Chương 198 - 200: Sát thủ kiêm bà nội trợ (1 + 2 + 3)
Chương 198
Mộc Dịch Triệt đi ngay theo sau Ngải Ái.
"Em yêu, anh đặt cơm chỗ ông chủ rồi, em cần gì phải nấu mấy món khó nuốt chi cho cực..."
"Mộc Dịch Triệt, anh im miệng giùm tôi đi".
Ngải Ái quay lại hét toáng lên, chỉ sợ giận quá không khống chế được bản thân, ném cái mâm vào gương mặt đẹp trai của anh ta.
Mộc Dịch Triệt lại bốc đồ ăn cho vào miệng, vừa nhai vừa lắc đầu:
"Chậc chậc, khó nuốt quá, khó nuốt quá..."
Không thể nhịn được nữa, không thể nhịn được nữa.
Ngải Ái giơ cái mâm lên, nhắm thẳng vào mặt anh mà ném...
Chiếc mâm sắp bị ném vào anh thì nhanh như chớp được Mộc Dịch Triệt chụp được.
Nhìn vẻ mặt giận dữ của cô, Mộc Dịch Triệt nhún vai, đặt mâm xuống bàn rồi ngồi xuống.
Anh uất ức nói:
"Tự nhiên lại nổi cáu?"
Ngải Ái thở mạnh:
"Anh coi thường người lao động, lại còn giễu cợt, anh muốn vậy lắm hả".
"Nói thật cho em biết, ngoài việc phải nhìn thấy em đau khổ, rồi khóc... Anh rất muốn làm thế...."
Cô cúi đầu xuống, cắn môi:
"Tôi cũng không muốn như thế... Nhưng... Hiện giờ... tôi vẫn còn yêu anh ấy".
Mộc Dịch Triệt nhìn cô một lúc lâu.
Rồi anh cầm đũa lên, ăn những món ăn cô nấu.
Nghe cô nói yêu người khác, trái tim anh cứ như bị đâm cho một nhát.
"Anh muốn nói với em rằng...". Anh bật cười. "Cho dù có khó nuốt đến thế nào thì anh vẫn sẽ ăn hết".
Ngải Ái ngẩng đầu lên, thấy lạ.
"Mộc Dịch Triệt?"
"Anh đây nè". Mộc Dịch Triệt nhìn thấy đôi mắt ngờ vực của cô, giải thích. "Đừng hiểu nhầm, anh nói như vậy do anh đói quá thôi".
Cô thở ra, trái tim nhẹ nhõm.
Mộc Dịch Triệt vốn đào hoa lãng tử, anh chàng chỉ có cảm tình nhất thời với cô thôi, rồi cũng thấy chán cho mà xem.
Cô tin chắc như thế... Nhất là, cô không muốn thay đổi cảm giác của cô lúc này...
Cứ như thế này với Mộc Dịch Triệt là tốt rồi.
***
Kết nối với tổng công ty, đường truyền Internet không có vấn đề gì, không thể bắt được tín hiệu của chiếc thẻ, có lẽ Ngải tiểu thư đã hủy nó... Cả thế giới bao la, tìm được cô ấy khá khó khăn.
Mộc Giản báo cáo, trong lòng có cảm giác lo lắng.
"Cậu chủ, Ngải tiểu thư đi rồi... Chúng ta vẫn còn người thứ hai có thể sinh con nối dõi cho Mộc gia. Cậu chủ có nên suy nghĩ việc quan hệ với cô bé đó?"
Mộc Duệ Thần nhìn màn hình, thông báo mất tín hiệu, không tìm được gì, liền gập máy tính.
"Chú giản, chú cũng biết cảm giác bị phản bội chứ?"
Giọng nói trầm trầm, lạnh lẽo từ người đàn ông có luồng không khí lạnh băng bao quanh. "Bất kỳ lúc nào... cũng muốn bắt lại và trừng phạt".
"Cậu chủ... thế còn Angel tiểu thư?"
"Cứ giữ lại". Mộc Duệ Thần đứng dậy. "Trừng phạt luôn là một trong những nguyên tắc của tôi, không thể phá vỡ quy củ".
Mộc Giản thở dài, hiểu được ý nghĩa trong câu nói của anh, tiếp lời:
"Vâng thưa cậu chủ, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực để tìm cho được Ngải tiểu thư sau đó bắt cô ấy về".
***
Mộc Dịch Triệt không hề nuốt lời, ăn sạch mâm thức ăn cô nấu. Vì quá no không thể ăn thêm được đồ ăn mua bên ngoài nên anh đưa hết cho Ngải Ái. Ngải Ái ăn và thấy đúng là ngon hơn tay nghề của mình nhiều nên yên tâm ăn.
Sau khi phẫu thuật, cô chưa ăn gì cả và cũng vì quá mệt mỏi, cơ thể cần phải bổ sung chất dinh dưỡng nên cô ăn cật lực, ăn hết cơm mới no nê thả đũa ra.
Quay sang nhìn Mộc Dịch Triệt đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt.
"Anh nhìn tôi ăn hả?". Cô nói. "Chẳng lễ phép chút nào cả".
Mộc Dịch Triệt thở dài.
"Nếu là người khác thì họ đã nói ánh mắt anh nhìn em sâu sắc, đây là biểu hiện của tình yêu. Em đúng là người đặc biệt".
Ngải Ái đứng dậy dọn bát đũa không để ý tới anh.
Mộc Dịch Triệt nhảy xuống giường, giữ tay cô lại.
"Em nghỉ đi". Anh ra lệnh. "Cứ để đó cho anh dọn".
Khỏi cần đoán cũng biết cô nhìn anh bằng ánh mắt khiếp đảm và không thể ngờ được.
Không thích giải thích vòng vo, anh đẩy cô một cái:
"Sao không đi đi? Hay em muốn anh bế em lên? Chà, chắc em thích anh bế lắm nhỉ?"
"Ai! Ai muốn anh bế hả?"
Cô gạt tay anh ra, thong thả đi tới giường, cởi giày.
Trong phòng bếp truyền ra tiếng nước chảy, Ngải Ái thật sự không thể nào tưởng tượng được rằng Mộc Dịch Triệt lại đang rửa chén?
Mộc Dịch Triệt khiến cô thấy kỳ lạ ghê.
Cô từng thấy anh giết người, nghe anh nói anh giết người, rồi còn bị anh hãm hại, biết anh tàn nhẫn thế nào.
Anh là tên tội phạm tày trời. Nhưng cô lại không sợ anh, dù chỉ là một chút.
Đúng là cô chưa bao giờ sợ Mộc Dịch Triệt. Như lúc này đây, anh đang rửa chén, còn hát vang, rồi đi ra vẫn mang tạp dề.
Mộc Dịch Triệt nhìn thấy cô há hốc miệng, nghiêng người dựa vào cửa phòng bếp, vén mái tóc đen, tự kỷ nói:
"Em yêu sao thế, hay là nhìn anh oai phong quen rồi nên giờ thấy lạ?"
Hả...Nháy mắt hình tượng giảm xuống, Ngải Ái quay lưng lại.
"Mới ở cạnh anh có hai ngày mà tôi thấy tôi bị lây bệnh điên từ anh rồi nè".
Anh đứng thẳng người nhìn lưng cô gầy gò.
Từ từ bước tới gần, chống tay xuống giường, thì thầm vào tai cô:
"Hay là em sợ em sẽ yêu anh?"
"Không phải thế".
Cô đưa lưng về phía anh, trả lời chắc nịch như đinh đóng cột:
"Tôi không có cảm giác gì với anh hết".
Chương 199
"Tốt nhất là không phải". Mộc Dịch Triệt nắm lấy vài sợi tóc vương trên vai Ngải Ái đưa lên mũi. "Anh là người đa tình có rất nhiều đàn bà. Em yêu anh rồi cũng sẽ bị anh bỏ rơi, khi đó em sẽ đau khổ... Cho nên, tình cảm của anh chỉ là là nhất thời..."
Như muốn thuyết phục cô và cũng là để thuyết phục bản thân mình.
Mộc Dịch Triệt kéo chăn đắp cho cô:
"Có rất nhiều cô gái nói anh là người đàn ông tốt nhất thế giới, em nghĩ sao?"
"Anh...". Ngải Ái mở mắt ra nhìn hoa văn trên tường. "Trong lòng tôi, anh cũng chỉ là anh họ của Mộc Duệ Thần mà thôi. Lúc nào tôi quên anh ấy thì tôi cũng sẽ quên anh".
Giọng nói của cô đạm mạc như nước, khi nhắc tới ba chữ Mộc Duệ Thần, anh thấy cô khẽ run rẩy.
Không rõ đầu ngón tay hay đầu trái tim bị châm đâm vào đau nhói, cảm giác đau đớn khắc sâu vào tâm khảm.
"Ừm, thế thì tốt".
Mộc Dịch Triệt đứng thẳng người đi tới ghế nệm, ngồi xuống, nhắm nghiền hai mắt lại.
Từng có một tia hy vọng, cô sẽ chủ động yêu anh.
Không! Bây giờ, lòng anh không được tiếp tục rối bời như thế này.
Trong căn phòng nhỏ, cô và anh, một người nằm trên ghế, một người nằm trên giường cách đó không xa.
Ngải Ái từ từ chìm vào trong giấc ngủ ngủ tuy có hơi lo lắng nhưng cũng thấy hơi lạ. Mộc Dịch Triệt không hề bước lại gần giường, rất đứng đắn và đàng hoàng.
Một giấc ngủ có thể nói là yên giấc.
Lúc tỉnh dậy, cô nhìn thấy trên ngăn tủ đầu giường có đặt một tờ giấy.
Đây là lần đầu tiên Ngải Ái thấy chữ của Mộc Dịch Triệt, người như anh ta mà cũng để lại lời nhắn cơ đấy. Nét chữ của anh chàng nhìn khá là đẹp.
"Em yêu, anh có một việc rắc rối cần giải quyết. Tuyệt đối không được đi ra ngoài, cứ ở trong phòng đợi anh".
Ngải Ái cất mẩu giấy, đứng dậy định đi rửa mặt thì nhận ra Mộc Dịch Triệt đã chuẩn bị sẵn bàn chải và kem đánh răng đựng trong một chiếc cốc thủy tinh đè lên trên một tờ giấy có vẽ gương mặt cười kèm hàng chữ: "Đừng quên uống thuốc".
Chà! Khó hiểu thật đấy.
Mộc Dịch Triệt hôm nay bị ma nhập hay sao ấy nhỉ? Anh chàng ăn chơi như thế mà cũng biết quan tâm người khác sao?
Xếp lại những bộ quần áo Mộc Dịch Triệt mua cho cô, còn chưa đặt mông ngồi xuống, bên ngoài chợt có tiếng đập cửa.
"Cô gái, đây là bữa sáng của cô". Tiếng của chủ nhà trọ.
Ngải Ái vội chạy ra mở cửa, sau đó ông ta bưng khay đồ ăn vào đặt lên bàn định quay người đi ra.
"Anh gì ơi...". Cô gọi giật lại. "Anh có biết anh Mộc đi đâu không?"
Cô không biết làm thế nào để liên lạc với Mộc Dịch Triệt, anh ta cũng không để lại bất cứ thứ gì.
Rất có thể, nếu Mộc Dịch Triệt bỏ đi chẳng khác gì bỏ cô một mình ở đây.
Vết xe đổ này Mộc Duệ Thần từng để lại rồi, Ngải Ái cần phải hỏi thăm tình hình.
"Anh Mộc?". Người đàn ông đó nhìn cô. "Ai vậy?"
"Hả?"
Ngải Ái đổ mồ hôi. Mộc Dịch Triệt đã nói anh ta quen biết những người ở đây mà? Còn nói đều là bạn bè, hay là anh ta đã lừa cô.
"Là... là người đàn ông đi cùng với tôi đấy".
"Mị à? Nó nói có việc phải giải quyết, sẽ về trong ngày".
Mị... Who?
Anh ta thấy cô há hốc miệng nhìn mình liền chỉ tay về phía bức tranh sơn dầu treo cạnh cửa sổ.
"Cô là chủ nhân của nó hả? Nếu muốn hỏi giá thì cứ tới góc đó mà xem giá".
Nói xong, quay người bỏ đi.
Ngải Ái bước ba bước tới chỗ bức tranh, lật lên, quả nhiên có một cái nút, ấn một cái trong tường liền xuất hiện một cái hộc chứa một bảng giá nạm bạch kim dày đến tận 10 trang.
Cô lật trang đầu tiên lên thì thấy có đề chữ "Mị" và vài dòng giới thiệu ngắn gọn.
Mị, sát thủ xếp thứ bảy thế giới. Đặc điểm: giỏi ngụy trang, thủ đoạn tinh vi, có tổ chức lớn đứng đằng sau chống lưng, khi được giao nhiệm vụ sẽ hoàn thành trong vòng 12h. Chú ý: Chỉ nhận nhiệm vụ loại A, giá thỏa thuận.
Ngải Ái mù tịt chẳng hiểu gì cả, lật tiếp để xem thì thấy nào là cừu, sói xám, báo lạnh, toàn những danh hiệu vớ vẩn và mã số của sát thủ với các chú thích và mức giá... Nghĩ ngợi một hồi, cô mới ngộ ra.
Á... Hóa ra đây là bảng giá của top các sát thủ trên thế giới.
Ôi... Nhẹ nhàng đặt lại vị trí cũ, đóng cái hộc đó lại, treo bức tranh lên rồi ngồi xuống bàn ăn sáng với cái đầu hoang mang rối rắm.
Mộc Dịch Triệt là một sát thủ!
Sát thủ xếp hạng 7 thế giới. Hay nói đúng hơn... Tất cả những người ở đây... đều là cao thủ giết người như ngóe.
Ngải Ái run rẩy, ngó ra ngoài cửa sổ nghĩ xem có nên vọt tới cửa sổ rồi nhảy xuống dưới không.
Đêm khuya. Mộc Dịch Triệt quay lại, miệng hát khe khẽ, tay xách một con cá chép tươi và một ít rau củ quả.
Vừa mở cửa ra, anh nhìn thấy Ngải Ái đang ngồi trong góc phòng, tay cầm một con dao làm bếp, trừng mắt nhìn anh đề phòng.
?_?
"Em yêu, em sao thế?"
Anh đóng cửa lại đi vào phòng, đặt tất cả những thứ vừa mua lên bàn.
"Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó, nếu không anh sẽ tưởng là em yêu anh đấy".
"Mộc Mộc Mộc Mộc... Dịch Triệt, anh là ai vậy?"
Cô cầm dao chỉ vào anh, nhìn anh bước từng bước về phía cô run lẩy bẩy:
"Đừng lại gần đây... Đừng có tới đây".
"Em sao thế?". Mộc Dịch Triệt dở khóc dở cười. "Trông em như con thỏ đang sợ hãi, anh có phải là sói đâu mà em sợ anh ăn thịt em".
Chương 200
Ngải Ái đưa mắt nhìn hai cánh tay to khỏe của anh, những ngón tay gầy, trắng tới mức có thể nhìn thấy đường gân xanh bé tí xíu.
Nhìn thì sạch sẽ như thế nhưng ai mà biết đã dính máu của biết bao nhiêu người.
"Hôm nay có phải...". Cô ngẩng đầu lên, co rúm lại, nhìn anh. "Anh ra ngoài để giết người không?"
Mộc Dịch Triệt dừng lại.
"Không phải anh đã nói với em rồi à". Anh nhún vai. "Anh là sát thủ, giờ mới sợ anh thì hơi muộn đấy".
"Tôi đâu ngờ đó lại là sự thật! Tôi cứ tưởng anh chém gió".
Ngải Ái cãi lại rồi đứng dậy, cầm dao chỉ vào anh.
"Anh nói đi anh đi giết người phải không?".
Mộc Dịch Triệt phì cười.
"Nhìn mặt em sợ chết khiếp anh lại thấy rất vui, tiếc là đã khiến em thất vọng rồi, anh ra ngoài để chuẩn bị cho việc bỏ trốn ba ngày nữa. À, anh có mua đồ ăn về..."
Cô nhìn theo tay anh thấy có con cá đang giãy đành đạch trên bàn.
Sau đó từ từ thả tay xuống.
Thấy cô buông tay, Mộc Dịch Triệt đi nhanh tới cạnh cô giật con dao trong tay cô vứt qua một bên:
"Em cần phải tin anh... Anh ghét nhất là việc bị người khác nghi ngờ đấy, em yêu".
Ngải Ái cúi đầu xuống, tay xoa bụng:
"Giờ... chưa phải lúc".
"Anh... cũng rất dịu dàng". Anh cười khẽ bên tai cô. "Nhất là với phụ nữ... Em có muốn thử không?"
Không khí yên tĩnh chợt bao trùm.
Ngải Ái nhìn những thứ để trên bàn rồi nhìn sang Mộc Dịch Triệt hỏi:
"Anh có biết tại sao... tôi lại tin anh không?"
"Anh nghe đây".
"Thật ra, anh rất giống một bà chủ nhà".
***
Mộc Dịch Triệt tự tay xuống bếp là món cá kho tàu rồi bê đặt trên bàn. Màu sắc đẹp đẽ, nước vừa, thịt ngon đặt trên chiếc bàn ăn màu trắng thanh lịch khiến người ta chỉ mới liếc mắt qua nhìn một cái đã muốn động đũa.
Ngải Ái nuốt ực một cái, cầm đũa lên.
"Đúng là... không thể đánh giá anh qua vẻ bề ngoài".
Mộc Dịch Triệt thờ ơ nói:
"Những món em thích cũng chính là những món ruột của thiếu gia anh, có thể nói rằng anh với em rất có duyên phận".
Cô thấy khó hiểu, không biết mình đã nói với Mộc Dịch Triệt lúc nào nhỉ?
"Đó là thần giao cách cảm đấy, hiểu không?"
Mộc Dịch Triệt đẩy dĩa cá tới trước mặt Ngải Ái:
"Em nếm thử tay nghề của bản thiếu gia anh đi".
Ngải Ái gật đầu, cầm đũa gắp miếng cá sền sệt từ từ cho vào miệng. A... Vừa vào trong miệng đã tan ra, thơm ngon tuyệt hảo, tay nghề của anh chàng có thể sánh ngang với các siêu đầu bếp.
Cô mỉm cười, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Mộc Dịch Triệt híp mắt nhìn cô đầy say mê, đột nhiên cổ khô, cảm thấy nóng rực trong người.
"Đừng..." Giọng anh khác lạ. "Đừng có làm vẻ mặt đó..."
Ngải Ái mở mắt ra, nhìn thấy anh nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt nóng rực hoảng hốt hỏi:
"Anh bị sao thế? Sốt à?"
"Anh...". Anh ho mấy cái. "Bị em quyến rũ rồi..."
Ngải Ái bị sặc nước, ôm ngực ho sặc sụa.
"Mộc Dịch Triệt, đừng có ngượng nữa... Tôi nhìn không quen".
"Sao lại không được. Anh luôn đối xử rất dịu dàng với phụ nữ, em phải làm quen dần mới đúng". Anh cười. "Ngượng ư? Từ đó không đúng với con người anh. Lúc nãy là anh đang tán tỉnh em đó".
Thật sự hết chịu nổi với anh ta.
Ngải Ái cúi đầu xuống không chú ý tới anh nữa, tiếp tục ăn bữa cơm ngon lành cứ như thể con cá đó hấp dẫn hơn Mộc Dịch Triệt.
Căn phòng lại chìm trong tĩnh lặng...
Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Mộc Dịch Triệt ngồi dựa lưng vào ghế, bắt chéo chân nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt sâu thẳm như hồ nước, còn nhếch môi cười như không.
"Anh nhìn tôi làm gì?". Ngải Ái trừng mắt. "Không ăn tôi ăn hết đấy".
"Nếu so sánh với đĩa cá thì nhìn sắc đẹp của em cũng khỏi cần ăn cơm. Anh rất thích thưởng thức cái đẹp".
"Anh... thật là". Cô lắp bắp. "Nói mười câu thì hết chín câu không đứng đắn, nửa câu thì rên rỉ, nửa câu còn lại nghe thật dâm đãng".
Mộc Dịch Triệt nghe cô nói liền cười lớn, ôm cả bụng mà cười nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh.
"Cũng không tệ, anh thích câu này". Anh vươn tay vò đầu Ngải Ái. "Không ngờ cái đầu ngốc này của bé cũng tổng kết được một câu sâu sắc như thế, anh thấy nể em rồi đấy".
Gạt tay anh ra, mặt Ngải Ái không khá lên mấy.
"Câu giễu cợt tôi của anh đã thấm vào xương cốt anh chưa?"
"Có chứ!". Anh mỉm cười. "Bé con, em cũng hay thật".
Giọng nói của anh càng lúc càng khàn, ánh mắt anh nhìn cô càng lúc càng tha thiết và nóng bỏng.
Ngải Ái bắt gặp ánh mắt anh, cuống quít lấy khăn giấy chùi miệng:
"Tôi no rồi! Còn phần anh đấy..."
Cô đứng dậu, định đi vào trong nhà bếp. Mới vừa bước mấy bước đã thấy có đôi chân chắn phía trước, cô ngẩng đầu lên:
"Mộc Dịch Triệt, anh đừng..."
"Không nhịn được nữa! Anh không thể nhịn được nữa rồi!"
Anh lên tiếng, sau đó nắm lấy eo Ngải Ái xốc lên vai đi tới giường.
"Mộc Dịch Triệt, anh buông tôi ra!"
Ngải Ái cố hết sức đánh mạnh vào vai anh, la hét, quẫy đạp hòng có thể thoát khỏi Mộc Dịch Triệt.
"Anh chưa bao giờ kìm chế được lâu đến thế này trước một người phụ nữ...". Anh ném cô xuống giường rồi nằm đè lên trên. "Từ lúc ở Mỹ anh đã nhịn, giờ... trong nhà trọ này.... trong phòng này... Nếu anh không chạm được vào em thì có giống Mộc Dịch Triệt anh không?"
Ngải Ái trừng mắt:
"Anh đừng có làm thế!"
"Tại sao lại không được?". Anh nhíu mày, nhìn vào cổ áo của cô. "Mộc Duệ Thần thì được tại sao anh lại không được?"
"Mộc..."
Đầu lưỡi của cô đã bị Mộc Dịch Triệt nút lấy.
Hơi thở của anh dồn dập, nóng hổi. Ngải Ái thậm chí còn có thể cảm thấy cái của anh đang cương cứng khiến cô hoảng sợ không biết phải làm gì lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro