Chương 57
Ngải Ái sải chân đi về phía nhà mình, trong đầu nghĩ ra vô số lý do, ví dụ như gọi nhầm số chẳng hạn, hay là cô và Thang Thang chỉ đang đùa với nhau, hay là hay là... Ôi ôi, đầu óc cô loạn xì ngầu.
Cô chắc chắn mình không thể nói dối trước một Mộc Duệ Thần quá lợi hại.
Đứng trước cửa nhà trọ khoảng mấy bước chân, Ngải Ái quyết định tối nay sẽ tới nhà Thang Tiểu Y tá túc, chỉ một đêm thôi.
Chân còn chưa bước đi được đã bị ai đó túm lấy.
Hơi ấm quen thuộc...
Vòng tay siết chặt...
Được Mộc Duệ Thần ôm vào người, cho dù là xuân, hạ hay thu đông đều rất ấm áp, rất thoải mái, ngay cả mùa hè nóng nực cũng vô cùng dễ chịu.
Với cơ thể ấm này này, cô chắc chắn là Mộc Duệ Thần rồi.
Cô không quay đầu lại nói:
"Tôi... tôi tới nhà Thang Thang đây. Tôi đi nhầm đường!".
"Ừ!"
Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng khiến cả người Ngải Ái căng lên, vội quay đầu lại.
Đây là một người con trai hoàn toàn xa lạ.
Cậu ta có dáng người cao gầy, gương mặt đẹp trai như được điêu khắc ra.
Mái tóc đen nhánh bồng bềnh dưới bầu trời đêm sáng bóng, một đôi mắt đẹp hiện ra.
Bên dưới chiếc mũi cao là một nụ cười nhẹ, hơi giống nụ cười của Mộc Duệ Thần.
Mỗi khi thằng nhóc Mộc Duệ Thần cười luôn rất khó đoán được ẩn ý bên trong nụ cười ấy, còn gã con trai này cười có thể nói chất lãng tử còn nhiều hơn.
Ngải Ái nhận ra ngoài gương mặt rất giống ra thì những thứ khác đều không giống với Mộc Duệ Thần.
"Anh là ai?". Cô giơ cánh tay lên gạc tay cậu ta ra. "Bắt tôi làm gì, buông tôi ra!".
"Mộc Duệ Thần ở với cô à? Thật sao?". Cậu ta cầm tay cô nhìn chằm chằm. "Đừng nói dối. Tôi biết hết đấy".
Cổ tay cô bị cậu ta nắm lấy, siết chặt.
"Á!"
Ngải Ái thét lên, vì đau quá nên khuỵu xuống đất.
Đau đớn này so với những lần Mộc Duệ Thần bắt nạt còn đau gấp mười, à không gấp trăm lần.
Cảm giác đau đớn từ cổ tay trong bỗng chốc lan tỏa khắp cơ thể, đau đến tận xương tủy, đầu óc cô hoa lên choáng váng.
"Bé con, mới nãy còn kiêu ngạo lắm sao giờ lại quỳ rạp xuống thế này, anh mới hỏi bé có mấy câu thôi mà. Đứng dậy đi".
Giọng nói khá ôn tồn, người khác nghe thấy lại tưởng như lời quan tâm.
Cổ tay nàng vẫn không hề được thả lỏng, đau đớn như bị gông cùm xiềng xích...
Ngải Ái sợ đau ngẩng đầu lên.
"Thả tay tôi ra... Á, đau... Anh là ai... Thả tôi ra rồi muốn hỏi gì cũng được".
"Nên nhớ là anh hỏi bé không phải là bé hỏi anh". Cậu ta lắc đầu, kéo cô đứng dậy.
"Bé con, bé mới mười mấy tuổi, nhìn cũng không tệ chỉ hơi giản dị, bé con muốn chết sao?"
"Hả?". Ngải Ái cảm thấy như mình sắp bị ngất, cô nghe loáng thoáng được chữ "tử"...
"Đây là động mạch chủ". Ngón tay cậu ta sờ sờ trên cổ tay cô, miệng cười gian ác. "Bé con có muốn nhìn thấy thượng đế không? Ý bé con thế nào?"
Mặt cậu ta từ trước tới giờ đều tươi cười nhưng không nhìn ra bất kỳ ý tốt nào.
Tên này. Quá nguy hiểm.
Nhớ lại cảnh Mộc Duệ Thần cả người đầy máu ngã gục trước cửa nhà, Ngải Ái hoảng hốt. Liệu có phải chính tên này làm cho Mộc Duệ Thần bị thương nặng như thế?
Cô nghĩ thế và rất muốn bảo vệ cậu. Bởi vì thế nên cô tuyệt đối không thể để tên này tiếp cận được Mộc Duệ Thần.
Ngải Ái cau mày, cố chịu đau, kiên cường nói:
"Tôi không hiểu anh đang nói gì hết. Đồ điên! Tôi sẽ báo cảnh sát".
"Ba". Cậu ta không để ý đến tiếng kêu gào của cô, từ tốn nói. "Hai"
Cô nhếch môi không nói gì.
Cậu ta lẳng lặng nhìn cô trong màn đêm tĩnh lặng.
Một lúc lâu.
Cậu ta buông cô ra, cười lạnh một tiếng.
Trong giây phút được giải thoát ấy, Ngải Ái ngã quỵ xuống đất, ngất đi.
"Hóa ra cậu ta chỉ đang dạy dỗ một đứa nô tì, không có gì là chân thành".
Nếu không phải con nhỏ này Mộc Duệ Thần cũng sẽ không đến cứu nó. Huống hồ, sự xuất hiện của cậu ta ở đây Mộc Duệ Thần cũng biết.
Nhìn Ngải Ái nằm ngất trên mặt đất, Mộc Dịch Triệt lạnh lùng mỉm cười rồi bỏ đi vào trong đêm tối.
Một màn đêm không trăng không sao, sương mù xuống dày đặt, mọi vật thoắt ẩn thoắt hiện.
Một màn đêm yên tĩnh...
Chỉ còn lại một màn đêm yên tĩnh...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro