2. Kim Minji
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi thích một cô gái, cũng chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ thích con gái.
Gia đình tôi theo Công giáo gốc nên không thích LGBT, giáo lý dạy rằng phép hôn phối chỉ được thực hiện giữa nam và nữ. Thật sự Úc là một quốc gia cởi mở về LGBT nhưng không có nghĩa là gia đình tôi cũng như thế.
Trong lịch sử gia đình họ hàng tôi chưa từng có tiền lệ ai đó là người đồng tính, người thân của tôi cũng không thích kết bạn và giao du với họ.
Đó là người thân của tôi, còn ba mẹ tôi thì chưa bao giờ nghe ý kiến gì về vấn đề này... người khác có đồng tính hay không ba mẹ cũng không quan tâm nhiều, nhưng tôi cảm thấy ba mẹ mình tâm lí như vậy, có lẽ sẽ nhìn nhận vấn đề đồng tính ở khía cạnh tích cực hơn... Dù sao yêu một người đồng giới cũng đâu phải là tội lỗi gì!
Tôi là đứa trẻ sinh ra gen z, tất nhiên suy nghĩ của tôi thoáng và cởi mở. Tôi chưa yêu ai nên không chắc mình thẳng hoàn toàn được. Với tôi yêu là phải cảm nhận bằng trái tim, bằng cảm xúc.
Tình yêu thật sự không liên quan tới phạm trù giới tính.
Có một luật bất thành văn ở gia đình tôi là sẽ kết hôn với người Việt để gìn giữ truyền thống, nhà tôi không thích lai nước ngoài... tuy sống ở Úc nhưng gia đình tôi vẫn luôn nhận mình là gốc Việt, luôn sinh hoạt như một người Việt Nam thật sự.
Ba mẹ cũng dặn tôi là không được yêu đương khi qua Hàn, nhất là idol. Ba tôi không thích con trai Hàn Quốc, ông chỉ muốn tôi theo đuổi ước mơ thôi.
Nhưng mà có lẽ tôi làm ba mẹ thất vọng rồi...
Tôi nghĩ là tôi thích người Hàn mất rồi... lại còn là một cô gái...
Đó là Kim Minji!
Đây thực sự là một điều cấm kị, là một người tôi không nên thích.
Thật sự tôi biết mình trở thành thực tập sinh thì sẽ rất vất vả và khó khăn... nhưng mà thực tế còn kinh khủng hơn tôi nghĩ nhiều.
Lần đầu gặp cậu ấy ở Hàn Quốc xa xôi, tôi liền biết đây là cô gái trong poster... đang là thực tập sinh trước tôi 2 năm.
Chúng tôi là đồng niên, cũng đang cùng nhau tập luyện mỗi ngày.
Tôi là một đứa hoạt ngôn nhưng tôi lại nhút nhát với người lạ... ở nơi này tôi không quen ai, không nói chuyện được với ai. Cảm giác rất cô đơn lạc lõng, như một con chim nhỏ lạc bầy một mình bay giữa bầu trời, một tuần đầu tiên không đêm nào là tôi không khóc. Khi ba mẹ gọi điện tôi cố nén tiếng nấc xuống mà nói rằng "con vẫn ổn". Tôi không muốn ba mẹ lo lắng...
Với một đứa nhỏ 15 tuổi điều này thật sự không dễ dàng gì, tôi lại nhớ tới Rosé, tôi cố gắng chịu đựng. Chị ấy làm được và đã thành công tỏa sáng!
Chút khó khăn này chỉ là thử thách thôi.
Thời khóa biểu hằng ngày của tôi là luyện vũ đạo, luyện thanh nhạc, học ngoại ngữ. Mỗi sáng thức dậy là lao vào luyện tập tới tối mịt mới về tới kí túc xá, về rồi lại ngủ. Hằng ngày cứ như thế, tôi còn nghĩ tôi là một con robot được lập trình sẵn.
Minji đã bên cạnh tôi lúc tôi cảm thấy bơ vơ nhất.
Tôi vẫn hay để ý cậu ấy, chỉ là tôi không tự tin về ngoại ngữ nên không dám bắt chuyện. Cậu ấy mang vẻ ngoài rất nghiêm túc và lạnh lùng...
Minji rất đẹp, rất cao... thật sự là một người có sức hút, ở đây cậu ấy là thực tập sinh nổi tiếng nhất, gần như là đã chắc suất debut rồi... Cho nên tôi chỉ dám nhìn lén cậu ấy thôi.
Hôm đó tập nhảy xong, tôi ngồi xuống mà thở hồng hộc. Minji đã đi đến và áp chai nước lạnh lên má tôi.
Tôi bất ngờ quay qua, tròn mắt nhìn cậu ấy, thậm chí lúc này tôi còn quên mất cử động.
"Của cậu đó, uống đi." Cậu ấy nói bằng tiếng Anh.
Tôi bị động nhận lấy chai nước, cảm thấy tim đập nhanh dữ dội. Một Kim Minji mà trước giờ tôi chỉ nhìn lén bây giờ lại chủ động bắt chuyện với tôi.
"Cảm ơn cậu!" Tôi mấp máy môi, cũng liếc ánh mắt đi nơi khác mà không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.
"Tớ thấy cậu rất ít nói, lúc nào cũng lủi thủi một mình. Cậu thấy khó khăn gì sao?"
Giọng Minji trầm ấm nhẹ nhàng, lúc nói tiếng Anh tông giọng lại càng thêm lôi cuốn... cậu ấy quan tâm tôi như vậy lại khiến tôi không khỏi lúng túng...
"Tớ... tớ không giỏi tiếng Hàn... tớ đang học..." Tôi buồn rầu, không hề có một chút tự tin nào.
Minji chỉ cười nhẹ nhàng:
"Vậy thì tớ sẽ giúp cậu. Hãy nói chuyện với tớ đi, đừng có trưng ra vẻ mặt buồn bã cô đơn như thế chứ."
Kim Minji đã nhẹ nhàng bước vào tim tôi như thế... chỉ bằng một chai nước, một nụ cười và sự tốt bụng của cậu ấy.
Cậu ấy thật sự tinh tế, biết ban đầu tôi không giỏi tiếng Hàn nên luôn giúp đỡ, giải thích từng ly từng tí cho tôi nghe...
Chúng tôi cứ thế làm bạn với nhau những năm tháng thực tập gian khổ...
Tôi vẫn ngày ngày luyện tập, học ngoại ngữ, chỉ là bây giờ tôi đã có bạn. Từ từ quen với chế độ tập luyện khắc nghiệt, cũng nói tiếng Hàn tốt hơn...
Minji là cô gái trong poster mà tôi đã từng rất ấn tượng, là người bạn đầu tiên ở Hàn Quốc của tôi, người luôn giúp đỡ tôi...
Từ từ tôi nhận ra, tôi rất thích nhìn cậu ấy, thích cậu ấy những khi cười, thích những khi cậu ấy cau mày, thích lúc cậu ấy vuốt tóc, hoặc khi cậu ấy nhìn tôi chăm chú, cả những lúc Minji chỉ đơn giản là ngồi im đó... tất cả đều thu hút tôi một cách kì lạ.
Mà tất cả những điều đó, chẳng phải tóm gọn lại đơn giản là do tôi thích cậu ấy sao?
Tôi thích Minji, tôi thích một cô gái người Hàn... tôi biết rằng điều đó là không nên...
Nhưng mà tôi vẫn thích, chỉ cần âm thầm thôi là được mà phải không? Từ khi tôi bước chân đến mảnh đất xa lạ này, tôi chẳng quen ai cả, là cậu ấy luôn giúp đỡ và chăm sóc tôi.
Tôi thích cậu ấy thì cũng không phải là lỗi của tôi mà, đúng không?
Chúng tôi từ từ trở thành "bạn thân" đúng nghĩa.
Làm trainee trong môi trường K-POP không phải là màu hồng, mà là một hiện thực tàn khốc màu đen. Thực tập sinh chúng tôi là quan hệ cạnh tranh, ai cũng còn trẻ, tính tình thiếu chính chắn, đều rất hiếu thắng.
Tôi lại thường nghe loáng thoáng về các idol khác, không có cái chuyện idol ngây thơ đâu, đó chỉ là hình tượng công ty vẽ ra. Có idol đang có bạn gái, có người chơi thuốc, có idol xấu tính không như trên màn hình... còn có cả những giai thoại về trainee 15 năm không được ra mắt, có thực tập sinh nào đó tự vẫn trong phòng tập.
Tinh thần của tôi cũng được rèn giũa. Từ giấy phải biến thành thép tôi mới sống được ở nơi đây. Mà tôi chỉ đặt lòng tin nơi Minji thôi, chỉ có cậu ấy mới thật sự tốt với tôi.
Mỗi lần có thêm một thực tập sinh khác bước vào, chúng tôi lại nghĩ thầm trong lòng đây là đối thủ của mình. Slot debut không nhiều, thời gian debut cách một nhóm khác lại lâu, tuổi tác lại trôi qua nhanh... cơ hội debut nhóm nhạc nữ sắp tới thật sự là cạnh tranh khốc liệt...
Lần này tôi không được chọn debut thì sẽ không còn cơ hội nào nữa!
Cho nên tôi chỉ biết ngày ngày cố gắng luyện tập, muốn chứng minh bằng thực lực. Đôi khi nhớ lại tôi lại thấy những năm tháng này rất kinh khủng. Có khi tôi nhảy một bài hát suốt nửa năm trời. Ngày ngày luyện tập tới khi cơ thể mệt rã rời. Có những lúc bật khóc vì áp lực, nước mắt tự rơi xuống.
Nhưng tôi nhớ lời ba mẹ nói, là do tôi lựa chọn, là tôi đã quyết định, tôi phải cố gắng chứ không được yếu đuối. Cũng may tôi còn có Minji, nếu không có cậu ấy thật sự tôi sẽ cô đơn đến chết mất.
Đó không chỉ là người tôi thích, đó còn là niềm tin và hi vọng của tôi... Là người tôi luôn dựa dẫm!
Giám đốc Min rất quan tâm tôi. Cô có nhiều công việc cần xử lí nên bận lắm, chỉ là thi thoảng cô mới hỏi han rồi lại động viên tôi tiếp tục cố gắng. Thật sự là tôi "kính trọng" cô ấy, không dám xa cách cũng chẳng dám gần gũi quá...
Một ngày nọ, đột nhiên giám đốc Min gọi riêng Minji và tôi vào văn phòng. Cô thông báo là chúng tôi được chọn làm cameo cho MV sắp tới của tiền bối BTS.
Hai chúng tôi đều vui mừng nhìn nhau. Thậm chí suýt nhảy cẫng lên...
Đột nhiên ra ngoài vô thức mà ôm nhau. Cái ôm đầu tiên trao nhau...
Đây là cơ hội rất lớn cho chúng tôi. Cũng nói lên rằng Minji và tôi đều được cô để mắt tới.
Nhưng chúng tôi vẫn khiêm tốn mà chẳng dám tự cao... Tôi biết có vài thực tập sinh vẫn ghen tị, nhưng cơ hội này thật sự tranh giành rất khốc liệt.
Chúng tôi giống như là đang cùng nhau trưởng thành. Cùng thực tập rồi bây giờ là cùng cameo trong một MV.
Những kí ức đẹp đẽ đó sẽ theo tôi suốt cuộc đời.
Khi bên cạnh tôi có Kim Minji.
...
Cho đến khi debut, chúng tôi may mắn được chọn và may mắn bên cạnh nhau.
Minji nói debut cùng tôi như là giấc mơ...
Nhưng cậu ấy nào có biết. Giấc mơ của tôi đã có từ rất lâu rồi. Và tôi cũng đã biết cậu ấy từ khi tôi còn ở Úc!
Minji sẽ chẳng biết đâu, mà tôi cũng sẽ không nói cho cậu ấy biết.
Tôi thật sự thích Minji. Đó là cảm giác yêu thầm. Từ năm 15 tuổi tôi đã thích cậu ấy...
Nhưng hãy để tất cả ở yên đó, là một bí mật thầm kín trong lòng tôi...
Với tôi, được debut thật sự là đã trải qua những tháng năm kinh khủng thăng trầm... Một cô gái phải chọn giữa tình yêu và sự nghiệp.
Tôi có thể nào tham lam chọn cả hai không? Tôi thích làm idol, thích ca hát, nhảy múa. Nhưng bên cạnh tôi vẫn có Minji. Với tư cách là bạn thân, bạn cùng nhóm cũng được...
Tôi yêu Minji nhưng tôi không dám nhận là yêu. Cái cảm giác kì lạ xen lẫn bất lực...
Cho nên, hãy để nó dừng lại ở hai chữ "thầm yêu".
Khoảnh khắc này. Được debut là Newjeans, được bên cạnh cậu ấy tôi đã cảm thấy rất mãn nguyện...
Tôi không biết cuộc tình này sẽ đi về đâu. Tôi là đứa thực tế mà Minji cũng vậy. Tôi chỉ biết bây giờ tôi thích cậu ấy. Tôi cũng biết rõ tình yêu này là không có kết quả.
Kim Minji xuất hiện trong cuộc đời tôi, hệt như là một "siêu nhân". Từ lần đầu tiên tôi biết cậu ấy qua tấm poster, sau đó là lúc cậu ấy áp chai nước vào má rồi hỏi han tôi. Cuối cùng là cho đến hiện tại...
Cậu ấy xuất hiện như để cứu rỗi tôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro