Tập 4: Một vị nữ thần sao?
— Này cô là ai?
Giọng nói của chính cậu vang vọng trong không gian trống rỗng. Trước mặt cậu, Athena đứng đó, đôi mắt mang sự nghiêm nghị, vững chắc nhưng cũng rất đáng yêu. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, đáp lại bằng chất giọng êm ái:
— Tôi tên là Athena.
Cái tên ấy vang lên trong tâm trí cậu như một tiếng chuông ngân xa. Một cái tên đẹp đẽ, nhưng cũng quen thuộc đến lạ thường.
— Athena... Tennousu Athena... không phải là A-tan
Cậu lặp lại, như thể cái tên ấy mang một sức nặng vô hình. Tennousu Athena—cái tên này, chẳng phải chính là tên của một vị nữ thần vĩ đại của thế giới này sao?
Allain khựng lại, bầu không khí trở nên đặc quánh. Xung quanh cậu, không gian dần biến đổi. Những ký ức rời rạc ùa về—ánh mắt cô bé khi nhìn ra thế giới bên ngoài, sự cô đơn khắc sâu trong lời nói của cô.
Phải chăng... cậu không chỉ đơn thuần gặp một cô gái bình thường?
Bỗng nhiên, Allain mở mắt. Cậu tỉnh dậy rồi, vừa rồi chỉ là mơ.
Ánh sáng nhạt nhòa xuyên qua rèm cửa, nhuộm căn phòng trong một sắc vàng mờ ảo của buổi sáng sớm. Cậu chớp mắt vài lần, đầu óc còn mơ màng bởi những hình ảnh lẫn lộn trong giấc mơ.
Cậu vừa mơ thấy gì nhỉ?
Allain khẽ cau mày, cố nhớ lại, nhưng chỉ còn cảm giác mơ hồ về một cái tên—Athena. Một giọng nói, một ánh mắt sâu thẳm như ngân hà, một không gian kỳ lạ bao phủ trong bóng tối... Tất cả những điều đó dường như vừa rất xa, lại vừa gần như thể chỉ mới xảy ra.
Cậu xoay người, chăn trên người trượt xuống, cảm nhận được sự mềm mại của chiếc giường lạ.
— Khoan đã...!
Allain chợt nhận ra đây không phải giường của mình. Đây không phải nhà của cậu. Cậu bật dậy, mắt mở to nhìn quanh. Những bức tường cao với hoa văn sang trọng, tấm rèm dài khẽ đung đưa trong làn gió nhẹ, và cửa sổ vẫn mở, để lộ một góc của công viên mà đêm qua cậu còn đứng khóc.
Tất cả đều là thật. Không phải mơ.
Allain chớp mắt, đầu óc vẫn còn mơ màng giữa ranh giới thực và mộng. Nếu tất cả là thật... vậy Athena đâu rồi?
Cậu nhanh chóng rời khỏi giường, mở cánh cửa phòng ngủ và bước ra hành lang. Lối đi dài với những bức tường trắng trang nhã, ánh sáng buổi sáng len lỏi qua từng khung cửa kính lớn, phản chiếu xuống nền đá cẩm thạch bóng loáng. Mọi thứ đẹp đẽ đến mức khó tin.
"Allain, chào buổi sáng, cậu dậy rồi à?" Tiếng của Athena vọng lên.
Giọng nói trong trẻo vang lên từ cuối hành lang. Allain giật mình ngước nhìn. Athena đứng đó, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng ẩn chứa nét gì đó khó đoán. Cô vẫn mặc chiếc váy trắng tinh khôi của tối qua, mái tóc dài vàng óng buông rủ sau lưng, lấp lánh trong ánh nắng nhạt. Cậu bỗng cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ. Không biết từ khi nào, chỉ cần nhìn thấy cô ấy, cậu đã cảm thấy an toàn.
Allain chớp mắt, nhìn Athena đầy tò mò. Cậu chợt nhớ lại giấc mơ đêm qua—cái tên của cô ấy, cậu đã nghe thấy ở đâu đó rồi.
"Athena... Tennousu Athena," cậu lẩm bẩm, rồi ngước nhìn cô. "Tên của cậu... Rất giống tên của một vị nữ thần trong thần thoại không?"
Athena hơi nghiêng đầu, ánh mắt như ánh sao phản chiếu những suy nghĩ xa xăm. Cô khẽ cười, nụ cười cũng tỏ vẻ một chút kiêu kì:
-"Thật lạ phải không... Cậu thấy đấy, nó rất hợp với mình"
"Cậu cũng biết về nữ thần Athena à?" Cô hỏi ngược lại, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng có chút đăm chiêu.
Allain gật đầu:
-"Ừ, trong thần thoại Hy Lạp, Athena là nữ thần trí tuệ và chiến tranh, cũng là một trong những vị thần quyền năng nhất."
Athena im lặng một lát, đôi mắt như lấp lánh một điều gì đó mà cậu không thể hiểu rõ. Rồi cô mỉm cười.
"Vậy sao?" Cô nói khẽ. "Nhưng cậu nghĩ mình trông giống một vị nữ thần vĩ đại như thế à?"
Allain chớp mắt, chưa kịp trả lời thì Athena đã quay đi, chậm rãi bước dọc theo hành lang.
-"Dù thế nào đi nữa, mình cũng chỉ là mình thôi," cô nói, giọng nhẹ bẫng như gió thoảng. "nhưng mà quả thật cái tên độc nhất trên thế giới này rất hợp với mình"
Câu nói của cô làm tim Allain đập mạnh, nhưng cậu không hiểu vì sao. Cậu chỉ biết rằng, có điều gì đó rất bí ẩn về cô gái này và cậu muốn biết nhiều hơn. Cậu cứ mãi ngẫm nghĩ về cái tên của Athena, về sự trùng hợp kỳ lạ giữa cô bé và vị nữ thần trong thần thoại. Nhưng trước khi cậu kịp hỏi tiếp, Athena đã nghiêng đầu nhìn cậu, khó hiểu.
-"Này, cậu đang nghĩ gì mà trông nghiêm trọng vậy?" Cô bé bật cười, rồi bất ngờ hỏi, "Cậu có muốn tham quan dinh thự không?"
Allain hơi giật mình, nhưng lập tức gật đầu: "Có chứ!"
Athena nắm lấy tay cậu và dẫn đi qua những dãy hành lang dài rộng, những cột đá hoa văn tinh xảo vươn cao lên tận trần nhà. Đèn chùm lấp lánh treo giữa các đại sảnh, sàn nhà lát đá cẩm thạch bóng loáng phản chiếu ánh sáng mờ ảo.
Allain há hốc mồm trước sự xa hoa này. Mỗi căn phòng mà Athena dẫn qua đều tráng lệ theo cách riêng của nó—có nơi là thư viện với hàng ngàn cuốn sách chất cao đến tận trần, có nơi là phòng âm nhạc với chiếc đàn piano trắng đứng giữa căn phòng đầy ánh trăng.
"Tuyệt quá...!" Cậu không khỏi trầm trồ. "Sống trong dinh thự thế này, chắc cậu cũng là công chúa hay cái gì đó như vậy phải không?"
Athena khựng lại một chút, rồi mỉm cười nhẹ. "Cũng gần như vậy."
Allain nhíu mày. "Gần như vậy là sao?"
"kệ đi Cậu muốn ra vườn hít thở chút không?"
Athena dắt Allain đi ra ngoài khuôn viên sau của dinh thự để hít thở không khí buổi sáng , đó là một khu vườn hoa rộng lớn đầy rẩy những bông hoa trắng. Allain và Athena cũng thử rủ nhau chơi đuổi bắt ở đây.
"Một khu vườn rộng rãi, như thế này có đi lạc không nhỉ" Allain tự hỏi
Rồi một lúc, Allain vô tình nhìn thấy trong vườn có ba cây cột làm bằng thạch anh, cao khoảng 3 mét. Như lẽ đương nhiên , cậu định sờ tay chạm thử một cây cột...
"Dừng lại" Athena hét lớn
Allain giật mình rút tay lại, hỏi:
"Chuyện gì hả, tôi chỉ muốn chạm thử nó"
"Không được, mau vào trong thôi, tôi cấm cậu chạm vào nó, tôi dẫn cậu đi khám phá cái khác" Athena gắt giọng
Allain ngạc nhiên:
" Đây chỉ là cây cột thôi mà, tại sao chứ?"
Athena không trả lời, chỉ lặng lẽ kéo cậu đi đi vào nhà, đến khi cả hai dừng chân trước một bức tượng đá lớn đặt trong khuôn viên dinh thự. Lúc đầu nhìn cứ tưởng là một cục đá bị tan nát ra hình thù vô tri nào đó, nhưng khi Allain nhìn kĩ, đó như một người phụ nữ đưa tay ra như muốn đỡ một ai đó vậy. Nó rất giống cảnh Athena đã đưa tay nắm lấy cậu đêm qua...
Athena nói với Allain:
"chúng ta coi cái này đi, nó an toàn hơn vừa rồi"
Cô bé chỉ vào giữa cả hai và bức tượng là một cái hồ tròn, nước trong veo đến mức phản chiếu mọi thứ như một tấm gương khổng lồ. Nhưng điều đặc biệt ở đây là... hình ảnh phản chiếu trong hồ không chỉ là bầu trời hay cây cối trong dinh thự.
Allain cúi xuống nhìn vào mặt nước—cậu sửng sốt khi thấy cảnh tượng bên ngoài thế giới. Những con phố nhộn nhịp, những con người đang tất bật qua lại, tiếng cười nói, những ánh đèn Giáng Sinh lấp lánh...
"Cái này... là gì vậy?" Cậu lắp bắp, quay sang nhìn Athena.
Cô mỉm cười: "Một tấm gương để nhìn ra thế giới bên ngoài."
Allain kinh ngạc: "Có thể nhìn thấy tất cả sao"
Athena khẽ gật đầu. "Chỉ cần chạm vào nước, ta có thể nhìn thấy bất cứ đâu mà mình mong muốn. Tối qua mình đã dùng một ít nước để vẩy ra cửa sổ cho chúng ta ngắm cảnh đó! ."
Cậu há hốc mồm. "Vậy... có thể nhìn thấy nhà tôi không?"
Athena im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng quỳ xuống bên bờ hồ. Cô nhúng tay vào nước, những gợn sóng lan tỏa ra xung quanh. Một lát sau, mặt hồ thay đổi—không còn là mặt nước nữa, mà là hình ảnh một căn nhà trọ cũ kỹ với ánh đèn leo lét bên trong. Allain nín thở khi thấy cha mẹ cậu đang ngồi trong phòng khách. Gương mặt họ đầy khó chịu, dường như đang tranh cãi về chuyện gì đó.
Cậu siết chặt tay. Một cảm giác nghèn nghẹn tràn ngập trong lòng.
Athena lặng lẽ quan sát cậu:
-"Cậu có muốn dừng lại không?"
Allain cắn môi. Cậu không biết mình có muốn tiếp tục nhìn nữa không. Nhưng cậu vẫn không thể rời mắt khỏi hình ảnh trong hồ nước. Cậu có đôi chút nhớ nhà...
Athena lặng lẽ quan sát Allain, một người tinh ý như cô bé dường như đang nhìn thấu suy nghĩ của cậu. Allain chớp mắt, có chút bối rối khi thấy Athena cứ chăm chú nhìn mình như vậy. Cậu chưa kịp hỏi gì thì cô bé đã nhẹ giọng nói:
"Cậu đang nghĩ về việc rời khỏi đây, đúng không?"
Allain giật mình. Cậu thực sự chưa từng nói ra ý định đó, nhưng... có lẽ, trong một góc nào đó trong lòng mình, cậu biết điều đó sẽ xảy ra. Cậu đã có một ngôi nhà—dù không phải là nơi ấm áp nhất, nhưng đó vẫn là nơi cậu sống. Cậu không thể mãi ở đây được... đúng không?
Thế nhưng, khi nhìn vào Athena, cậu lại có một cảm giác rất lạ. Một phần trong cậu không muốn rời đi, không muốn để cô bé lại một mình trong nơi tịch mịch này.
Athena mỉm cười, nhưng trong đôi mắt ấy có gì đó rất phức tạp—một chút dịu dàng, một chút buồn bã, và cả một chút ích kỷ.
"Cậu sẽ không đi đâu, phải không?" Cô bé thì thầm, giọng nói rất khẽ, như một lời tự nhủ hơn là một câu hỏi dành cho Allain.
Allain cúi đầu, giọng nói có chút lưỡng lự:
"Nhưng để sống một mình như thế... cậu không thấy cô đơn sao?"
Athena im lặng một lúc lâu. Cô bé đưa mắt nhìn ra ô cửa sổ lớn, nơi ánh sáng nhạt của buổi sáng đang len lỏi vào dinh thự.
"Cô đơn à?" Cô thì thầm, như thể đang tự hỏi chính mình. "Có lẽ đã từng... Nhưng rồi mình cũng quen với điều đó."
Allain cảm thấy tim mình thắt lại. Cậu không thể tưởng tượng được việc phải sống một mình trong một nơi rộng lớn như thế này, không có ai để trò chuyện, không có ai để chia sẻ những niềm vui hay nỗi buồn.
"Nhưng cậu không muốn thoát ra ngoài sao?" Cậu hỏi, giọng đầy sự khó hiểu.
Athena nhìn cậu, khóe môi khẽ nhếch lên như một nụ cười nhưng lại chẳng có chút vui vẻ nào.
"Thoát ra ngoài... ư?" Cô bé lặp lại lời cậu, nhưng không trả lời.
Bỗng nhiên cô bé tỏ ta giận dỗi, quay người bỏ đi. Allain sững người khi thấy khóe mắt Athena long lanh, như thể cô sắp khóc. Cậu chưa kịp nói thêm gì thì Athena đã quay người bỏ đi, đôi chân nhỏ bé nhưng bước đi nhanh thoăn thoắt.
-"A-tan!" Allain gọi với theo, nhưng cô không dừng lại. "A-tan chờ mình với"
Cậu vội vàng đuổi theo, bước chân vang vọng trên nền đá lạnh. Athena cứ thế đi lên những bậc cầu thang xoắn ốc, hướng thẳng lên tầng thượng.
Khi Allain cuối cùng cũng lên đến nơi, cậu thấy Athena đứng tựa vào lan can, đôi mắt nhìn ra xa xăm. Từ đây, cả thế giới như trải rộng trước mắt, bầu trời xám xịt của mùa đông, những cơn gió lạnh lẽo thổi qua.
"Athena, sao cậu lại khóc?" Cậu bước đến gần, giọng nói nhẹ nhàng hơn.
Athena siết chặt hai bàn tay, khẽ cắn môi. Cuối cùng, cô thì thầm:
"Tôi không muốn ở đây mãi mãi..."
Câu nói đó, nhẹ bẫng như gió nhưng lại mang theo nỗi buồn sâu thẳm. Allain đứng lặng người khi nghe thấy giọng nói yếu ớt của Athena. Cô đứng đó, trên tầng thượng lạnh lẽo, đôi mắt tím biếc ánh lên sự mơ hồ. Nhìn về phía cuối chân trời xa xăm, Athena thì thầm như đang tự hỏi chính mình:
"Tên mình... mình không nhớ gì cả!"
Cô khẽ ôm lấy đầu, ánh mắt hoang mang. Cái tên "Athena"—cô đã được gọi như vậy từ bao giờ? Có ai đã từng gọi cô như thế trước đây không? Hay đó chỉ là cái tên cô tự đặt cho bản thân trong những ngày tháng dài đằng đẵng bị mắc kẹt nơi này?
Allain lặng người. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Athena có thể quên cả tên của chính mình.
"Athena, ý cậu là sao? Cậu không nhớ gì trước đây à?"
Athena khẽ lắc đầu.
"Không... hoặc có lẽ là có... nhưng rất mờ nhạt. Như thể tất cả ký ức của mình đã bị gió cuốn đi từ lâu rồi."
Một nỗi buồn vô hình bao trùm lấy cả hai. Allain chợt nhận ra rằng, Athena không chỉ cô đơn—cô còn mất đi chính bản thân mình. Allain tiến lại gần Athena, đứng sát bên cô, giọng nói có chút lo lắng:
"A-tan, tôi làm cậu giận phải không?"
Athena vẫn nhìn về phía chân trời, ánh mắt có chút xa xăm. Cô lắc đầu khẽ, giọng nói nhẹ bẫng như gió thoảng:
"Không có gì, mình không giận cậu."
Allain nhìn biểu cảm ấy, trong lòng cậu bỗng dâng lên một nỗi day dứt khó tả. Cậu không muốn thấy Athena buồn, càng không muốn rời đi trong khi cô vẫn còn như thế này. Allain cau mày. Cậu có thể cảm nhận được rõ ràng—Athena đang giấu đi cảm xúc thật của mình.
"Không, cậu có giận." Allain vẫn cương quyết nói
"Tôi không giận gì cả"
"Cậu đang giận"
"Đã nói là không!?"
"Có"
Cậu kiên định nói, nhìn thẳng vào cô. Athena vẫn im lặng, không trả lời. Cô nắm chặt bàn tay bên thành lan can, khẽ thở dài. Một cơn gió lạnh thổi qua, làm tóc cô bay nhẹ.
"Mình đã bảo là không giận rồi mà" Athena hơi quạo nên quay lại quát thẳng vào Allain. "Cậu nhây quá đấy!?"
Allain đột nhiên òa khóc như mưa.Athena có hơi giật mình khi thấy Allain khóc. Cô vừa tức giận vừa bối rối, không biết phải phản ứng thế nào.
"Allain... sao... sao cậu lại khóc như thế hả?" – Giọng cô lúng túng hẳn đi.
Allain cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống từng giọt một. Cậu cố gắng nén lại nhưng giọng nói vẫn nghẹn ngào:
"Bởi vì tôi luôn bị người khác ghét bỏ... Lúc nãy cũng tại tôi... A-tan cũng ghét tôi..."
Cậu vừa khóc vừa nói, bàn tay siết chặt lấy vạt áo, như thể đang cố giữ chặt điều gì đó để không tan biến.
Athena đứng đó, cảm thấy tim mình như thắt lại. Cô không ngờ chỉ vì một câu quát lúc nãy mà Allain lại suy nghĩ như vậy.
"Allain..." – Cô khẽ gọi tên cậu, ánh mắt dịu lại.
Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy mình vừa làm tổn thương một người thật sự quan trọng. Cô bé quay người đặt tay lên vai Allain:
- " Mình không có gì để phải ghét cậu cả!" Athena nhắm mắt lạnh lùng đáp
Allain nhìn phản ứng đó lại càng chùn bước. Cậu cúi mặt, giọng yếu ớt:
"Vậy... cậu thích tôi chứ?"
Câu hỏi đột ngột khiến Athena cứng đờ. Cô mở to mắt, miệng mấp máy vài giây nhưng không nói nổi câu nào. Sau đó, cô bối rối quay mặt đi, khoanh tay chặt hơn như để giấu đi sự lúng túng:
"A-Ahh... Cậu nói cái quái gì vậy? Ngượng lắm!"
Allain nhìn Athena quay đi, trong lòng lại nhói lên một chút. Cậu cúi đầu, giọng nhỏ dần:
"Vậy là... cậu ghét tôi."
Nỗi thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt cậu. Một cảm giác trống rỗng lan tỏa trong lòng, như thể trái tim vừa bị thắt lại.
Athena hoảng hốt quay lại, vội vàng xua tay:
- "Không phải! Mình không có ghét cậu!"
Cô bé lúng túng đến mức cả gương mặt ửng đỏ, hai tay vẫn khoanh trước ngực nhưng ánh mắt cứ lén nhìn Allain.
Allain vẫn rưng rưng nước mắt, có lẽ cậu vẫn không hiểu Athena đang nói gì. Ánh mắt của cậu mong đợi sự trả lời từ Athena. Cuối cùng cô bé cũng quay mặt lại, lên tiếng nói:
- " Mình thích cậu... Còn cậu thì sao? Cậu có thích mình không?"
Allain lau vội nước mắt một lần nữa:
-"Có tôi cũng thích cậu"
- " Cậu đã hôn mình như thế, nói thích mình như thế... Vậy mà lại muốn rời bỏ mình sao?" Athena khép nhẹ đôi mắc nhìn về Allain như đang phán xét.
- " Không... tôi thích cậu... và tôi không hề muốn rời bỏ cậu" Allain run run khẽ nói
Athena tiến sát hàng rào sân thượng, gương mặt nghiêm nghị, cô bé chỉ tay về hướng chân trời, nói thật to:
- " Giọng nhỏ thế ai mà nghe thấy hả!! Gọi to lên, càng to càng tốt!! Từ chỗ này gọi tên tôi vang đến tận cùng thế giới đi!! Bằng cái tên đó" Cô bé vừa đỏ mặt vừa nói to
Không chần chừ, Allain lập tức hét: "A-tannn"
-"To nữa vào" Athena cỗ vũ cậu
"A-TANNNNNN anh yêu em"
Cô bé quay sang nhìn Allain, gương mặt mỉm cười nói:
-" Allain, em và anh sẽ bên nhau mãi mãi nhé"
Cậu bé cũng quay sang:
"Ừm, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro