Oneshot
Ngắm biển
Author: Đậu đỏ đậu đỏ. Từ LOFTER
Editor: baleebii
(Ảnh bên trên là ảnh biển Uy Hải đó)
——————————————-
Lưu Tiểu Đình chưa bao giờ nhắc tới, nhưng thực ra trong lòng cậu luôn có một tiếc nuối nho nhỏ.
Cậu muốn nhìn thấy biển, nhưng cậu không tìm được thời điểm thích hợp.
Lần trước, bởi vì Trương Cửu Thái dậy muộn, đã bỏ lỡ cơ hội đang cận kề.
Cậu không oán trách, nhưng dù sao cậu cũng không kìm được sự tiếc nuối trong lòng, biết mình đã bỏ lỡ khoảng thời gian đó, không biết bao giờ mong ước này mới thành hiện thực.
Vậy là chớp mắt đã gần một năm trôi qua.
Thực ra, ngắm biển chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là người cùng mình đi ngắm biển. Được cùng người ấy đi biển vẫn là nhiều ý nghĩa nhất.
Nếu có thể, cậu vẫn còn rất nhiều điều đầu tiên muốn thực hiện với Trương Cửu Thái, chẳng hạn như lần đầu tiên ngắm bình minh, lần đầu tiên tham dự lễ hội âm nhạc và lần đầu tiên leo núi tuyết.
Bất cứ khi nào Lưu Tiểu Đình nghĩ đến ước nguyện được leo núi tuyết, cậu lại không thể không cười, với thái độ của Trương Cửu Thái đối với thể thao, rất có thể ước nguyện này sẽ không thể được thực hiện.
Tuy nhiên, Lưu Tiểu Đình vẫn mong chờ từng ngày chờ cơ hội đến.
Quen biết Trương Cửu Thái hơn mười năm, anh ấy không thay đổi, hiện tại càng thêm tự tin lạc quan, tuy rằng không thể so với Trương Cửu Thái bẩm sinh đã tùy ý, nhưng ít nhất cuộc sống của anh ấy so với trước kia dễ dàng hơn nhiều.
Lưu Tiểu Đình trong lòng biết rằng Trương Cửu Thái đã mang lại cho cậu quá nhiều trong những năm này, cậu luôn rất biết ơn một điều - ngay từ những ngày đầu, người cậu gặp không ai khác chính là Trương Cửu Thái.
Giờ đây, cậu và Trương Cửu Thái đang từng bước hướng tới một sân khấu lớn hơn thuộc về họ, họ thoải mãi và mọi thứ đều vừa đủ.
Buổi biểu diễn đặc biệt tối qua được tổ chức tại Uy Hải (tỉnh Sơn Đông), đó là buổi biểu diễn đầu tiên của họ sau mùa thu.
Trận mưa lớn ngày hôm qua kéo dài gần như cả ngày, nhiệt độ cao khó chịu của ngày hôm sau lập tức hạ xuống, gió mùa thu quét qua, thổi cây xanh bên đường điên cuồng đung đưa, cành lá không ngừng xào xạc.
Buổi diễn kết thúc, màn đêm buông xuống, Lưu Tiểu Đình cùng Trương Cửu Thái trở về khách sạn tắm rửa thu dọn, hai người ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Trương Cửu Thái đã luôn đặt vé khứ hồi cho cả Lưu Tiểu Đình cho mọi buổi biểu diễn, chuyến đi đến Uy Hải này cũng không ngoại lệ.
Ăn trưa xong, Lưu Tiểu Đình về khách sạn nghỉ ngơi một lát, vừa định thu dọn hành lý thì Trương Cửu Thái gửi đến một tin nhắn.
- Nhị ca, nói cho cậu một chuyện. Tôi còn chưa mua vé về Bắc Kinh.
Lưu Tiểu Đình có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng là Đùi Gà cố ý trêu chọc mình, hai người vẫn luôn mua vé khứ hồi cùng nhau, sao có thể phạm sai lầm, lần này chỉ mua vé một chiều.
-Thật hay giả vậy? Người nói dối sẽ là cháu trai đó.
Cửu Thái đầy vẻ việc này là vô tình thôi:"Thật mà, tôi có mua vé đâu."
-Trương Cửu Thái, cậu có nhìn thấy ánh mắt không nói nên lời của tôi không? Bây giờ mua chắc cũng muộn rồi, để tôi mua cho, tôi thấy cậu đúng là không đáng tin cậy.
Ngay khi cậu chuẩn bị mở app mua vé, Trương Cửu Thái đã gửi một tin nhắn, nhưng lần này lại là một tin nhắn thoại.
Lưu Tiểu Đình gõ vào thanh thoại, giọng nói hơi trầm của Trương Cửu Thái vang lên.
"Nhị Ca, hôm nay chúng ta không về."
Lưu Tiểu Đình nghe lại lần nữa, xác nhận mình không nghe nhầm, Trương Cửu Thái quả thật đã nói sẽ không đi về, đối phương trong giọng điệu cũng không nghe ra được bất luận ý gì khác, tựa hồ đã đơn phương giải quyết xong mọi chuyện.
Lưu Tiểu Đình phát hiện Trương Cửu Thái hôm nay hơi là lạ.
Thay vì lãng phí thời gian trên WeChat, Lưu Tiểu Đình bỏ điện thoại vào túi quần rồi sẽ sang phòng để nói chuyện trực tiếp với Trương Cửu Thái.
Hai người trò chuyện một lúc, nhưng cuối cùng Trương Cửu Thái cũng không giải thích lý do tại sao anh ở lại Uy Hải ngày hôm nay, mà chỉ nói với Lưu Tiểu Đình
- Lát nữa tôi sẽ đưa cậu đến một nơi.
"Đến đâu?" Lưu Tiểu Đình mờ mịt.
Trương Cửu Thái vẫn từ chối tiết lộ: "Đi rồi sẽ biết."
"Còn giả thần thần bí bí như vậy nữa."
Nghe có vẻ như là một lời phàn nàn, nhưng Lưu Tiểu Đình không thể không thầm mong chờ địa điểm mà Trương Cửu Thái đã đề cập.
Cậu lặng lẽ suy đoán, tại thành phố Uy Hải, Cửu Thái sẽ muốn đưa cậu đến đâu.
Khoảng 6 giờ chiều, Trương Cửu Thái đưa Lưu Tiểu Đình đến công viên Uy Hải.
Đi theo Trương Cửu Thái rồi dừng lại trước một hàng rào, Lưu Tiểu Đình nhìn vào mặt biển xanh vô tận trước mắt, mơ hồ tự phỏng đoán.
Hơn nữa nếu là đúng như mình phỏng đoán, cậu biết lấy tính tình của mình, nhất định sẽ bị những việc Trương Cửu Thái làm hôm nay khiến cho cảm động, đây không thể nghi ngờ là do Trương Cửu Thái muốn cho cậu sự bất ngờ.
"Cửa sổ Uy Hải" nổi tiếng ở Trung Quốc ở ngay phía sau, Lưu Tiểu Đình là lần đầu tiên đến thăm công viên này nên cậu không khỏi cảm thán "cửa sổ" này thật đồ sộ và độc đáo biết bao.
Trương Cửu Thái đến đây không phải là lần đầu tiên, anh đã từng đến đây khi đi du lịch, anh chỉ cười nhẹ và không cắt ngang, yên lặng lắng nghe Lưu Tiểu Đình không ngừng kinh ngạc trước tác phẩm điêu khắc đóng khung này.
Ánh mắt vừa tò mò vừa ngốc nghếch của Lưu Tiểu Đình tự động biến thành từ "dễ thương" trong mắt.
Ngắm hoàng hôn bên biển vốn dĩ không nằm trong kế hoạch của Lưu Tiểu Đình, trước đây cậu đã nhiều lần cùng Trương Cửu Thái ngắm hoàng hôn trên phố, cậu cho rằng vẻ đẹp của hoàng hôn chỉ có thế thôi, còn có thể đẹp đến nhường nào.
Mãi cho đến khi đến đây, cậu mới nhận ra rằng vẫn còn rất nhiều cảnh đẹp trên thế giới mà cậu chưa từng thấy, đang chờ cậu cùng Cửu Thái khám phá.
Ngắm hoàng hôn trên bãi biển rộng còn thú vị hơn nhiều so với ngắm hoàng hôn trên con phố ồn ào bị những tòa nhà cao tầng chắn ngang.
Biển trời gặp nhau, mặt trời lặn về tây, bầu trời trong xanh bên kia biển bị hoàng hôn nhuộm màu rực rỡ, màu đỏ thẫm trải khắp bầu trời bao la, khẽ đung đưa.
Biển và hoàng hôn tương phản với nhau, Lưu Tiểu Đình vừa ngắm biển vừa ngắm hoàng hôn, cậu mê mẩn ngắm nhìn, trái tim nhỏ bé của cậu bị vẻ đẹp nguy nga tráng lệ này làm rung động, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
"Lưu Giai."
Ngoài tiếng gió và tiếng sóng, Lưu Tiểu Đình còn nghe thấy một giọng nói mà cậu đã quá quen thuộc.
Khi nghe thấy cái tên hiếm khi được gọi bởi Trương Cửu Thái, cậu hơi sửng sốt, quay đầu nhìn người đột nhiên gọi mình, lông mày khẽ cau lại, cả người hơi căng thẳng.
Đôi mắt của Trương Cửu Thái bị hoàng hôn nhuộm đỏ, nhưng so với hoàng hôn rực lửa thì dịu dàng hơn nhiều, "Lần sau chúng ta cùng nhau đến bờ biển ngắm bình minh nhé."
Nhìn Trương Cửu Thái rõ ràng là chân thành nghiêm túc, trái tim Lưu Tiểu Đình bắt đầu không tự chủ được đập loạn, hô hấp trở nên gấp gáp. Cậu cố gắng hết sức kìm nén cơn chuột rút đột ngột, tự hỏi việc Cửu Thái chủ động rủ đi ngắm mặt trời mọc, nhưng không biết liệu cậu có thể dậy sớm hay không: "Cậu còn muốn ngắm mặt trời mọc hả? "
"Vẫn còn giận chuyện lần trước sao?" Trương Cửu Thái cười nhìn người bên cạnh, ngữ khí nửa đùa nửa thật, "Nhị ca, yên tâm đi, lần sau tôi sẽ cố gắng dậy sớm."
Anh còn nhớ rõ tình cảnh lúc trước, mặc dù trêu chọc được Nhị Ca một lần, nhưng sau này càng nghĩ lại càng hối hận.
Tại sao lần đó mình lại ngủ quên, tại sao mình không dậy sớm hơn, mình là người hứa đưa Lưu Tiểu Đình đi ngắm biển, nhưng cuối cùng lại là người khiến Lưu Tiểu Đình thất vọng khi không giữ lời hứa. Tự mình cũng cảm thấy rằng mình là một kẻ ngốc không giữ lời hứa.
Nhìn đôi mắt tươi cười của Trương Cửu Thái, Lưu Tiểu Đình không khỏi mềm lòng, dù không muốn dễ dàng thỏa hiệp nhưng vẫn xoay người lẩm bẩm: "Trương Cửu Thái, lần sau cậu nên làm theo lời mình nói đi, tôi sẽ bằng mọi cách mà tin cậu một lần nữa ..."
"Được rồi, Nhị Ca, cậu cứ yên tâm đi, hôm khác tôi dẫn cậu đi ngắm mặt trời mọc." Trương Cửu Thái vẫn vô tâm mỉm cười, nhưng tâm trí vẫn luôn hướng về Lưu Tiểu Đình, lặng lẽ quan sát nét mặt cậu biểu lộ ra.
Gió càng lúc càng mạnh, tiếng rít gào phả vào má Lưu Tiểu Đình, sợi tóc tán loạn trên trán có chút rối tung, hơi lạnh dần dần lan tỏa khắp người.
Trương Cửu Thái nhận ra sự kỳ lạ gần như là không thấy của Lưu Tiểu Đình.
Thấy cậu mặc một chiếc áo màu trắng in chữ T, Trương Cửu Thái thầm cảm thấy bất lực, chỉ có thân thể mập mạp của mình mới không cảm thấy lạnh, hơn nữa khí hậu như thế này lại ở gần biển, khó trách Nhị Ca ngốc nghếch của anh vì lạnh mà hơi rụt vai lại.
Lấy chiếc áo khoác trên người xuống, Trương Cửu Thái thậm chí không cần đưa tay, chỉ kéo mở ra rồi khoác cho Lưu Tiểu Đình.
Bây giờ chỉ mặc một chiếc áo ngắn mỏng manh lại sắp bị bọc thành Trương Cửu Thái, Lưu Tiểu Đình có chút bất đắc dĩ, nhưng Trương Cửu Thái kiên quyết mặc vào cho cậu, không cho phép cậu phản đối, "Mặc vào đi, cậu không thể lạnh được."
-Nếu bị lạnh, tôi sẽ nói mà.
Không thể đọ sức với Trương Cửu Thái, Lưu Tiểu Đình chỉ có thể ngoan ngoãn mặc áo khoác vào.
Hình như nhiệt độ cơ thể đối phương vẫn còn lưu lại trên áo khoác, Lưu Tiểu Đình không biết được người mình có ấm lên không, nhưng trong lòng lại như có một luồng nhiệt trào dâng.
Rồi bỗng Trương Cửu Thái lặng lẽ đặt tay lên bờ vai gầy của Lưu Tiểu Đình, sau đó từ vai cậu trượt xuống một chút, đặt lòng bàn tay lên cánh tay cậu, nhẹ kéo ôm cậu vào lòng.
Lồng ngực Lưu Tiểu Đình bất giác đập nhanh, nhưng vẫn im lặng.
Như thấy được sự đồng ý, Trương Cửu Thái càng ra sức, gần như đem Lưu Tiểu Đình khảm vào trong lòng, hai người áp sát vào nhau, từ phía sau nhìn Lưu Tiểu Đình như là hoàn toàn dựa vào trong vòng tay của anh vậy.
Cảm thấy hai má nóng bừng vì hành động bất ngờ của Trương Cửu Thái, Lưu Tiểu Đình chỉ có thể hy vọng gió biển sẽ thổi bay hơi nóng ngày càng bừng lên trên mặt cậu đi.
Đương nhiên, cậu có thể ngăn chặn hành vi của Trương Cửu Thái, nhưng cậu không làm như vậy, cái ôm của Trương Cửu Thái đã lay động trái tim cậu, khiến cậu cảm thấy thoải mái.
Cậu muốn nói với Trương Cửu Thái rằng cậu muốn cùng anh ngắm nhìn nhiều cảnh đẹp hơn trong tương lai, nhưng cuối cùng cậu lại không nói gì.
Bởi vì cậu đột nhiên phát hiện, kỳ thật hai người đã quen biết nhiều năm như vậy, Trương Cửu Thái đương nhiên hiểu cậu đang nghĩ gì, có một số chuyện không cần nói nhiều cũng có thể hiểu được chỉ qua một ánh nhìn.
Mặt trời đã hoàn toàn chìm xuống dưới mặt biển, đèn đường bên cạnh hàng rào bật sáng, tạo nên một vầng hào quang mờ ảo trên mặt đất và mặt biển.
Gió có vẻ đã dịu đi nhiều so với trước, nhưng Trương Cửu Thái vẫn không buông bàn tay đang ôm Lưu Tiểu Đình, ngược lại càng ôm chặt hơn, hoàn toàn đem cậu bao bọc trong vòng tay của mình như là muốn ôm cậu mãi như vậy.
Lưu Tiểu Đình đành phải nói :" Chúng ta về thôi. Đứng lâu sẽ lên hotsearch đó."
Trương Cửu Thái lúc này mới nhẹ buông ra, rồi lại đan tay thật chặt với cậu.
-Chúng ta sẽ mãi mãi cùng nhau đi khắp nơi ngắm nhìn mọi thứ, được không?
Lưu Tiểu Đình rung động rồi, mãi mà cứ nhìn Cửu Thái như vậy. Cửu Thái đành cười cười vuốt tóc anh "Đồng ý với tôi chứ?"
Lưu Tiểu Đình lại ôm chặt anh, hốc mắt đỏ lên gật đầu thật mạnh "Đồng ý với cậu, nhưng đừng có không cần tôi đấy." Cửu Thái nhìn mắt cậu hoe đỏ mà xót lòng. Sao mà lại tự ti như vậy chứ.
- Bảo bối của tôi. Chúng ta cùng nhau đi qua thật nhiều thật nhiều 10 năm nữa nhé. Tôi sẽ cùng cậu ngày một tốt hơn, sẽ ngày càng tiến bộ. Nên cậu dựa vào tôi nhiều chút nhé, đừng tự ti nữa. Tin tưởng tôi được không?
Thút thít một thoáng, Lưu Tiểu Đình cũng bình tĩnh lại, gật đầu thật mạnh. "Tôi nguyện ý cùng cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro