nhớ, sao bác sĩ lại không nói với chị?"
Quay nhìn Tiểu Y muốn con nhỏ giúp cô làm rõ trắng đen, thế mà mặt con nhỏ lại đằng đằng oán ghét và ghen tị.
Ánh mắt của nó ám chỉ: Tại sao? Tại sao? Tại sao chuyện tốt như thế lại không xảy ra với ta. Chu Tử Du, mi có được 'tiểu mỹ nam'. Ta hận mi!
"Em đoán được sao? Ngay cả chuyện Tử Du đau bụng em cũng biết".
Tiểu Y xúc một muỗng cơm, lại ngẩng đầu nhìn Tại Hưởng hỏi:
"Tiểu Du cũng rất bất ngờ, chẳng có vẻ gì là nhỏ nói với em. Đừng nói là em cũng đoán nha!".
"Ừm! Tối qua lúc ngủ cùng, thấy chị ấy vừa ôm bụng vừa cau mày, vậy nên tôi mới hỏi bác sĩ thuốc đau dạ dày rồi vào trong túi xách của chị ấy".
Tại Hưởng thản nhiên trả lời, sau đó tiếp tục gắp thức ăn.
Tử Du thở dài, ngẩng đầu hỏi:
"Hóa ra những hộp thuốc đau dạ dày là do em bỏ vào cho chị à?"
Cô ăn uống không điều độ nên bị đau dạ dày, lại thường hay quên mua thuốc, tới lúc đau hối hận không kịp.
Tại Hưởng chỉ gật đầu một cái.
Tử Du ấp úng:
"Cảm... cảm ơn em nhé!".
Bên ngoài cửa sổ, một trận gió mùa hạ thổi tung tấm rèm cửa màu trắng, đem theo làn hơi mát lạnh vào trong phòng làm mái tóc xõa ngang lưng của Tử Du lượn lờ trên gương mặt trắng nõn. Cảnh tượng đẹp đẽ như trong tranh vẽ.
Nghe tiếng cảm ơn của Tử Du, Tại Hưởng giương đôi mắt đen thẳm nhìn cô.
Cậu cứ thế nhìn cô mãi khiến cô chẳng dám ngẩng đầu nhìn lại, chỉ biết cúi đầu tránh ánh mắt của cậu.
Nó chỉ là một thằng nhóc mười ba tuổi. Tại sao mình lại phải sợ cơ chứ.
Lòng gào thét không thôi nhưng cũng chẳng dám ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sắt bén dường như có thể nhìn thấy tim gan của người khác. Thật không ngờ trên đời này lại có một người như thế, chỉ khiến người khác sợ hãi mà thôi.
Ác quỷ hay thiên sứ, chẳng thể nào biết được.
Kim Tại Hưởng... Thằng nhóc khiến cô bị mê mẫn.
Dường như có một ánh mắt hình viên đạn nhắm thẳng vào cô làm Tử Du nổi hết cả da gà.
Quay đầu nhìn, đúng là Tiểu Y đang trừng mắt oán hận cô.
"Này bò già, thằng nhóc lo lắng cho cậu đấy. Cậu liệu mà quý trọng hen". Đây là lời mà Tiểu Y nói với cô sau khi ăn cơm xong và đang ra khỏi cổng bệnh viện để đến trường. Cô nàng vỗ vai Tử Du kết luận. "Cậu tốt số thật đấy. Chu Tử Du, chắc kiếp trước cậu là ni cô tu thân tích đức.... A a a! Cậu đã tu luyện mấy đời rồi thế?".
"Y Y, tớ có thờ phật cũng muốn khẩn cầu cho cậu được bình thường trở lại. Tỉnh lại đi. Cậu xem, phản ứng của cậu bây giờ thật đáng chán. Tớ có nghĩ cũng không thể nghĩ ra được là cậu lại dám phản bội tớ".
"Phản bội đâu mà phản bội. Nếu cậu không thích thì cậu nhường cho tớ đi".
"Tiểu Du, từ nay về sau tớ thường xuyên đến nhà cậu được chứ?"
"Này Tiểu Du, cậu nói thằng nhóc kia nên gọi tớ là dì hay chị đây?"
"Tiểu Du, hay để tớ làm mẹ nuôi của thằng nhóc cho?"
"Tiểu Du ơi, chân tay tớ luống cuống quá. Hơ hơ. Tớ lại đang mơ tưởng tới cực phẩm trong mộng... Tớ phải làm sao bây giờ?"
Tử Du thụt lùi mấy bước, cách xa Tiểu Y ra.
"Bà chị, bà chị có biết hiện giờ bà chị trông rất "high" không? Tôi có thể thỉnh cầu bà chị một việc được chứ?"
"Okey! No problem!".
"Mong bà chị đừng cho người ta biết hai chúng ta quen nhau".
___________________________
Mộc Duệ Thần có khả năng tự hồi phục hơn người bình thường mấy lần. Thảo nào mặc dù bị thương nặng như thế mà thằng nhóc vẫn có thể chống cự một thời gian thật lâu mới đi bệnh viện để điều trị.
Sau phẫu thuật, vết thương nhanh lành bất ngờ. Bình thường phải mất nửa tháng vết thương mới có thể lên da non nhưng trong thời gian ngắn ngủi vết thương của thằng nhóc đã có thể cắt băng.
Lúc Tại Hưởng xuất viện, Tử Du tự hỏi liệu thằng nhóc có phải là người không nhỉ?
Tại Hưởng vai đeo ba lô, hai tay đút túi quần nhìn Tử Du đang trầm ngâm, giọng không vui hỏi:
"Sao chị tới muộn vậy?"
Thái độ của thằng nhóc khiến Tử Du tức anh ách.
"Từ trường học đi tới đây mất rất nhiều thời gian. Giờ đã hiểu chưa nhóc".
"Quãng đường từ trường tới bệnh viện, nếu chị đi nhanh chỉ mất khoảng 15 phút. Bây giờ là 6h30. Chị tới muộn 30 phút". Cậu ta trừng mắt nhìn Tử Du. "Lần sau không cho phép chị được tới muộn".
"Này nhóc, đừng nói chuyện với chị bằng cái giọng điệu như ra lệnh. Em nghĩ là ai đã cứu em chứ? Không có chị, vết thương của em đã chẳng sớm lành như bây giờ".
Tử Du gào to khiến không ít người ngoái đầu lại nhìn hai người. Cô vội rụt vai, nói khẽ:
"Túm lại từ giờ không được nói với chị bằng cái giọng điệu đó nữa. Nghe rõ chứ?:"
Kim Tại Hưởng cau mày, làm như không nghe thấy lời Tử Du nói, bước về phía trước.
"Này, em không nghe chị nói hả? Đi đâu đấy. Không được lờ như không thấy chị".
"Chị đang ra lệnh cho tôi sao?". Kim Tại Hưởng quay người, khoanh hai tay trước ngực, chăm chú nhìn cô.
"Chắc chị chưa quên những điều khoản trong giấy tờ xác nhận quyền giám hộ?"
Cậu im lặng một lát. "Giờ không phải tôi cần chị hay không mà là chị không thể không có tôi".
Tại Hưởng hạ giọng, ngửa mặt, cằm hơi hếch lên kiêu căng:
"Chị nhớ cho rõ. Đừng nói "không được" với tôi".
Thằng nhóc thối tha, không biết trời đất gì hết, coi người giám hộ là cô chẳng ra gì.
Tử Du bay tới trước mặt thằng nhóc, nhéo nhéo hai má của cậu ta:
"Chị nhất định sẽ quản giáo lại em. Lão hổ không ra oai thì chỉ là con mèo bệnh...".
Bốp!
Tại Hưởng đưa tay bắt lấy tay cô kéo ra sau lưng.
Tử Du đau quá thét lớn:
"Á! Đau! Đau quá!".
"Định quản giáo?"
"Không phải quản giáo mà là khuyên nhủ. Đúng rồi. Là khuyên nhủ, hướng dẫn từ từ".
"Chị muốn ra oai?"
'Không... Không phải mà... Chị không phải ra oai".
Một lát sau, mắt Tại Hưởng lấp lánh ý cười.
"Đừng chê con mèo bệnh. Nó so với chị còn có tốt hơn đấy".
Ám chỉ cô còn thua cả con mèo bệnh
Tử Du chỉ không hiểu, tại sao trước mặt cô Tại Hưởng luôn giữ bộ mặt lạnh như băng và nói chuyện bằng giọng điệu khinh khỉnh cười nhạo, trong khi với Tiểu Y thằng nhóc lại làm ra vẻ thiên sứ đáng yêu.
Buổi tối, Tiểu Y mở tiệc mừng Tại Hưởng xuất viện, mang đến nhà Tử Du nhiều đồ chơi và bánh kẹo, ý muốn chinh phục trái tim của tiểu mỹ nam.
Tử Du nấu bữa tối trong bếp, thỉnh thoảng lại nghe tiếng cười lanh lảnh của Tiểu Y trong phòng khách. Cô ra xem thì thấy Tại Hưởng đang ngồi bên cạnh Tiểu Y ăn trái cây với vẻ mặt khá hạnh phúc.
Còn Tiểu Y giống như một bà mẹ yêu con, tay cầm đồ chơi, ánh mắt thiết tha nhìn Tại Hưởng chăm chú.
Lúc ăn tối, Tại Hưởng chỉ khẽ cau mày, chưa khi nào nói nhiều.
Sau khi ăn xong, Tử Du và Tiểu Y ngồi làm bài tập, còn Tại Hưởng ngồi một bên cầm trò chơi điện tử, cũng chẳng nói gì.
"À, đúng rồi. Tiểu Du Tớ có cái này cho cậu".
Tiểu Y nhỏ giọng quay sang nói với Tử Du rồi lục lọi trong túi xách, mỉm cười bí ẩn:
"Toàn là đồ tốt đấy!".
"...Hả...". Tử Du nhìn tấm lưng của Tại Hưởng đang quay về phía cả hai, chần chừ nói: "Đồ gì tốt?"
Với Tiểu Y thì đồ tốt có thể liệt kê ra như sau: Tạp chí trai đẹp, bí kíp nâng ngực, và một thể loại truyện tranh khiến người ta xịt máu mũi là đam mỹ ~.
"Y Y, không phải lúc này... Có trẻ em... Mấy thứ đó bây giờ tớ không cần đâu. Cậu cất đi".
"Cậu không cần á?". Tiểu Y tròn mắt bất ngờ, khẽ nhíu mày rồi lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp hình chữ nhật được gói ghém khá đẹp. "Có thật là cậu không cần không đấy? Ai, thật là khổ cho lớp trưởng Điền đã nhờ tớ đưa quà sinh nhật cho cậu. Vậy để tớ đi trả lại cho cậu ta hơ?".
"Lớp... Lớp trưởng Điền?"
Tử Du la to, hai má ửng đỏ, chộp lấy chiếc hộp trên tay Tiểu Y. "Có thật là lớp trưởng Điền đưa không thế? Cậu không được lừa tớ?"
Tiểu Y nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Tử Du, hai mắt lấp lánh:
"Đồ ngốc! Tớ sao phải lừa cậu làm gì trong khi cậu đang thầm mến người ta. Tiểu Du của tớ, cuối cùng tình cảm của cậu cũng có kết quả rồi. Tớ còn có một tin tốt lành cho cậu đây. Muốn nghe không?"
"Có có có!". Tử Du gật đầu cái rụp.
"Cuối tuần này cậu nhớ trang điểm cho đẹp vào. Tớ sẽ là bà mối của cậu".
Tim Tử Du như nhảy dựng lên, nắm chặt lấy hộp quà của Điền Thế Dương, đứng dậy cười ngốc.
Từ lâu rồi cô đã thích lớp trưởng. Nhưng hai năm rồi vẫn không dám thổ lộ. Thật là may mắn. Giờ lại nhận được quà của cậu ấy. Có phải mình đang nằm mơ không nhỉ?
Và cả hai lại có thể hẹn hò nữa. Yeah! Tuyệt quá!
"Tôi mệt!".
Một giọng nói lạnh băng vang lên sau lưng như muốn đổ nước xuống đầu cô kéo cô trở lại hiện thực.
Tại Hưởng đứng thẳng người, nhìn lướt qua Tử Du, ánh mắt lạnh như băng, sau đó không nói câu nào bước chân vào trong phòng ngủ
Tiểu Y đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Tại Hưởng và Tử Du.
Tử Du đứng rửa chén bát, nhìn dòng nước xuống tay, lòng dấy lên một thứ cảm xúc mơ mộng và thích thú. Sự xuất hiện của Tại Hưởng khiến cuộc sống của cô như chìm vào trong màn sương dày đặc. Vậy mà chỉ với một món quà nhỏ đã có thể giúp cô xua tan sương mù và những mất mát không đáng có.
Cô thích lớp trưởng Điền, cho dù đó chỉ là tình cảm thầm thương trộm nhớ.
"Chuẩn bị nước ấm cho tôi!"
Tiếng Tại Hưởng vang lên sau lưng khiến cô giật mình ngoái đầu lại nhưng vẫn còn trong trạng thái mơ màng:
"Sao cơ?"
"Tôi nói nếu như chị còn đứng đó mà dại trai thì căn phòng này trước sau gì cũng thành cái hồ bơi".
"A!"
Cô bừng tỉnh ré lên, nhìn nước tràn ra khỏi bồn, chảy thành dòng xuống đôi giày thể thao màu trắng ướt hơn một nửa.
"Chết tiêu! Ướt hết rồi!"
Cô cuống quít tắt vòi nước, cầm khăn đi lau từng vũng nước lênh láng trên nền nhà.
"Tháng trước tiền điện, tiền nước còn chưa trả, giờ lại lãng phí nước như thế này. Ai za! Chị đúng là ngốc hết sức".
Tại Hưởng đứng dựa cửa phòng bếp, mặc chiếc áo khoác đen khiến cậu chìm vào trong bóng tối. Ánh mắt cậu có vẻ khó chịu nhưng giọng nói lại khá thoải mái:
"Chị mà nghe được tôi đang nói chuyện với chị sao?"
Tử Du lau giọt mồ hôi trên trán, ngẩng đầu lên hỏi:
"Em mới nói gì?"
"Chị mới làm một việc là tôi cực ghét!"
Cậu hơi khép mắt, mái tóc phủ xuống che luôn đôi mắt cậu với vẻ yếu đuối:
"Chị không biết tiết kiệm nước hả?"
"Không phải. Là chị không nhìn thấy tôi".
Tử Du tròn mắt kinh ngạc, miệng hơi cong lên:
"Không nhìn thấy?". Thằng nhóc nói thế là sao nhỉ?
Cậu chỉ đứng đó nhìn cô, trong ánh mắt khó hiểu, dường như cô nhìn ra là cậu đang chất vấn cô.
"Rốt cuộc thì làm sao chị có thể sống sót được?"
Tử Du giật mình, đứng dậy đi nhanh tới trước mặt Tại Hưởng, giọng nói run run:
"Em...mới nói gì?"
Trong ánh đèn điện vàng vọt, Tại Hưởng quay sang mấp máy môi, Tử Du không thể nhìn rõ mặt thằng nhóc.
"Tại Hưởng!". Cô cắn môi, nắm lấy tay cậu. "Có phải trước đây chị và em có quan hệ với nhau đúng không?"
Bỗng dưng trở thành người giám hộ của Tại Hưởng, cả hai lại cùng nhóm máu khiến cho lòng Tử Du dấy lên một tia hy vọng. Phải chăng lúc đó người sống sót không phải chỉ có một mình cô?
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng.
Cô thậm chí có thể nghe tiếng lồng ngực mình nảy nảy lên.
"Không có đâu!". Tại Hưởng hất tay cô ra, giọng cậu lạnh lẽo. "Tôi sao có thể giống chị, ngu ngốc. Chị đừng suy diễn linh tinh".
Tim Tử Du như rụng ra, tia hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng tan biến.
___________________________
Tử Du đứng trong phòng tắm pha nước ấm. Phòng tắm nhỏ trong phút chốc phủ một mảng hơi mờ ảo.
Tại Hưởng đứng trước cửa phòng tắm chăm chú nhìn Tử Du chỉ chỉ trỏ trỏ vào mấy cái bình:
"Dầu gội đầu, sữa tắm, kem dưỡng da... Còn đây là chốt mở nước lạnh, bên cạnh là chốt mở nước nóng. Quần áo bẩn em cứ bỏ trong cái sọt này. Chị sẽ giặt giúp em, không tính tiền công đâu".
Cô tươi cười nhìn thằng nhóc nhưng thấy mặt nó lạnh tanh nên chột dạ, tránh qua một bên đi ra khỏi phòng tắm.
"Cẩn thận đừng để nước bắn vào vết thương".
Tay thằng nhóc không biết từ lúc nào đã nắm lấy tay cô, mặt cô biến xanh, hít thở không ra hơi:
"Chị không có chọc giận em. Thả tay chị ra!".
"Giúp tôi tắm".
Ba chữ vừa phun ra, Tại Hưởng giẫm chân đi vào trong phòng tắm, kéo luôn cô vào trong, chân gạc cửa lại.
"Giúp... giúp....giúp... giúp giúp em tắm?"
Tử Du vẫn bị cậu ta nắm chặt cổ tay.
"À! Em cũng 13 tuổi rồi phải tự thân vận động tắm rửa ăn cơm đi chứ. Tập dần đi là vừa. Giờ thả tay chị ra đi, được chứ! Chị xin em đấy. Đau quá!".
"Đừng lặp lại những gì tôi đã nói. Đó cũng là điều tôi cực ghét".
Tại Hưởng không màng tới sự van xin của cô, thẳng tay kéo cô tới bồn tắm lớn. Tử Du lảo đảo, suýt chút nữa thì cắm đầu vào bồn nước.
Thằng nhóc này không phải là người. Nó chính là ác quỷ. Có đúng là nó 13 tuổi không nhỉ?
"Chị là người giám hộ của em, ít ra chị cũng có quyền được lên tiếng. Em đừng hở ra là dùng bạo lực bắt buộc người khác. Đó là thói quen xấu. Chị đang sửa cho em. Điều đó có gì sai?"
"Bắt buộc". Tại Hưởng quay mặt qua, nắm tay trái của cô đưa lên trước hàng nút áo.
"Chị nói rất đúng. Tôi thích từ này".
Ai rỗi hơi ngồi thảo luận đúng sai với cậu. Không thể nghe theo, không thể nhận thua.
"Tại Hưởng. Thả tay chị ra. Với tư cách là mẹ nuôi của em, chị ra lệnh cho em thả tay chị ra. ÁÁÁ!"
Tiếng kêu thảm thiết vang khắp nhà, không cần nói cũng biết Tại Hưởng đang siết chặt tay Tử Du. Thời khắc đó cô có cảm giác như mình sắp lìa đời.
Đẩy Tử Du ra phía sau, Tại Hưởng ngồi trên thành bồn tắm, cử chỉ khá lịch thiệp nhưng vẫn nắm lấy cổ tay cô.
"Không sao. Tôi có thể đợi chị đồng ý, đợi đến khi nào được thì thôi. Dù sao tôi cũng rất thích bắt buộc người khác".
Tử Du nuốt ực một cái, cố gắng đem khổ sở mình đang gánh chịu nuốt trôi xuống bụng, mặt cười nịnh hót, dịu dàng nói:
"Con à, đừng làm thế với mẹ".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro